Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 15: Buổi tiệc



Lý Huệ phấn khích vặn vẹo trên ghế lái. Bạch Nhung lo lắng nhìn tay cô ấy đang nắm vô lăng.

“Nhung Nhung, chúng ta sẽ về căn hộ của cậu chuẩn bị trước đúng không? Cậu định mặc gì? À, để mình nói cho nghe, tối nay Adam – anh chàng đã tốt nghiệp từ trường chúng ta – cũng sẽ đến, cậu biết đấy, thành viên của ban nhạc rock đang lưu diễn khắp châu Âu, là tay trống, anh chàng tóc dài siêu ngầu…”

“Đi dự tiệc của bạn trai cũ, mình thấy cậu còn ngầu hơn.” Bạch Nhung chế giễu.

Bạch Nhung bất ngờ vỗ trán, buồn bã nói: “Ôi! Không được rồi, hôm nay mình có hẹn với thầy Gruber buổi tối để luyện thêm vài bản nhạc. Tháng sau ông ấy sẽ đi Áo, không còn thời gian nào khác để sắp xếp nữa… Mình vừa mới nhớ ra.”

“Trốn học đi.” Lý Huệ liếc cô một cái, nhíu mày, “Chuyện này chẳng phải sở trường của cậu à? Có gì mà phải lăn tăn.”

“Thế thì nhân phẩm của mình tệ quá…”

“Vậy cậu có muốn trốn không?”

“Muốn.”

Lý Huệ hừ nhẹ một tiếng, tăng tốc lao thẳng về phía căn hộ của Bạch Nhung.

Bạch Nhung lười nhác tựa vào cửa sổ xe, như thể đã nghe thấy thầy Gruber cảm thán khi gặp lại: “Trời ơi, tôi chưa từng gặp học sinh nào lười biếng như em!”

*

Hai cô gái ngồi trước gương trang điểm.

Lý Huệ ngừng thoa dầu dưỡng lên tóc, từ từ quay đầu nhìn Bạch Nhung: “Cậu định mặc thế này à?”

“Mình không chắc chỗ đó có đủ ấm không.” Bạch Nhung cúi đầu nhìn chiếc áo len mình đang mặc, cô quấn thêm khăn choàng, rồi đội một chiếc mũ len.

Điều này khiến Lý Huệ ném cho cô một ánh mắt khinh thường.

“Cậu thực sự trông giống như người già vậy.”

“Không phải cậu cũng mặc ấm à? Để mình xem, ừ, bên trong áo khoác bò còn có cả một chiếc hoodie dày mà.”

Lý Huệ cười quỷ quyệt, chớp mắt: “Cậu có biết bên trong hoodie mình không mặc gì không?” Nói rồi, cô ấy còn kéo góc áo xuống một chút, “Này, trống không đấy.”

Bạch Nhung: “!”

Bạch Nhung: “Cậu định làm gì vậy?”

“Không làm gì cả. Đây chỉ là sự tôn trọng cơ bản khi gặp các anh chàng đẹp trai.” Lý Huệ lắc lắc mái tóc xoăn, tự tin vuốt nhẹ tóc mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tiệc tùng là hoạt động yêu thích nhất của Lý Huệ, Bạch Nhung biết rõ điều này. Trường nghệ thuật của Lý Huệ có rất nhiều “nghệ sĩ” cá tính độc đáo, tỷ lệ tóc xoăn, hình xăm và khuyên mũi cao hơn hẳn những nơi khác, các chàng trai dường như cũng có sức hút mê hoặc hơn.

Bạch Nhung lắc đầu: “Đi dự tiệc của bạn trai cũ để tán trai đẹp, ý tưởng của cậu thật độc đáo.”

Dù sao, mục đích của cô và Lý Huệ khác nhau, cô đến để lo “việc chính”.

“Không tán trai đẹp thì lẽ nào đi pha trà uống à?” Lý Huệ bắt đầu thoa son, thoa một lớp rồi một lớp nữa, môi cô ấy đã đỏ hơn cả những bông hồng rực rỡ nhất.

“Nhung Nhung, phải biết mình không giống cậu, không thể chờ người khác đến tán tỉnh. Cậu có để ý không? Một số người làm nhạc hiện đại lại có hứng thú với những nghệ sĩ nhạc cổ điển bí ẩn như cậu.” Vừa nói, Lý Huệ vừa quay đầu, nhẹ nhàng chạm vào cằm Bạch Nhung, khiến cô cảm thấy hơi nhột – “Haha, thật ra khuôn mặt của cậu là kiểu mà người Pháp rất thích đấy. Cậu không biết à?”

“Vậy mà chẳng ai theo đuổi mình?” Bạch Nhung đeo găng tay dày cộp, cười mỉa mai.

“Đó là vì cậu luôn cố tình dọa họ chạy mất.”

*

Chuyện dọa người khác chạy mất, tối nay Lý Huệ lại được chứng kiến thêm một lần nữa.

Hai người đến địa điểm tổ chức tiệc, bấm chuông, bước nhanh vào trong để tránh cái lạnh của đêm cuối đông đầu xuân, họ lập tức cảm thấy ấm áp hơn. Nhịp điệu DJ đang rất sôi động, Lý Huệ liền cởi ngay áo khoác bò, hớn hở lao vào sàn nhảy.

Bạch Nhung: “…”

Đây là khu vực Montmartre. Trên đường tới đây hai người còn tiện thể đón Dư Chân Nghệ đã lang thang cả ngày quanh khu vực này. Nhưng ngay cả khi đến đây, bạn cùng phòng của cô vẫn không chịu rời bỏ tập vẽ, vừa vào cửa rồi lập tức tìm một góc vẽ ký họa.

Bữa tiệc mới bắt đầu chưa lâu, chưa có nhiều người, Bạch Nhung không thấy ai quen đành theo Dư Chân Nghệ đến góc xem cô ấy vẽ.

“Bức tranh lần trước của cô đã bán được chưa?”

Dư Chân Nghệ không trả lời.

Bạch Nhung hiểu ra, liền khẽ hỏi tiếp: “Vậy, tiền lần trước còn đủ dùng không? Có cần tôi cho cô mượn thêm chút không? À, tôi muốn nói, hôm nay đừng bảo cô lại chỉ ăn một bữa…”

“Không cần.”

— Câu trả lời vừa lạnh lùng vừa ngắn gọn khiến Bạch Nhung cảm thấy mình tự chuốc lấy bẽ bàng, may mà cô đã quen với điều này.

Dư Chân Nghệ ngồi đó vẽ cảnh đám đông trong bữa tiệc, vì phong cách vẽ kỳ lạ của cô nên thỉnh thoảng lại có một hai “nghệ sĩ” lập dị giống vậy đến trò chuyện. Bạch Nhung hoàn toàn không hiểu họ nói gì, cảm thấy chán chường nên cô đành lặng lẽ rời đi.

Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Nhung đi ngang qua một căn phòng, tình cờ nghe thấy tiếng động quen thuộc khiến cô không thể không dừng lại.

Cánh cửa màu nâu đỏ khép hờ.

Qua khe cửa, cô thấy một cô gái đang đứng một mình bên cửa sổ hình vòm, quay mặt ra con phố tĩnh lặng và tập luyện violin.

Bạch Nhung kinh ngạc: Chắc đây là em họ của Otto… Trong một khung cảnh ồn ào như vậy mà vẫn có thể tập trung luyện đàn? Quá kiên cường, là kiểu người mà cô không thể hiểu được.

Nhìn kỹ hơn, cô mới nhận ra mình biết cô gái đó. Tuy không nhớ tên nhưng cô biết đó cũng là một trong những học trò của thầy Gruber.

Cô gái này rất chăm chỉ, được cho là đã bắt đầu đấu tranh với vĩ cầm từ năm ba tuổi, cũng đã kéo dài suốt hai mươi năm. Nhưng cho đến giờ, cô vẫn không đạt được thành tựu nào trong việc chơi vĩ cầm, tiếng đàn của cô vẫn phát ra như tiếng cưa gỗ. Cô ấy chưa bao giờ nhận được lời khen thật lòng hay giành được giải thưởng nào, nhưng điều kiện kinh tế gia đình khá giả nên bố mẹ cô vẫn cho phép cô tiếp tục học đàn.

Cô gái này mỗi lần đến lớp đều đến sớm yên lặng chờ ngoài cửa. Những học sinh khác nếu học sau Bạch Nhung đều chần chừ xoa rosin, chỉnh âm thanh, đợi khi Bạch Nhung hoàn toàn rời đi mới dám biểu diễn bài tập trước thầy Gruber để tránh mất mặt trước mặt cô. Nhưng cô gái này lại khác, rất tự nhiên, không để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai.

Theo lý, thầy Gruber nên giới thiệu cô gái này cho những giáo viên dạy trẻ em, nhưng gia đình cô trả quá nhiều tiền, nên thầy Gruber chọn cách kiếm một khoản tiền lớn — cái giá duy nhất là phải chịu đựng một giờ tra tấn đôi tai mỗi cuối tuần.

Bạch Nhung lắc đầu, rút ánh mắt lại và quay về đám đông.

Khi đi ngang qua quầy pha chế, một chàng trai đẹp trai chặn đường cô.

Sao lại là vĩ cầm nữa?

Bạch Nhung cau mày, nhìn cây hộp đựng đàn sau lưng cậu ấy, không hiểu tại sao lại mang nhạc cụ cổ điển đến một nơi như thế này, thật giống như đang biểu diễn nhầm chỗ.

“Xin chào, Liliane.”

Chàng trai tóc vàng tự giới thiệu, nói cậu ấy là sinh viên chuyên ngành biểu diễn vĩ cầm cùng trường với cô, muốn nhờ cô hướng dẫn chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn trong cuộc thi quốc tế MNH sắp tới trong tháng này và cậu sẵn sàng trả một khoản thù lao hậu hĩnh.

Bạch Nhung từng giành huy chương bạc ở nhóm thiếu niên của cuộc thi này khi cô mười lăm tuổi, có kinh nghiệm, nhưng Bạch Nhung thẳng thừng nói: Cảm ơn, tôi rất lười, thôi đi.

—Tại sao cứ có người tìm cô làm “giáo viên”? Cô không có kiên nhẫn cho việc đó.

Sau khi bị từ chối trực tiếp, cậu ta có vẻ rất bối rối, dường như cả đời cậu chưa từng bị một cô gái từ chối.

Cậu ta không từ bỏ, tiếp tục theo cô đi tới đi lui, khiến Bạch Nhung vô cùng khó chịu.

Hơn nữa, cậu chàng này nói chuyện luôn kèm theo những cử chỉ tay khoa trương, nhưng nét mặt thì lại điềm tĩnh, giống như khuôn mặt và tay của cậu không cùng một quốc tịch. Khuôn mặt thì vẫn là của Pháp, còn tay thì của Ý. Bạch Nhung lo lắng tay cậu ta sẽ vô tình vỗ vào cô…

Cô buộc phải dừng bước, quyết định chấm dứt cuộc chiến dây dưa này: “Được rồi, vậy chúng ta đi qua hành lang kia, để tôi nghe thử trình độ của cậu.”

Chàng trai hào hứng đi theo cô đến hành lang rộng rãi, vội vàng mở hộp đàn, dựng violin lên và biểu diễn ngay tại chỗ bản “Concerto Viotti số 22” chương đầu tiên.

Dù tiếng ồn ào của buổi tiệc thật náo nhiệt, Bạch Nhung vẫn nghe rõ tiếng cưa gỗ chói tai.

Trình độ này làm sao đủ sức tham gia MNH? Chắc chắn là nhờ tiền mà vào được chuyên ngành biểu diễn violin rồi.

Nhưng chàng trai vẫn nhắm mắt biểu diễn rất hứng khởi, cho đến khi Bạch Nhung phải lớn tiếng đánh thức cậu: “Nếu không cưa nổi thì đừng cưa nữa.”

“……”

Bạch Nhung ho khan, “Cậu thực sự thích nhạc cổ điển chứ?”

Chàng trai lập tức gật đầu, “Tất nhiên! Tôi là người hâm mộ trung thành của nhạc cổ điển…”

“Hâm mộ — nghĩa là có thể không hiểu gì về âm nhạc, nhưng vẫn đam mê, đúng không?”

Nói xong, cô quay lưng đi.

Cậu ta cắn môi cười gượng gạo, nhanh chóng thu dọn đàn và tiếp tục bước theo cô: “Liliane, một nhạc sĩ trẻ như cô chắc hẳn cô có nhiều kinh nghiệm biểu diễn, có thể chia sẻ một chút với tôi được không?”

“Được thôi, nhớ đừng quên mang violin khi biểu diễn.”

“……”

“Làm thế nào để kéo violin tốt và có một buổi biểu diễn khiến người ta kinh ngạc?”

“Đừng để cây cung chạm vào dây đàn là được.”

“……”

Cậu ta ngửa đầu suy nghĩ một lúc, nghi hoặc nói: “Nhưng nếu thế thì sẽ không phát ra tiếng đàn.”

“Đúng vậy.”

Cậu ta đen mặt.

Bạch Nhung dừng bước, thu lại biểu cảm, “Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, tôi không bao giờ hướng dẫn biểu diễn cho người khác. Hơn nữa, với trình độ của cậu, chỉ khiến tôi liên tưởng đến lễ tang của mình vài chục năm sau, thật khiến người ta đau khổ.”

“……Được rồi, tôi hiểu rồi. Cô không muốn giúp tôi luyện đàn, nhưng làm bạn thì không vấn đề gì chứ? Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”

Cuối cùng thì cũng nói đến điểm chính.

“Tại sao tôi phải cho cậu số điện thoại?”

Cậu ta nhún vai, thẳng thắn nói: “Tôi phải thừa nhận cô là cô gái Hàn Quốc đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Bạch Nhung sững người, kìm nén một cơn giận, rồi rít qua kẽ răng: “Tôi — đến từ — Trung Quốc.”

“À xin lỗi, tôi… tôi luôn nhầm lẫn giữa người Nhật và người Hàn.”

“……”

Bạch Nhung khoanh tay đứng im một lúc.

Cuối cùng, cô cười lạnh lùng: “Xin lỗi, cậu có lẽ sẽ không bao giờ có được số điện thoại của tôi… vì bạn gái tôi sẽ không vui đâu.”

Chàng trai sững sờ như bị sét đánh trúng.

Nửa phút sau, Bạch Nhung nghe thấy cậu ta lẩm bẩm chửi thề “merde (tương đương với ‘fuck’ trong tiếng Anh)” trước khi giận dữ bỏ đi.

Lý Huệ lướt qua Bạch Nhung, bỏ lại một câu: “Mình đã nói mà, cậu sẽ dọa cậu ta chạy mất thôi.”

*

Suốt buổi tối, vì khuôn mặt Bạch Nhung không vui vẻ gì, chỉ có một cô gái Iran chịu ngồi cạnh cô trò chuyện.

Nhưng cô gái đó luôn không ngừng phàn nàn, nói mãi về những chuyện như “Ba năm trước chúng tôi không phải đeo cái đó” hay “Ngày xưa tôi còn có thể thoải mái uốn tóc”. Bạch Nhung nghe đến mức buồn ngủ, lắc lư ly rượu một cách nhàm chán, nhưng lại nhìn thấy qua ly thủy tinh hình bóng của Gabriel đang thổi saxophone.

Thật chết tiệt, sao cậu ta ở khắp nơi vậy!

Bạch Nhung lập tức đứng dậy, không muốn để Gabriel nhìn thấy bèn vội vàng cầm ly rượu đi vào góc khuất.

Buổi tiệc này thật tệ hại. Bạch Nhung đang suy nghĩ có nên rời đi sớm hay không thì nhìn thấy Navarre ở phía xa.

*

Bạch Nhung nghĩ sự hiện diện của anh ở nơi này có phần kỳ lạ. Những buổi tiệc anh tham gia phải là những buổi tiệc sang trọng với rượu vang, váy dạ hội và dàn nhạc cổ điển, không phải là một buổi tiệc khiêu vũ của những thanh niên “lập dị” yêu nhạc rock như thế này.

Cô không biết anh đến từ lúc nào, nhưng bây giờ anh đã cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần âu đen, hơi tựa lưng vào lưng ghế sofa, ngồi một mình ở một góc.

Bộ trang phục của anh sạch sẽ đến mức cả không khí xung quanh anh cũng phải chậm lại để trở nên thanh tao hơn.

Giữa đám đông hỗn độn, chỉ có anh, người duy nhất khiến Bạch Nhung thoáng nhìn thấy đã có cảm giác “rất đắt giá”. Cô không thể chỉ ra điều gì làm anh “đắt giá”. Nhìn trai đẹp thì đâu có tốn tiền chứ.

Trong khi cô đang mải nhìn ngắm, một cô gái tóc đỏ tiến đến bắt chuyện với Navarre.

Navarre đứng lên, cầm một ly rượu trong tay, đứng cạnh cửa sổ cùng cô gái trò chuyện.

Anh vốn đã cao, lại còn thẳng lưng, khiến cô gái tóc đỏ trông càng nhỏ bé hơn, buộc phải ngước lên để nói chuyện với anh. Với tiếng ồn ào của buổi tiệc, việc phải hét lên để nói chuyện thật sự mệt mỏi, đến mức Bạch Nhung nhìn từ xa cũng cảm thấy mỏi cổ thay cho cô gái.

Navarre không nhìn đối phương như cách anh thường làm trong các sự kiện trang trọng, chỉ lơ đễnh nghe cô gái nói, mắt nhìn đi nơi khác.

Chưa đầy hai phút, cô gái rời đi.

Bạch Nhung ngồi quan sát từ góc quầy bar.

Qua khoảng mười phút tiếp theo quan sát, cô đã phân biệt được sự khác biệt trong tính cách của Navarre và Otto.

Otto trông lạnh lùng vì vẻ ngoài và nét mặt, nhưng luôn có bạn bè vây quanh; còn Navarre luôn nở nụ cười trên môi, nhưng mỗi khi có cô gái lạ đến bắt chuyện với anh, chỉ trong vài phút đã bị anh “lịch sự và nhẹ nhàng” tiễn đi mà không hề hay biết.

Bạch Nhung đang chăm chú quan sát thì bất ngờ một cô bé tóc nâu nhảy ra trước mặt chắn tầm nhìn của cô.

“Coucou!”

Bạch Nhung mở to mắt: “Opale? Trời ơi, em không nên đến chỗ này.”

Cô bé chu môi: “Phải, chú André cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng chú vẫn cho phép em đi theo. Bây giờ chú ấy yêu cầu em lên phòng đọc sách trên lầu để ở một mình.” Nói xong, Opale thở dài chán nản rồi bị trợ lý của Navarre dẫn lên lầu.

Bạch Nhung quay lại nhìn, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Navarre ở phía bên kia.

Nhưng anh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích.

Hoàn toàn không có dấu hiệu gì là anh định đến chào hỏi hay nói vài câu.

Tư thế của anh ung dung như đang câu cá bên bờ sông.

Ánh sáng xanh và vàng lấp lánh lan tỏa trên người anh, nhẹ nhàng trôi qua đôi hốc mắt sâu thẳm.

Vì gương mặt sắc nét như một vị thần đầy vẻ siêu thực, đôi khi thoáng chốc người ta có thể nhầm rằng anh là một con sói bước ra từ khu rừng tuyết của Bắc Âu, đầy hoang dã và tàn nhẫn; hoặc như một ma cà rồng tựa vào cửa sổ dưới ánh trăng, với gương mặt hoa lệ, tái nhợt và lạnh lẽo… Nhưng khi tỉnh táo lại, người ta nhận ra rõ ràng anh là một quý ông điềm đạm.

Bạch Nhung không nhìn anh nữa, cố gắng dồn sự chú ý trở lại ly rượu trong tay.

Cô không thích uống nhiều loại rượu khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn, vì thế khi bắt đầu uống vodka thì cô sẽ tiếp tục chỉ uống vodka. Hiện tại, với loại ly và nồng độ rượu như thế này, cô tính toán giới hạn của mình là sáu ly.

Uống quá sáu ly sẽ say.

Bạch Nhung thích sự chính xác trong dữ liệu về cồn và thói quen của cơ thể mình.

Sau khi rót rượu cho Dư Chân Nghệ, cô quay lại gõ nhẹ vào ly của mình, lẩm bẩm: “Bốn, năm… Ồ, đây là ly thứ năm rồi…”

“Hey —” Lý Huệ vỗ nhẹ vào cô.

“Này, sao lại nhảy ra từ sau lưng mình thế?” Bạch Nhung nhăn mày phàn nàn, rồi cau có nhớ lại, tiếp tục đếm: “Để mình nghĩ đã, hình như… là ly thứ ba.”

Lý Huệ huých vào cánh tay cô, ra hiệu nhìn về phía bên kia, “Cậu không định qua nói chuyện với ngài Navarre à? Mình vừa thấy anh ta đang nhìn cậu.”

“Nói chuyện gì? Nói chuyện về việc lần trước cậu đã kể hết chuyện riêng của mình cho anh ta à?”

“……”

Bạch Nhung nhấp một ngụm rượu, cười lạnh lùng: “Ơ, chàng đẹp trai của ban nhạc rock của cậu đâu rồi?”

Lý Huệ lập tức mặt mày rầu rĩ: “Anh ta đang trò chuyện với một người đẹp nước Ý cúp E.”

“Thật tiếc. Mình thấy Otto đang ngồi một mình, cậu có thể qua mời anh ta nhảy, chắc anh ta sẽ vui lắm.”

“Vậy mình thà uống rượu một mình còn hơn!” Lý Huệ giận dữ bỏ đi.

Bạch Nhung cười xong thì thoáng thấy Gabriel đang tiến lại gần.

Cậu ta đang đi về phía này!

Bạch Nhung lập tức đứng dậy, loạng choạng chen vào đám đông.

Vì cô thấp hơn hầu hết mọi người phương Tây, lại nhỏ bé, mặc chiếc áo len trắng chen qua sàn nhảy đông đúc giống như một con thỏ đáng thương lạc vào rừng rậm, nhưng lúc này trông giống như đang né tránh những quả bóng bi-a vừa bị đánh tung ra, chớp trái, lách phải, lại bất cẩn trượt chân —

Ngay khi cô sắp ngã xuống, một người bên cạnh đã đỡ lấy cô.

Với chút men say, cô ngả vào một vòng tay rộng rãi và rắn chắc, như chìm vào biển cả sâu thẳm. Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc và mang chút hóm hỉnh vang lên bên tai cô: “Sao phải vội vàng thế? Cô nhạc sĩ nhỏ của tôi.”

_

Lời tác giả:

Có vẻ mỗi người trong buổi tiệc đều có mục đích riêng—

Otto: Muốn tái hợp với Lý Huệ

Lý Huệ: Muốn tìm CP để “đẩy thuyền”

Bạch Nhung: Muốn đến gần Navarre (và vườn nho của anh ta)

Navarre: Muốn đến gần Bạch Nhung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.