Trong bóng tối, hai người đi đến khu vực tiếp khách rộng rãi của đại sảnh. Bạch Nhung theo sát Navarre, ngay khi ngồi xuống chiếc ghế sofa quen thuộc, cô cuối cùng cũng cảm thấy an toàn.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Trước khi cô kịp thả lỏng, Navarre đã buông tay ra trước.
Bên ngoài, sấm chớp vẫn lóe lên nhưng tiếng sấm đã nhỏ hơn nhiều, mưa gió cũng dịu đi. Cô vừa ổn định chỗ ngồi thì cơ thể bỗng cứng lại —
Khoan đã, vừa nãy…
Từ lúc nào mà hai người đã đan mười ngón tay vào nhau rồi?
Chưa kịp hồi tưởng lại, cô đã nghe thấy những tiếng bước chân vội vã tiến đến gần, một ánh sáng vàng ấm áp hiện ra ở cuối hành lang.
Những người hầu cầm nến chạy đến vội vàng thắp sáng khắp đại sảnh. Quản gia cũng đẩy chiếc xe lăn của Léa tiến lại gần, theo sau là một cô bé nhỏ đang hoảng hốt.
Opale vừa nhìn thấy Navarre liền chạy vọt tới, nhưng lại lao vào lòng Bạch Nhung —
Navarre: “……”
“Liliane, vừa rồi em sợ chết khiếp. Em đang xem phim kinh dị thì màn hình tivi đột nhiên tối đen…” Cô bé nắm chặt lấy vạt áo của cô.
Bạch Nhung xoa đầu cô bé an ủi vài câu, nhưng Opale vẫn sợ hãi trước những tia chớp, ôm chặt lấy cô không buông.
Nhìn tình hình này, chắc là sẽ không có điện trở lại sớm. Có lẽ tối nay sẽ phải qua đêm trong tình trạng không có đèn điện.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, chưa phải là lúc đi ngủ.
Bạch Nhung cúi đầu, an ủi Opale: “Có ánh nến rồi, em còn sợ gì nữa? Thế này đi, chúng ta làm gì đó để chuyển sự chú ý nhé. Em đi lấy vĩ cầm của em, biểu diễn bản nhạc mới học cho mọi người nghe, được không?”
Opale đứng thẳng dậy, mặt không biểu cảm nói: “Em thà ra ngoài tản bộ dưới trời mưa sấm chớp còn hơn.”
“……”
Bạch Nhung nhìn Léa ngồi bên cửa sổ ngắm những tia chớp, trong lòng lo lắng đêm tối đáng sợ này có thể kích động bệnh tình của Léa…
Cô suy nghĩ một chút rồi đề nghị mọi người cùng nhau chơi cờ để giết thời gian — đây là sở thích duy nhất của Léa mà cô biết đến.
Thế là, dưới ánh nến, một ván cờ vua được bày trên bàn, bốn người chia thành hai bên ngồi đối diện.
Bạch Nhung không ngờ Opale cũng biết chơi cờ vua, có vẻ cô là người chơi kém nhất trong số bốn người. Navarre thậm chí còn biến trò chơi thành cuộc thi, chia thành hai đội, mỗi đội hai người thay phiên nhau thi đấu, quy định đội thua sẽ bị phạt uống rượu.
Bạch Nhung nghĩ, người đàn ông này có thói quen biến mọi thứ thành chuyện kinh doanh hay sao?
Opale nghiêng đầu, thắc mắc: “Nhưng ai sẽ uống rượu thay con?”
“Tất nhiên là chú của con.”
“Tất nhiên là chú của em.”
Bạch Nhung và Léa đồng thanh nói. Hai người ngạc nhiên trong giây lát, rồi cả hai khẽ mỉm cười.
Tiếp theo, Opale nhất quyết đòi lập đội với Liliane. Navarre lạnh lùng liếc nhìn Opale, “Cháu không tin tưởng vào khả năng của chú hay không tin vào khả năng của mẹ cháu?”
Bạch Nhung nghe ra sự châm biếm trong câu nói của anh, ý rằng anh và Léa chơi cờ giỏi đến mức không thể chung đội với nhau. Không rõ điều này có thật không.
Sau hai ván, Bạch Nhung đã hiểu là thật.
Opale thua liên tục. Bạch Nhung đã uống hai ly rượu, quyết đoán nói với Opale: “Xin lỗi, công chúa nhỏ, chị không thể ở cùng đội với em nữa.”
Mặc dù cô yêu thích rượu nhưng cũng không thể uống mãi vì thua trận. Ai biết sẽ phải uống bao nhiêu nếu cứ thua liên tiếp?
Cô chuyển sang ngồi bên cạnh người đàn ông đối diện — cô không thể làm hại Léa được.
Hai tiếng sau.
Bạch Nhung chưa uống được bao nhiêu, nhưng Navarre đã uống gần hết một chai rượu vang do cô thua trận.
Thậm chí Opale cũng có thể dễ dàng đánh bại Bạch Nhung.
Điều này khiến Bạch Nhung vô cùng xấu hổ.
Hai người ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn Navarre dưới ánh sáng của ngọn nến.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ uống rượu, không biết liệu anh có đang hoài nghi cuộc đời trong lòng hay không. Ồ, vào lúc này anh vẫn giữ được phong thái quý ông, không cáu gắt với một đồng đội ngu ngốc như cô khiến Bạch Nhung vô cùng khâm phục, nếu đổi lại là cô, cô không chắc mình sẽ làm được.
Nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy có lỗi, bèn đề nghị: “Muộn rồi, mọi người nên nghỉ ngơi thôi, lần sau chúng ta lại chơi cờ.”
Ai mà còn muốn chơi cờ với cô nữa…
Cô nghiêng đầu nhìn Navarre, cười thử hỏi: “Anh… chưa say chứ?”
Dưới ánh nến nhảy múa, người đàn ông nhìn cô với ánh mắt tỉnh táo.
Cô gái vì cảm thấy có lỗi mà nở một nụ cười dịu dàng như đang làm lành, đôi môi đỏ mềm mại khẽ cong lên ngọt ngào.
Ánh mắt anh bất giác rơi vào hai lúm đồng tiền ngọt ngào của cô, có một khoảnh khắc anh như ngẩn ngơ.
Liliane, em không biết suốt cả buổi tối ngồi sát cạnh em, thời gian đã trôi qua mang theo hơi nóng và chút men say như thế nào.
“Chưa.” Navarre quay đầu ra lệnh cho người hầu, “Muộn rồi, Manon, thu dọn bàn cờ đi.”
*
Gần đây thời tiết liên tục nắng đẹp, vào một buổi sáng mùa hè oi bức, Otto đến thành phố gần miền Nam để giải quyết công việc, nhân tiện ghé thăm Bordeaux.
Từ xa, bên bờ sông có một chiếc ô che nắng trên bãi biển, hai chiếc ghế nghỉ ngơi, vài chai rượu và một ít đồ ăn.
Hai người ngồi đó trò chuyện phiếm.
Otto lắc lắc ly champagne, giọng điệu đùa cợt: “Thật lạ, cô gái Trung Quốc đó lại sống quen ở nhà cậu à? Ô, tôi không có ý châm biếm đâu, chỉ là trong lâu đài của cậu có không ít người kỳ lạ, ví dụ như Julie, thỉnh thoảng cứ như hồn ma lơ lửng, rồi còn Léa, suốt ngày ngồi trên xe lăn đờ đẫn… Vậy mà cô ấy lại có thể chịu đựng được bầu không khí tẻ nhạt này?”
Navarre dựa vào lưng ghế, mắt hơi nhắm lại: “Cậu nhất định phải ví lâu đài của tôi như một nghĩa trang sao?”
Otto nhún vai, “Tôi đoán cô gái đó chắc thường xuyên ra ngoài dạo phố.”
“Cậu đoán sai rồi. Phần lớn thời gian, ngoài việc ngủ, dạy học và đi đến nhà máy rượu, cô ấy chẳng làm gì cả, cũng không có sở thích giải trí nào khác.”
“Thế thì tôi không hiểu, tại sao cậu lại quan tâm đến một cô gái như vậy? Tôi nhớ trong các mối quan hệ của cậu trước đây chưa từng có kiểu người như thế.”
Navarre mở mắt.
“Tôi đã bao giờ nói là quan tâm đến cô ấy chưa?”
“Cần phải nói sao?”
Trong lúc họ đang nói chuyện, từ phía con đường gần đó có một chút động tĩnh.
Cả hai quay đầu, thấy một cô gái tóc đen duyên dáng đang lững thững đi về phía một chiếc xe thương mại. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen trắng khá trang trọng, rồi lên xe rời đi.
Cô giống như một con bướm có đôi cánh hai màu đen trắng, bình thường lười nhác đậu trên cánh hoa không động đậy nhưng hễ ngửi thấy mùi rượu thì “phành phạch” đôi cánh nhẹ nhàng bay đến.
Otto nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình vẫn chưa thu hồi ánh mắt, mỉm cười hỏi: “Cô ấy đến nhà máy rượu của cậu à?”
“Không, nhà máy rượu LF. Dạo này có một dự án hợp tác, đang trong giai đoạn trao đổi công việc.” Navarre quay lại nhìn.
Otto cười phá lên: “Cô ấy cũng tham gia sao? Xem tình hình này, chẳng phải sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ phát triển ở nhà máy rượu của cậu sao?”
“Cô ấy chỉ đến đây dạy nhạc trong kỳ nghỉ hè này thôi.”
“Nếu như vậy, bây giờ hai người chẳng có gì cả à?”
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, mặt sông lấp lánh vô cùng chói mắt, Navarre hơi nheo mắt lại, thì thầm như tự nói với mình: “Cô ấy không phải là một cô gái hoàn toàn ngây thơ.”
“…Câu đó mang ý nghĩa tiêu cực à?”
“Chỉ là cảm thấy thú vị thôi. Cậu thử nghĩ mà xem, loại người nào lại có hai nhân cách?”
Otto bối rối: “Hai nhân cách?”
“Có lẽ ngay cả chính cô ấy cũng không biết.”
Otto càng nghe càng không hiểu, lắc đầu, dùng giọng Pháp kém cỏi của mình nói: “Je suis perdu…” (Tôi không hiểu gì cả)
Navarre cười lạnh: “Từ khi tái hợp với bạn gái cũ, phát âm tiếng Pháp của cậu cuối cùng cũng nghe tạm được rồi.”
Otto không ngờ bị châm chọc, cũng cười lạnh đáp trả: “Chẳng lẽ phát âm của cô gái Trung Quốc đó là chuẩn sao?”
“Cũng không hẳn.” Navarre nhìn ra dòng sông, như đang hồi tưởng lại, “Cô ấy có chút giọng Trung Quốc, nghe khá dễ thương.”
Otto: “……”
Otto thực sự muốn rời đi nhưng vẫn quyết định tiếp tục chế nhạo: “Nói thật, thái độ và cử chỉ của Liliane không giống kiểu người vô lo vô nghĩ sao? Tôi luôn nghĩ cậu không thích loại người này.”
“Cậu nghĩ hơi đơn giản rồi. Một người vô lo vô nghĩ liệu có thể nổi bật trong các cuộc thi quốc tế khi mới chỉ mười mấy tuổi không? Lần đầu tiên cô ấy giành chức vô địch trong một trong những cuộc thi vĩ cầm nổi tiếng nhất thế giới là khi cô ấy mười hai tuổi. Vài đêm trước, khi tôi nắm tay cô ấy, tôi có cảm nhận được những vết chai không nhỏ trên ngón tay cô ấy.”
Otto suýt nữa bị sặc rượu, “…Tại sao cậu lại nắm tay cô ấy?”
Giọng điệu tràn đầy sự ngưỡng mộ trước tiến triển của câu chuyện.
Otto không hiểu tại sao chuyện tình cảm giữa anh và Lý Huệ cứ hợp rồi tan không thuận lợi chút nào?
Người đàn ông đứng dậy, một tay bỏ vào túi quần, tay còn lại cầm ly rượu, dáng vẻ thảnh thơi, phóng tầm mắt về phía những cánh đồng nho xanh ngắt trải dài đến tận chân trời.
“Cảnh vật ở đây thế nào?”
Chủ đề chuyển nhanh thật. Otto cười khẩy, hai tay gối sau đầu, “Rất đẹp, cảnh quan miền Nam nước Pháp đương nhiên không có gì phải chê, những vườn nho thực sự rất cuốn hút… Nhưng tôi nghe nói tổ tiên của cậu năm xưa ở miền Nam không chọn trồng nho đầu tiên mà định phát triển ngành dầu ô liu?”
“Ô liu? Đúng là có chuyện đó.”
“Điều đó cũng không tệ, nếu là ngành dầu ô liu thì việc cậu mất vị giác chẳng ảnh hưởng gì cả, thậm chí không cần thuê người nếm thử rượu hay những chuyên gia tư vấn để gợi ý cho cậu. Ồ, quan trọng nhất là cậu cũng không phải đối mặt với Laurent đáng ghét nữa.”
Sự im lặng kéo dài một lúc.
“Không, tôi nghĩ ông nội tôi đã lựa chọn đúng đắn vào thời điểm đó.”
Navarre ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm rượu: “Thật khó tưởng tượng nếu ông chưa bao giờ tham gia vào ngành công nghiệp rượu vang thì mùa hè này sẽ nhạt nhẽo biết bao. Tôi sẽ không bận rộn với những sự kiện về rượu vang mà sẽ phải đối phó với một đám cây ô liu khô cằn, nghiên cứu về kinh doanh dầu ô liu cả ngày, điều đó thật nhàm chán.”
Gió nóng thổi qua mặt sông phẳng lặng, ngay cả trong cơn gió cũng mang theo hơi ẩm vàng óng.
Otto cười khẩy, “Là dầu ô liu nhàm chán hay là cuộc sống không có cô gái ấy mới nhàm chán?”