Thanh Thu là nữ nhi, mà nữ nhi trong thiên hạ này có ai không muốn một phu quân thương yêu mình, sống hòa hợp, ái ân cả đời. Trước khi tới tuổi cập kê nàng thật sự đã cho rằng, đến ngày nàng khoác lên người chiếc áo cưới đỏ gả cho nam tử vẫn luôn yêu thương nàng, dành cho nàng nụ cười ấm áp, thì hạnh phúc càng đến gần hơn, sau đó cả đời cứ thế sống với nhau thuận hòa nốt quãng đời còn lại.
Nhưng Thanh Thu chẳng có cái phúc ấy, vị hôn phu của nàng đột nhiên quyết định ra biên ải tham chiến bảo vệ đất nước, đồng thời còn nói với nàng rằng: Đừng đợi y.
Một nữ tử yếu đuối như nàng, hiển nhiên chẳng đủ sức phản đối, có khóc cũng đành nuốt nước mắt vào trong, cố gắng để quên người ta đi. Thời gian đầu nàng còn nghĩ, khi y quay lại sẽ giải quyết hôn ước thế nào? Nhưng khi tin y tử trận ngoài sa trường truyền về, khiến nàng không khỏi suy đoán, phải chăng y đã sớm dự đoán về cái chết của mình? Việc này kể cũng khó, nhưng người thì chết rồi, thi thể xương cốt không được đưa về cố quốc. Nàng muốn hỏi cũng chẳng có nơi nào để hỏi, chuyện này mãi mãi không thể tìm ra đáp án.
Thấy nàng ngẩn ngơ chỉ nhìn mà không nói gì, Khổng Lương Niên thở dài: “Đừng nói nàng không tin, thời gian đầu ta cũng không nhận ra, y chính là Hoằng Bình, Cao Hoằng Bình đấy!”.
Phản ứng của Thanh Thu lại là quay đầu nhìn hai người tùy tùng đang đứng chờ nàng bên cạnh xe ngựa, dường như ba từ Cao Hoằng Bình đối với nàng mà nói, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Mưa vẫn rơi, hai gã tùy tùng trung thành đang cầm ô đứng ngoài xe, nhìn thấy cảnh ấy, lòng nàng bỗng thấy yên tâm hơn.
Nhưng trong lòng rốt cuộc không thể bình lặng được, Cao Hoằng Bình, cái tên này có lẽ lâu rồi không có ai nhắc tới. Nàng cũng đã quên từ lâu, chỉ thỉnh thoảng thầm oán trách gọi y là tiểu tử họ Cao. Một người đã chết năm, sáu năm nay sao có thể trở thành chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu? Bất luận thế nào nàng cũng không tin. Huống hồ khuôn mặt này, mặc dù nhìn có chút tương đồng, nhưng cũng không thể là y được. Trước đây nàng cũng từng có suy nghĩ ấy, nhưng chỉ nghĩ mình thật hoang đường, giờ Khổng Lương Niên nói ra, nàng vô thức lặp lại: “Hoằng Bình, Cao Hoằng Bình...”.
Ninh Tư Bình không kìm được khi nghe những lời đầy đau đớn chua xót ấy, khàn giọng đáp: “Là ta, Thu Thu, ta về rồi”.
Có lẽ đúng là y thật, chẳng còn ai gọi nàng như thế nữa, y chỉ hơn nàng có ba tuổi, từ thuở thiếu thời đính hôn với nàng, bắt đầu từ khi ấy, Hoằng Bình tự ý gọi nàng là “Thu Thu”. Nhà họ Cao giàu sang, nhưng chỉ có một người con trai độc nhất, ngoại hình xuất chúng, nên được cha mẹ yêu thương vô cùng. Cũng may y có chí khí, thơ văn học vấn cái gì cũng biết, người bằng hữu tốt nhất chính là tiểu nương tử mới quyết định đính hôn. Những năm ấy hai người còn nhỏ tuổi, Thanh Thu đi học đàn, y ngày ngày chờ nàng trên đường để đưa nàng về, thỉnh thoảng còn đưa nàng đi ăn, chỉ nói vài câu cũng thấy vui.
“Bình ca ca, hôm nay huynh không mang Cửu liên hoàn[2] cho muội à?”
[2] Cửu liên hoàn là một trò chơi dân gian Trung Quốc, đồ chơi gồm chín vòng tròn làm bằng kim loại gắn trên một thanh ngang hoặc một giá thẳng đứng. Khi chơi, người chơi phải thao tác nhiều lần theo một trình tự nhất định nào đó để tách rời chín vòng tròn đó ra hoặc nhập chúng lại thành một.
“Bình ca ca, sư phụ khen muội đàn hay nhất.”
“Bình ca ca...”
Thanh Thu hồi còn nhỏ xinh đẹp lạ thường, nói chuyện vô cùng ngọt ngào, hễ mở miệng là gọi “Bình ca ca, Bình ca ca” khiến y vô cùng dể chịu, cảm giác có nghe cả đời cũng không đủ. Chỉ là sau này có thêm một tiểu nha đầu nữa học theo nàng gọi y là “Bình ca ca”, đó chính là Tuyết Chỉ.
“Ngài, không phải là chủ nhân Thiên phủ ư?” Buổi tối hôm ấy, ở trước Giám Thiên các trong phủ thế tử, rõ ràng nàng nghe thế tử nói thế mà.
“Cao Hoằng Bình là ta, Ninh Tư Bình cũng là ta.” Ninh Tư Bình cố gắng thở lại bình thường, ngồi thẳng người dậy nói. Từ sau khi làm tông chủ của một phủ, không ai gọi thẳng tên họ mới của y, trong lòng y, Cao Hoằng Bình mới là tên của mình.
Tâm trạng Thanh Thu hỗn loạn, chuyện hôm nay thật rắc rối, Khổng Lương Niên tự cho rằng mình đã làm được một việc tốt, để hai người họ gặp nhau. Chắc chắn Ninh Tư Bình đang chờ đợi nàng nước mắt lưng tròng, vui mừng nghẹn ngào nhào tới gọi “Bình ca ca” nhỉ? Nhưng nếu y là Cao Hoằng Bình, tại sao lại tới Bắc Vu làm chủ nhân Thiên phủ? Nếu y là Cao Hoằng Bình, chuyện y chết trận bao năm trước rốt cuộc là thế nào? Những lời này Thanh Thu không hỏi, nam tử bọn họ làm việc đương nhiên có lý lẽ riêng của họ, nữ nhân không cần phải biết, chỉ cần chấp nhận.
Bất luận trước kia y là ai, nhưng giờ y là chủ nhân Thiên Phủ, theo đoàn sứ giả của Bắc Vu xuống phía nam, mang theo đoàn đón dâu, đến rước Tuyết Chỉ, tân nương xinh đẹp giỏi giang của mình. Thanh Thu giờ đã hiểu tại sao Tuyết Chỉ lại nhằm vào nàng, chằng khác gì gặp đại địch như thế, thì ra là người ta sợ nàng sẽ phá hỏng chuyện vui giữa họ.
Thanh Thu nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên đầy trào phúng, đáp: “Ninh tông chủ, ta vẫn quen gọi ngài với thân phận này hơn. Còn việc tại sao ngài đã chết rồi sống lại làm chủ nhân Thiên phủ, thì đây là việc riêng nhà ngài. Hôm nay Khổng hàn lâm tìm ta tới đây, nói muốn cho ta biết tại sao ngài ấy lại nhất quyết muốn lấy ta làm nương tử bằng được, không ngờ lại tương ngộ cố nhân ở đây. Khổng hàn lâm, không còn sớm nữa, Thanh Thu giờ không phải người có thể tự do ở bên ngoài quá lâu, có chuyện gì ngài mau nói đi”.
“Nàng vẫn không hiểu sao, ta làm vậy là vì hai người, vì hai người nên ta mới cầu thân nàng. Ta đã nói rồi, khi đoàn sứ giả Bắc Vu về nước, ta sẽ theo họ đến Bắc Vu dạy học, ở đó tầm ba đến năm năm. Tới lúc ấy ta sẽ đưa nàng đi, nàng có thể cùng Ninh tông chủ nối lại duyên trước đây.”
Khổng Lương Niên khẽ thở dài, chỉ mong sớm giải quyết cho xong việc này. Y luôn có cảm giác vai trò của mình thật chẳng ra làm sao, nhưng lại không nhẫn tâm đứng nhìn bằng hữu đau khổ, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Mấy tháng trước Ninh Tư Bình sai người tiếp cận với y, Khổng Lương Niên cũng không sao tin nổi, với tính cách của y, lại lén lút qua lại với người của Bắc Vu. Còn chuẩn bị thành thân giả với nữ tử mà không thể nói rõ lý do cho nàng ấy biết, cũng đủ để thấy y đã tận nghĩa tận tình rồi.
Thanh Thu vỗ tay bôm bốp: “Khổng hàn lâm, Thanh Thu thật sự rất khâm phục ngài! Sự quan tâm của ngài dành cho ta mấy năm nay, Thanh Thu vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Giờ ngài nhất định muốn thành thân với ta, mang danh chăm sóc ta cả đời, rồi đưa ta đến bên nam nhân mà ngài cho rằng tốt nhất. Việc nhân nghĩa ấy người thường không phải ai cũng làm được, quả nhiên ngài rất trọng tình, trọng bằng hữu”.
Khổng Lương Niên lau mồ hôi lạnh trên trán, y không ngốc, y nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng của nàng, “Không dám, không dám”.
“Thanh Thu, là ta nhờ Khổng huynh làm thế, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội rời khỏi đây. Đến Bắc Vu rồi, ta nhất định sẽ không để nàng phải ấm ức.” Ngay khi nhìn thấy Thanh Thu, trái tim y đã âm ỉ đau. Nghĩ đến việc nàng phải sống trong những lời dị nghị, sống những ngày khổ sở, Ninh Tư Bình lại tự trách mình, đều do lỗi của y cả!
Nàng quay mặt đi không nhìn vào đôi mắt thâm tình ấy: “Khổng hàn lâm, ngài dựa vào cái gì mà cho rằng, ta sẽ đồng ý gả cho ngài rồi sau đó theo ngài sang Bắc Vu sinh sống? Ninh tông chủ, ngài dựa vào cái gì mà cho rằng, sau khi ta chấp nhận nam tử này, vứt bỏ cả liêm sỉ để nhào vào vòng tay một nam tử khác?”.
Những câu hỏi đó của Thanh Thu khiến cả hai người kia á khẩu chẳng biết phải trả lời thế nào. Sắc mặt của Ninh Tư Bình như trắng thêm vài phần, y khẽ gọi một tiếng: “Thu Thu...”.
Y muốn nói đây chỉ là kế hoạch tạm thời, chỉ đợi đến Bắc Vu rồi mọi chuyện sẽ khác, sẽ tốt lên, y sẽ bố trí thỏa đáng cho nàng. Nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm của Thanh Thu, Ninh Tư Bình đành thầm thở dài, không biết nói gì cho phải. Suy cho cùng chia cách sáu năm rồi, nàng đã thay đổi nhiều, không còn ngây thơ đáng yêu như trước kia nửa. Đương nhiên, y cũng thay đổi nhiều.
Ba người trong Vọng Giang đình đều im lặng, Thanh Thu quan sát kỹ Ninh Tư Bình, y thật sự là Cao Hoằng Bình ư? Một người chết cách đây sáu năm, sao có thể sống lại đứng trước mặt nàng chứ?
Tối hôm ấy khi lần đầu gặp y ở phủ thế tử, nàng đã có cảm giác người này rất cổ quái, đặc điểm khuôn mặt gần giống với bộ dạng trước kia của Cao Hoằng Bình. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra điểm nào tương đồng, nhưng rốt cuộc y đã đi từ biên cương tới Bắc Vu như thế nào? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Mấy năm nay mặc dù trong lòng nàng oán trách con người này, trái cũng tiểu tử họ Cao, phải cũng tiểu tử họ Cao. Coi y là căn nguyên cho mọi bất hạnh của mình, nhưng nàng biết hận một người đã chết rõ ràng là sai, chẳng qua chỉ nói miệng vậy thôi, chứ không cho là thật.
Khổng Lương Niên đột nhiên nói: “Thanh Thu, nàng nói đúng, là bọn ta không suy nghĩ thấu đáo, không nghĩ đến những chuyện này, đã làm khó cho nàng rồi. Ninh tông chủ, chuyện này vẫn nên nghe theo ý của Thanh Thu”.
Thanh Thu cười lạnh, không nói thêm gì nữa, chỉ giơ chiếc ô trong tay lên, “Ta ra ngoài đã lâu, đến lúc phải về rồi”.
Có lẽ nàng nên tò mò hỏi xem rốt cuộc chuyện này là thế nào, năm đó y thật sự tử trận hay không? Cao gia lặng lẽ rời đi mất tăm mất tích có liên quan tới việc này không, tại sao y thân là người của Ninh gia từ nhỏ lại lớn lên ở Nam Vu? Nhưng, những chuyện này giờ chẳng còn liên quan gì nhiều tới nàng nữa.
Mưa bắt đầu ngớt, trước khi đi, Thanh Thu quay đầu lại nhìn chủ nhân Thiên phủ một cái. Nàng vẫn không sao chấp nhận được sự thật rằng Ninh Tư Bình lại chính là Cao Hoằng Bình. Nhưng nàng cũng biết đây chính là sự thật, đành giữ riêng suy nghĩ này trong lòng cho riêng mình thôi.