Khi lão quản gia tới thăm Thanh Thu, nàng đã trông chờ mòn mỏi rồi, chính là mong ông mang đến cho nàng một tin tức tốt lành. Ai ngờ lão quản gia vừa mở miệng đã nói: “Thanh Thu à, sao cháu lại bị ốm, ta nghe nói thế tử rất sủng ái cháu mà”.
Ông già này, lẽ nào muốn nàng tức chết? Lẽ nào ông không biết chỉ có nàng mới là chỗ dựa của hai phu thê già họ? Tại sao nàng lại có trận ốm này, chẳng phải là vì trong lòng có tâm sự, sợ phải đi làm lẽ cho người ta, dẫn đến buồn rầu mà sinh bệnh ư? Thôi được, thực ra là vì nàng đứng dầm mưa trước cửa, sau đó lúc về lại ở cùng phòng với một người bệnh, cuối cùng bị phong hàn nên nàng mới ngã bệnh.
“Vệ thúc, cháu chỉ muốn biết ý của vương phi thế nào, rất giận phải không? Có phải muốn nhân lúc cháu bệnh mà lấy mạng của cháu, hoặc lập tức đuổi cháu ra khỏi phủ không? Vừa hay, cháu cũng muốn ăn canh bổ dưỡng của dì Lưu Hoa nấu rồi”.
“Dì Lưu Hoa của cháu ngày ngày chỉ thích ở nhà thêu y phục đại lễ cho cháu thôi, bận lắm, không có thời gian nấu canh bổ dưỡng đâu. Không biết ngày nào cháu sẽ xuất giá, nên chuyện gì cũng phải chuẩn bị sớm.”
“Vệ thúc, cháu không nghe rõ, thúc nói lại lần nữa đi?” Thanh Thu có phần không dám tin vào tai mình, không phải nàng càng già càng hồ đồ đấy chứ?
“Ta quan sát quận vương phi thấy không có ý phản đối, ngược lại còn mắng ta một trận, nói cái gì mà sớm nên như thế từ lâu rồi. Nếu cháu muốn về quận vương phủ cũng được, dù sao trước kia cháu làm cũng rất tốt, chỉ là sau này theo thế tử, làm việc gì cũng cần phải theo quy tắc.”
Theo những gì Vệ quản gia thấy, Thanh Thu vốn không được quận vương phi yêu quý. Theo lý mà nói khi quận vương phi biết tin này, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng rồi đuổi Thanh Thu ra khỏi phủ, hoặc nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp hôn sự cho thế tử. Ai ngờ bà lại vui mừng như thế, chỉ nhắc nàng mọi chuyện đều phải theo quy tắc. Vệ quản gia biết quy tắc mà bà nhắc nhở ở đây chính là phải biết thân biết phận của mình. Thấy nàng bất lực thở dài, ông lại khuyên: “Thanh Thu, sao ta lại không biết trong lòng cháu không muốn chứ, nhưng có được cơ duyên này, cháu hà tất phải từ chối? Thế từ dù sao vẫn là người cao quý, bao nhiêu nữ tử muốn gả cho người còn không được…”.
Thanh Thu lại chỉ mong ngay khi quận vương phi biết tin sẽ chạy đến đánh cho nàng một trận, sau đó đuổi nàng ra khỏi phủ… như thế thật tuyệt vời. Vệ quản gia nghe xong còn hoài nghi nhìn nàng mấy lần, cho rằng nàng bị ốm đến mức trở nên hồ đồ rồi.
Trong mắt mọi người, Thanh Thu là người không xứng với thế tử, tuổi nàng lại lớn, gia thế thấp kém. Những nữ tử như nàng ở Nam Vu, gả đi được cũng là quá tốt rồi. Vệ quản gia không tiện nói thẳng những lời này, huống hồ ông luôn coi nàng như con gái, mà con gái thì không bao giờ kém cỏi trong mắt cha mẹ. Lúc này ông chỉ nói đợi khi nào nàng khỏi ốm thì ra khỏi phủ một chuyến, để vợ ông khuyên giải. Tâm sự con gái không ai có thể hiểu, dưa chín ép cũng không ngọt, để hai dì cháu nói chuyện với nhau sẽ tiện hơn.
Thanh Thu thở dài một tiếng, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng còn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện ấy cho thoả đáng thì đã bị mấy người kia ép phải xuất giá rồi. Sau khi Vệ quản gia đi, thế tử lập tức xuất hiện nhưng không nói gì, chỉ nheo mắt cười nhìn nàng một lúc. Cho đến khi Tô Diệu tới thăm Thanh Thu, thế tử mới rời đi để hai nàng được trò chuyện riêng với nhau.
Tô Diệu xuất hiện nhưng không đi một mình, mà còn đem theo một bé gái, nhìn chỉ chừng sáu, bảy tuổi. Dù mặc áo vải, bên trên thêu hoa văn rất tinh xảo, trông có vẻ như rất hao tâm tổn trí. Con bé lí nhí gọi Tô Diệu là mẹ, thì ra, Tô Diệu lại có một cô con gái lớn thế này rồi.
“Tô Diệu tỷ tỷ sao tỷ lại tới đây? Cô bé này là ai?”
“Cháu là Họa My, cháu là con gái của mẹ.” Hoạ My khá giống với Tô Diệu, đường nét trên khuôn mặt thấp thoáng còn nhìn ra hình dáng của một người khác nữa. Con bé khá lanh lợi, thấy người lạ cũng không sợ, chỉ tò mò nhìn ngắm đồ đạc bài trí trong phòng thôi.
“Thanh Thu, đây là con gái tỷ.” Tô Diệu mỉm cười ôm lấy con gái, bảo nó gọi Thanh Thu là dì.
Thanh Thu kinh ngạc khi biết Tô Diệu có con gái, cũng vô cùng cảm khái trước từ “dì” mà mình được gọi. Nàng còn không bằng cả Tô Diệu, ít nhất người ta còn biết người ta muốn gì, khi ấy đủ dũng khí bỏ nhà đi theo tiếng gọi của trái tim. Mặc dù người ấy không còn nhưng đã để lại cho Tô Diệu giọt máu của mình. Thấy cô bé lanh lợi đáng yêu, Thanh Thu không kìm được ôm lấy đứa bé vào lòng, vừa bế con bé vừa nói chuyện với Tô Diệu.
Tô Diệu chơi đàn kiếm sống ở tửu lâu thường ngày phải chịu rất nhiều ấm ức. Trước nay nàng ấy vẫn thờ ơ quan sát thế gian, chỉ có những lúc ngắm nhìn con gái, ánh mắt mới dịu dàng ấm áp. Vì Tô Diệu làm việc ở tửu lâu không kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng cả tối chẳng ai gọi đàn, còn phải nuôi con gái, nên cuộc sống thanh đạm khắc khổ vô cùng. Hôm nay tới thăm Thanh Thu, nàng ấy chỉ mang theo một hộp bánh ngọt. Thanh Thu thấy đôi mắt to tròn đen láy của Hoạ My nhìn xoáy vào hộp bánh, lập tức hiểu ra cuộc sống của hai mẹ con rất khó khăn, trong lòng đầy xót xa, gọi người mang rất nhiều điểm tâm lên cho Hoạ My ăn. Lại nhớ ra lần trước Tô Diệu có nói đang ở hẻm Tiền Bình, những người sống ở đấy đa số đều bần hàn, thế mà nàng lại chưa tới thăm Tô Diệu lần nào, thật hổ thẹn.
“Tô Diệu tỷ tỷ, buổi tối khi tỷ tới tửu lâu, Hoạ My phải làm thế nào?”
“Tỷ nhờ một vị đại nương hàng xóm trông giúp, Hoạ My rất ngoan, không quấy rầy người khác, tính tình khá giống cha nó.”
Cô bé nhỏ nhắn nghe thấy mẹ nhắc đến tên mình, đứng lại nhìn nhìn vào hai người, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, Hoạ My bây giờ là tất cả những gì mà Tô Diệu có. Quê Tô Diệu cũng ở Việt Đô, chỉ là người nhà không thể chấp nhận Tô Diệu, khiến nàng phải lưu lạc bên ngoài, thật đáng thương.
Trước mặt Thanh Thu, Tô Diệu tương đối thoải mái, tâm trạng còn khá bình thản, thấy vẻ thương xót trên mặt Thanh Thu, nàng ấy còn an ủi lại: “Đừng nghĩ nhiều quá, không khổ sở như muội nghĩ đâu. Đúng rồi, đừng trách tỷ lắm lời, vừa rồi nhìn bộ dạng của thế tử, hình như rất để ý muội đấy. Không chừng tỷ phải chúc mừng muội rồi, muội muội, chuyện vui của muội sắp tới rồi”.
“Vui gì mà vui, tỷ tỷ, muội chẳng vui nổi chút nào”.
Tô Diệu vẫn nhớ rất rõ, hồi mới học đàn, tiểu Thanh Thu trắng trẻo xinh xắn, rất nhiều nam học tử muốn tới làm quen với nàng, nhưng nàng đã sớm đính hôn. Sau đó không biết tại sao Thanh Thu lại không thành thân, thậm chí còn đến nỗi trở thành nữ tử lỡ thì. Chỉ nghe nói người đó đã mất, nhưng Tô Diệu không hỏi thêm nữa, sợ sẽ khơi gợi lại những ký ức không vui của Thanh Thu. Nàng ấy lập tức mỉm cười hỏi: “Có lẽ còn chưa quên được vị hôn phu trước kia phải không?”.
Thanh Thu lập tức nhớ đến Ninh Tư Bình, bất giác rùng mình, vẻ mặt trở nên thiếu tự nhiên đáp: “Sao có thể chứ, muội chỉ nghĩ đến thân phận của mình thôi”.
Mọi người đều cho rằng Cao Hoằng Bình đã chết trận từ lâu, nhưng bây giờ y vẫn đang sống yên lành, còn trở thành người Bắc Vu. Một bí mật như vậy phải giấu kín trong lòng khiến nàng cảm thấy thật sự không thoải mái.
Trước kia Tô Diệu là một nữ tử dám nghĩ dám làm, vì muốn được sống cùng người mình thật sự yêu thương nên đã bỏ nhà ra đi. Nàng ấy không cảm thấy xấu hổ trước hai từ “thân phận” mà Thanh Thu thốt ra. Nhưng bản thân Tô Diệu sống cũng chẳng tốt đẹp gì, nên không dám cổ vũ Thanh Thu, dù gì đối phương cũng là một thế tử, Thanh Thu lo lắng cũng là điều bình thường thôi.
Sống trong phủ thế tử, Thanh Thu chẳng có ai để chuyện trò, bình thường chỉ hay qua lại với Huống Linh Ngọc, nhưng mấy hôm nay đôi bên xa lạ đi ít nhiều. Tính cách của Hồng Ngọc lại quá lạnh lùng, nàng càng không dám dốc bầu tâm sự với Hồng Ngọc, đành chỉ biết thở dài hỏi Tô Diệu: “Tô Diệu tỷ tỷ, nếu tỷ là muội, lúc này tỷ sẽ làm thế nào? Về phía thế tử, muội không sao hiểu được, tại sao người không chịu buông tha cho muội…”.
Nói tới câu cuối cùng nàng xấu hổ cúi đầu, nghe cứ như nàng xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành không bằng. Nếu thật sự dung nhan của nàng như tiên nữ, nàng còn có tự tin mà làm bộ làm tịch, nhưng bộ dạng nàng lúc này nói thế nghe thật giả tạo.
Tô Diệu cho Hoạ My uống chút nước, rồi lau vụn bánh dính ở khoé môi cho con, cười đáp: “Nếu là tỷ, đương nhiên sẽ thấy cầu còn chẳng được ấy chứ. Thế tử không phải người bình thường, muội còn lo sợ tương lai sau này sao? Thôi được, nói nghiêm túc, nếu tỷ là muội thì tỷ phải hỏi bản thân mình trước, xem mình có tình cảm với thế tử hay không?”.
Thanh Thu cúi đầu đáp: “Muội đã tự hỏi lòng mình bao nhiêu lần rồi, nhưng muội cũng không biết nữa”.
Nàng thực sự không biết, lúc nào cũng có hai tiếng nói trả lời nàng, dường như nàng không thể tự quyết định.
Một tiếng nói thì ngày này cũng khuyên nhủ nàng rằng: Cơ hội tốt như thế sao lại bỏ qua, dù gì tuổi cũng đã lớn thế này rồi, cũng phải xuất giá, lấy ai chẳng là lấy, áo gấm ngọc thực hàng ngày chẳng phải tốt hơn sao?
Một giọng nói khác lại buồn bã thở dài: Cuộc sống sau này sẽ trở thành một thê tử bị lãng quên, ngày ngày trong phòng trống mà rơi nước mắt.
Ngày hôm đó nàng không kìm được đã nói rằng ít nhất thì Khổng Lương Niên cũng sẽ cho nàng vị trí chính thê, như thể nàng đang đòi hỏi gì ở Vệ Minh không bằng. Thật chẳng biết lượng sức mình gì cả, Thanh Thu hối hận vì đã nói ra những lời như thế, lẽ nào nàng sớm đã nghĩ tới chuyện được sống cùng hắn, nên nàng muốn có nhiều hơn. Nhưng gả cho thế tử để làm thiếp là việc nàng chưa từng nghĩ đến, giờ lại không thể nghĩ. Vừa nghĩ là nghĩ ngay tới kết cục sau này khi cảm giác mới mẻ trong thế tử qua đi, nàng sẽ lâm vào cảnh ngộ thế nào?
Khi ấy thế tử nghe xong những lời nàng nói thì có chút bất ngờ, chính thái độ đó của Vệ Minh đã khiến Thanh Thu bị tổn thương, có thể ngay đến việc cho nàng một danh phận hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Sẽ là như vậy ư, phải chăng thế tử coi nàng là một thứ đồ chơi có thể tuỳ ý vứt bỏ bất cứ lúc nào?
Đây là một nam nhân coi thường nàng, nhưng ngày nào cũng thích ở bên nàng, dịu dàng với nàng, khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nàng, đều cho rằng nàng là người của hắn. Tới bây giờ miệng lưỡi thế gian rất ghê gớm, khiến nàng dù không muốn thuận theo cũng chẳng tìm được cớ nào.
Thanh Thu lúc thì hoang mang, khi lại tức giận, có lúc động lòng, nàng không ngờ mình sẽ gặp phải cảnh ngộ này. Giống hệt như việc nàng lo lắng khi làm một món mới không biết phải cho bao nhiêu muối mới vừa, làm món ăn nếu không ngon vẫn có thể làm lại thử lại, cho đến khi mình vừa ý mới thôi. Lẽ nào nàng phải nói thế tử rằng, chúng ta thử đi, hợp thì tiếp tục không hợp thì đường ai nấy đi?
Còn cả Ninh Tư Bình nữa, y xuất hiện vào lúc này, sẽ mang đến cho nàng phiền phức gì đây?
“Đừng nghĩ quá nhiều, muội vẫn còn đang ốm đấy.”
“Muội khoẻ rồi, chỉ là không có tinh thần thôi.”
“Tốt hơn nên đi dạo một lát, khi đến đây tỷ ngửi thấy mùi hương hoa quế khắp vườn, không ngờ giờ hoa quế vẫn còn nở.”
Thanh Thu đột nhiên nghĩ ra, chẳng bao lâu nữa là đến sinh thần của mình, lại sắp già thêm một tuổi.
Mấy hôm nay Vệ Minh cáo nghỉ ở nhà, không muốn giằng co nói qua nói lại với đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, lãng phí sức lực. Chi bằng ở lại trong phỉ thỉnh thoảng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thu, trêu hoa ghẹo ngọc, đối đáp vài câu với nàng còn vui hơn. Thực ra hai bên tiến hành đàm phán khá hoà nhã, người Bắc Vu từ xa tới tận Nam Vu, thứ họ muốn đâu phải là cãi nhau. Chủ nhân Thiên phủ còn mang cái danh toàn tâm toàn lực ủng hộ quan hệ tốt đẹp giữa hai nước, đích thân tới Nam Vu đón tân nương, Bắc Vu mặc dù thua trận nhưng cũng đều là những nam tử hán nhiệt huyết, lại có thế lực chủ chiến chống đỡ trong triều đình Bắc Vu. Thích khách hôm đó lẻn vào quận vương phủ là vì nhắm vào Thiên phủ nên mới ra tay với Tuyết Chỉ. Nhưng trước tình hình này, Ninh Tư Bình vẫn hết sức có thành ý đích thân tới Việt Đô, bảo Nam Vu sao còn có thể nói được gì nữa.
Trong mắt hoàng thượng, Vệ Minh là một thần tử trung thành, thậm chí còn là kiểu thần tử sẵn sàng xả thân vì mình. Thật ra thì thân là Hiền Bình vương thế tử, cho dù có đánh nhau cũng chẳng tới lượt hắn ra chiến trường. Nhưng hắn lại muốn đi, thậm chí còn lập được công lớn, một thần tử như thế, đương nhiên sủng ái thế nào cũng không đủ rồi. Nghe nói Vệ Minh đột nhiên nhiễm bệnh, hoàng thượng bèn cho người trong cung tới phủ hỏi thăm, ngoài ra còn tặng ca kỹ, lễ vật chẳng kém những thứ dành cho đoàn sứ giả Bắc Vu, để thể hiện sự ân sủng của mình.
Chuyện này khiến Vệ Minh khóc không được cười cũng chẳng xong, hắn đâu phải là người thật thà ngoan ngoãn gì. Trước khi tham gia chinh chiến, ít nhiều gì cũng là thiếu gia nổi danh trong kinh, những người đẹp thanh lâu trong thành Việt Đô này ai chưa từng được hắn để mắt chứ. Giờ quay về, mọi người đều cho rằng Vệ Minh sẽ tìm vui để lấy lại uy danh trước kia của mình. Ai ngờ hắn lại an phận làm một hiền thần, hết lòng với quốc sự, lao tâm khổ tứ tới sinh bệnh.
Ý tốt của hoàng thượng làm khó người ta, khi thái giám trong cung tới truyền chỉ, Vệ Minh chỉ một mực mỉm cười lĩnh chỉ tạ ân. Sau đó gọi Thanh Thư tới, dặn ông ta bố trí nơi ăn chỗ ở cho mười hai nàng ca kỹ đang ở tuổi xuân mơn mởn này.
Còn hắn lại nhớ tới một chuyện khác, trong lòng rủa thầm: Thật không tử tế chút nào, Ninh tông chủ người ta rõ ràng đến Việt Đô đón tân nương, thế mà hoàng thượng nhà mình lại tặng mỹ nữ cho người ta, cũng không sợ vị hôn thê của người ta cảm thấy ngứa mắt. Nói tới chuyện này, trong phủ đột nhiên có thêm khá nhiều nữ tử, có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể thoái thác. Đành phải nuôi dưỡng đám nữ tử này thôi, chỉ sợ người nào đó vì chuyện này mà càng tránh xa hắn hơn.
Sớm đã có người nhiều chuyện hoả tốc mang việc này về báo lại cho Thanh Thu biết. Nàng vỗ ngực, may mà mình còn chưa lỡ bước, nếu phục tùng thế tử rồi, chỉ riêng ngồi nhìn đám thê thiếp đó của hắn thôi nàng cũng không chịu nổi. Mười hai người, hoàng thượng thật hào phóng, không sợ cơ thể vừa mới hồi phục của thế tử bị đám “yêu nữ” đó làm hại. Vừa hay người của thiện phòng mời nàng đọc thực đơn ngày hôm nay. Mấy ngày qua thế tử ở trong phủ, thiện phòng lại bắt đầu làm phiền đến Thanh Thu đọc thực đơn, nàng bình thản nói với đầu bếp: “Gần đây trời lạnh, thích hợp làm những món ăn bổ dưỡng, hàng ngày làm thêm cho thế tử một ít thịt dê, thêm gừng tươi vào. À, đã đến giờ cơm tối, thêm món cháo hải sâm, tôm om tỏi tây, canh đuôi bò đương quy…”.
Đầu bếp vừa nghe thấy tên các món ăn liền có chút không dám tin, cười gian tà nói: “Thế này thì lại bổ quá”.