Edit: Mướp
Rất nhanh sau đó Khúc Úy mới hiểu được câu nói của Chung Cảnh: "Anh ấy làm việc không biết ngày đêm, vô cùng điên cuồng." là như thế nào.
Chung Từ thật sự là một người cuồng công việc, bận đến mức cơm cũng không ăn, chỉ uống cà phê để tỉnh táo làm việc.
Thứ bảy, Khúc Úy tăng ca cùng với Chung Từ, khi cô pha ly cà phê thứ bảy giúp Chung Từ cũng là lúc hoàng hôn dần bị màn đêm nuốt chửng, Chung Từ gõ nốt dòng code cuối cùng.
Sau khi hoàn thành công việc, bản thân Chung Từ thở phào nhẹ nhõm, anh cầm ly cà phê đang bốc khói nhìn vào mắt Khúc Úy: "Cảm ơn em đã vất vả rồi."
Khúc Úy lắc đầu: "Công việc xong chưa?"
"Ừm, tạm hời xong rồi." Khúc Úy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Lát nữa em định đi đâu không?"
"Hôm nay em phải đến hát ở quán bar."
Đây là câu trả lời mà Chung Từ đã dự liệu được.
"Anh sẽ đưa em đến đó." Chung Từ tắt máy tính.
"Anh đừng bận tâm, em tự đến đó bằng tàu điện ngầm được."
Khúc Úy không thích làm phiền người khác.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng muốn làm phiền ai, dần dà điều đó trở thành thói quen.
"Không sao đâu," Chung Từ khẽ mỉm cười, "Vừa hay anh cũng muốn đến đó ngồi một lát."
Cứ như vậy Khúc Úy không thể từ chối được nữa. Truyện Light Novel
Trên đường đi có hơi yên tĩnh.
Chung Từ và Thẩm Dung Dữ là hai người hoàn toàn khác hẳn nhau, khi ở cùng Thẩm Dung Dữ, dù cho Khúc Úy có không nói chuyện cũng không thể bình tĩnh được, cô sẽ không biết được giây tiếp theo Thẩm Dung Dữ sẽ làm gì.
Ngược lại, ở cạnh Chung Từ, khi ở bên anh cả người Khúc Úy sẽ trở nên tĩnh lặng.
"Thật ra đó không phải lần đầu anh đến Cheese." Chung Từ cầm vô lăng đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Khúc Úy không hiểu ý anh.
Chung Từ nhìn cô qua kính chiếu hậu, anh mỉm cười dịu dàng: "Ý anh là lần mượn guitar đó không phải lần đầu, tuy rằng bình thường bộn bề công việc nhưng nếu có thời gian rảnh anh đều đến Cheese nghe em hát."
Khúc Úy hơi ngạc nhiên, đáng tiếc là cô chưa bao giờ để ý đến khách trong quán nên đành xin lỗi: "Xin lỗi, em không để ý lắm."
"Vậy từ nay về sau có thể để ý đến anh một chút." Chung Từ chậm rãi nói.
Giọng nói của anh ôn hòa trầm thấp, giống như giai điệu đàn cello đang chầm chậm trôi.
Khúc Úy: "..."
Cô mơ hồ cảm thấy câu nói này có ý nghĩa khác nhưng sợ mình suy nghĩ quá nhiều nên cô im lặng.
Chung Từ cũng không nói nữa.
Cuối quần, quán bar Cheese vẫn náo nhiệt như cũ cực kỳ, Khúc Úy hát mấy bài liên tiếp xong ngồi ở quầy bar uống với Chung Từ.
"Em thích uống gì?"
Khúc Úy nhún nhún vai: "Không phải Long Island Iced Tea là được."
Chung Từ nghe vậy liền nhìn Khúc Úy một cái, mỉm cười nói: "Nghe như có chuyện gì ẩn chứa trong đó nhỉ?"
Khúc Úy nhớ lại đêm đầu tiên với Thẩm Dung Dữ, nghĩ tới ngày hôm sau đầu đau như muốn nứt ra, dường như mọi cảnh tượng kể từ khi cô gặp Thẩm Dung Dữ đều giống như một trò hề, khi cô đột nhiên nhớ lại những điều này lại giống như đang ở một thế giới xa xôi, nhưng cô cảm thấy hơi thú vị. Tất nhiên những điều này không thể nói cho Chung Từ nghe được.
Khúc Úy mỉm cười, lông mi che phủ mí mắt dưới, "Không có gì đâu, em chỉ cảm thấy tác dụng chậm rất mạnh."
——
Thẩm Dung Dữ bước vào Cheese đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gương mặt lạnh lùng không có bất cứ biểu cảm nào trước giờ của Khúc Úy ngay lúc này lại đang tươi cười.
Lại còn là cười với người đàn ông khác.
Anh nheo mắt, ánh mắt chợt trở nên âm u.
Cô đã từng cưới với anh như vậy bao giờ chưa?
Hình như chưa từng có.
Anh nhớ tới cặp mắt lạnh lùng kia của Khúc Úy, chỉ khi làm tình mới có một chút tình cảm mãnh liệt.
Một loại cảm xúc không rõ tên cuồn cuộn dâng trào, đôi mắt phòng thủ hay chán ghét của cô đột nhiên xuất hiện trước mắt anh làm trái tim anh chợt thắt lại.
Bàn tay anh từ từ siết chặt thành nắm đấm, lực đạo to lớn, những đốt ngón tay đều trở nên trắng bạch, trên mặt anh không còn chút vui cười nào nữa.
Sau đó anh đi vào một góc tối, chậm rãi ngồi xuống rồi nhìn đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa lắm.
Từng điếu thuốc tiếp nối nhau, giữa làn khói thuốc, hình ảnh cặp đôi kia vẫn hiện rõ như cũ.
Anh mới vắng mặt một ngày, bối tối ăn bữa cơm với ông già ở nhà họ Thẩm xong vội vàng đến đây định đón cô về nhà, kết quả là thấy cảnh tượng như vậy.
Thẩm Dung Dữ tự cười nhạo chính mình, anh đây đang làm cái quái gì đây? Ghen tị?
Chỉ là bạn giường mà thôi, làm sao mà ghen được?
Cũng không biết ngồi bao lâu, Khúc Úy rời khỏi quầy bar đi đến nhà vệ sinh.
Thẩm Dung Dữ cũng đứng phắt dậy trong bóng tối rồi đi theo cô.
Đi đến khúc cua, thấy bốn bề vắng lặng, động tác của Thẩm Dung Dữ cực kỳ nhanh chóng bịt miệng Khúc Úy từ phía sau, kéo cô vào nhà vệ sinh.
Tư thế giống hệt lần trước.
Khúc Úy kinh ngạc nhìn Thẩm Dung Dữ đột nhiên xuất hiện, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, tại sao anh luôn xuất hiện vào thời điểm cô không ngờ tới, hôm nay anh tới đây để làm gì?
Thẩm Dung Dữ nhìn ánh mắt phức tạp và sửng sốt của Khúc Úy, anh đưa tay nắm lấy cằm của cô, vẻ mặt tàn nhẫn: "Sao em lại cười với người khác vui vẻ như vậy?"
Khúc Úy buộc phải giơ tay lên, cô khẽ nghiêng đầu và mắng nhỏ: "Thẩm Dung Dữ anh làm cái gì vậy?!"
Câu hỏi có phần thiếu kiên nhẫn này một lần nữa khiến trái tim Thẩm Dung Dữ trầm xuống, anh đành chấp nhận. Siết chặt ngón tay cô, lực lượng quá mức rời đi vết ngón tay rõ ràng trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, "Em ghét anh đến vậy à? Ngay cả nói chuyện cũng không muốn?"
Chán ghét sao? Chính bản thân Khúc Úy cũng không rõ, mới đầu thì cô không thích thật nhưng bây giờ...?
Kỳ thực, Khúc Úy không thể xác định được mối quan hệ của mình với Thẩm Dung Dữ, họ không bị ràng buộc bởi luật pháp và đạo đức, bọn họ cũng không phải bạn bè bình thường, so với quan hệ bạn bè thì họ giống kiểu quan hệ thể xác thuần túy hơn, cô và Thẩm Dung Dữ giống như cặp đôi đêm tối sưởi ấm cho nhau.
Thấy Khúc Úy không nói lời nào, ngọn lửa trong mắt Thẩm Dung Dữ càng tăng lên, anh dùng đầu gối chế trụ hai chân cô, bàn tay to lớn mò vào vạt áo, sau đó Khúc Úy chỉ kịp "Shh!" một tiếng...
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy xanh đậm bị Thẩm Dung Dữ xé thành từng mảnh nhỏ một cách dễ dàng.
Khúc Úy đẩy mạnh Thẩm Dung Dữ ra nhưng anh thực sự rất khỏe, không xi nhê đi một cm nào.
Anh thô bạo cởi dây thắt lưng rồi kéo quần xuống, phóng thích cây xúc xích bự chảng của mình, ngay sau đó một chân của Khúc Úy bị nhấc lên trên tay Thẩm Dung Dữ.
Thẩm Dung Dữ híp mắt nhìn ánh mắt bất an của Khúc Úy, tiếp đó anh từ từ nở một nụ cười.
Thẳng lưng, cắm vào, hành động liền mạch lưu loát.
dương v*t chọc thẳng vào hành lang chật hẹp, Thẩm Dung Dữ không vội vàng đưa đẩy, anh cảm nhận được âm đ*o của cô đang siết chặt lại vì căng thẳng, hút cây hàng của anh đến mức anh muốn nổ tung.
Anh có chút kiêu ngạo, thân thể này của Khúc Úy nói chung vẫn là của anh, anh vẫn là người đầu tiên của cô.
Dấu ấn của anh vĩnh viễn nằm trên người cô.
Thẩm Dung Dữ hung hăng đẩy Khúc Úy vào góc tường, anh nắm lấy mái tóc dài suôn mượt của cô rồi bắt đầu hành động.
dương v*t cực đại nghiền áp âm đ*o non mềm mang đến từng đợt tê dại, nhưng mà Khúc Úy chỉ cắn môi trừng mắt nhìn anh, quật cường không rên lấy một tiếng.
"Ông đây mới chỉ ngưng nhìn em một hồi mà cmn em dám ra ngoài quyến rũ đàn ông, cái l** nhỏ này thèm đ* lắm đúng không?"
Quy đầu đập mạnh vào điểm G, trứng dái liên tiếp đập vào môi âm hộ mỏng manh phát ra âm thanh ái muội, hơn hết là anh chỉ vừa mới cắm vào cô một chút mà đã ướt thành như thế này.
Khúc Úy gần như cắn môi đến mức bật máu, anh hiểu quá rõ cơ thể của cô...dương v*t của Thẩm Dung Dữ đâm thẳng vào âm đ*o, còn đôi tay anh thô bạo nắn bóp bộ ngực săn chắc của cô, đôi khi véo nhẹ núm vú đang cương cứng, tra tấn Khúc Úy đến mức toàn thân run rẩy.
"Cảm giác bị ông đây đ* thế nào?" Thẩm Dung Dữ nhướng mày hỏi, "Thằng đàn ông kia vẫn đang đợi em ở bên ngoài, em nói xem nếu nó biết hiện tại em đang bị tôi đ* trong WC thì nó có còn thích em nữa không? Hửm?"
"Thẩm Dung Dữ anh điên rồi!" Khúc úy thở gấp lên án.
Thẩm Dung Dữ nhấc chân cô cao hơn nữa, thúc eo thật mạnh vào người cô để quy đầu vùi sâu vào tử cung...
Quy đầu trơn nhẵn to tròn cọ xát với vách trong khiến miệng dưới của cô chảy ra rất nhiều d*m thủy.
"Ah..." Tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra trong vô thức.
"Rên thật dâm đãng, cái l** của em cũng thật lẳng lơ, mới bị dương v*t cắm thôi mà đã chảy nhiều nước như vậy..." đôi môi của Thẩm Dung Dữ dí sát bên tai của Khúc Úy, anh dùng chiếc lưỡi khiêu gợi liếm dái tai của cô, "Em có biết đàn ông rất thích kiểu người ngoài mặt lạnh lùng bên trong dâm đãng như em lắm không?"
Anh thong thả cọ xát, "Đừng tưởng rằng đàn ông đeo kính là lịch sự, nói cho cùng thì đàn ông mà, miệng thì nói yêu em nhưng thực tế chỉ là muốn đè em dưới thân, hưởng thụ niềm vui chinh phục."
"Hư...đừng...đừng có mà nghĩ ai...ai cũng bẩn thỉu...giống anh...Ah!"
Thẩm Dung Dữ hung dữ đâm dương v*t của mình vào cơ thể cô.
Anh cười giận dữ: "Sao? Bây giờ em đang muốn giải thích thay cho nó à?"
Khúc Úy bị anh đâm đến mức phát khóc, cơ thể bị anh ép vào bức tường lạnh lẽo và trái tim cô cũng dần trở nên lạnh lẽo như vậy, cô cảm thấy nhục nhã.
Cho dù là lần đầu chịch với anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Thẩm Dung Dữ nhìn nước mắt của Khúc Úy chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, nhất thời anh hơi ngơ ngẩn.
Đây là lần đầu anh thấy cô khóc.
Hai hàng nước mắt trong suốt này dường như chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim anh, nhưng ngay tức khắc vẻ mặt của anh lại trở nên nham hiểm, hung ác.
"Làm tình với tôi khó chịu đến thế sao?" cổ họng của Thẩm Dung Dữ chua chát.
Khúc Úy giơ tay lau đi nước mắt, "Thẩm Dung Dữ, anh nói tôn trọng tôi là như thế này sao?"
Thẩm Dung Dữ sửng sốt.
"Anh đã nói cái gì? Anh nói ngày nào đó nếu tôi thích người đàn ông khác chỉ cần phủi mông đi là được, anh quên hết rồi ư?"
Câu nói này khiến Thẩm Dung Dừ bùng nổ: "Chết tiệt, em thật sự thích người đàn ông kia?"
Khúc Úy đẩy mạnh anh ra, Thẩm Dung Dữ không kịp chuẩn bị nên loạng choạng lùi lại, dương v*t cũng trượt ra khỏi người cô.
"Tôi có thích ai thì cũng không phải chuyện của anh!" Tựa như tích tụ quá nhiều cảm xúc, nước mắt của cô lại rơi.
Người ta hay nói nước mắt là vũ khí của phụ nữ, điều này Thẩm Dung Dữ thừa nhận, anh đã bị đánh bại bởi nước mắt của cô.
Anh không biết một cô gái quật cường như Khúc Úy phải khổ sở bao nhiêu thì mới rơi nước mắt nhiều như thế.
Anh khom lưng kéo quần lên, sau đó lại trở về một Thẩm Dung Dữ nghênh ngang, quan trọng là chiếc váy của Khúc Úy bị anh xé tan tành, đôi chân dài miên man cứ vậy mà trần trụi ra bên ngoài, tiểu huyệt còn đọng lại chút d*m thủy trông cực kỳ chật vật.
Thẩm Dung Dữ đành phải cởi áo sơ mi của mình ra, rối quấn quanh trông hông cô nhằm che khất cảnh xuân phía dưới.
"Anh đưa em về nhà" Thẩm Dung Dữ khô khốc nói.
Đã trở thành bộ dạng này rồi không về nhà cũng không được.
Khúc Úy không nói lời nào đi theo Thẩm Dung Dữ ra khỏi nhà vệ sinh.
Cả đoạn đường đều im lặng.
Bầu không khí lạnh lẽo tưởng chừng như sắp đóng băng.
Mãi đến khi về đến cửa nhà, Khúc Úy lấy chìa khóa ra mở cửa, Thẩm Dung Dữ đứng sau lưng cô lắp bắp: "Anh...lúc nãy có hơi mất bình tĩnh."
Khúc Úy lạnh lùng nhìn Thẩm Dung Dữ: "Không phải vừa rồi anh hỏi tôi có chán ghét anh lắm đúng không?"
"Giờ tôi nói cho anh biết." Khúc Úy lặng lẽ nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, gằn từng chữ một: "Đúng vậy, tôi thực sự ghét anh."
Từng câu từng chữ cứa sâu vào lòng người.
Nói xong Khúc Úy quay người vào phòng, cánh cửa phòng 1706 đóng lại ngay tức khắc.
Thẩm Dung Dữ cứng ngắc đứng ở cửa, hồi lâu không có động tĩnh.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của đèn chiếu sáng. các ngôi sao và mặt trăng ở hành lang.
Từng câu từng chữ, như thế tru tâm.
Nói xong, Khúc Úy xoay người vào phòng, 1706 môn lưu loát bị đóng lại.
Thẩm Dung Dữ cứng còng đứng ở cửa, thật lâu sau cũng không có động tác.
Đèn cảm ứng diệt, hành lang chỉ có tinh nguyệt mỏng manh quang mang.
Có gió thổi qua khe hở cửa sổ, gió không còn nóng như trước mà mát hơn một chút, Thẩm Dung Dữ ngực trần không khỏi run rẩy.
Dường như mùa thu sẽ sớm đến thôi.