Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 31: Nghỉ đêm



Từ sau khi về phủ, ba ngày liền Thanh Thu không gặp thế tử, nghe nói đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện, thế tử bị hoàng thượng gọi vào cung trách mắng một trận. Hằng ngày hắn về phủ rất muộn, cũng chẳng cần nàng phải lên thực đơn, càng không có thời gian quan tâm tới nàng. Cuộc sống của Thanh Thu bỗng rơi vào im lặng.

Đương nhiên cũng không quá yên ả, nàng đi đến đâu cũng có những ánh mắt kỳ dị nhìn về phía mình. Đám a hoàn vốn đang rất đố kỵ với nàng kia cứ nghĩ rằng nàng đã một bước lên trời. Ai ngờ thế tử mang nàng về bên mình nhưng chẳng có động tĩnh gì, kẻ nào cũng chăm chăm nhìn nàng cười nhạo, chỉ mong Thanh Thu không có kết cục tốt. Nàng vốn sống rất thoải mái nhàn nhã, sau khi chuyển đến Giám Thiên các, hằng ngày đều có người hầu hạ. Bây giờ địa vị của Thanh Thu trong phủ rất khó xử, nàng không biết thế tử có ý gì. Mỗi chiều khi hoàng hôn xuống, nàng đều thấp thỏm bất an, chỉ sợ sau khi thế tử hồi phủ phải đối mặt với hắn. Không phải sợ hắn ép bức nàng làm gì, chỉ là nhìn hắn thôi, tim nàng cũng loạn nhịp rồi.

Thanh Thu không sợ bị người ta lạnh nhạt, do dự vài ngày, rốt cuộc nàng không dám đến đình Yên Ba nữa. Lúc này tiểu thư Huống Linh Ngọc có lẽ cũng đã biết việc thế tử có ý với nàng, nàng ta sẽ không còn coi nàng là bạn. Bản thân Thanh Thu cũng không dám đến đó để nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Linh Ngọc tiểu thư và Tiểu Liên, nàng đành ngồi lì trong phòng than vắn thở dài, đợi tin tức của lão quản gia.

Việc phòng nàng có trộm vào tối hôm tổ chức yến tiệc, đến nay vẫn chưa tìm ra manh mối gì. Quản gia Thanh Thư tăng cường bảo vệ nghiêm ngặt hơn đối với phủ thế tử, Hồng Ngọc lại chẳng sợ gì, gọi thêm hai tiểu a hoàn nữa chuyển đến ở cùng mình, gặp nàng cũng chỉ bình thản gật đầu chào. Thanh Thu nhìn thấy nàng ta là thấy quận vương phi, không biết quận vương phi lúc này đang nghĩ gì.

Tối nay thế tử vẫn về muộn, thế là đã hết một ngày, Thanh Thu thở dài đi ngủ. Trời càng lúc càng lạnh, nàng bảo tiểu a hoàn ra ngủ ở gian ngoài, còn mình chong đèn nằm trong chăn đọc sách. Ở Giám Thiên các chỉ có thứ này là hay, nhiều sách, thuở thiếu thời Vệ Minh thích tìm những thứ độc đáo, nên thu thập được rất nhiều món đồ tinh tế. Sách là một trong những món ấy, phần lớn là những ghi chép về dã sử, lần này chuyển đến phủ thế tử, hắn còn đặc biệt dùng một gian làm thư phòng trong phủ của mình. Thanh Thu ở Giám Thiên các vài ngày, nhờ chỗ sách này nên cũng bớt buồn chán. Hôm nay nàng cầm về cuốn Dã Tiên truyện, kể về những câu chuyện trước khi người còn chưa hóa thành thần tiên. Họ đều gặp tiên nhân nơi hoang dã, đạt được pháp bảo sau đó tu luyện, cuối cùng luyện thành tiên.

Đọc mãi, đọc mãi, hai mắt nàng bắt đầu díp lại, cuốn sách trên tay từ từ trượt xuống. Đêm đã khuya, ánh nến trên bàn lúc này cũng đã lụi, căn phòng chìm trong bóng tối, dù nghe thấy tiếng cửa sổ chưa được đóng chặt thỉnh thoảng lại kêu lên "két" một tiếng. Nó bị gió thổi bật mở, một bóng người mang theo hơi lạnh lướt vào, hắn lẳng lặng đi tới đầu giường, nhìn thấy màn trướng khẽ rung, liền quay lại cẩn thận đóng cửa sổ. Ánh trăng bị nhốt bên ngoài, căn phòng càng thêm tối.

Khi Vệ Minh về đến phủ đã là nửa đêm, nhìn thấy phòng nàng còn để đèn. Ba ngày chưa gặp, hắn muốn nói với nàng vài câu, phát hiện ra hai a hoàn nằm ở phòng ngoài ngủ rất say, giống như bị người ta đánh thuốc mê, hắn giật thót mình. Khi Vệ Minh lao vào phòng, thấy Thanh Thu đang ngủ rất say, bên cạnh không có ai, chỉ có tiếng cửa sổ vẫn kêu két két.

Đột nhiên Thanh Thu nói mơ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trả đàn cho ta... Lục Ỷ...”.

Vệ Minh tái mặt nhìn nữ tử này đang nắm chặt cánh tay mình, không dám tin rằng ngay cả trong mơ nàng vẫn tâm niệm cây đàn đó.

“Nàng nhìn cho rõ xem ta là ai!” Nói xong, hắn hất tay nàng ra.

Lúc này Thanh Thu mới bừng tỉnh, phát hiện ra mình đang nắm chặt cánh tay thế tử, liền vội vàng buông ra rồi ngồi dậy: “Sao lại là người?”.

Câu này khiến giọng Vệ Minh càng thêm lạnh lùng: “Nàng nghĩ là ai?”.

Nàng mới tỉnh dậy chưa nhìn rõ mọi thứ trước mắt, thế tử sao lại ở trước giường nàng? Nàng vừa ngồi dậy, theo đà bị trượt xuống đất, để lộ nửa người với chiếc áo đơn màu đỏ, vạt áo hơi hé ra, thậm chí còn nhìn thấy một góc chiếc yếm bên trong, búi tóc lỏng như sắp tuột xuống, mấy sợi tóc mai rủ trước mặt, dính vào phần cổ trắng ngần. Đôi mắt Vệ Minh tối lại, ánh mắt bất giác men theo sợi tóc nhìn vào trong áo, cảm thấy ba màu hồng trắng đen kia làm người ta rung động, khó mà nói thành lời. Lúc này hắn đang khó chịu vì lời nói mơ vừa rồi, nhưng nhìn khuôn mặt duyên dáng của nàng dưới ánh đèn, bất giác Vệ Minh chầm chậm ngồi xuống giường, nhìn nàng từ mơ màng cho tới lúc tỉnh táo hẳn. Hơi thở hắn thật nhẹ, như sợ hễ thở mạnh là khiến người trước mặt sẽ bay mất.

Vệ Minh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng vào một ngày mùa hạ, khi đó nàng đang ngủ nướng trốn việc. Trong ấn tượng của hắn, nàng vẫn nhàn tản như thế, đến đi trên đường cũng chậm rì rì.

Thanh Thu cuối cùng cũng tỉnh ngủ, định đứng dậy mặc thêm áo, nhưng thế tử lại không tránh mà vẫn ngồi im, ánh mắt nhìn nàng đầy mờ ám. Nàng lập tức nhớ tới việc mình vẫn lo sợ mấy hôm nay, tim bắt đầu đập loạn, căng thẳng túm chặt áo, không biết nên làm thế nào. Nghĩ cả nửa ngày Thanh Thu mới lắp ba lắp bắp: “Muộn thế này rồi, thế tử còn chưa đi nghỉ ư?”.

Lời vừa nói ra, nàng bèn hối hận vô cùng, tình cảnh giữa hai người lúc này đã vô cùng ám muội rồi, câu nói này giống như mời Vệ Minh ở lại đây nghỉ, ngộ nhỡ hắn hiểu lầm thì làm thế nào?

Vệ Minh định thần lại, không trêu ghẹo nàng mà còn nghiêm túc hỏi: “Nàng ngủ say, còn nói mơ nữa”.

Nằm mơ? Đúng, hình như nàng mơ thấy trở về con phố nơi nàng và thế tử cùng đi, còn nghĩ mãi đến một việc, thế tử đối xử với mình dịu dàng như thế, có phải đã động lòng thật không? Thật xấu hổ quá, sao nàng lại có suy nghĩ ấy cơ chứ! Nghĩ tới đây, hai má nàng đỏ bừng, gật đầu không dám đáp lời.

Vệ Minh thấy nàng ngượng ngùng lại tưởng rằng đó là vì nàng nằm mơ thấy người tặng đàn, “hừ” một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Bên ngoài là mấy khóm chuối tây và hoa hiên, xa hơn nửa là tường bao, chỉ nghe tiếng gió xuyên rừng đánh lá. Trong bóng đêm không có bất kỳ động tĩnh nào khác, đứng một lúc hắn nói: “Sao nàng ngủ không đóng cửa sổ?”.

Nàng nhân cơ hội này, vội vàng mặc thêm áo ngoài, đi đến đóng cửa, đáp: “Rõ ràng nô tỳ đã đóng rồi”.

Vệ Minh hỏi ngay: “Nàng chắc chắn chứ?”.

Bị hắn hỏi thế, nàng lại không dám khẳng định: “Việc này… chắc là đúng, trước khi ngủ hai tiểu nha đầu đã thu dọn mà, chi bằng gọi bọn họ vào hỏi xem sao”.

Xem ra nàng ngủ quá say không biết đã xảy ra chuyện gì. Nửa đêm gặp trộm và bị ném ám khí ngay giữa phố, có lẽ đúng là nhằm vào nàng, cho dù không phải, thì cũng liên quan tới nàng. Rốt cuộc là ai? Vì người, hay là vì cây đàn? Mặc dù mấy ngày nay bận, nhưng Vệ Minh cũng không quên cho người đi điều tra, cây Lục Ỷ đó là sính lễ của vị hôn phu nàng, Cao gia là phú thương ở Việt Đô, không thể có liên quan gì tới Thiên phủ Bắc Vu. Điều đáng nghi duy nhất là sau khi làm tang cho người con trai độc nhất xong, họ đã rời khỏi Việt Đô, không biết đi đâu, vì sao họ có cây Lục Ỷ đó cũng không thể điều tra ra.

Lần này hắn để Thanh Thu chuyển đến đây ở, một là muốn thăm dò xem nàng có chịu ở lại bên mình không, kết quả đương nhiên thật dễ thấy, nàng không đồng ý, hai là vì nghĩ Giám Thiên các nhiều người canh giữ sẽ an toàn hơn. Không ngờ kẻ đến lại to gan như vậy, đi thẳng vào phòng, nhưng không ra tay, nhất định có uẩn khúc gì trong đó.

Nghĩ đến đây Vệ Minh quay lại hỏi: “Nàng có biết hai nha đầu kia đã bị đánh thuốc mê không?”.

“Sao? Sao thế được?” Thanh Thu đi ra cửa nhìn, quả nhiên hai nha đầu đang ngủ say trên giường, gọi cũng không dậy. Nàng quay đầu lại kinh ngạc hỏi: “Thanh Thư nói sau chuyện lần trước đã tăng cường phòng vệ, sao lại xảy ra chuyện này?”.

“Kẻ đột nhập là cao thủ, người thường không phải là đối thủ của hắn.” Vệ Minh ngồi xuống bàn, day day ấn đường, dường như vô cùng mệt mỏi. Thanh Thu đi đến rót cho hắn chén trà, lại phát hiện trà đã lạnh, nàng vội vàng đổ đi, định ra ngoài đổi ấm trà nóng khác, nhưng lại do dự: “Có cần gọi người tới không?”.

“Không cần, xem ra hắn đã đi rồi.” Thấy nàng sợ, Vệ Minh bèn trêu nàng: “Thanh Thu, nàng có kẻ thù nào không?”".

Thanh Thu suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, nô tỳ chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Cho dù có, cũng chỉ là những chuyện vụn vặt, đâu đến mức phải tìm cao thủ tới làm khó nô tỳ”.

Chuyện này là thật, nàng chỉ biết có mấy người ấy thôi, cuộc sống hơn hai mươi năm đều rất thanh bình, nghĩ đến việc nửa đêm có người lẻn vào phòng, bất giác toàn thân Thanh Thu ớn lạnh. Chẳng trách thế tử đi đến đâu cũng mang theo tùy tùng, tính mạng quan trọng hơn cả. Nhưng nàng chưa từng giết người, cùng lắm là vì làm đầu bếp mà gây thù chuốc oán với mấy con gà và các loại động vật. Oan nghiệt, lẽ nào như thế cũng tính ư?

Nàng nhất thời không chủ định đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Liệu có phải vì Lục Ỷ không? Nô tỳ không có thù oán với người khác. Trong tài sản của nô tỳ chỉ có cây đàn là đáng tiền, có thể hắn không đến vì thù mà là vì tiền?”.

Nàng càng nghĩ càng khẳng định nguyên nhân vì cây đàn, nhưng tai họa từ trên trời rơi xuống, mấy năm nay nàng không mang Lục Ỷ ra khoe với ai. Chỉ là gần đây ở trong phủ thế tử quá buồn chán, lại gặp được tiểu thư Huống Linh Ngọc, nên cả ngày trò chuyện vui vẻ, sơ ý quên mất, có lẽ đã khiến người khác ngứa mắt chăng.

Vệ Minh cười: “Ta lại cho rằng, hắn vì sắc, muốn trộm ngọc thâu hương mà đến”.

Thanh Thu ngượng đỏ mặt, khẽ đáp: “Nô tỳ có sắc gì đâu, thế tử quá lời”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.