Một Năm Thiên Hạ

Chương 22: Cạm bẫy



"Các nàng ấy cũng thật là nhọc tâm..."

Đan tần kéo xuống một sợt từ miếng vải lụa tơ tằm màu đen, để sát gần ngọn nến. Lập tức ánh nến thiêu sợi vải, phát ra âm thanh tách tách rồi hóa thành một làn khói đen. Đan tần khẽ run, hoảng sợ lập tức rút tay về, hít một hơi lạnh: "Lại có thể dùng tâm tư như thế đi hại người!"

Tố Doanh ở một bên nhìn, trong lòng không khỏi trầm xuống, lại nghe Đan tần nói như vậy nên càng dự cảm không tốt. "Cô cô..." Cô hỏi nhỏ, "Đây là cái gì vậy ?"

Đan tần cắn môi, đưa mắt liếc nhìn Tố Doanh một cái, nói: "Không nên hỏi. Riêng chuyện muốn biết đây là cái gì thì nên hỏi trời. Ta chỉ muốn nói cho cháu biết , đây là một loại thiệt thòi âm đức. Chỉ mong trên đời này không chỉ không có ai nói tới nó mà còn không có ai nhớ tới nó mới tốt."

Tố Doanh nhìn thấy bà thận trọng, cũng không để tâm hỏi tiếp, huống chi căn bản bà cũng không biết phải gọi nó là gì. "Cô cô, có phải thứ này đã làm A Hòe đẻ non hay không ?" Thời điểm cô hỏi, giọng nói không tránh khỏi run run.

Đan tần lắc đầu: "Người dùng tới thứ này, tâm tư hại người rất thâm độc nhưng cũng không đủ để hại A Hòe thành như vậy... Chỉ sợ trong đó có ẩn tình khác."

Tố Doanh giật mình, hỏi : "Còn có cái khác ư?" Cô luôn luôn biết biến cố trong cung đình rất khó lòng phòng bị nhưng cũng không nghĩ tới: những cô gái khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàn lại tặng những vũ khí ẩn chứa nhiều dã tâm như thế."

"Trong một chồng đệm thêu, tìm ra một tấm có phù chú, còn có cái này. Chỉ sợ có rất nhiều sự thật cháu nhìn không tới đâu." Giọng nói của Đan tần dần mất đi hào hứng, giống như đột nhiên được trút giận, lắc đầu chậm rãi, nói: "Cháu vĩnh viễn sẽ không biết có bao nhiều ánh mắt đỏ hoe nhìn cái bụng của A Hòe." Giọng nói của bà tràn ngập thất vọng, Tố Doanh ngầm cảm thấy bây giờ bà đối với đứa con của Tố Hòe vô cùng quan tâm, trong thời điểm đó ánh mắt của cô lóe lên một chút nghi hoặc.

Đan tần phát hiện tâm tư của Tố Doanh, từ từ nói : "Vốn là ta muốn sau khi A Hòe sinh ra đứa con, cầu Thánh thượng để cho ta thu dưỡng." Bà thở dài, "Đáng tiếc..."

Thân thể Tố Doanh run lẩy bẩy, cảm thấy đột nhiên trong cung thật lạnh lẽo. Khi Bát hoàng tử do Đan tần sinh ra tập tễnh học đi, các cung nữ trong một khắc giám sát không chặt chẽ, không biết tại sao lại phát hiện hắn ngã từ trên lầu xuống mà chết. Nhìn quan hệ của Đan tần với Hoàng đế, bà muốn sinh hạ thêm một hoàng tử nữa là rất khó. Mà chỗ dựa của A Hòe ở trong cung chưa đủ vững chắc, bản thân chịu rất nhiều chỉ trích, nuôi dưỡng đứa nhỏ sẽ gánh thêm nhiều nguy hiểm... Do đó để Đan tần nuôi đứa nhỏ của cô, quyết định này sẽ không sai, đối với hai người đều tốt. Nhưng Tố Doanh biết cô cô đối với đứa cháu gái là mình dụng tâm kín đáo nên nói chung vẫn cảm thấy không thoải mái.

Mười ngón tay của cô đan lại với nhau, cố gắng hết sức nhỏ giọng: "Hôm nay hoàng hậu ban lệnh xuống, đuổi cháu gái đi, cháu gái phải về nhà rồi... Cô cô, người hãy bảo trọng."

Đan tần đưa mắt lên nhìn Tố Doanh, cười khổ sở: "Cháu có thể đi được sao ? Hôm nay ông ta rất giận dữ. Tất cả những người ra vào Lưu Bình cung đều phải đưa đến Cung Chính Phòng để thẩm vấn, một người cũng không bỏ sót."

Tố Doanh chấn kinh, liền nói vài tiếng "Cô cô", những lời khác lại chưa nói ra.

"Yên tâm. Chắc là những người bên phía Cung Chính Phòng sẽ không làm khó cháu." Đan tần bình tĩnh nói tiếp : "Người bên đó, ít nhiều cũng còn cho ta chút mặt mũi. Hơn nữa những các nệm thêu nệm gấm gì đó, đều được liệt kê ra trên giấy, ai đưa đều có cả, không có quan hệ đến con."

Tố Doanh mới thở ra nhẹ nhàng, nhìn vẻ mặt Ánh Vinh khổ sở đi tới, vừa thấy đã biết là không có chuyện gì tốt. Ánh Vinh cũng không kiên dè Tố Doanh, nói với Đan tần: "Nương nương, Nhu viện nương nương ở bên ngoài cầu kiến. Nô tỳ nói với nàng ấy rằng tâm tình của người hôm nay không tốt, muốn thanh tĩnh nhưng mà nàng nhất định không đi, ở bên ngoài nói ra nói vào rồi khóc rống."

Đan tần nhíu mày, nói : "Nó cũng không nhìn coi hôm nay là cái ngày gì! Không vì muội muội mà khóc hai tiếng lại chạy tới nơi này của ta khóc!" Bà hầm hừ nói thầm hai tiếng, khua tay: "Để cho nó vào đi. Trời đã định ta hôm nay sẽ phải khó chịu rồi."

Ánh Vinh thấy bà gật đầu, không nói lời nào liền đi mời Nhu viện.

Trong lòng Tố Doanh mơ hồ cảm thấy có một chuyện gì đó không bỏ xuống được, lúc này linh quang chợt lóe, "A" lên một tiếng : "Cô cô, nói đến chuyện sổ sách, cháu bỗng nhiên nhớ tới : quản sự An Tế điện vì để lấy lòng A Hòe đã từng đưa qua một bản sao cho A Hòe xem, lúc đó cháu cũng thấy... Cái đệm không có chút thu hút nào chính là cái có chỉ thêu màu tím bạc - trong sách không có loại đó."

Vẻ mặt Đan tần căng cứng, miệng hơi mở rộng, trừng mắt nhìn Tố Doanh.

Tố Doanh nổi lên dũng khí lại nói: "Thời điểm cháu ở An Tế điện, nhìn thấy một cung nữ, là A Phác ở Đan Xuyến cung! Lần đầu tiên cháu tiến cung thì chính là do cô ấy dẫn cháu tới cửa Đan Xuyến cung."

Đan tần nhẹ nhàng lắc đầu : "Người Đan Xuyến cung đến xem náo nhiệt, cũng không hiếm lạ."

"Nhưng trang phục cô ấy mặc ngày đó không phải là trang phục của Đan Xuyến cung." Tố Doanh cố gắng nhỏ giọng, "Cô ấy mặc trang phục của tiểu cung nữ nhất đẳng."

"Cháu không nhìn lầm chứ ?" Ánh mắt Đan tần chợt lóe, còn đang định nói vài ba câu gì đó thì Nhu viện đang thút thít nức nở lau nước mắt đi vào. Đan tần ngừng lại, không nói gì nữa.

Nhu viện thấy Tố Doanh cũng ở đó, do dự nói một vài câu, một hồi lâu cũng không nói rõ ra ý gì. Đan tần thấy thế vỗ bàn, lớn tiếng quát : "Ngươi khóc một hồi lâu rồi đến trước mặt ta nói những lời này ư? Có chuyện thì nói đi, cho thỏa lòng thỏa dạ."

Ánh Vinh thấy có vẻ bất thường, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài. Tố Doanh cũng đoán được Nhị tỷ không định nói trước mặt mình nên cũng thừa cơ cáo từ nhưng lại bị Đan tần ngăn lại.

"Hiện tại nơi này đều là người nhà, cần gì phải nói quanh co?" Đan tần thờ ơ nhìn Nhu viện, "Nói đi! Ta biết nếu thời điểm ngươi không cần ta thì ngươi sẽ không đến chỗ ta."

Nhu viện nghe xong, cả người không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ lên, vội vàng quỳ xuống dưới chân Đan tần, vừa khóc vừa nói: "Cô cô cứu cháu! Tính mạng của cháu gái dựa vào cô cô rồi."

Đan tần kinh hãi, vội vàng hỏi : "Đây là ý gì ? Tính mệnh của ngươi sao lại nguy ngập?"

Nhu viện không dám nói, chỉ nức nở, khóc thút thít. Đan tần để cô khóc một trận, cuối cùng không thể kiên nhẫn nữa: "Không gặp ngươi, ngươi đứng ở cửa khóc. Gặp ngươi, ngươi đứng trước mặt ta khóc. Chỉ biết khóc rồi khóc! Hôm nay ngươi muốn gặp ta vì có chuyện hay là muốn khóc chết cho ta nhìn đây ?"

Tố Doanh ở một bên hết khuyên nhủ rồi lau nước mắt, mãi một lúc lâu sau nước mắt của Nhu viện mới ngừng.

"Cô cô..." Giọng nói Nhu viện khàn khàn, ấp a ấp úng: "Phía bên Cung Chính Phòng bắt đầu kiểm tra thực hư danh sách quà tặng ở An tế điện..."

Cô vừa nói , Đan tần liền hiểu rõ một vài phần, sắc mặt không hỏi hơi thay đổi: "Đứa nhỏ ngốc này, không phải ngươi tặng cái gì kiên kỵ đó chứ?"

Nhu viện lấy khăn che mặt, vừa khóc vừa nói : " Cái hình nhân bằng giấy được bí mật giấu trong đệm thêu, ở trên danh mục quà tặng viết là... là... của cháu đưa..."

Đan tần bỗng đứng lên, ánh mắt trừng Nhu viện, tựa như hận không thể nuốt cô : "Tố Thuần! Ngươi điên rồi! Tốt rồi... Ngay cả chính muội muội mình cũng không tha thì còn cầu xin cô cô là ta làm gì ?"

"Cô cô, cô cô!" Nhu viện cầm vạt áo Đan tần khóc lóc. "Cháu gái là vì nhất thời ghen ghét A Hòe, nghĩ sai nên làm hồ đồ hỏng việc... Cháu chỉ muốn làm cho hả giận thôi, không nghĩ tới lại đi hại muội ấy... cô cô, người cứu cháu với!"

Đan tần ngồi xuống chậm rãi, không ngại lắc đầu: "Ngươi có biết trù yểm ở trong cung là tội gì không ? Ngươi cho là cô cô có thể cứu được ngươi sao ?... ngươi đã quên ? Tuy rằng ta có thể sai khiến vài người nhưng ta lại không phải là chủ nhân của hậu cung này - hoàng hậu mới đúng. Ngươi đem chuyện lớn như vậy nói thật với ta, muốn ta giúp ngươi, ta đây cũng nói với ngươi vài câu chân thật: ta không giúp được ngươi. Nếu ta vì ngươi làm gì đó chỉ sợ chính ta cũng bị vạ lây."

Vẻ mặt của bà tràn ngập tiếc hận như thể đoán trước được tương lai của Thuần viện.

Nhu viện nhìn thấy không còn hy vọng, bi thương trong mắt liền biết thành tuyệt vọng, tuyệt vọng lại biến lạnh nhạt. Cô đứng lên không nói lời nào, cũng không quay đầu liếc mắt nhìn Đan tần, thất thểu đi ra ngoài.

Đan tần cũng không giữ cô, chỉ yên lặng nghe tiếng bước chân của cô đi xa dần, trầm mặc một hồi mới phát ra một câu rất nhỏ: "Nơi này không phải là nơi để cho người làm chuyện điên rồ..."

Tố Doanh ảm đạm nói : "Cháu gái không tin Nhu viện lại muốn hại chết A Hòe. Thật sự cô cô không có biện pháp nào hay sao ?"

Đan tần liếc mắt nhìn Tố Doanh một cái, thở dài: "Biện pháp không phải không có - muốn cứu nó thì phải dùng đến một người khác vì nó mà gánh tội thay. Ta chính là không đồng ý làm việc này nên mới đi lên trong hậu cung bằng một con đường khác."

******

Không cần đến một ngày, người ở Lưu Bình cung đều bị Cung Chính Phòng tra hỏi qua. Có bốn cung nữ vốn là người canh giữ một bên Thuần viện thời điểm sinh non, sau khi bị Cung Chính Phòng tra hỏi qua thì không xuất hiện nữa. Không chỉ Lưu Bình cung, tất cả hậu cung từ Trinh phi ở Ngưng Hoa cung, Văn phi ở Ngưng Phương cung, cho tới nhóm người tú nữ ở Yến Vân cung, dường như lúc nào cũng có thể thấy tiểu thái giám lui tới gọi người đi tra hỏi. Trong lúc người người ở trong hậu cung hoảng sợ, hoàng hậu cũng đứng ngồi không yên, nói với các tú nữ của bà: "Xảy ra việc này tất nhiên rất đáng giận nhưng mà nghiêng trời lệch đất như vậy cũng hơi quá."

Trong đó có một tú nữ nói hùa theo ý của bà, tiếp lời : "Đúng vậy! Long thai có phải ai cũng có thể sinh được hay sao? Chỉ có người có phúc khí như nương nương mới sinh được thôi. Nếu nói thì phải nói phúc khí của Thuần viện mỏng, không có cái mệnh đó nên ngay cả mạng của mình cũng mất - Trong thiên hạ vẫn có người không giữ được thai mà mất, chỉ trùng hợp là cô ấy ở trong cung cũng như thế. Lại biến thành giống như có ai muốn ám hại cô ta vậy."

Hoàng hậu liếc mắt nhìn cô một cái, vừa ngắm nhìn miếng ngọc bội trong tay vừa nói: "Có phải có người tác quái hay không, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Hình nhân bằng giấy này do Cung Chính Phòng thu được! Ai dám nói trong hậu cung không có ai là có ý xấu?"

Vị tú nữ kia lại vội vàng theo lời bà nói tiếp: "Đúng vậy! Nếu chứng cứ phạm tội đều có, ai làm đều rất rõ ràng, vậy thì vẫn còn huy động mọi người làm gì, làm cho mọi người không một phút nào yên bình?"

Hoàng hậu không nhanh không chậm vuốt phẳng miếng ngọc bội của bà, nhẹ nhàng cười nói : "Các ngươi không làm việc gì trái với lương tâm, sợ cái gì?" Những lời này còn nguyên từ Đan Xuyến cung truyền tới Đan tần ở Lưu Tuyền cung, rồi lại từ miệng Đan tần đến tai của Tố Doanh.

"Cháu nói đã thấy A Phác ở Đan Xuyến cung, ta cố ý làm cho người ta hỏi thăm động tĩnh ở Đan Xuyến cung : A Phác bởi vì phạm sai lầm nên đã bị Đan Xuyến cung điều tới phía xưởng nhuộm. Đúng như cháu nhìn thấy, cô ta hiện tại là một cung nữ hạ đẳng." Đan tần nói, "Như vậy, lúc ấy cô ta xuất hiện ở An Tế điện cũng không có gì đáng trách. Lại nói, Đan Xuyến cung cũng không có không khí gì lạ - loại chuyện này ta biết, nếu thực sự có liên lụy đến Đan Xuyến cung, hoàng hậu có liên quan thì cũng không có cách nào để bưng bít đến mức kín không có khe hở gió lọt qua."

Nghe bà nói như vậy, mặc dù Tố Doanh cảm thấy còn canh cánh trong lòng nhưng cũng không còn lời nào để nói, nếu không thì chính là cố tình gây chuyện.

Đan tần thấy cô thất thần, hỏi : "Cung Chính Phòng tìm cháu tra hỏi rồi hả ?"

Tố Doanh gật đầu. " Sáng sớm hôm nay đã tra hỏi rồi. Cung chính, Tư chính, Điển chính đều ở đầy, hỏi cháu cũng coi như có khách khí." Lúc này cô không lo lắng cho mình mà lo lắng cho Nhu viện, "Cô cô, cháu hỏi thăm những tiểu cung nữ ở Cung Chính Phòng, sau khi Nhu viện rời khỏi nơi này đã bị giam lỏng ở trong cung, bất luận kẻ nào cũng không được thăm viếng..."

Đan tần hơi thương cảm, khẽ thở dài: "Đi là A Hòe của chúng ta, người tạo nghiệt lên nhà chúng ta là nó! Làm sao người khác có thể vì nó mà cầu tình được?"

"Nhị tỷ sẽ ra sao ?" Tố Doanh nhìn Đan tần đầy bất an. Trong lòng cô đã rõ ràng, chỉ là muốn nghe chính miệng Đan tần nói cho cô.

Đan tần nâng cốc trà bạch ngọc trong tay, nâng lên rồi đặt xuống, đặt xuống rồi lại nâng lên, nhấp một chút, hai mắt nhìn thất thần vào trong lá trà, nói dịu dàng: "A Doanh, thật ra người của Cung Chính Phòng đã đến chỗ ta... Đại khái là rất nhanh là cháu có thể về nhà. Còn Nhu viện, một chút cũng không thể. Cha cháu có hỏi tới, cháu cứ nói chi tiết là được, tự nhiên ông ấy sẽ hiểu rõ."

Tố Doanh nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi chua xót, rơi xuống hai giọt lệ : "Quả thực không có ai có thể cứu Nhu viện hay sao ?"

"Cứu?" Đan tần liếc xéo cô một cái, cười lạnh : "Cháu ở trong này đã chứng kiến qua bồ tát hiển linh chưa ? A Doanh, nơi này ngục Tu La - không có ai vì cứu cháu mà tới."

Sự tình thật sự như theo lời Đan tần, Tố Doanh chỉ chờ hai ngày sau là có khẩu dụ cho phép cô xuất cung.

Cô từ biệt Đan tần, rồi đi cùng từ biệt Lệ viện và Nhu viện. Không khí Nhị Châu cung của Lệ viện vô cùng khẩn trương, Tố Doanh không biết đại tỷ Lệ viện vì sao lại lo lắng trùng trùng, có lẽ cô ấy vì chuyện Nhu viện mà khó chịu nên nói vài câu trấn an. Nhưng Lệ viện vẫn từ đầu đến cuối có dáng vẻ không yên, Tố Doanh cáo lui rồi đi đến Nhị Kỳ cung của Nhu viện.

Nhu viện bị giam lỏng cho đến nay vẫn chưa được thả, Nhị Kỳ cũng vẫn bị đóng cổng nghiêm ngặt như cũ. Tố Doanh đành năng nỉ vị thái giám giữ cổng đưa lời nhưng mà một lúc sau vẫn không nghe Nhu viện đáp lời. Tố Doanh ra vào vô cùng khó khăn nên không dám lưu lại lâu, đành phải rời đi.

*** Hết chương 22 ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.