Mọi người phá lên cười, người trong thiện phòng hay nhiều chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong quận vương phủ đều được bàn tán ở đây, việc này từ lâu đã chẳng còn là bí mật nữa. Tất cả vì nhị phu nhân trước khi vào phủ vốn là người học kịch ở Lê Viên(8), còn chưa lên biểu diễn đã bị quận vương đón về.
Chắc vì không có cơ hội thể hiện tài năng của cái giọng hay, trong lòng tiếc nuối, bèn chuyển sang nũng niu véo von trên giường. Ngược lạu cũng có cái thú vị của nó, mỗi lần như thế nhị phu nhân đều phải dưỡng họng, sợ bị tổn thương, nơi của nhị phu nhân cũng bị quân vương đổi thành Xuân Lê viện.
Kiểu sở thích như thế không phải người bình thường nào cũng có, mặc dù Thanh Thu chẳng nhỏ hơn nhị phu nhân mấy tuổi, nhưng nàng thấy vô cùng khó hiểu, chỉ cảm thấy nhị phu nhân đang giả vờ cố làm ra vẻ, không dễ đối phó chút nào.
Nghe những lời dị nghị bàn ra tán vào của mọi người trong bếp, Thanh Thu bất giác thấy bực bội, rốt cuộc thì nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, không tiện lên tiếng ngăn cản mọi người bàn tán về chuyện này. Nàng bèn kêu thím béo bắt đầu đưa cơm tới các phòng, còn mình thì quay người đi ra khỏi bếp. Loáng thoáng nghe thấy có người hỏi sau lưng:”Nhưng quận vương đang ở chỗ nhị phu nhân, bữa sáng có đưa đến Xuân Lê viện không?”.
“Đương nhiên không rồi, quy định trong phủ bao năm nay, bình thường khi dùng bữa, quân vương tất nhiên xẽ dùng bữa cùng quận vương phi…….”
Thanh Thu lắc đầu liên tục, người của thiện phòng càng ngày càng thích bàn tán chuyện thị phi. Đang định quay về phòng nghỉ một lát, thì suýt chút nữa đụng phải một người, nàng còn chưa sợ tới mức hét lên thành tiếng, người kia đã kinh hãi giật mình lui về phía sau.
Nữ tử đứng không vững nên ngã nhào trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng, càng kinh sợ hơn, mắt đã rơm rớm nước: “Quản gia Thanh Thu…”.
Nếu nói Lục Châu vừa rồi là người khó nhằn nhất trong vương phủ thì nữ tử này lại là người dễ bắt nạt nhất trong vương phủ.
Thanh Thu thở dài, giơ tay đỡ nhát gan đó dậy: “Tiểu Liên, không sao chứ?”.
(8) Lê Viên là cách gọi khác của kịch khúc thời cổ đại. Theo thói quen gọi các đoàn kịch là Lê Viên, còn các diễn viên kịch là Lê Viên đệ tử.
“Không sao, đạ tạ quản gia Thanh Thu, muội vào trong đây.” Tiểu Liên cúi đầu nhanh nhẹn chui tọt vào trong bếp, một âm thanh lí nhí vọng ra, “Thím béo, cháu đến lấy cơm cho tiểu thư”.
Thực ra mỗi bữa thiện phòng đều bố trí người đưa cơm đến từng phòng, nhưng luôn có một vài người thích đến ra oại chỉ trỏ một phen, giống như Lục Châu vừa rồi.
Tiểu Liên là nha đầu hầu hạ tiểu thư Huống Linh Ngọc, sinh ra đã mang số là bị người ta ức hiếp. Huống Linh Ngọc là họ hàng của quận vương phi, ốm yếu quanh năm, thường xuyên ở lại quận vương phủ dưỡng bệnh, chẳng khác gì đại tiểu thư trong phủ. Có lẽ do chủ nhân yêu thế nên nô tài càng yếu thế hơn, hai chủ tớ bọn họ tựa như hai đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, ngoài tới chỗ quận vương phi thỉnh an ra, thường thì chỉ ở trong viện của mình. Còn được quận vương phi khen là khuê các mẫu mực, không giống những nữ tử khác, không hiểu sao lại gặp gỡ nam tử, hàm ý muốn nói việc nhị phu nhân gặp Hiền Bình quận vương là có mục đích ý đồ từ trước, là hành vi có tính toán.
Những gia đình giàu sang phú quý, có tiền có thế, không tránh khỏi việc tranh giành ghen tuông. Quân vương mặc dù không giống với những nam bình thường khác gặp ai vừa mắt là rước về phủ liền, nhưng những chuyện ong bướm trêu hoa ghẹo nguyệt cũng chẳng ít.
Lục Châu và vài a hoàn có nhan sắc khác đều mang trong mình tham vọng riêng, mơ tưởng ngày nào đó được quận vương thu nạp, chẳng phải sẽ được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời sao? A hoàn của những gia tộc lớn là gì, là đồ chơi của các gia gia, nhưng cũng có thể sẽ là phu nhân tương lai. Đương kim hoàng thượng chẳng phải cũng từng sắc phong cho cung nữ từng được sủng hạnh qua làm phi tần đấy sao?
Tập tục như thế đã có từ lâu, a hoàn trong quận vương phủ còn sợ không có tiền đồ ư?
Nghĩ đến Lục Châu, Thanh Thu cảm thấy toàn thân khó chịu, cũng may nàng chỉ là một đầu bếp, phạm vị hoạt động thường ngày ở trong thiện phòng, thân phận cao quý hơn những kẻ hạ nhân bán thân vào phủ rất nhiều nhưng nói cho cùng vẫn là vào làm việc trong vương phủ, vẫn phải cúi thấp đầu.
Gần trưa, nàng vẫn còn đối chiếu sổ sách với phòng thu chi của vương phủ, thành này bội chi, đối mắt ti hí của lão già phòng thu chi mở to hết cỡ, giống như nuốt chửng nàng vậy, “Khoản này do thể tử dùng, người định bịp ai, gia huấn của Hiền Binh vương phủ chúng ta người biết là gì không?”.
Đầu Thanh Thu bắt đầu đau nhức, trong phủ này, nơi đầu tiên nàng không muốn đến chính là phòng khách, nơi thứ hai là phòng thu chi. Nếu xin từ chức quản gia mà không phải đến chỗ này, nàng sẽ lập tức đi tìm lão quản gia. Nhưng trong phòng thu chi có bạc, nàng ở đây dù làm đầu bếp hay quản gia,thì đều phải đến lĩnh bổng lộc, mỗi tháng ít nhất một lần, không thể nào tránh được.
Nàng khẽ khàng thốt ra mấy chữ: “Cần kiệm mới giữ được nhà”.
Cần kiệm giữ nhà cái mông ấy. Mấy ngày thế tử về, chỉ riêng chi phí cho mấy việc ăn uống đã tiên không ít, cần kiệm chỗ nào. Thanh Thu thầm mong lão quận vương có thể nhảy ra khỏi quan tài, nhanh chóng ngăn chặn hành vi của tên tán gia bại sản kia, cũng có nghĩa là giúp mấy kẻ người dưới như nàng phải bớt chịu tội thay.
“Rất tốt, ta tới đây chứng kiến thế tử khôn lớn trưởng thành, sao người có thể tiêu pha như thế được, nhất định là quản gia ngươi có ý định bớt xén tiền bạc, cố ý khai man. Ta nói cho ngươi biết, Thanh thu, lão quản gia rất kỳ vọng vào ngươi, sao ngươi không biết quý trọng cơ hội này?”.
Lời nặng ý sâu như thế………..Dụng tâm đau khổ như thế………, haizz, thấy cái mũ tham quan sặp chụp xuống đầu mình, Thanh Thu nhàn nhã nói: “Nếu ông không tin, mời xem cái này”.
Nàng lấy ra dưới cuốn sổ thu chi một sấp giấy có hoa văn li ti, đưa cho lão già phòng thu chi từ từ xem: “Đây là thực đơn hằng ngày do chính tau thế tử đặt, ta đã lưu hết lại đây, ông xem đi, nét bút mềm mại nhưng cương nghị, phòng khoáng phong lưu”. Nói xong Thanh Thu vén rèm trúc đi ra. Đùa chắc, nếu nàng không đi mua ếch về, không biết bên phòng nhị phu nhân còn nói những gì nữa. Loáng thoáng nghe thấy phòng thu chi lão già ấy đang hất đổ thứ đồ gì đó. Nàng giẫm lên những bóng hoa trên mặt mà khẽ cười thành tiếng, con quỷ keo kiệt này giữ tiền của vương phủ như giữ tiền mua quan tài cho mình vậy. Lần này xem bản lĩnh của ông ta lớn tới mức nào để kìm hãm thế tử. Ông ta thường nói mình là lão nhân, hy vọng ông ta có thể ngăn cản uy lực nhăm nhăm muốn nhảy khỏi quan tài của lão quận vương.
Thực ra thế tử có tiêu nhiều tới đâu cũng chẳng tới lượt ông ta lo. Đây là tiền thưởng từ hoàng cung, nghe nói trong kho có hẳn một phòng riêng để đồ được ban thưởng của hắn. Thế tử có tiêu hoang cả đời cũng không hết, lại thêm điền sản được phong ở ngoại ô gần kinh thành của vương phủ, dù dù sao cũng không thê kể hết trong ngày một ngày hai được.