Một Năm Thiên Hạ

Chương 35: Vô đề



Ngày thứ hai, Tổng quản thái giám của Đan Xuyến cung lại trình lên danh sách cho Tố Doanh xem. Tố Doanh biết hắn định cho nàng xem cái gì, nhanh chóng mở ra xem, quả nhiên thấy có tên Bạch Tín Tắc và Linh Nhu. Nàng khẽ mỉm cười —— hạ nhân đã lăn lộn ở Đan Xuyến cung nhiều năm có khác, không cần nàng mở miệng phân phó tất cả mọi thứ đã làm đúng ý.

Tổng quản thái giám thấy nàng cười, vội hỏi: "Hôm nay là ngày trực của Bạch công công, nương nương có cần triệu hắn vào thỉnh an?"

Tố Doanh không nghĩ mình phải nhanh chóng triệu kiến một hoạn quan không có gì quan trọng, cho nên không gọi. Tổng quản thái giám lập tức khom người, lui về phía sau một bước, giống như là tỏ vẻ vì mình lỡ lời mà sợ hãi.

Quá lanh lợi… Tố Doanh nghĩ thầm, sự lanh lợi của hắn có chút tự cho mình thông minh, không phải là thuộc hạ của Cư tướng.

Ban đầu Cư Hàm Huyền đưa nàng nhập cung làm phụng hương, hôm nay cũng sẽ có những kẻ nằm vùng khác ở bên cạnh nàng. Chỉ khác nhau ở chỗ, quá khứ hắn không giấu giếm lai lịch của nàng với hoàng hậu, rất nhiều người biết nàng là người do Cư tướng tiến cử vào cung. Mà bây giờ, nàng sẽ không dễ dàng biết những người bên cạnh mình, người nào là do hắn đưa vào cung.

Nàng khẽ cười nhạo mình lo sợ không đâu, quay đầu lại nói với các cung nữ: "Hôm nay là ngày phi tần ở các cung đến bái kiến . . ."

Lập tức có câu trả lời: "Thời gian chỉ định là sau giờ ngọ."

Rất săn sóc… Nếu như mới sáng sớm,Tố Doanh đã phải tiếp đón mấy vị phi tần oanh oanh yến yến xong chắc cả ngày cũng không có tinh thần làm nổi việc gì nữa.

Tố Doanh nhìn nữ quan mới cũng là nữ nhân Tố thị, khẽ vuốt cằm tán thưởng. Nàng thuộc nhóm tú nữ cuối cùng vào thời Tiên đế, không được phong làm phi tần nên bị giữ lại trong cung làm cung nữ, tuổi đã lớn … Cũng sẽ không phải là nàng rồi. Cư tướng một khi đã sử dụng người, đại khái sẽ không mới hai ba ngày đã để cho nàng lưu lại ấn tượng.

Thôi Lạc Hoa thấy Tố Doanh giống như có tâm sự, tiến lên phía trước nói: "Nương nương sáng nay không có việc gì quan trọng, có muốn vào vườn ngự uyển đi dạo một chút?"

Tố Doanh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không có việc gì quan trọng, truyền các nhạc công và vũ nữ vào diện kiến đi. Không biết trong cung có nhân tài xuất chúng không, am hiểu những thứ gì."

Chung quanh đều là người thông minh, biết nàng đang nghĩ đến nữ nhạc công đã tố giác phế hậu, nên có người nhanh nhẹn đáp: "Tiêu Nguyệt Cầm kia một ngón tỳ bà, không ai bằng."

Thấy Tố Doanh gật đầu một cái, cung nữ vội vã xoay người đi triệu kiến nhạc công.

Thật ra thì đáng lý Tố Doanh không nên vội vã triệu kiến những nhân vật chính của câu chuyện phế hậu ngày trước, chỉ là có chút không kềm chế được —— nàng không muốn để cho bất kỳ người nào biết: Nữ nhạc công kia vào lúc muội muội Tố Doanh được cưng chiều nhất chết một cách không rõ nguyên nhân thì im hơi lặng tiếng, và sau khi chuyện phế hậu xảy ra vẫn không hề hấn gì mà yên ổn ở lại trong cung, điều này thật khiến cho người ta nghi vấn . . . Nàng không cách nào lừa mình dối người, ở trên chiếc giường lớn kia, bên cạnh Hoàng đế, nàng luôn luôn ngủ không yên ổn.

Nàng không nhịn được nghĩ phải dựa vào phán đoán của bản thân để nhanh chóng tìm ra đáp án, để có thể giúp nàng an tâm chìm vào giấc ngủ . . .

Lúc Nữ nhạc công Tiêu Nguyệt Cầm ôm tỳ bà đi vào, Tố Doanh cố gắng nhìn qua bức rèm che chập chờn để có thể thấy rõ mặt của nàng. Nhờ ánh sáng chiếu ra từ Linh Lung châu, nàng miễn cưỡng thấy được khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, nhưng lại an tĩnh mà văn nhã, khiến cho Tố Doanh có phần hơi giật mình.

"Nô tỳ Tiêu Nguyệt Cầm bái kiến nương nương ——" âm thanh của nàng trầm thấp mà nhu hòa, so với tưởng tượng của Tố Doanh thì khác xa một trời một vực.

Khi nữ nhạc công kia tựa đầu vào cây đàn, gảy lên những âm điệu, cả đại điện lập tức yên lặng, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào đôi tay xinh đẹp đang gảy lên những âm thanh tuyệt vời kia.

Mới đầu trong cung từng truyền ra lời đồn đãi, nói Tiêu Nguyệt Cầm ghen tỵ với tài năng của nhạc công Lưu Nhược Ngu, mới đi tố giác hắn. Tố Doanh chưa bao giờ tin tưởng —— vì ghen tỵ mà mạo hiểm, cái giá phải trả quá lớn. Nhưng nàng từng cho là, người dám nói ra gian tình của hoàng hậu thì chắc chắn sẽ là người có sự cuồng ngạo nhất định. Nhưng con người Tiêu Nguyệt Cầm này thực giống âm sắc của chiếc đàn tỳ bà mà nàng đang gảy kia, trong vắt nhẹ nhàng thanh thoát như nước.

Một khúc nhạc kết thúc, nàng thở phào, đứng dậy, lại quỳ gối.

Tố Doanh buông lời khen ngợi thật lòng: "Hay cho một khúc nhạc ngân nga uyển chuyển! Có mang chút phong vị của gia tộc Đường thị ở Thái Châu."

Đường thị là gia tộc được hầu hết tất cả mọi người đánh giá là gia tộc nhất hạng trong ngón đàn tỳ bà, so sánh với các phái khác thì hơn nhau ở chỗ âm thanh tha thiết, đi vào lòng người.

Tố Doanh từng thấy qua có người vì luyện ngón đàn của Đường thị mà mất ăn mất ngủ.

Quỳ dưới đất, tim của Tiêu Nguyệt Cầm đập mạnh và loạn nhịp trong chớp mắt, đáp: "Nô tỳ chính là Đường thị đệ tử."

Tố Doanh dường như mơ hồ nhận ra được điều bất thường, không khỏi mỉm cười —— nàng có một tỷ tỷ ngày trước từng bái tiên sinh Đường thị học tỳ bà, tiếc nuối chính là tố chất có hạn, cuối cùng phải bỏ dở, dốc toàn lực luyện thư pháp. Nói như vậy, vị tỷ tỷ kia và Tiêu Nguyệt Cầm được coi như là đồng môn.

Nghĩ đến đây, Tố Doanh làm như vô tình hỏi: "Phải bao nhiêu năm khổ cực, mới có thể luyện thành một ngón đàn tỳ bà với âm sắc thanh điệu tuyệt vời như vậy?"

Tiêu Nguyệt Cầm ngửa đầu mỉm cười, đúng lúc có một vệt ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng, xinh đẹp nhu mì, nhưng vẻ mặt kia lại cực kỳ trang trọng: "Luyện bao lâu không quan trọng, mà quan trọng là tâm ý của bản thân." Nàng đáp: "Tâm không chứa tạp niệm, chỉ một lòng hướng đến cảnh vật thiên nhiên, âm điệu gảy ra ắt sẽ chất phác thuần tĩnh. Nhưng nếu có tâm tư khác mà học đàn, âm điệu cũng sẽ biến thành những âm thanh phù phiếm."

Có lẽ đúng như vậy, nữ nhân Tố thị có thể gảy đàn không ít, nhưng thực sự không có một ai có thể tấu lên một khúc nhạc tuyệt đỉnh như vậy, tâm tư các nàng không thể an tĩnh, hảo ngón đàn. Tố Doanh nhìn Tiêu Nguyệt Cầm cười cười, cho nàng lui.

Nữ nhạc công này có sự kiêu ngạo cùng tự tin, đủ để khiến cho nàng cảm thấy thích.

Từ đó, Tố Doanh thỉnh thoảng triệu Tiêu Nguyệt Cầm đàn cho nàng nghe, nhưng cũng không thường xuyên.

Một người yêu âm nhạc không cần lúc nào cũng tỏ vẻ không có nghe thấy thì không chịu được. Nhiễu loạn tâm cảnh của nàng, tiếng tỳ bà sớm muộn sẽ biến thành tiếng đàn của Lưu Nhược Ngu, giống như đóa hoa có sắc mà không hương. Mà Tố Doanh cũng sẽ bởi vì trầm mê với điều yêu thích này mà bị chỉ trích.

Hôm nay, trừ Tiêu Nguyệt Cầm, Tố Doanh còn gặp được Đan viện đã lâu không thấy.

Lần trước gặp nhau, nàng còn là Đan tần muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lúc này lại trở nên an tĩnh khác thường, khiến Tố Doanh lại càng cảm thán về uy lực thay đổi con người khi gặp phải sự cố mà ông trời an bài.

"Cô cô …" Tố Doanh vừa gọi một tiếng như vậy, Đan viện liền nhìn nàng lắc đầu sau đó cúi thấp người.

Trong lúc Hoàng hậu nói chuyện, phi tần phải lắng nghe với hành động và thái độ như vậy. Mải nhìn vào cử chỉ xa lạ của nàng, nhất thời Tố Doanh quên mất điều mình muốn nói. Vào lúc này, ở đây không có cô cô cùng cháu gái, chỉ có Hoàng hậu cùng Đan viện.

"Nương nương?" Đan viện vẫn hạ mí mắt như vậy, chăm chú lắng nghe.

Tố Doanh phất phất tay, muốn xóa đi không khí ảm đạm này, nhưng cử động này hoàn toàn không có hiệu quả.

"Hậu cung quá tiêu điều rồi!" Tố Doanh đổi đề tài. Phi tần, tú nữ hoặc chết hoặc ly tán, phi tần có phẩm cấp chỉ còn lại mấy người, có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thất sủng nhiều năm, thậm chí có người hơn mười năm không được diện thánh. Họ đoan đoan chánh chánh ngồi ở Đan Xuyến cung, trên mặt dường như đều mang một vẻ khiêm tốn mỉm cười như nhau, nói chuyện cũng không quá tẻ nhạt, nhưng ánh mắt lại tiết lộ tâm lạnh như tro tàn của họ, Tố Doanh chỉ mới nhìn họ thôi mà đã không nhịn được phát rét.

"Quá tiêu điều rồi . . ." Tố Doanh lại cảm thán một tiếng. Những người sôi nổi linh hoạt không biết đã đi nơi nào.

Không có ai đáp lại lời cảm thán của nàng, cũng không biết trong lòng các nàng có hay không vì nàng thở dài mà mảy may rung động.

Tố Doanh đối với lần gặp mặt này vô cùng thất vọng, thậm chí còn có chút sợ hãi: Nàng sợ khi nàng già nua đi, cũng trở thành những người như bọn họ.

Vì vậy đêm đó, khi nằm trong lồng ngực của phu quân, nàng càng giống như một con mèo nhu thuận khéo léo.

Nàng từ lúc còn rất nhỏ cũng biết: Nữ nhân nhất định phải tìm được người mạnh mẽ để có thể dựa vào, mặc dù nữ nhi Tố thị đang nắm trong tay quyền lực tối thượng, cũng không ngoại lệ.

Nàng đối với Hoàng đế xưa nay vẫn rất nhu thuận, nhưng hắn nhận thấy được điều bất thường của nàng tối nay.

"Sao vậy?" Hắn dịu dàng hỏi.

Tố Doanh úp mặt ở trước ngực hắn, đắn đo một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao bệ hạ lại chọn thần thiếp?"

Trong lòng nàng sớm chuẩn bị cho hắn hai đáp án, một là bởi vì muội muội nàng, hai là bởi vì nghĩa phụ nàng. Nếu như câu trả lời của hắn là một trong hai đáp án trên, có nghĩa hắn đã thật lòng trả lời, đủ để chứng minh thành ý, khiến cho nàng có thể an tâm.

Nhưng hắn lại vuốt ve mái tóc dài của nàng, qua thời gian rất lâu mới cười nói: "Vì ảo giác mà nàng nhìn thấy."

"Cái gì?" Tố Doanh nghi ngờ mình nghe lầm, tựa như nói giỡn hỏi lại: "Chẳng lẽ, bệ hạ cho rằng thần thiếp có tài năng dị bẩm?"

Tay của hắn vẫn vuốt ve mái tóc nàng, không đáp lại câu hỏi của nàng, chậm rãi nói: "Nghe nói, trước đây thật lâu, cũng có một vị quý phụ có mái tóc đẹp như của nàng vậy, bồng bềnh như mây, lại tựa như thác nước, chảy dài xuống tận mắt cá chân . . . Đáng tiếc nàng lại gặp phải một người chồng không tốt, bị cơ thiếp thấp kém chèn ép, phải chuyển đến một chỗ hoang vắng."

Tố Doanh nghe được câu chuyện không khỏi nín thở. Hắn dùng giọng điệu như hờ hững tiếp tục chuyện xưa: "Nàng không khóc than, bởi vì nàng tin tưởng khóc lóc sẽ làm cho dung nhan càng trở nên xấu đi. Nàng mỗi ngày cầu nguyện, hi vọng trượng phu có thể thay đổi tính tình . . . Nàng và nhi tử còn nhỏ cùng bị đày tới chỗ hoang vắng đó, mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng cũng có thể hiểu số phận của hắn cùng với mẫu thân đang rơi xuống vực thẳm. Có một ngày, một thiếu niên áo xanh đi tới trước mặt hắn . . ."

Hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu: "Thiếu niên áo xanh dùng giọng điệu rất ưu thương hỏi hắn: “Nếu như . . Ta thực hiện nguyện vọng của ngươi, ngươi có nguyện ý hay không dùng mười năm yêu cùng là mười năm được yêu tới trao đổi? Từ giờ trở đi, trong vòng mười năm ngươi không cách nào yêu ai; sau khi thực hiện được tâm nguyện, trong vòng mười năm không người nào yêu ngươi . . ."

Tố Doanh nghe thấy, toàn thân khẽ run rẩy. Hắn ôm chặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta không hiểu rõ đứa bé kia tại sao lại đáp ứng yêu cầu của thiếu niên áo xanh kia và nói ra nguyện vọng cùng yêu cầu của mình. Chắc có lẽ do hoàn cảnh xuất thân, nên đứa bé kia trưởng thành sớm, hiểu được tất cả những điều mình muốn nhiều hơn . . . Sau này, thiếu niên áo xanh biến mất, một năm rồi lại một năm, nguyện vọng của hắn cũng đã thực hiện, cái giá phải trả cũng đã trả toàn bộ. Hắn cảm thấy đó là điều đương nhiên, bởi vì việc thấy thiếu niên áo xanh là do vận mệnh của mình tốt. Lại qua thật lâu sau này, hắn mới mơ hồ cảm thấy: Cái giá phải trả có lẽ không cần thiết, vì thứ hắn nhìn thấy là không là số mệnh, mà là dã tâm của hắn . . . Tựa như việc nhìn thấy thần tiên, chẳng qua chỉ là đối mặt với dã tâm của mình mà thôi."

Hắn im lặng, ôm lấy nàng hỏi: "Cái nàng thấy chính là số mệnh, hay là dã tâm?"

Tố Doanh cuộn mình trong ngực hắn, khó có thể trả lời.

Hắn hôn lên trán nàng: "Ngủ đi."

Nhưng mà Tố Doanh không cách nào ngủ được. Nàng biết hắn cũng không ngủ được, tiến đến gần hắn, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp thấy, rất đẹp, nhưng cũng rất nguy hiểm . . ."

"Vậy thì không cần thử thực hiện." Hắn nhắm mắt lại nói.

Chớp mắt đã cuối thu, một hôm, Tố Doanh đang dạo bước trong vườn Ngự Uyển, chợt nhìn thấy lá cây phong đã bắt đầu đổi màu, sắc đỏ nhiễm đầu cành. Nàng mỉm cười, đứng dưới tàng cây một lúc lâu, đến lúc hồi cung thì bị nhiễm phong hàn, có chút nhức đầu.

"Nương nương… Truyền Chu thái y?" Thôi Lạc Hoa biết rõ thái y Chu Tỉnh và Đông Bình vương có giao tình, cũng có thể coi ông ta là người có thể tin cậy ở nơi cung cấm này.

Tố Doanh lắc đầu: "Thái Y Viện có vị Phương thái y, gọi hắn tới đây."

Nàng vừa nói, Thôi Lạc Hoa đã hiểu được ý tứ, âm thầm khuyên nhủ: "Nương nương, tình hình trong cung vẫn chưa ổn định lắm, cần gì lại khiến Thái Y Viện náo loạn một phen nữa?"

Tố Doanh suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Thôi thì truyền Chu thái y vậy."

Tuy chỉ bị bệnh nhẹ, nhưng lại kéo dài. Tố Doanh phải uống thuốc ba bốn ngày mới khỏi hẳn.

Đề phòng nàng nhiễm phong hàn cho Hoàng đế, ba bốn ngày nay, hắn đều không ngủ lại ở Đan Xuyến cung. Nghe nói nàng bị bệnh, hắn đến thăm nàng, cũng không có nói mấy lời ngọt ngào, chẳng qua cùng nàng uống một chung trà, đánh một ván cờ.

Tố Doanh từ trước đến giờ không giỏi đánh cờ, cũng không hiểu mấy chuyện bày mưu lập trận nên lần đầu đánh cờ cùng hắn, không khỏi có chút sợ đầu sợ đuôi. Nhưng chỉ qua ba ván cờ, nàng đã phát hiện, phương thức chơi cờ của hắn bình thản, không quan trọng thắng thua. Nếu chỉ là cùng nhau đánh cờ giết thời gian, nàng cũng yên tâm mà thả lỏng.

Trong cung tĩnh lặng, chỉ là thỉnh thoảng có thể nghe một tiếng đặt quân cờ không nhanh không chậm. Cho nên đến khi bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đến, rất nhiều người chú ý tới, chỉ có Tố Doanh đang trầm ngâm ngẫm nghĩ, không để ý.

Thái giám mặc áo vàng đứng bên cạnh Hoàng đế bước ra, sau đó đi vào, nói nhỏ bên tai Hoàng đế.

Hắn chợt đứng lên, khiến Tố Doanh giật mình. Nàng ngước mắt lên nhìn, thì thấy hắn hết sức vui mừng. Nàng đã từng nhìn thấy hắn mỉm cười, nhưng lúc này mới biết khi hắn thật sự vui mừng thì sẽ có biểu hiện như thế nào.

"Tốt!" Vẻ mặt rạng rỡ nhìn về phía Tố Doanh, lúc đó cặp mắt hắn giống như phát ra cả những tia sáng của sự mừng vui: "Tây Thùy toàn thắng, ca ca nàng và Thịnh Nhạc sẽ nhanh chóng hồi kinh."

Tố Doanh và đám cung nhân vội vàng quỳ xuống chúc mừng.

Hắn biết nàng rất nhớ Tố Táp, đỡ nàng dậy, cười nói: "Không tới mùa đông, ca ca nàng sẽ trở lại. Đã lâu không gặp, không biết Tố Táp có gì thay đổi hay không."

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Tố Doanh vui buồn lẫn lộn: Một năm này, rất nhiều người đã thay đổi. Nàng không muốn ca ca mình cũng thay đổi.

Trước khi ra chiến trường, Tố Táp là Tứ Phẩm võ quan, lúc trở về đã có phẩm cấp là Tam phẩm Quảng Võ tướng quân. Không chỉ bởi vì muội muội của hắn được thụ phong Hoàng hậu, mà thêm vào đó, chiến công của hắn ở trận chiến với quân Tây Thùy cũng rất hiển hách. Tố Doanh nghe nói quan quân ở biên thùy đối với hắn tâm phục khẩu phục, rất nhiều người nhờ hắn mới có thể thăng cấp, chắc hẳn hắn cũng đã có trong tay một số sự ủng hộ nhất định. Tính mạng, chiến công, quyền lực, những người ủng hộ, ca ca của nàng hiện tại cái gì cũng không thiếu.

Trên điện Kim Loan, thấy hắn đứng hiên ngang trước mắt nàng, mặc một thân triều phục mới tinh hành lễ, Tố Doanh vừa muốn cười, vừa muốn khóc. Một lời cho trọn vẹn nàng cũng không nói ra được, thật may là những lời như vậy Hoàng đế từ nhỏ đã nói cho thành thói quen. An ủi, chúc mừng, khen ngợi cuối cùng, ban xuống một tờ sắc phong, phong Tố Táp lên Nhị phẩm Long Tương tướng quân. Tin tức này được hắn giấu kín, Tố Doanh nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên. Nhìn lại bao nhiêu triều thần, không có một người nào còn trẻ như Tố Táp mà đã có một thân quyền uy. Tố Doanh yên lặng suy nghĩ, chắc trong sự việc này còn có chứa huyền cơ, chỉ là chưa thể hiểu rõ hết ngay được.

Thịnh Nhạc công chúa cũng đứng trên điện, một thân quân trang. Thấy Tố Doanh có chút biểu lộ kinh ngạc, Hoàng đế nói khẽ với nàng nói: "Nó luôn luôn như vậy, không thích mặc nữ trang."

Tướng mạo công chúa đoan chính thanh nhã, câu chữ gọn gàng linh hoạt, nói năng rất có khí phách, toàn thân tỏa ra một vầng hào quang của nữ trung hào kiệt. Tố Doanh vừa thấy đã rất thích, vậy mà thật sự không nghĩ đến một vị nữ tử như vậy làm sao có thể có hành động dịu dàng kiểu như viết thư thay khi Tố Táp bị thương . . .

Trong lòng nàng đang suy nghĩ đến ơn nghĩa của công chúa với ca ca mình, nhìn Thịnh Nhạc có phần âu yếm hơn, huống chi Thịnh Nhạc công chúa lại không phải là do phế hậu sinh ra, từ nhỏ không còn mẫu thân, Tố Doanh lại có thêm sự đồng cảm, đều là mẫu thân mất sớm mà lớn lên. Những lời nói ân cần hỏi han lúc nãy không nói được với Tố Táp chuyển qua hỏi hết với Thịnh Nhạc công chúa.

Tố Doanh chỉ là hành động theo bản năng, nhưng những hành động này khi Vinh An công chúa nhìn vào, thì lại biến thành hành động có mục đích. Mới đầu, nàng không để ý, sau trong lúc vô tình nhìn thấy, biết Vinh An đang nghĩ nàng là kẻ tiểu nhân, cố gắng lôi kéo người khác. Tố Doanh không quan tâm đến suy nghĩ của Vinh An, chẳng qua là sợ người khác cũng hiểu lầm, nên không nói gì nữa, nhìn Hoàng đế một cái: vẻ mặt hắn bình thường, giống như cũng không để ý, nàng mới an tâm.

Sau yến tiệc chào mừng và ban tước, Tố Doanh gọi ca ca tới Đan Xuyến cung. Lúc Tố Táp đến, Tố Doanh cho tất cả cung nhân lui, chỉ trừ lại Thôi Lạc Hoa. Đây là lần đầu tiên hai huynh muội Tố Doanh Tố Táp đơn độc gặp mặt sau mọi chuyện, Tố Táp hành đại lễ, gọi hai tiếng: "Nương nương!” khiến Tố Doanh cảm thấy rất mệt mỏi. Tố Táp cũng biết nàng không thích, nhưng đây là quy củ, hắn không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu mỉm cười với nàng.

Tố Doanh dìu ca ca đứng lên. Sau khi từng trải một hồi phong ba bão táp, gương mặt Tố Táp đã có chứa thêm mấy phần sự thành thục hào phóng, bên trái đuôi long mày còn có thêm một vết sẹo chưa mờ hẳn, chắc chắn là chỉ mới tháo băng. Sau tai phải lại có thêm một vết sẹo trông rất khó coi, kéo dài vào tận trong đầu . . .

Thấy nàng nhìn mình nhăn mày, Tố Táp vuốt ve những vết sẹo kia, dịu dàng nói: "Cái này là đứng trên thành trúng mũi tên của địch, suýt nữa bị mù. Cái kia là bị tướng địch chém một nhát, rất khó khăn mới có thể cầm máu, mấy Phó tướng đều cho rằng ta không qua khỏi."

Tố Doanh cầm lấy cánh tay hắn vuốt ve vết thương, bên trên tay cũng có một vết sẹo rất lớn xuyên qua lòng bàn tay.

"Đây là một lần trúng mai phục, có một mũi tên bay về hướng Thịnh Nhạc công chúa một cách bất ngờ, trong tình thế cấp bách ta lấy tay bắt lấy, kết quả bị xuyên qua tay, rất lâu sau đó không thể giương cung." Tố Táp nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tố Doanh nghe xong lại lệ rơi đầy mặt, chảy xuống cả vết thương đã thành sẹo trên tay của ca ca mình.

"Không bao giờ… muội cho ca ca ra trận nữa…" Nàng nói.

Tố Táp thấy nàng khổ sở, lắc đầu cười nói: "Nếu ta không đi, nương nương ngày sau ngồi trên điện Kim Loan cũng sẽ giống như hôm nay như vậy, không ngừng phải nhìn sắc mặt của người bên cạnh."

Thì ra ca ca vẫn chú ý đến từng biểu hiện của nàng . . . Tố Doanh muốn phản bác, nhưng không tìm được lý do tốt nhất: hắn cần nàng che chở, nàng cũng cần ngoại thích mạnh mẽ làm hậu thuẫn.

"Vả lại, điều này cũng không có gì không tốt —— ra chiến trường mới biết sao là nam nhân chân chính." Khi Tố Táp nhắc tới chiến trường, trong từng ánh mắt đều tỏa ra những tia sáng rạng rỡ, khiến Tố Doanh kinh ngạc. Hắn nói: "Mưu trí dùng để đối phó địch, dũng khí dùng để giết địch —— ta cũng học hỏi được không ít."

Tố Doanh bình tĩnh nhìn ca ca, hắn để cho nàng nhìn qua cẩn thận. Hắn không có nói láo, nhưng Tố Doanh vẫn thở dài: "Quá nguy hiểm!"

Tố Táp không trả lời, nguyên nhân Tố Doanh cũng biết, nơi họ đang đứng không phải là nơi tuyệt đối an toàn để nói chuyện riêng tư.

Nàng cười cười, lau đi nước mắt nàng còn đọng lại trên vết thương, lại hỏi: "Huynh ra trận với Thịnh Nhạc công chúa tốt chứ?"

"Là vị nữ tướng khiến người ta khâm phục, không kém nam nhân." Tố Táp đáp rất cẩn thận.

"Ca ca!" Tố Doanh giận dỗi, đến cả nàng cũng che giấu nữa.

Tố Táp cười, nói: "Nàng rất tốt, tốt vô cùng."

Có câu này, Tố Doanh quyết định tác hợp bọn họ. "Ca ca, huynh cũng đến tuổi lập gia đình rồi." Nàng thử dò xét tâm ý Tố Táp.

Tố Táp rũ mắt xuống, thở dài: "Tất cả mọi người…Thái tử, Nương nương cùng phụ thân đều thúc giục, có thể thấy được ta quả thực kéo dài quá lâu. Đồng liêu năm đó cùng làm việc ở Đông cung phần lớn đều đã thành thân, Thái tử thậm chí sắp làm cha rồi . . ."

"Chuyện ở Đông cung muội không rõ lắm." Tố Doanh lạnh nhạt nói: “Thái tử phi dường như rất lâu rồi không qua thỉnh an, chắc có lẽ cũng sắp sanh."

Tố Táp nhìn Tố Doanh, trầm giọng nói: "Nương nương còn nhớ rõ lần đầu tiên theo hoàng gia đi săn không? Có còn nhớ rõ vết máu trên người Tể tướng đại nhân?"

Tố Doanh dĩ nhiên sẽ không quên —— Thái tử đào tạo 200 tử sĩ, sau hành động tiêu diệt Tể Tướng thất bại, bị coi như thích khách của Nam quốc mà xử lý. "Ý của ca ca là sao?"

"Nương nương từng nói hắn là người tốt, muốn ta vĩnh viễn không phản bội hắn. Nhưng ta hi vọng nương nương đừng quên: hắn cũng không phải khi nào cũng lịch sự nho nhã." Tố Táp nói: "Thời điểm hắn hạ quyết tâm làm một chuyện gì đó, người khác cũng không thể tưởng tượng được độ tàn nhẫn —— ngay cả ta cũng không biết hắn khi nào đã đào tạo nhiều tử sĩ như vậy." Thấy sắc mặc Tố Doanh không tốt, hắn lại nói: "Ta lo lắng nương nương không có Tể Tướng chống lưng để chuyển nguy thành an. Gửi hy vọng vào việc hắn sẽ niệm tình xưa, quá không an toàn rồi."

Tố Doanh không ngờ đến Tố Táp cũng khuyên nàng ra tay trước để chiếm được lợi thế.

"Hắn không động thủ, ta không làm được . . ." Tố Doanh chán nản nói: "Không hiểu tại sao, ta tình nguyện ngồi chờ, hy vọng hắn sẽ không thay đổi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.