Trong mắt chủ tớ Huống Linh Ngọc, Thanh Thu là người duy nhất họ có thể trò chuyện, có thể ngồi cùng một cách tự nhiên. Nghe được tin về chuyện biểu ca và Thanh Thu, nàng ta cũng có chút bất ngờ. Từ quận vương phủ về, trên đường suy nghĩ kỹ mọi chuyện, Linh Ngọc lúc này mới thấy muộn phiền. Không biết cảm giác thế nào, nhất thời nàng ta nghĩ con người Thanh Thu rất tốt, biểu ca yêu thích tỷ ấy cũng là lẽ thường tình, Linh Ngọc lại cảm thương cho mình, nếu chuyện của họ thành, thì sau này mình phải làm sao?
Nửa đường bị công tử nhà thừa tướng - Tống Củng - chặn xe, nàng ta không từ chối hắn như trước kia, mà còn nói vài câu qua rèm cửa xe. Tống Củng cố ý đợi Linh Ngọc bên ngoài, muốn nhờ nàng ta chuyển tới Thanh Thu mấy lời. Hắn cũng là muốn giúp người khác, Khổng Lương Niên muốn gặp Thanh Thu nhưng không được, đến nhờ hắn, khiến Tống Củng nhất thời khó xử. Thay mặt huynh đệ này đào tường nhà huynh đệ khác, hắn không thể tới rồi nói thẳng với Vệ Minh rằng: Này, bảo Thanh Thu trong phủ huynh ra gặp Khổng hàn lâm đi. Nên đành quay sang nhờ cậy Huống Linh Ngọc, tiện thể gặp mặt giai nhân, thật là vẹn cả đôi đường.
Trong lúc hoảng hốt Huống Linh Ngọc đã nhận lời, mới biết Khổng hàn lâm cũng thương nhớ Thanh Thu, nàng ta bỗng thấy ngưỡng mộ Thanh Thu, biểu ca nhất định là rất yêu tỷ ấy. Chuyện chung thân đại sự cả đời, nàng ta đành nhờ cậy cả vào cô mẫu. Nếu thật sự được như cô mẫu sắp xếp, thì quan hệ giữa nàng và Thanh Thu sau này là tỷ muội, chuyện này liệu tốt hay không?
Linh Ngọc nắm chặt chiếc khăn tay, đố kỵ là thiên tính của nữ nhi, nếu nói nàng ta không ghen là giả. Từ sau khi cô mẫu để lộ ý muốn tác thành cho Linh Ngọc và biểu ca, nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giờ lại xảy ra chuyện không ngờ đến, Linh Ngọc vô cùng thất vọng. Ai chẳng hy vọng phu quân tương lai của mình có thể một lòng một dạ với mình. Linh Ngọc trong lòng vừa kháng cự vừa kỳ vọng, không biết kháng cự việc gả cho biểu ca hay kỳ vọng ngày đó sẽ đến.
Sau khi về phủ, Linh Ngọc bảo Tiểu Liên đi mời Thanh Thu, đột nhiên có chút thấp thỏm. Khổng hàn lâm muốn hẹn riêng Thanh Thu, mình lại đích thân chuyển lời nghe không được hay lắm. Như thể nàng ta muốn đẩy Thanh Thu sang cho người khác vậy, cố ý ly gián biểu ca và Thanh Thu. Nhưng đã nhận lời với Tống Củng, Tống công tử đối với mình một tấm chân tình, hơn nữa lại có quan hệ rất thân thiết với biểu ca, nếu không, nàng ta đã từ chối việc chuyển lời.
Tiếu Liên đến Giám Thiên các, bọn a hoàn nghe nói Linh Ngọc tiểu thư cho mời Thanh Thu qua gặp, trong lòng tự hiểu, đều bịt miệng cười thầm, nghĩ sắp có kịch hay để xem đây. Họ bèn đưa Tiểu Liên tới phòng Thanh Thu, ở đó có hai tùy tùng của thế tử đứng canh, chẳng ai dám lại gần. Tiểu Liên sợ hãi cúi gằm đầu do dự hồi lâu, nghĩ đến chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tiểu thư, đành phải bạo gan nói rằng mình muốn gặp Thanh Thu cô nương.
Hai người đó chẳng làm khó Tiểu Liên, tránh ra cho cô bé vào, trong phòng có hai tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thanh Thu, thấy cảnh này khiến Tiểu Liên quên mất vì sao mình đến đây, lẳng lặng quan sát cách bài trí trong phòng.
Thanh Thu vui mừng gọi: “Tiểu Liên, sao muội lại đến đây, Linh Ngọc tiểu thư có khỏe không?”.
“Tiểu thư vẫn khỏe, tiểu thư có lời mời tỷ qua đấy nói chuyện.” Mặt Tiểu Liên không biểu hiện gì, giọng nói rất nhỏ, nghĩ đến việc trước kia ở quận vương phủ, Thanh Thu quan tâm tới mình như thế, có chút bối rối. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không trách Thanh Thu được, thế tử là một nhân vật xuất chúng như vậy, ai mà không yêu?
Linh Ngọc tiểu thư muốn gặp nàng? Người ta là con dâu danh chính ngôn thuận được quận vương phi chấm sẵn. Thân phận của nàng chẳng qua chỉ là “a hoàn”, giờ nàng ta muốn gặp nàng, có phải định mặt nặng mày nhẹ với nàng không? Thanh Thu lập tức thở dài, hình như nàng chẳng sai gì cả, tại sao phải lo lắng? Hơn nữa, Linh Ngọc tiểu thư luôn dịu dàng lương thiện, khiến người khác yêu mến, chắc chắn sẽ không làm những việc ghen tuông đanh đá, gặp thì gặp.
Trước khi đi, nàng thu dọn một chút, cây Lục Ỷ giả được Thanh Thu cố ý đặt trên bàn, còn để lại một mẩu giấy. Đại khái là nếu người đến là khách, thì coi như cây đàn này là quà gặp mặt, nếu không hài lòng, thì Lục Ỷ thật trong tay thế tử, hy vọng khách sẽ tự tìm đúng người, đừng nửa đêm lẻn vào phòng nàng nữa.
Không biết làm thế có ích gì không, nếu tên trộm là kẻ thanh cao không trộm tiền tài, chỉ muốn cây đàn, thì hẳn là người hiểu biết. Tại sao không đi đường chính, nếu dùng tiền vàng mua lại, không chừng nàng sớm đã đồng ý rồi. Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn.
Vừa đến Thưởng Thu Uyển nơi Linh Ngọc ở, đã nghe thấy tiếng đàn vui tai, đó là một khúc nhạc có tên Thu Giang, chẳng hề có ý oán trách. Tâm trạng nàng thoải mái hơn, theo Tiểu Liên vào trong, hai người tùy tùng bèn ở lại bên ngoài. Tiểu Liên thấy họ không vào cùng, vỗ ngực nói: “Sợ chết đi được, sao họ lại theo tới cả đây?”.
“Gần đây xảy ra vài chuyện, liên tục gặp trộm, còn cả kẻ nửa đêm thần bí lẻn vào phòng tỷ nữa, thế tử đành cho người theo tỷ vài ngày.” Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng hai người đó lại không nghe lời nàng.
Tiểu Liên không vội vào phòng ngay, nhân lúc tiểu thư gảy đàn, khẽ hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, họ nói tỷ và thế tử... thật không?”.
Thanh Thu không biết phải giải thích với Tiểu Liên thế nào về mối quan hệ giữa mình và thế tử, đành thở dài: “Muội cũng biết vì sao ta lại đến phủ thế tử, vốn nghĩ cách nhân lúc thế tử vui vẻ xin người thả ta đi, ai ngờ...”.
“Nhưng thế tử rất tốt, ở đây ai chẳng muốn được người ngó ngàng tới.”
“Tỷ đã nhiều tuổi thế này rồi, chỉ mong tìm được người phù hợp để gả đi, sống yên bình cả đời, đâu dám trèo cao.”
“Nhưng tiểu thư nói, Thanh Thu tỷ tỷ không phải người bình thường, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình nên mới tạm thời phải chịu ấm ức.” Trong mắt Tiểu Liên, Thanh Thu cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, vừa quan tâm lại vừa biết chăm sóc người khác, thế là tốt lắm rồi.
“Gì mà tài hoa với không tài hoa, chỉ mong không phải chịu khổ gì thôi...” Nàng cười khổ, Linh Ngọc tiểu thư không hiểu thế giới bên ngoài, không biết con người sống trên thế giới này khổ sở ra sao.
Huống Linh Ngọc đã dừng chơi đàn, cao giọng hỏi: “Thanh Thu, tỷ đến rồi à”.
Thanh Thu cùng Tiểu Liên bước vào, rõ ràng bình thường khuê phòng này rất gọn gàng sạch sẽ, hôm nay sao lại hỗn loạn thế này. Góc tường còn có rất nhiều hoa cỏ, trên bàn bày rất nhiều những đồ chơi nhỏ kỳ lạ, rất khác với trước kia. Huống Linh Ngọc đang đứng đó nghịch con vẹt béo mỏ đỏ, vẻ mặt vô cùng hoạt bát sinh động.
Những thứ này là quà của Tống Củng cho người mang tặng hằng ngày, không biết tại sao hắn lại điều tra ra được Huống Linh Ngọc không thích thịt dê, bèn đổi thành tặng cái này. Thỉnh thoảng là đồ chơi, thỉnh thoảng là hoa cỏ, nhiều như nước chảy vào phủ thế tử, khiến nàng ta không biết nên làm thế nào, cũng không có thời gian bận tâm chuyện khác, Linh Ngọc luyện đàn ít đi.
“Sáng nay về phủ thăm cô mẫu, khi ta quay lại phủ thế tử thì gặp Tống công tử.” Nhắc đến Tống Củng, mặt nàng ta ửng hồng, “Chàng thay Khổng hàn lâm chuyển lời, muốn hẹn tỷ ngày mai bớt chút thời gian gặp mặt, Khổng hàn lâm có chuyện muốn nói. Ta biết, chuyện này không hay lắm, nhưng Tống công tử lời lẽ khẩn thiết, Khổng hàn lâm cũng đang đợi chàng trả lời. Ta chỉ thay người khác chuyển lời, đi hay không tùy tỷ”.
Thì ra là vì việc này, Thanh Thu thở phào, nàng đang không biết phải giải thích với Linh Ngọc tiểu thư về chuyện xảy ra mấy hôm nay thế nào, bèn chau mày nói: “Là Khổng Lương Niên phải không? Khổng hàn lâm năm lần bảy lượt tìm cách quấy rầy, thật không giống phong thái người có học, sao cứ lằng nhằng mãi thế, Thanh Thu không muốn đi”.
“Ừ, không đi thì không đi.” Huống Linh Ngọc cũng thở phào, nàng ta sợ lo sợ, sợ Thanh Thu sẽ nghĩ mình khuyến khích Thanh Thu gặp gỡ nam tử ấy.
Cả hai nữ tử cùng chột dạ nhất thời không biết nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Thanh Thu đành lên tiếng: “Nhờ Linh Ngọc tiểu thư trả lời Tống công tử giúp, nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin cáo lui”.
“Được, ta sẽ cho người đi báo với chàng một tiếng.”
Tiểu Liên lo lắng thay tiểu thư mình, nói: “Thanh Thu tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói muốn rời phủ sao, chi bằng để tiểu thư nhà muội giúp”.
Huống Linh Ngọc không dám nói chuyện này với Vệ Minh, nên từ chối ngay: “Không được, ta không thể quyết định thay biểu ca”.
Thanh Thu vốn đã thầm hy vọng, nghe nàng ta nói thế bèn xịu xuống. Đúng là thế thật, tâm tư của thế tử chẳng ai đoán được.