Trời vào hạ, không khí rõ ràng thực ầm ĩ, lại thực yên tĩnh làm người ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Trời nóng cực điểm đến 36 độ, rồi sau đó, từng đợt từng đợt mồ hôi cơ hồ tràn từ ***g ngực ra ngoài
Bất an, lại đánh nhào
8h tối, bây giờ đi làm cũng đã muộn nhưng Tiểu Hi vẫn nằm nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, người không thể nhúc nhích
Vết thương trên hông cũng gần như hồi phục hoàn toàn, nhưng từ hôm qua khi nghe được tin tức của Lâm Ương từ miệng Tước Nhược Như, cậu sao cũng không muốn đi. Không muốn đi làm, không muốn đến trường, không muốn ra đường. Cậu sợ chỉ cần bước chân ra khỏi nhà sẽ gặp ngay Lâm Ương
Sau vài giờ, cậu mới cầm theo hành lí đi ra phòng khách
– “Tiểu Hi muốn đến chỗ làm sao?”. Tống Tân Kỳ đang tắm, nghe được tiếng mở cửa liền vội vàng nhô đầu ra khỏi phòng tắm hỏi
– “Ân, sắp muộn giờ rồi. Con đi đón xe buýt”. Âm thanh Tiểu Hi không chút khí lực
– “Phùng Minh, còn làm gì đó? Mau lái xe đưa Tiểu Hi đi làm! Vết thương Tiểu Hi còn chưa khỏi hẳn, nhanh lên, nhanh lên!”. Tống Tân Kỳ thúc giục đứa con thứ hai
– “Con đang rửa chén! Cha vĩ đại thì đưa cậu ấy đi đi”. Phùng Minh tức giận rống lên vài tiếng
– “Nhớ lái xe cẩn thận”. Tống Tân Kỳ nói
Phùng Minh buông mớ chén bát đang rửa dở chừng, rửa tay, từ phòng bếp đi ra. Hắn cầm chìa khóa, lôi kéo Tiểu Hi đi vào gara, lái xe đưa cậu đi làm
– “Lão cha cái gì cũng không làm, cơm tôi nấu, bát tôi rửa, trong nhà chuyện gì tôi cũng làm, ngay cả đưa cậu đi làm một chút thôi cũng nói đông nói tây không chịu”. Phùng Minh đột nhiên nhìn thấy túi đỏ trên đùi Tiểu Hi. “Cậu mang túi kia làm gì?”
– “A. Là hành lí!”. Tiểu Hi nhìn chiếc túi rồi nhanh chóng dời mắt ra ngoài cửa sổ, không dám đối diện ánh mắt của Phùng
– “Hành lí? Cậu mang theo hành lí làm gì?”. Phùng Minh truy vấn
Xe xuống đồi tiến vào nội thành đông đúc, Phùng đang lái xe bỗng dưng thắng gấp làm cậu suýt nữa bay lên trời, Tiểu Hi vội vàng cài dây an toàn
– “Cái kia… Cái kia… Tôi muốn về nhà một chuyến”. Tiểu Hi lí nhí, cậu vốn nghĩ có thể vụng trộm trốn đi, vì cha Phùng Minh chắc chắn không bao giờ để cậu đi như thế này
– “Quay về nhà nào? Nhà tôi không phải nhà cậu sao? Cậu còn nhà nào khác? Không được về, túi đồ đưa đây tôi giữ”. Phùng Minh giật chiếc túi ôm đồm quăng về ghế sau
Tiểu Hi có chút ngạc nhiên
Xe dừng ngoài quán rượu, Phùng Minh nói với Tiểu Hi: “Tan ca thì gọi tôi đến đón, không thì Tước Nhược Như đưa cậu về, tôi mà biết cậu không về nhà lại chạy tới nơi khác lêu lổng, cậu liền xong đời với tôi”. Phùng Minh hừ một tiếng, đi ra mở cửa xe cho Tiểu Hi
– “Gặp lại sau”. Phùng nói rõ
– “A…”. Tiểu Hi liếc nhìn chiếc túi ở phía sau một cái, rồi bước xuống xe
Phùng Minh rõ ràng là xem cậu như người nhà nên mới làm vậy. Nhưng cậu lại cảm thấy ‘người nhà’ quả thực là mối quan hệ quá mức xa xôi. Cha con Phùng Minh luôn đối tốt với cậu, nhưng cậu tạm thời cũng chưa thể toàn tâm toàn ý đón nhận. Vì dù sao, cậu cũng đã sống một mình lâu như vậy
Nhìn xe Phùng Minh chậm rãi rời đi, cậu có chút sầu não. Nếu không phải là người nhà, Phùng Minh cũng không có khả năng ở bên cậu; nếu không phải cùng huyết thống, Phùng Minh căn bản sẽ không ôn nhu với cậu đến thế
Nhớ đến mấy hôm nay Phùng Minh đều nấu cháo cho cậu, lòng cậu đầu tiên là ngọt ngào, sau đó lại sầu não
Tiểu Hi thu hồi ánh mắt, quay đầu tính toán vào quán bắt đầu làm việc, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu
– “Tiểu Hi!”
Cậu thấy một nam nhân mặc quần bò áo phông đơn giản, trên mặt người kia vừa u buồn vừa vui mừng tươi cười nhìn cậu
Cậu ngây người, ngực đột nhiên bị bấu chặt, toàn thân như bị dội một xô nước đá, bắt đầu run rẩy
Lâm Ương đến gần Tiểu Hi, như trước kia nắm chặt lấy tay cậu. “Anh ở chỗ này đợi em lâu rồi, anh biết chỉ cần đứng đây đợi thì nhất định sẽ gặp em”
– “Buông ra”. Đôi tay run rẩy không còn chút sức lực, Tiểu Hi vùng vẫy muốn thoát nhưng tay lại bị nắm chặt hơn
– “Tiểu Hi, em hãy nghe anh nói. Anh sắp chia tay người đàn bà kia, anh muốn trở về bên em. Chúng ta bắt đầu lại được không? Một lần nữa bắt đầu, như trước đây”. Lâm Ương kích động, Lâm Ương hưng phấn nói. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người qua đường nhìn mình, thì hắn lại nao núng
Tiểu Hi ra sức gỡ tay hắn. “Một lần nữa bắt đầu? Vậy vợ anh đâu? Con anh đâu?”. Cậu không bao giờ quên người đàn ông bỏ rơi cậu này, trước khi đi còn nói hắn muốn có một cuộc hôn nhân bình thường, muốn trở lại thế giới bình thường. Còn cậu, Phương Hiểu Hi, là xấu xa, là dơ bẩn, là không bình thường
Người cậu từng yêu này, đã vứt bỏ cậu, khoảng thời gian đó cậu luôn nghĩ mình là xấu xa, dơ bẩn, trong đầu chỉ toàn những ý niệm không bình thường. Những ngày khốn khó đằng đẵng ấy
– “Anh căn bản không thương bọn họ”. Lâm Ương lớn giọng. “Anh chỉ yêu mình em!”
– “Anh đến bây giờ vẫn vô trách nhiệm như vậy”. Tiểu Hi nhìn người đàn ông mình từng yêu, không hiểu sao hắn có thể đối xử với người nhà như vậy? Nếu không thương, sẽ không kết hôn, nếu không thương, sẽ không sinh con. Bây giờ tâm huyết dâng trào liền vứt bỏ bọn họ, thế này được gọi là gì?
Chiếc xe kia vốn đã đi rất xa, nhưng từ kính chiếu hậu lại có thể nhìn thấy hết thảy, chân ga liền đạp mạnh quay lại quán rượu
Bên trong xe một người cao to cởi dây an toàn bước ra, hắn kéo Tiểu Hi về sau mình. Nhẹ nhàng nâng cằm ngạo nghễ nhìn người đàn ông yếu đuối nhã nhặn trước mắt
– “Lâm Ương?”. Phùng Minh liền mở miệng hỏi
– “Chính tôi, cậu là ai?”. Lâm Ương thăm dò, vì thấy thân thể Phùng Minh đang che cho Tiểu Hi
– “Tôi?”. Phùng Minh nắm chặt tay hung hăng đám vào mặt Lâm Ương. “Tôi là em cậu ấy, cái này trả cho anh”
Lâm Ương bị giáng một cú đấm thật mạnh liền loạng choạng ngã xuống đất, rên rỉ không thôi
– “Tôi…. Tôi đi xin phép… Thân thể không thoải mái… Tôi hôm nay không muốn đi làm”. Tiểu Hi từ sau Phùng Minh đi vào trong quán, mỗi bước đi đều làm cậu thật khó chịu
A Bảo đứng đợi sẵn ngay cửa, vỗ vỗ vai cậu. “Ông chủ bảo tôi nói với cậu, nghỉ ngơi thêm 2 ngày nữa hãy quay lại làm”
Tiểu Hi gật gật đầu. Sắc mặt tái nhợt
– “Tước Nhược Như nói, tôi nhất định phải dứt khoát với hắn”. Tiểu Hi nói
– “Chân chân chính chính yêu nhau, sau đó cậu sẽ phát hiện ra người kia căn bản chỉ là cái rắm, không đáng để cậu vì hắn mà thương tâm lần nữa”. A Bảo nói
– “A Bảo, tôi thích cậu. Chúng ta yêu nhau đi”. Tiểu Hi đột nhiên bước đến ôm chầm lấy bạn tốt của cậu
– “Uy, cậu lên cơn thần kinh a?”. Phùng Minh vội vàng kéo cậu lại
– “Tôi tìm không thấy người mình yêu…. Tôi tìm không thấy…..”. Ánh mắt Tiểu Hi ngây dại, cậu căn bản không nhìn thấy A Bảo, chỉ máy móc đi qua đi lại, cúi nhìn mặt đất
– “Tiểu Hi”. Lâm Ương đau đớn đứng lên, từng bước từng bước đến gần Tiểu Hi. “Anh thật lòng, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau là được rồi, chỉ cần em đồng ý quay lại bên anh, vợ con anh đều không muốn, anh chỉ muốn em quay về”
– “Con cũng không muốn…. Vậy tại sao anh lại sinh ra chúng….”. Tiểu Hi liếc hắn
– “Anh cũng không muốn sinh… Nhưng cô ta nói đã lỡ mang bầu….”
Tiểu Hi đấm Lâm Ương, ngay nơi Phùng Minh vừa đấm qua, đau đớn lại lần nữa giáng vào hắn
– “Anh không hiểu trách nhiệm của đấng sinh thành sao?”. Tiểu Hi gần như phát điên gào thét. “Nếu phải vứt bỏ, tại sao khi sinh ra anh không bóp chết cho rồi đi? Anh có biết những đứa con không cha mẹ phải sống thế nào sao? Anh biết người làm cha như anh mang đến cho con bao nhiêu thống khổ không?”
Phùng Minh và A Bảo giật nảy mình
Bọn họ chưa bao giờ thấy một Tiểu Hi ôn thuần nổi giận
Phùng Minh vội vàng ôm lấy Tiểu Hi, nhưng không biết cậu lấy đâu ra sức lực gạt Phùng Minh ra chạy lên, hung hăng đạp vào người đang ngã ra trên đất
– “Tôi với anh không liên quan!”. Tiểu Hi gào thét, nước mắt rơi xuống. “Có giỏi thì mang ảnh đưa cho cha tôi nữa đi, rồi chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Hỗn đản!”. Cậu liên tiếp đạp mạnh vào người đang nằm dưới đất
Lâm Ương không ngừng kêu rên
Phùng Minh cùng A Bảo vội vàng chạy lên, cố gắng gỡ Tiểu Hi ra
– “Hỗn đản!”. Tiểu Hi gào thét
– “Đừng đạp nữa, sẽ chết người!”. Phùng Minh quả thực cũng bị Tiểu Hi dọa cho chết khiếp. Hắn cùng A Bảo dùng hết sức lực mới mang được Tiểu Hi lên xe, sau đó cài dây an toàn thật chặt cho Tiểu Hi để cậu không thể cử động
– “Tôi đi trước”. Phùng Minh nói với A Bảo, sau đó đạp mạnh chân ga như muốn bỏ trốn khỏi hiện trường
Tiểu Hi đã tỉnh táo lại, cậu thở phì phò, đầu cúi thấp, không nói một lời nào
Về đến nhà, hắn tháo dây an toàn cho cậu, Tiểu Hi chậm rãi xuống xe đi vào nhà. Phùng Minh thở hắt ra, cầm chiếc túi du lịch màu đỏ Tiểu Hi định bỏ trốn, vào phòng
– “Di? Tại sao đã về rồi? Tiểu Hi hôm nay không đi làm sao?”. Tống Tân Kỳ đang ngồi ở phòng khách xem TV hoang mang nhìn hai đứa con trai
– “Có người bị chọc trúng tử huyệt, nên phải quay về”. Phùng Minh đem túi hành lí ném vào phòng mình
Lâm Ương không biết có muốn chết hay không mà lại nói sẽ bỏ vợ con với Tiểu Hi. Tiểu Hi khi nhỏ đã bị cha ruột bỏ rơi, lại bị cha dượng ngược đãi, lời nói của Lâm Ương thực sự đả kích mạnh đến cậu, nên người hòa nhã trước giờ hôm nay mới nổi điên như vậy
– “Tôi đi tắm”. Tiểu Hi hít hít nước mũi, đi vào phòng tắm
Phùng Minh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cậu không sao nữa mới ngã vào sô pha cùng cha xem phem truyền hình 8h tối
Thời gian chậm rãi trôi qua, chương trình 8h đã kết thúc, chương trình 9h cũng đã diễn xong, TV đều đã muốn không còn tiết mục để chiếu, nhưng Tiểu Hi đi tắm vẫn chưa ra
Tống Tân Kỳ cùng con trai ăn lê, xem TV cười. Phùng Minh nhíu mày đi đến cửa phòng tắm
– “Cậu tắm sao rồi?”. Phùng Minh hỏi vài tiếng
Nhưng trong phòng tắm không có bất kì động tĩnh gì
– “Tiểu Hi?”. Phùng Minh hốt hoảng đập cửa
Cậu ấy sẽ không làm việc ngốc nghếch gì đi!
Trong phòng tắm…. Trong phòng tắm có vật dụng gì nguy hiểm không?
A, Chết tiệt!
Có lưỡi lam cạo râu
Từ phòng khách truyền đến tiếng cười của cha Tống, Phùng Minh nổi giận: “Cha đừng ngồi đó mà xem TV nữa! Đi tìm chìa khoá phòng tắm nhanh lên, con trai của cha muốn tự sát này!”
– Tự sát?!”. Tống Tân Kỳ hốt hoảng ngã vào sô pha. “Phùng Minh con làm gì mà tự sát?!”
– “Không phải con, là Tiểu Hi”. Phùng Minh liều mạng đạp mạnh cửa, cha hắn ngược lại không đi tìm chìa khóa mà cũng vọt nhanh đến phòng tắm
– “Tiểu Hi, Tiểu Hi, con đừng làm chuyện dại dột a!”. Tống Tân Kỳ bối rối, miệng không nuốt lê mà cũng phun ra hết
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Phùng Minh đang tựa cả người vào cửa liền mất trọng tâm nhào vào trong, vai cùng khuỷu tay nặng nề dừng lại trên người Tiểu Hi. Tiểu Hi hừ một tiếng rồi quay lại bồn rửa mặt tiếp tục vệ sinh
– “Tiểu Hi!”. Phùng Minh vội vàng ôm lấy cậu, hai người ngã ngồi trên nền gạch sứ
– “Cậu vừa rồi sao không trả lời, tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện”. Phùng Minh tức giận nói
– “Tôi bận đánh răng”. Tiểu Hi còn ngậm bàn chải trong miệng, khóe miệng đầy bọt kem đánh răng, cậu mặc một cái quần con in hình chuột Micky, trên người không mặc thêm gì khác, thật giống bộ dáng người chuẩn bị tắm rửa
– “Cái kia… Cái kia…”. Tống Tân Kỳ cũng vào theo. “Tiểu Hi con không sao chứ?”
Vừa nghe tiếng cha Phùng Minh hỏi, Tiểu Hi ngậm miệng lại, chỉ lắc lắc đầu, nửa chữ cũng không nói
– “Cậu ấy không có việc gì”. Phùng Minh nâng Tiểu Hi dậy, thuận tay khép cửa lại. “Cha đi ngủ đi!”. Hắn không muốn cha thấy bộ dạng này của Tiểu Hi
– “Vậy hai đứa….”. Tiếng nói của cha Tống bên ngoài vọng vào. “Cũng đi ngủ sớm một chút….”. Hắn cúi đầu, ai oán rời phòng tắm
Tiểu Hi một tay chống vào bồn rửa mặt, dùng nước súc miệng, Phùng Minh đỡ thắt lưng cậu, cho cậu tựa vào
– “Tôi vừa rồi bận đánh răng, nên không nghe tiếng cậu gọi”. Tiểu Hi nói
Phùng Minh thấy bọt đánh răng có màu đỏ của tơ máu. “Đánh răng hơn 3 tiếng, cẩn thận kẻo răng nanh của cậu cũng rụng hết cho xem”
– “Tôi muốn tắm rửa, cậu đi ra ngoài đi!”. Tiểu Hi thở dài. “Tôi không sao, cậu đừng lo lắng như vậy”
– “Cậu thế này mà không có việc gì?”. Phùng Minh nâng cằm Tiểu Hi lên, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cậu
Tiểu Hi căng thẳng, khép mắt
– “Tôi muốn tắm rửa”. Tiểu Hi nói. Bồn tắm đầy nước ấm làm không gian phòng tắm nhuốm đầy sương khỏi. Người là mơ hồ, thanh âm cũng là mơ hồ. Hít một phổi sương mù, cảm giác muốn khóc nhưng không khóc được, nghẹn trong ***g ngực cậu, làm cậu đau
Tiểu Hi nhảy vào bồn tắm ngồi trong nước ấm. Cậu lấy chút dầu gội Phùng Minh mới mua đổ ra tay, chậm rãi xoa lên tóc
– “Không được, để cậu một mình, ai biết được cậu sẽ làm gì nữa”. Phùng Minh khóa cửa phòng tắm. “Tôi tắm cùng cậu”. Hắn nói như vậy
Tiểu Hi nhìn nhìn hắn. “Tôi hôm nay… Cảm xúc rất không ổn định…. Có lẽ không thể khống chế bản thân như bình thường… Cậu nghĩ vậy phải không?”
Mới vừa nói xong câu đã thấy Phùng Minh cởi đồ, nhảy vào bồn
Nước, tràn ra
Tiểu Hi nhìn xuống nước, Phùng Minh ngay phía sau cậu, hắn là người cậu yêu sâu đậm
– “Tôi giúp cậu gội đầu”. Phùng Minh đến gần một chút, hai tay bắt đầu xoa bóp đầu cậu
Tiểu Hi vẫn im lặng, không nói một câu
Vài phút sau, Phùng Minh gội sạch đầu cậu, sau đó bắt đầu gội đầu mình
Nước tung tóe khắp nơi, không khí nóng ẩm làm người ta không thể hô hấp. Tóc ướt dính vào mặt, Tiểu Hi nhìn giọt nước từ tóc rơi xuống mặt nước, mà mặt nước vì động tác của Phùng Minh nhẹ nhàng lay động
– “Đôi khi, cậu thực sự rất đáng ghét”. Tiểu Hi nói, giọng nói mang theo chút run rẩy khóc lóc khàn khàn trong cổ họng
– “Tôi đã làm gì?”. Phùng Minh hoảng sợ, đây là lần đầu Tiểu Hi nói ghét hắn, hắn nghĩ Tiểu Hi luôn yêu thương hắn đến chết mới phải
– “Tôi biến thành đồng tính, đều là lỗi của cậu. Tôi hiện tại như vậy, đều là do cậu mà ra”
Phùng Minh trừng to hai mắt
– “Nếu mùa hè năm ấy cậu không đi cắm trại dã ngoại, chịu bỏ trốn cùng tôi, như vậy trên đường về nhà tôi sẽ không gặp Lâm Ương, cũng sẽ không vì tịch mịch mà phát sinh quan hệ với hắn”. Tiểu Hi còn nhớ rõ, chính là tại đường quốc lộ Tân Hải, Lâm Ương mặc đồng phục cấp 3 lo lắng đến bên cậu, nhìn nước mắt của cậu
Cậu bởi vì đợi không thấy Phùng Minh mà khóc lóc
– “Uy, khi đó không phải cậu mới học lớp 8?”. Lúc ấy Tiểu Hi còn là vị thành niên! Lâm Ương quả nhiên là tên hỗn đản!
– “Được người khác ôm thật sự rất ấm áp, Lâm Ương là người đầu tiên cho tôi cảm giác được yêu. Khi đó tôi cái gì cũng không có, cha mẹ đến nửa con mắt cũng không liếc nhìn tôi một lần, cậu vì theo đuổi bạn gái mới rời bỏ tôi. Tôi cảm giác mình căn bản có sống cũng không chút ý nghĩa nào, nhưng Lâm Ương lại nói hắn cần tôi, không có tôi hắn sẽ không sống nổi”. Tiểu Hi tưởng niệm. “Ở cũng một chỗ với hắn thật sự rất khoái nhạc, cái gì cũng không cần lo lắng, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ có làm tình, làm tình làm tình, lại làm tình”
Mặt Phùng Minh hơi đỏ lên
Tuy rằng không biết hai nam nhân yêu nhau sẽ thế nào, nhưng tư thế thân thiết như thế này. Tiểu Hi đang ngồi giữa hai chân hắn, hắn nhìn Tiểu Hi da thịt trắng noãn vì nước ấm mà phiến hồng, nhìn Tiểu Hi cúi thấp đầu, từ vai trở xuống không ngâm trong nước mà hiện lên những đường cong lõa lồ đầy phong tình. Không khó tưởng tượng vì sao Lâm Ương thích Tiểu Hi, Tiểu Hi luôn mang bên mình vẻ ôn nhu thanh khiết luôn làm mọi người muốn tiếp cận
– “Sau đó, Lâm Ương quen một cô gái, hắn nói đó là do cha mẹ mai mối. Nhưng khi tôi lên đại học, chuẩn bị dọn ra ngoài sống chung cùng hắn, lại phát hiện hắn cũng bạn gái đã đến phòng công chứng đăng kí kết hôn. Hắn còn nói đồng tính luyến ái căn bản là không bình thường. Kết quả, tôi giống người điên chạy tới nhà hắn rống to lên, làm mọi người trong nhà ai cũng biết chuyện của tôi và hắn. Lâm Ương cực kỳ tức giận liền mang hết những bức ảnh chụp lén khi chúng tôi làm tình mang đến cho cha tôi xem, trả thù tất cả những gì tôi đã làm với hắn”
Tiểu Hi giống như đang kể chuyện của người khác, ngữ điệu không nhiều lắm cảm xúc
– “Cậu nói xem, rõ ràng là thật tâm yêu thương, tại sao vẫn không có được thứ mình muốn. Tôi nghĩ nhất định là mùa hè kia, tôi đã bị trừng phạt. Khi tôi đang đạp xe về nhà, trên đường cán chết một con cua, là con cua trừng phạt tôi, muốn tôi vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc”
– “Đứa ngốc!”. Phùng Minh không nhìn được cười, hốc mắt cho chút thấp
– “A Bảo nói tôi hãy cứ tiếp tục yêu đi, nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ lại gặp người bội bạc như Lâm Ương, cướp đoạt rồi nhẫn tâm giày xéo tình yêu của tôi”. Tiểu Hi nhẹ nhàng nói: “Phùng Minh, cậu biết không? Loại cảm giác đó thực sự làm người ta sợ hãi. Không ai yêu cậu, bọn họ vĩnh viễn đều muốn thương tổn cậu; không ai yêu cậu, mọi người chỉ là nhất thời ham mê mới mẻ”
– “Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”. Phùng Minh nghe những bi thương của Tiểu Hi, nhìn Tiểu Hi chậm rãi nói cười kể chuyện, những thống khổ của cậu như nước rót từ môi, xuyên thấu vào tim hắn
– “Là lỗi của cậu đúng không? Là cậu hại tôi đè chét con cua, nên tôi mới bị con cua nguyền rủa. Nhưng may mắn là tôi đã có biện pháp, chỉ cần không yêu nữa, chỉ cần không mang trái tim giao cho ai nữa, thì sẽ không bao giờ thương tâm. Cho nên, tôi đã quen sống một mình”. Tiểu Hi bâng quơ nghịch nước
– “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, tôi thực sự cần tắm rửa”. Tiểu Hi quay đầu nói với Phùng
Nhưng tầm mắt cậu lại chạm vào nước mắt của Phùng Minh
– “Như thế nào lại khóc?”. Tiểu Hi ôm lấy mặt Phùng, đau lòng nói. “Ai chọc cho cậu thương tâm, tại sao lại khóc chứ?”. Cậu lau đi nước mắt của Phùng
– “Nếu là tôi thì sao? Nếu người đó là tôi, cậu cũng vẫn sợ hãi sao?”. Phùng nhìn Tiểu Hi, hắn hiểu lòng mình hiện giờ vì người này mà ẩn ẩn đau
– “Chúng ta yêu nhau đi, tôi và cậu sẽ ở bên nhau”
Một người thiện lương như vậy, một người hay tươi cười như vậy, lại chôn giấu vào trong thật nhiều đau xót. Phùng Minh khinh thầm những người kia, bọn họ chưa bao giờ quý trọng Tiểu Hi
– “Hư, không được nói bậy”. Tiểu Hi nói. “Cậu có biết mình hiện tại đang nói gì không, nếu tôi tin lời cậu thì phải làm sao? Như vậy cũng không tốt, tỉnh mộng rồi sẽ làm người ta khổ sở”
– “Mỗi câu tôi nói đều là sự thật”. Phùng Mình gằn từng chữ, mỗi câu đều như phát ra từ tâm can. “Tôi muốn ở bên cậu”
Tiểu Hi cười cười. “Vậy nếu cậu phải xa tôi, thì làm sao? Tôi cũng không có dũng khí chấp nhận việc để mất cậu”
– “Tôi sẽ không rời xa cậu”
– “Sẽ không sao?”. Tiểu Hi hỏi
– “Sẽ không. Vĩnh viễn cũng sẽ không”
– “Vậy được rồi, nếu sau này cậu đổi ý, muốn rời bỏ tôi, thì hãy mang một thanh đao giết tôi trước đi”. Tiểu Hi kéo tay Phùng dán tại ***g ngực của mình. “Nhớ kĩ vị trí của trái tim, là ở chỗ này. Đến lúc đó cậu phải nhắm chuẩn một chút”
Lồng ngực nóng ấm, truyền đến nhịp đập khe khẽ của nội tâm
Phải chân chính giao chân tình cho người khác cần rất nhiều dũng cảm, ngoài bản thân Tiểu Hi, chỉ có Phùng biết rõ
– “Dù sao nếu cậu vứt bỏ tôi, tôi cũng không khác đã chết là bao”. Tiểu Hi nói
Áp chế đầu Tiểu Hi, Phùng Minh cúi đầu, chạm môi cậu. Thân thể cùng thân thể, có cổ chấn động lan tràn, Phùng Minh như có dòng điện chạy qua người, thân thiết cảm nhận sự tồn tại của Tiểu Hi
Tủy sống trong xương cốt cùng huyết mạch ẩn ẩn đau, hắn biết mình đã yêu một nam nhân
Theo nụ hôn rơi xuống, mọi việc không còn bao giờ có thể đơn thuần như ban đầu nữa
Tiểu Hi nở nụ cười
Bi thương nở nụ cười
Sau đó bọn họ càng không ngừng hôn môi, càng không ngừng tiếp xúc môi đối phương
Càng không ngừng…. Càng không ngừng… Đến đêm đã về khuya hai người mới chậm rãi rời ra, nước trong bồn đã lạnh ngắt
◇◇◇
Có lẽ vì ngâm nước lạnh quá lâu, đêm đó Phùng Minh bắt đầu sốt. Nhưng sáng hôm sau Phùng Minh vẫn chuẩn bị bữa sáng đầy đủ rời mới đi làm, nói là tòa soạn còn nhiều việc không chậm trễ được
Cơn sốt 38 độ bị ý thức trách nhiệm công việc của Phùng Minh đánh bại. Hắn chỉ nói ‘chỉ có kẻ ngốc mới bị cảm lạnh vào mùa hè’ một câu rồi đến tòa soạn
Chạng vạng khi Tiểu Hi về đến nhà, Phùng Mình cũng vừa về đến. Hắn cắt vài miếng dưa hấu, sắc mặt vẫn không tốt lắm
– “Đã về rồi!”. Phùng Minh đang xem TV ngẩng đầu chào cậu
– “Ân”. Tiểu Hi vươn tay sờ trán Phùng Minh. “Vẫn nóng hâm hấp như vậy”
– “Không chết được”. Phùng nói
– “Cha cậu đâu?”
– “Nói là đi chơi với bạn gì đó, thứ Hai mới về”
– “Cậu sốt thế này mà ông ấy còn yên tâm ra ngoài chơi?”. Tiểu Hi nhíu mày. Người đàn ông kia vẫn vô trách nhiệm như vậy!
– “Có ông bệnh tôi còn nặng hơn, không có cha tôi không cần giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà; ngược lại càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi”. Phùng Minh đưa đĩa dưa hấu cho Tiểu Hi, còn mở bao muối Mai Tử ra. “Ăn dưa hấu đi, ngọt lắm. Tôi biết cậu thích ăn với muối Mai Tử”
Tiểu Hi ăn một ngụm, lưỡi lại đau làm cậu nhíu mày. Cậu đem dưa hấu bỏ lại, lắc lắc đầu. “Đau quá, tôi không ăn”
– “Sao vậy?”. Phùng Minh tiếp tục cắn dưa hấu
– “Mai Tử chạm vào miệng vết thương”. Tiểu Hi che miệng
– “Miệng vết thương nào?”
– “Đêm qua hôn kịch liệt như vậy, đến lưỡi cũng muốn bong ra”. Tiểu Hi nói
– “A!”. Phùng Minh hiểu rõ Tiểu Hi đang nói gì, đột nhiên mặt một trận trắng, một trận hồng
Tối qua không biết hôn bao lâu, nếu càng về sau hắn không mãnh liệt muốn hắt xì, Tiểu Hi còn không có ý dừng lại. Tiểu Hi thực giống đã khát khao rất lâu, không ngừng hôn hắn, đến gần 15 phút
Đó là khát khao yêu thương của cậu
– “Đầu lưỡi cậu không đau sao?”. Tiểu Hi vẫn bình thường hỏi
– “Ân… Sẽ không”. Tiểu Hi hỏi thắng vấn đề làm Phùng có chút xấu hổ. “Tôi không chấm muối Mai Tử”. Muối sẽ kích thích miệng vết thương. Hắn đương nhiên cũng có vết thương ở lưỡi, đều do Tiểu Hi mà ra
– “Ăn xong rồi nghỉ sớm đi, cậu mỗi lần cảm đều thật lâu mới khỏi”. Tiểu Hi nói
– “Ân… Hảo…”. Phùng Minh cắn dưa hấu, quan hệ mới mẻ của hai người làm hắn chưa thích ứng kịp
Tiểu Hi tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Phùng Mình. “Vẫn là 38,5 độ, chưa hạ chút nào”
Tiểu Hi cầm nhiệt kế nhìn vạch nhiệt độ đỏ hồng thì thào tự nói, lo lắng cho Phùng Minh. “Nếu không hạ sốt thì phải làm sao a? Hay chúng ta đi khám bác sĩ đi”
Phùng Minh ăn dưa hấu, trong lòng nảy lên tình cảm khác thường. Người trước mắt thật sự quan tâm lo lắng hắn, vì bệnh của hắn mà sốt ruột, nửa điểm cũng không giống người cha không lương tâm kia. Con trai bị bệnh vẫn cùng đồng sự ra ngoài chơi, mặc con xoay xở ra sao thì ra
Kỳ thật hắn không hiểu vì sao Tiểu Hi lại yêu hắn, hắn cũng không phải một người quá tốt
Chẳng qua bộ dạng dễ nhìn một chút thôi
Gần đây các cô gái đều thích mẫu người đẹp trai hư hỏng, cho nên mỹ nữ bên cạnh hắn đều như hổ rình mồi. Chính là hắn không biết nam nhân có thể dùng điểm ấy đi tán tỉnh, ngẫm lại, hắn thấy thật kì dị
– “Cậu tối nay muốn ăn gì?”. Tiểu Hi xắn tay áo chuẩn bị vào bếp
– “Muốn ăn cậu”. Phùng mỉm cười
– “Di?”. Tiểu Hi im lặng, ba giây sau mặt nhanh chóng đỏ lên
Phùng Minh vốn định nói: tôi chỉ đùa thôi!
Nhưng Tiểu Hi lại lắp bắp mở miệng trước: “Tôi…. Tôi thì không sao…. Nhưng tình trạng cơ thể của cậu bây giờ, có thể chứ…..”
– “Này là ý gì?”. Trán Phùng Minh nổi gân xanh. Hoài nghi hắn không cương được sao?
– “Ý của tôi là…”. Tiểu Hi giải thích, mặt ngày càng đỏ. “Cậu đang sốt… Sau đó…. Cậu cũng chưa có kinh nghiệm cùng đàn ông…”. Lẩm bẩm vài câu, Tiểu Hi lắc lắc đầu. “Quên đi, đừng nói nữa… Thực ngượng ngùng người ta…”
Phùng Minh cũng không thể nói câu định nói với cậu, hắn đang nghĩ Tiểu Hi như thế nào lại nghĩ đó là lời nói thật
Phùng Minh cũng lắc lắc đầu
Trong phòng khách, hai người đều lắc lắc đầu. Không dám nghĩ nhiều đến việc kia