Ngày hôm sau, Tố Táp tiến cung. Tố Doanh đã chờ bên ngoài Đông cung từ sớm. Tố Táp thấy vẻ mặt em gái thê lương, thở dài. "Sau thế?"
Tố Doanh đem chuyện Tố Hòe dâng hương nói với anh trai, nói đến phần sau thì giọng nói run rẩy tức giận. "Muội cũng không phải người bụng dạ rộng rãi, cũng không tốt đến mức dùng tâm huyết của mình để giúp muội muội dệt hoa trên gấm. Thật không nghĩ được A Hòe lại làm ra loại chuyện này, trước mặt muội lại dùng hương đó để lấy lòng hoàng hậu."
Tố Táp lắc đầu: "Muội chỉ là một phụng hương. A Hòe là tuyển nữ, sao có thể việc gì cũng nói với muội ? Muội coi cô ấy là em gái và đối xử tử tế. Đây là lòng tốt của muội. Cô ấy có đáp lại lòng tốt của muội hay không thì lại là một chuyện khác. Nếu muội đưa cho cô ấy cái gì thì nên nghĩ như vậy một chút."
Tố Doanh cắn cắn môi. "Muội không nghĩ muội ấy cũng là loại đó."
"Haizz... A Doanh, muội thay đổi rồi." Tố Táp nhìn kỹ em gái mình, giọng nói hơi đau lòng. "Lúc mới vào cung, huynh thường xuyên nhìn muội, sợ muội sẽ gây ra chuyện ở nơi này. Muội luôn nói rằng có thể ứng phó, vẻ mặt đầy tự tin, làm việc chu đáo và mạnh dạn. Muội xem muội hiện tại. Muội làm việc sợ đầu sợ đuôi. Huynh không trách muội, dù sao như vậy so với lỗ mãng và hiếu thắng tốt hơn nhiều. Nhưng muội cứ ba ngày hai bữa đến Đông cung kể khổ với huynh, tháng trước bảy lần, tháng này không quá vài ngày, hôm nay là lần thứ hai muội đến tìm huynh. Đây là muội sao ?"
Tố Doanh nhìn ngơ ngác anh trai, ánh mắt tràn đầy ai oán. "Nếu là kể khổ cũng không thể, sẽ khiến cho muội chết ở trong cung này thôi."
"Nói bậy gì vậy!"
Tố Doanh quay đầu nhìn nơi khác, cho dù Tố Táp có trấn an như thế nào thì cô cũng chỉ chăm chú cắn chặt môi dưới không nói lời nào. Tố Táp hết cách với cô nên đành nói : " Huynh ở Đông cung còn có việc phải làm, muội về sớm một chút đi. Nếu để người của thái tử phi thấy muội cứ ở đây lưu luyến, không biết lại muốn đoán mò điều gì."
Lời của anh còn chưa dứt, nước mắt Tố Doanh chảy xuống, bưng mặt chạy đi.
"A Doanh!" Tố Táp cuốn quýt đuổi theo cô, liên tục hỏi : "Lại làm sao vậy ? Sao lại khóc như thế?"
"Trong cung này không có người nào nghĩ tốt cho muội. Muội sẽ chết mất thôi!"
Tố Doanh khóc không thành tiếng, nói nghẹn ngào: "Muội và Thái tử có làm gì đâu ? Lại khiến cô ấy nghi thần nghi quỷ ? Cô ấy là thái tử phi, muội chỉ là phụng hương, lẽ nào cô ấy sợ muội đoạt Thái tử hay sao ?"
Ra ngoài cung, Tố Táp vỗ về lưng cô, liên tục thở dài. "Không hẳn là sợ muội. Tóm lại, ngày thường muội nên cẩn thận một chút, đặc biệt đối với Thái tử, không nên chọc giận Thái tử phi. Lâu ngày, suy nghĩ của mọi người sẽ thay đổi. Biết đâu sau này phát sinh biến đổi, cô ấy lại mong muội qua lại với thái tử."
"Đủ rồi!" Tố Doanh căm hận, nói : "Muội luôn cho rằng thời gian sẽ giúp muội chứng minh tất cả. Nhưng nhiều ngày đã qua, cái gì cũng không thay đổi. Hiện tại coi như muội đã rõ: căn bản muội không nên chứng minh với các cô ấy bất cứ điều gì! Các cô ấy thích đoán sao thì cứ đoán như vậy. Nếu e ngại muội thì cứ giết muội đi."
Tố Táp thấy tâm tình của cô kích động, khuyên cô: "Trở về châm một lò hương thơm ngát, nghỉ ngơi một lúc cho tốt!"
Tố Doanh hất tay anh trai ra, vừa lau nước mắt vừa run rẩy đi về. Mỗi bước chân của cô như đạp trên mây trôi, không có chút lực, giống như chỉ cần lệch đi một chút sẽ rơi xuống mặt đất.
Giận giữ rồi giận dữ, sau khi tĩnh tâm lại, Tố Doanh vẫn cứ ở trong cung qua lại cẩn thận với mọi người như trước. Có chuyện khó hiểu là liên tiếp mấy ngày Đan Xuyến cung không gọi cô vào hầu hạ.
Trước đây Tố Doanh đã từng gặp chuyện như vậy, lúc này không tránh khỏi hoảng hốt, không biết lại xuất hiện tai vạ gì, cả người rầu rĩ sốt ruột.
Uyển Vi và Lệnh Nhu khuyên nhủ cô: "Thật sự phụng hương quá an phận! Trách nhiệm của nô tỳ là hễ gọi là tới nhưng trong cung không gọi cô thì cô không đi vào đó sao ? Nương nương không cho gọi thì cô càng phải ân cần một chút mới đúng. Như thế mới thể hiện trong lòng cô chỉ nhớ đến nương nương. Chúng tôi không tin, phụng hương đi đến cửa cung, nương nương sẽ đuổi cô trở về."
Tuy Tố Doanh đối với các cô có chú ý nhưng lúc nghe xong lời đề nghị này cũng không cảm thấy có gì không ổn nên tận tâm điều phối một bộ hương liệu, dự tính dâng lên hoàng hậu.
Ai ngờ mới đi đến cửa cung, Tố Doanh đã ngửi thấy từng đợt mùi thơm đặc biệt, nghe được một hồi tiếng cười từ trong xung truyền bay ra ngoài. Trong lòng cô hoảng sợ, sau kho chờ hoàng hậu đồng ý để cô vào cung, cô liếc mắt nhìn thấy Tố Hòe đang ngồi thân thiết ở bên cạnh hoàng hậu, trong tay bưng lư hương. Hoàng hậu đang cẩn thận ngửi mùi hương trong lư, nhìn thấy Tố Doanh tiến vào, cười nói : "Phụng hương, bản lĩnh của muội muội cũng giống cô!"
Bà ấy một câu hai nghĩa, Tố Doanh ngoại trừ cười khổ thì cũng không thể bày tỏ thêm gì.
Dáng vẻ Tố Hòe ngày xưa ở nhà an tĩnh cẩn thận, ở trước mặt hoàng hậu trở nên nói năng lưu loát, lâu lâu lại nói một chút chuyện xưa, tin đồn thú vị. Rõ ràng hoàng hậu thích thái độ hồn nhiên lanh lợi của cô, đám nữ quan xung quanh mỉm cười nhìn cô.
Thật ra kỹ xảo Tố Hòe điều phối hương liệu kém hơn Tố Doanh một chút. Nhưng ở trước mặt hoàng hậu Tố Doanh không cách nào tự nhiên cởi mở như em gái mình, càng không thể quên thân phận nói nói cười cười. Cô luôn lo lắng thái độ không đúng khiến các nữ quan khác liếc mắt nhưng Tố Hòe lại không kiêng kị những điều này. Vì thế Tố Doanh chỉ có thể chán nản nhìn cô nói nói cười cười ở trong Đan Xuyến cung.
Hôm nay tất cả mọi người trong Đan Xuyến cung đều vô cùng vui vẻ, chỉ riêng Tố Doanh có tâm sự khác, càng lộ ra khác với mọi người. Hoàng hậu thấy cô im lặng một mình, biết ở đây cô khó xử nên lấy cớ đuổi cô ra ngoài.
Tố Doanh rời Đan Xuyến cung, tâm tư lập tức lung lay, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình nguy hiểm.
Cô không nói lời nào bước nhanh đi đến Đông cung, tìm Tố Táp, cũng không quản hắn bận hay không bận, có vui vẻ khi thấy cô hay không, mở miệng nói: "Muội ở Đan Xuyến cung ngốc không được. Hoàng hậu nương ghét bỏ Văn phụng hương mưu lợi tiếp cận hoàng thương, đối với muội cũng vô cùng cẩn thận. Lần trước ở trước mặt thánh thượng, lời nói của muội không đủ thận trọng, bà ấy đã nghi ngờ muội muốn trèo cao... Lần này không cần muội nữa, nhất định bà ấy sẽ đuổi muội ra khỏi cung."
Tố Táp ngạc nhiên : "Sao lại không cần dùng muội nữa ?"
Tố Doanh cười lạnh vài tiếng: "Tố Hòe biết điều chế hương liệu, cô ấy và hoàng hậu rất hợp nhau. Một người muốn nịnh bợ, một người muốn mượn cớ đuổi đi. Huynh nói Đan Xuyến cung còn có đất để muội cắm dùi hay sao ?
"Chuyện này cũng khó nói." Tố Táp nhíu mày trầm tư trong khoảnh khắc. "Tâm tư hoàng hậu nương nương khó đoán. Lại nói, cho dù huynh không hy vọng việc muội suy đoán sẽ thành sự thật nhưng nếu đúng là bà ấy tuyên bố đuổi muội thì chúng ta cũng chỉ có thể nhượng bộ. Muội đừng vội, nghĩ xem có cách nào xoay chuyển tâm ý của hoàng hậu hay không."
"Thái tử điện hạ từng nói, nếu muội không muốn ở lại Đan Xuyến cung thì có thể qua bên này." Tố Doanh thở dài một hơi. "Ca ca có thể ám chỉ ngài, nghĩ cách để muội qua đây."
Tố Táp lắc đầu nhẹ nhàng: "Sự việc ầm ĩ, muội muốn sống để xuất cung cũng không được! Để hoàng hậu và thái tử phi biết muội có bản lĩnh này, muốn vào Đan Xuyến cung lập tức vào Đan Xuyến cung, muốn đi Đông cung lập tức đi Đông cung, sao bọn họ có thể chấp nhận muội ? Hoàng hậu đã sớm cho rằng con trai của bà sẽ cưới một con gái trong nhánh Tố thị của bà, tuyệt đối sẽ không đồng ý ở trong Đông cung tồn tài người sẽ tranh đoạt thái tử với cháu gái mình. Chạy trốn tới Đông cung không phải là biện pháp giải quyết, ngược lại còn tệ hơn."
Tố Doanh ngây người, bóp trán, lẩm bẩm: "Muội cũng không biết phải làm sao, nghĩ đến việc bị đuổi khỏi Đan Xuyến cung là nghĩ ngay đến thái tử sẽ thu nhận muội... Cho dù không thích sống trong cung, nhưng muội cũng không cam tâm bị chính muội muội mình đuổi ra ngoài."
Tố Táp nói nhẹ nhàng: "Chỉ cần muội mở miệng, nhất định thái tử sẽ thực hiện lời hứa. Thật ra, ở trước mắt thái tử cũng có rất nhiều chuyện không như ý. Theo như huynh thấy vẫn không nên để chuyện này liên lụy tới ngài, tránh để sau này cả hai đều gặp phiền phức."
Tố Doanh nói chua xót: "Ca ca, không phải muội đa tâm. Chỉ sợ muội xuất cung là chuyện sớm muộn. Muội vô dụng... cũng không biết tình cảnh lúc đó như thế nào."
"Nếu đúng là không thể tránh khỏi, thì rời cung đình, né tránh gió bão. Ca ca chỉ hy vọng, khi đó muội lùi một bước nhưng cũng là một bước nổi trội." Tố Táp vuốt ve tóc em gái, lên tiếng nhẹ nhàng. "Lùi một bước không phải là cái gì quá nhục nhã. Lùi một bước nhưng nổi trội, so với bí quá hóa liều thì có ích hơn trăm lần."
Sau một lúc nói chuyện với anh trai, trong lòng Tố Doanh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong cung ngày qua ngày vẫn như cũ, Tố Doanh lại có thể cảm thấy dao dộng trong không khí không hề yên ổn, từng đợt từng đợt đánh úp vào cô. Những ánh mắt, thái độ của thái giám, cung nữ nhìn cô cũng theo những gợn sóng này từ từ thay đổi. Từ trong ánh mắt của bọn họ, Tố Doanh biết: quyết định tiền đồ của cô ngày càng đến gần.
***
Ngày đó, phía trên truyền ra ý chỉ, đại khái nói là : Vốn trong cung không có chức phụng hương, từ khi thêm chức này, trong cung có xu hướng mê muội quên mất ý chí. Hơn nữa, yêu phụ như Văn thị lại càng ỷ vào những kỹ xảo mê hoặc này để mưu đồ gây rồi. Để chính đốn hậu cung, đặc biệt bãi chức này. Phụng hương Tố thị ngay ngày hôm đó về nhà.
Tố Doanh bình tĩnh tiếp chỉ, trong lòng dở khóc dở cười: Mọi chuyện điều do bọn họ định đoạt, bọn họ nói điều hương thanh lịch và tao nhã. Bọn họ nói điều hương là kỹ xảo mê hoặc, nó là mầm mống tai họa mê loạn hậu cung.
Cô đi đến Đan Xuyến cung dập đầu từ biệt hoàng hậu, thấy Thái tử Duệ Tuân cũng ở trong cung. Vẻ mặt hoàng hậu không hờn giận, ung dung và thản nhiên. "Vốn điều hương không phải là chuyện xấu, cũng có thể coi là nhất nghệ tinh. Chỉ là từ xưa bậc đế vương yêu thích cái gì thỉ dân gian sẽ đua nhau noi theo. Hiện giờ dân gian nháo nhào coi điều hương là con đường tắt lấy lòng mọi người, đây không phải là chuyện tốt. Trong cung hủy bỏ chức phụng hương chẳng qua là làm gương cho dân gian, cũng không phải là thành kiến cô, hy vọng cô đừng hiểu lầm."
"Khiến nương nương khổ tâm, Tố Doanh lấy may mắn cho người trong thiên hạ, sao dám tư tâm suy đoán phán quyết của nương nương." Tố Doanh không biết vì sao bà mất hứng, nghĩ đến chuyện về sau không cần đoán tâm tư của bà nữ cũng thở ra nhẹ nhàng. "Về sau nếu ngẫu nhiên nương nhớ tới thú chơi hương thì hãy cho gọi Tố Doanh vào. Tố Doanh nhất định tận tâm cống hiến sức lực."
"Việc này không cần làm phiền cô rồi. Tố Hòe ở bên cạnh cũng như nhau." Hoàng hậu nói lạnh nhạt.
Tố Doanh nghĩ không ra lơi nào khác nên cúi người hành lễ.
Sau khi hoàng hậu thấy cô thi lễ từ biệt, sắc mặt mới thoáng ôn hòa, nói : "Ta đã cho người chuẩn bị lễ vật cho cô. Cho dù nói thế nào, cô cũng theo hầu bên cạnh ta mấy ngày nay, ta cũng không nỡ với cô. Huống chi cô luôn luôn an phận và nhu thuận, trong cung từ trên xuống dưới đều thích cô. Đây này, thái tử còn biện hộ cho cô, muốn cô qua bên chỗ nó."
Tố Doanh liếc nhìn Duệ Tuân, không hiểu vì sao anh ấy lại làm chuyện vô dụng đó. Thánh ý như vậy, chuyện cô đi đã định, cầu xin chỉ làm cho người ta nghi ngờ hai người bọn họ có quan hệ ái muội, có hữu ích gì đâu ?
Duệ Tuân không nhìn cô, cũng không nói gì.
Hoàng hậu lại nói với thái tử: "Thánh thượng hủy bỏ chức phụng hương vì sợ người trong cung chìm đắm, mê muội quên mất ý chí. Con là thái tử, sao lại hồ đồ rồi hả ?"
Thái tử không trả lời, Tố Doanh thấy mẹ con bọn họ có lời muốn nói, bản thân không nên ở lại nên cung kính cáo lui.
Về đến nơi ở, Tố Hòe đã đợi cô từ lâu. Vừa thấy Tố Doanh, cô ấy đứng lên giữ chặt tay cô, lời nói vô cùng hối hận. "Ngày đó hoàng hậu nương nói, sau này muốn xem hương liệu sẽ ngẫu nhiên gọi muội. Muội còn thắc mắc không biết chuyện này là sao, không nghĩ rằng tỷ tỷ phải chịu đối đãi như vậy."
Tố Doanh liếc mắt thản nhiên nhìn Tố Hòe, "Muội muội có được niềm vui của hoàng hậu là chuyện tốt, cứ nắm tiền đồ cho tốt, quản chuyện tỷ tỷ làm gì ?"
Vẻ mặt Tố Hòe xấu hổ, lúng ta lúng túng nói : "Muội biết nhất định tỷ tỷ tức giận trút lên đầu muội. Nếu có thể làm cho tỷ vui vẻ, muội muội cũng tình nguyện nhận tội. Nhưng tỷ tỷ cũng nên suy nghĩ một chút: Nếu tỷ tỷ có chỗ độc đáo làm cho hoàng thượng và hoàng hậu rời không được hương của tỷ tỷ, cho dù có ngàn lời đồn thì bọn họ cũng không nỡ đuổi tỷ ra ngoài. Sao tỷ tỷ không suy nghĩ một chút muội muội làm sai cái gì ? Chỉ vì muội có thể làm việc mà tỷ có thể làm. Chuyện tỷ tỷ làm không được, muội cũng chỉ có thể làm hơn vài món mà thôi."
Tố Doanh thấy cô ấy đang gây sự, làm gì có ý định xin lỗi? Cô thở dài, cầm tay Tố Hòe nói nhẹ nhàng : "Trong cung thị phi phải trái, còn nói làm gì ? A Hòe... Hôm nay không còn phụng hương, tuyển nữ, tỷ chỉ là lục tỷ của muội, muội chỉ là muội muội của tỷ. Nói thật, tỷ rất lo cho muội. Phải biết rằng, trong cung đình, muốn để cho người khác biết muội 'thông minh' là một chuyện cực kỳ dễ dàng, để cho người khác cảm thấy muội 'ngốc' mới là việc khó. Thật ra tỷ quá đắc ý mà quên mất bài học kinh nghiệm này. Văn phụng hương đã chết giỏi luồn cúi hơn tỷ, không phải người linh lợi như tỷ, lúc này đây cũng không như tỷ phải rời khỏi cung đình."
Tố Hòe thấy lời nói của cô thành khẩn, hai mắt đỏ lên, nói khẽ: "Muội muội không nghĩ rằng mọi chuyện lại biến thành như vậy..."
"Những chuyện này nếu không nghĩ tới được thì thôi. Về sau nếu còn có chuyện không nghĩ đến được thì có thể sẽ cực khổ đó!" Tố Doanh vỗ vỗ mu bàn tay của Tố Hòe. Xuất cung là kết cục đã định, trong lòng cô hề vì mình mà khổ sở, ngược lại còn cảm thấy lo lắng cho tương lại của em gái.
Tố Hòe nắm chặt tay Tố Doanh, nói nhỏ: "Tỷ tỷ không nên suy nghĩ bậy bạ. Tỷ bị trục xuất khỏi cung không phải do muội ở trong làm khó dễ mà là do thái tử phi ở trước mặt hoàng hậu xúi dục. Ngày đó muội ở bên cạnh hoàng hậu đốt hương, sau khi cô ấy đi vào đã nói mấy thứ này là mê muội quên mất ý chí. Muội bị cô ấy nói đến thẹn đỏ cả mặt nên rời khỏi Đan Xuyến cung. Về sau không biết cô ấy nói với hoàng hậu cái gì, muội còn cho rằng cô ấy nhắm vào muội..."
Tố Doanh lấy tay đặt ở môi cô, nói khẽ: "Nơi này không phải chỗ có thể nói huyên thuyên. Chuyện trong cung phức tạp khó lường, mắt thấy cũng không phải là sự thật. Tỷ bị trục xuất còn không biết là vì chuyện gì. Muôi muội không cần nghĩ đến điều này, cứ bảo vệ chính mình cho tốt."
Tố Hòe cất bước, Tố Doanh bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình. Đồ của cô vốn không nhiều, Uyển Vi và Lệnh Nhu cũng cùng giúp đỡ nên xong rất nhanh.
Tố Doanh thấy trong phòng còn một ít đồ chơi nhưng cũng không cần thiết, vốn nghĩ sẽ đưa cho các cô làm kỷ niệm. Lại nghỉ bản thân ở cùng các cô nhiều ngày như vậy nhưng không có giao tình, đưa vậy cũng như cho không. Cô đem mấy thứ đó gói vào một cái bọc, để cho Lệnh Nhu mang qua cho Tố Hòe.
Uyển Vi thấy vậy đã nói : "Suy cho cùng vẫn là máu mủ tình thâm. Cuối cùng tiểu thư vẫn nhớ đến muội muội của mình."
Cô ấy đổi cách xưng hô Tố Doanh thành tiểu thư, Tố Doanh cũng không để ý, kéo tay Uyển Vi ngồi xuống, miệng gọi tỷ tỷ. "Tôi đi lần này, cũng chẳng có chuyện gì không bỏ xuống được. Chỉ có một việc, mong tỷ tỷ cho Tố Doanh biết được rõ ràng."
Uyển Vi mỉm cười : "Tiểu thư có chuyện gì đừng ngại cứ nói thẳng."
Tố Doanh nghiệm mặt : "Tôi thường xuyên thấy trong ấm trà có một chút hoa lá không biết tên. Muối hỏi tỷ tỷ đó là gì ?"
"Nô tỳ không biết tiểu thư nói cái gì." Sắc mặt Uyển Vi khẽ biến. Tố Doanh chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm, để Uyển Vi biết cô không u mê hồ đồ đến mức bỏ qua chuyện này. Uyển Vi không có cách nào đành nói ngập ngừng : "Bây giờ tiểu thư sẽ rời cung còn hỏi những việc này làm gì ?"
Tố Doanh bùi ngùi: "Rời khỏi cung, cả đời này của tôi cũng không biết được đáp án."
"Tiểu thư chỉ cần biết rằng, trong cung thường dùng thứ đó, không có gì hại. Tiểu thư là người thông minh, cái gì cũng không nói ra, chúng tôi còn tưởng tiểu thư biết cái này cho nên biết thời biết thế giả bệnh." Uyển Vi mỉm cười, nói tiếp "Nếu người khác cố ý hại cô, sao có thể dùng thủ đoạn kém cỏi như vậy được."
Trong lòng Tố Doanh chán ghét cách nói của cô, hỏi : "Rốt cuộc là gì ?"
"Lạc đà bồng." Vẻ mặt Uyển Vi tỏ ra không có gì, trả lời tùy ý: "Nếu tiểu thư cũng có được sự giáo dục cung đình giống như nhóm người Tố thị thì sẽ biết rõ từ lâu."
Cho tới bây giơ thứ này Tố Doanh chưa từng nghe qua, không biết đó là gì, cũng không hỏi gì nữa, trong lòng hạ quyết tâm sau khi về nhà sẽ hỏi Thôi tiên sinh.
Thời điểm đến, có một vị thái giám trẻ tuổi tới phụ trách đưa Tố Doanh hồi cung. Tố Doanh vừa gặp, đúng là Bạch công công của Đan Xuyến cung. Cô cười nói : "Đúng là duyên phận! Tố Doanh tiến vào rồi ra, đều được Bạch công công chăm sóc."
Bạch công công cười cười không ra tiếng, dẫn Tố Doanh đến một nơi an tĩnh, nhìn xung quanh không có người mới từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói : "Lúc này phó vệ úy đang có việc, không thể tránh được, muốn tôi đưa cái này cho cô."
Tố Doanh tiếp nhận phong thư, im lặng một chút mới hỏi: "Không biết công công và phó vệ úy là..."
"Tiểu thư không nhớ chúng tôi đều họ Bạch sao ?" Bạch công công cười như không cười nói.
Tố Doanh bừng tỉnh đại ngộ: "Mấy chuyện này thật sự quá rõ, vậy mà không thấy công công có quan hệ với phó vệ úy."
"Quan hệ của chúng tôi không tốt." Bạch công công mơ hồ nói, "Tiểu thư cũng đừng nghĩ đây là tôi giúp hắn."
Tố Doanh nghe lời ông ấy nói, thật sự là không hiểu, mở phong thư ra thì thấy: Nhất định là Tín Mặc viết vội vàng, đơn giản là đối với chuyện này khó hiểu và kinh ngạc. Trong cung ngoài định không phát sinh chuyện gì lớn phản đối phụng hương, không hiểu vì sao lại nghiêm trọng như vậy. Đúng là những chuyện bình thường này để cho anh ta nói cũng trở thành nhiệt tình và thành khẩn như thế.
"Phiền công công chuyển lời cho phó vệ úy: Gió to thường bắt đầu từ những nơi thanh bình nhỏ bé.* Trong cung việc nhỏ và việc lớn không khác gì nhau, đều phải có người gặp nạn. Tố Doanh không phải bị gió to thổi tới mà sai lầm là chỗ quá thanh bình. Trong lòng Tố Doanh đã có chuẩn bị từ lâu, cũng không quá khó khăn. Tố Doanh đem phong thư cất vào trong lòng, đi đến cửa cung thứ hai, bỗng nhiên có một tiểu thái giám đi tới nói với Bạch công công. "Công công đưa đến đâu là tốt rồi. Phía dưới sẽ có người đưa tiểu thư ra ngoài."
• những ảnh hưởng lớn, tư trào lớn bắt nguồn từ những chỗ nhỏ nhặt khó nhận biết
Bạch công công liếc mắt nhìn hắn, thấy trang phục thái giám chỉ là tạp dịch nhưng lại có giọng ngạo mạn. Ông ấy còn đang do dự thì đối phương đã không kiên nhẫn, nói với Tố Doanh: "Mời tiểu thư đi bên này." Bạch công công nhìn thái độ ương ngạnh của hắn, không dám thất lễ, ông cũng không dám dẫn Tố Doanh đi tiếp nên đành phải dùng ánh mắt để ám chỉ Tố Doanh cẩn thận một chút.
Tố Doanh nghĩ thầm: Nếu như có người tính kế hãm hại, cô có mười cái mạng cũng không đi ra được, sợ thì tác dụng gì ? Cô biết Bạch công công là thân thích của Bạch Tín Mặc, quan tâm nhiều đến ông hơn một chút, lo lắng ông ấy đi theo mình sẽ chịu liên lụy nên nói vội : "Đã có người đưa tiễn, xin mời Bạch công công hãy quay về đi." Nói xong cùng tiểu công công đi được vài bước, cô quay lại vẫn thấy Bạch công công không yên tâm rời đi. Cô lại lấy ánh mắt ám chỉ, Bạch công công mới từng bước quay đầu đi khỏi.
Tiểu thái giám không nói lời nào dẫn Tố Doanh đi đến gần cửa cung, chỉ một đình nhỏ ở phía Đông. Duệ Tuân đang đứng ở trong đình nhìn bọn họ.
Tố Doanh kinh hãi, bước nhanh vội vàng đi đến phía trước hành lễ. Duệ Tuân im lặng nhìn cô hành lễ rồi đi qua một bên, mới nói : "Tố Táp nói, cô không muốn liên lụy đến ta nên không lên tiếng... Haizz, đúng là ta cho đến hôm nay, chuyện ập lên đầu mới biết. Có điều, ra ngoài cũng tốt. Cô cũng có nghe hoàng hậu nương nương nói qua, trong cung này chỉ có hai loại người : người sống và người chết. Thừa dịp cô còn sống, nhanh nhanh ra khỏi đây."
Tố Doanh cúi mặt nói : "Làm phiền thái tử vì chuyện của Tố Doanh mà phải lo lắng... Điều này khiến Tố Doanh không đảm đương nổi. Thái tử điện hạ, người cũng phải bảo trọng."
Giọng nói Duệ Tuân khàn khàn: "Ta tuy là thái tử... muốn diệt người diệt không được, muốn giữ người giữ cũng không xong, vẫn còn đáng để người khác lo lắng cho tôi sao ? Tố Táp cũng khuyên tôi nói rằng chuyện của cô không lớn, không cần ở trước mặt hoàng hậu nhiều chuyện... Ta không để ý lời hắn. Là ta đánh giá cao chính mình."
"Điện hạ không cần phải vì một người như nô tỳ mà nói ra những lời đó." Tố Doanh hơi hoảng hốt và ngạc nhiên, cũng có chút cảm động, nhìn vị thiếu niên thanh tú trước mặt, gióng nói cô nhẹ nhàng và mềm mại. "Ở trong cung, điện hạ mãi mãi là nhân vật chủ yếu còn nô tỳ chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn, nhất định sẽ rời đi... Tất cả đều là ý trời, hà cớ gì điện hạ phải vậy ? Qua nửa năm hay một năm nữa, tự nhiên điên hạ sẽ quên nô tỳ..."
"Sao có thể quên cô được ?" Duệ Tuân từ từ thở dài, "Trừ cô ra, sẽ còn ai ở trong Lăng Hư đình lấy khăn lụa lau đi bụi trần? Tuy ta đã nói với chính mình: Để cô ra ngoài không hẳn là chuyện không tốt. Chỉ có ra ngoài, cô gái đã cứu ta ở trong đám cỏ kia mới có thể giữ được dũng khí và chính trực của cô ấy... Đúng là..."
"Điện hạ!"
Duệ Tuân không để cho cô cắt ngang, hai mắt nhìn chằm chằm Tố Doanh, nói tiếp: "Đúng là ta muốn cô ở lại. Trong cung này không có mấy 'người sống', đều chỉ là những cái xác không hồn mà thôi. Ta đã nghĩ muốn thường xuyên nhìn thấy người trước mắt... Nhưng tất cả không do ta quyết định."
"Đây là số mệnh đã định." Tố Doanh cảm thấy buồn bã, cuối cùng nghĩ không ra lời nào.
Duệ Tuân im lặng nhìn cô một lúc, ra sức vung tay lên : "Cô đi đi."
Tố Doanh thi hành đại lễ với anh, mãi đến khi anh đi khỏi, nước mắt cô mới chảy xuống. Rõ ràng không cần khóc, nước mắt lại không ngừng rơi.