Đêm khuya, Thư Tịch sau buổi biểu diễn trở về, đi ngang qua phòng khách tình cờ thấy cô gái mặc áo choàng lông mịn đang ngồi trước xếp bằng trước cây đàn piano, dùng tay trái thử âm với một trang nhạc phổ.
Cô ấy đang nhai kẹo cao su, thổi bong bóng, một tay lướt qua lại trên phím đàn.
Thư Tịch dừng bước, hồi tưởng trong chốc lát, “Tôi nhớ là trước khi tôi ra ngoài vào chiều nay, cô đã ngồi đây rồi mà?”
“Đúng vậy, tôi đang sửa lại bản nhạc.”
“Hôm đó đã sửa rồi, còn cần sửa nữa à?”
“Bên sản xuất yêu cầu nhiều lắm.”
“Nhưng không phải cô đang bị cảm sao? Không cần phải vất vả đến vậy chỉ vì một bộ phim thương mại đâu.”
Bạch Nhung nghe ra sự mỉa mai của âm nhạc cổ điển đối với văn hóa đại chúng, cười bất lực, “Tất nhiên là phải trân trọng cơ hội viết nhạc nền cho phim rồi, đâu có dễ dàng gì, cô biết không? Nếu không nhờ sự giới thiệu của giáo sư Dumont, sao tôi có thể nhận được cơ hội này khi còn là sinh viên? Hơn nữa, đó còn không phải là một bộ phim bình thường mà là một bộ phim nhạc kịch — dù tôi chỉ phụ trách vài bài trong hàng chục bản nhạc… nhưng cũng không dễ dàng gì đâu.”
Nói xong, cô bất chợt ho khan.
Thư Tịch lập tức đi rót cho cô một cốc nước. Trong ấm không có nước nóng sẵn, một ngụm nước lạnh làm Bạch Nhung ho càng dữ dội hơn.
*
Lá mùa thu lạnh lẽo chồng chất những ký ức bị phong kín, thành phố sớm bước vào mùa đông.
Cơn cảm lạnh ngày càng nghiêm trọng, Bạch Nhung bắt đầu xuất hiện ảo giác, sau đó như thể sốt nhẹ.
Cô uống thuốc hạ sốt, sáng hôm sau cơn sốt hạ, nhưng triệu chứng cảm vẫn còn: ho, chóng mặt, giọng khàn.
Đêm qua, cô cảm thấy linh hồn mình bay lơ lửng trong giấc mơ, nằm trên đầu của ai đó. Cô nhìn trái nhìn phải, mất một lúc lâu mới nhận ra đó là đầu của Schumann.
Từ góc nhìn này, cô có thể thấy rõ Schumann đã viết ra ‘Träumerei’ như thế nào. Tất nhiên, đó chỉ là trong mơ, là tưởng tượng của cô mà thôi.
Nhưng cô bật khóc theo giai điệu của ‘Träumerei’
Đến lúc này cô mới nhận ra sáng tác nhạc là như vậy. Có lần cô mơ thấy một người, tỉnh dậy vội vàng tìm một tờ giấy trắng và viết lại giai điệu trong mơ — đó thậm chí không phải là giấy nhạc, cô viết vội vàng đến mức chỉ kịp ghi chú đại khái. Nhưng vừa viết xong bản nhạc hoàn chỉnh đầu tiên trong đời thì cô liền xé nát nó.
Nhìn xem, quên đi là điều không thể nào quên được. Ăn bánh mì baguette cũng sẽ nhớ đến một người, một đồng xu rơi xuống đất cũng làm cô nhớ đến một người, nhìn thấy hóa thạch san hô sẽ nhớ đến một người, thậm chí cả bức ảnh bãi biển trong khung hình cũng nhắc cô nhớ đến một người… Đến cuối cùng, càng lúc càng kỳ lạ, người đó dường như có mặt trong mọi ngóc ngách của cuộc sống, muốn quên đi anh thật sự là chuyện viển vông, mơ mộng hão huyền.
Mất ngủ, thất tình, thất bại.
Đều là những thất bại, mọi thứ trong cuộc sống đều không như ý.
Cô chỉ muốn quay trở lại tuổi thơ, nằm trong vòng tay mẹ mà khóc lóc một trạn, nhưng lúc này mẹ cô lại đang ở một nơi xa xôi bên phía Đông.
*
Âm thanh cuối cùng trên phím đàn dứt, Thư Tịch khẽ nói: “Đoạn đầu buồn quá.”
Khi nói điều này, mặt Thư Tịch không có biểu cảm gì.
Giọng nói trầm lắng, sắc mặt lạnh lùng vô cùng.
Bạch Nhung: “…”
Bạch Nhung: “Nếu đây là một lời khen, tôi thật không biết có nên tin hay không.”
Bạch Nhung đã bối rối từ lâu.
Người phụ nữ trẻ trước mặt này có một khuôn mặt sắc sảo cùng khí chất lạnh lùng, nhưng luôn giữ khuôn mặt đăm đăm — Bạch Nhung đã quen với dáng vẻ “mỹ nhân băng giá” này… nhưng đối phương bị thương cũng không lộ ra chút cảm xúc nào thì thật là quá kỳ lạ.
Lần trước, Thư Tịch giúp cô gọt trái cây, khi dao cắt vào mu bàn tay, máu chảy thành dòng, nhưng sắc mặt Thư Tịch vẫn điềm tĩnh đến không thể thay đổi, chỉ có cơ thể đau đớn co lại.
Đó hoàn toàn không phải phản ứng của một người bình thường.
“Cô nhìn tôi làm gì?”
Bạch Nhung thu lại ánh mắt đầy nghi ngờ, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định không thử thăm dò bí mật của người khác thì tốt hơn.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô.”
“Nói đi.”
“Tối qua…” Bạch Nhung ngập ngừng, “Có khách đến đây không?”
“Không. Sao lại hỏi vậy?”
Bạch Nhung chăm chú nhìn khuôn mặt bình thản của đối phương.
Đêm qua cô bị sốt nhẹ, trong lúc chờ hạ sốt, cô ngủ chập chờn, cảm giác rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.
Cô nằm trên giường, nhưng lại như nằm trên một sân khấu trống vắng không người, một tia sáng tập trung chiếu vào trước mặt cô, cô ôm cây vĩ cầm co ro trên mặt đất.
Người duy nhất trong hàng ghế khán giả đứng dậy, từ từ tiến về phía cô.
Tiếng giày da vang lên rõ ràng và trầm ổn.
Vì ánh sáng mờ nhạt, cô không nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ biết đó là một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, bước đi ung dung.
Anh dừng lại bên cô, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trán và gò má cô. Cô bất chợt nắm lấy tay anh, kỳ lạ, bàn tay ấy thật sự có cảm giác ấm áp.
Cô chắc chắn đó là tay của một người đàn ông, nhưng đầu óc cô mụ mị vì sốt, không mở mắt nổi.
“Thư Tịch, cô không nói dối?”
“Không.”
“Thật sự không có khách à?”
“Làm sao có khách được, một người cô độc như tôi bình thường chẳng có lấy một người bạn.”
Bạch Nhung nhìn Thư Tịch, cũng đúng, quả là một mỹ nhân kiêu ngạo, sống khép kín, với khuôn mặt lạnh lùng như thế, ai mà dám kết bạn?
“Thôi được.” Cô nhìn người vừa đun nước nóng rót cho mình uống, cười làm lành, “Ôi chao, chị chủ nhà tốt bụng này sao lại quan tâm tôi thế! Chúng ta tính là bạn rồi phải không?”
Thư Tịch quay mặt đi, giọng đầy châm chọc: “… Không nhất thiết là tôi quan tâm cô.”
“Haha, quan tâm là quan tâm mà, còn ngại gì mà không thừa nhận?” Bạch Nhung chớp mắt, cười ranh mãnh, “Này, cô tốt như vậy, nhất định sẵn lòng đi uống với tôi thêm một ly, đúng không?”
“Lại uống rượu? Cô đang nghĩ gì vậy! Bạch Nhung, cô bị cảm rồi.”
Thư Tịch dù ngạc nhiên cũng vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm, Bạch Nhung thật sự rất nể phục “kỹ năng mặt lạnh” này.
“Tôi đâu có nói uống rượu. Ý tôi là uống cà phê.”
Thư Tịch thật sự tin lời cô ấy.
Cuối cùng, Bạch Nhung gọi một loại cà phê mà người địa phương thường uống – cà phê pha với rượu, có lớp kem tươi bên trên và rượu mạnh bên dưới. Một ngụm, dù thời tiết có lạnh đến đâu cũng trở nên ấm áp.
Bạch Nhung uống liền hai ly, rượu ngấm vào người, Thư Tịch cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.
Người hơi ngà ngà say bắt đầu lẩm bẩm: “Thực ra, tôi có nhiều chuyện muốn nói lắm, nhưng lại không có ai để lắng nghe. Cô có thể sẽ không tin đâu, tôi từng gọi điện thoại khiếu nại chỉ để trò chuyện. Tất nhiên, ra đường đưa một đồng euro cho người vô gia cư để nói chuyện cũng được, nhưng bây giờ đến cả họ cũng không có kiên nhẫn với một đồng euro nữa.”
Thư Tịch: “…”
Thư Tịch nghĩ: Lại bắt đầu rồi.
Bạch Nhung áp gò má đỏ hồng lên tay, tiếp tục lơ mơ nói: “Vậy nên tôi mới nói, đừng bao giờ dính đến tình cảm, nếu không sẽ chỉ trở nên bất hạnh mà thôi.”
Lần trước khi Thư Tịch về Vienna, Bạch Nhung cuối cùng cũng có được người cùng mình uống rượu, cô uống rất nhiều, sau đó nói toàn những lời lảm nhảm ngu ngốc, thật sự rất ngớ ngẩn.
Lúc này, cô gái đối diện với đôi mắt mơ màng, tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi cũng không thích tìm người khác để tâm sự đâu, điều đó chỉ làm phiền người ta thôi. Nhưng chúng ta giờ đã là bạn rồi, tin tưởng bạn bè là điều bình thường, đúng không? Tôi hứa, hôm nay tôi nói đủ rồi… ngày mai sẽ thoát khỏi bóng tối…”
Giọng của Thư Tịch rất nhẹ nhàng: “Tất nhiên rồi.”
Nửa giờ sau.
Giọng của Thư Tịch trở nên lạnh lùng: “Còn gì nữa không?”
Bạch Nhung không đáp, có vẻ mệt nên bắt đầu yên lặng tựa cằm nhìn chằm chằm vào một đôi tình nhân ngồi ở bàn bên cạnh, ngắm họ ít nhất mười phút.
Lúc đầu, đôi tình nhân đó còn cố nhẫn nhịn, giả vờ như không thấy ánh nhìn ấy, nhưng dần dần họ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, quay sang nhìn với ánh mắt cảnh cáo, nhưng Bạch Nhung nheo nheo mắt, vẫn hoàn toàn không hay biết mà tiếp tục nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, họ tức giận bỏ đi.
Bạch Nhung lại đề nghị đi xem phim.
Thư Tịch nhanh chóng rút ví ra trả tiền: “Thôi đi! Tôi thấy cô cần về nghỉ ngơi ngay bây giờ.”
*
Trong rạp chiếu phim, dưới ánh sáng từ màn hình, cả hai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nghiêng của đôi tình nhân ngồi ngay phía trước.
“Bố cục của bộ phim này thật đẹp.” Người phụ nữ nói, dịu dàng tựa vào vai người đàn ông.
“Không đẹp bằng em.”
Họ không nói tiếng Đức mà là tiếng Anh, Bạch Nhung hoàn toàn hiểu.
Người phụ nữ hôn nhẹ lên má người đàn ông.
Người đàn ông hôn lại lên trán người phụ nữ.
Người phụ nữ lại hôn lên môi người đàn ông.
Rồi họ cuồng nhiệt hôn nhau.
Tiếng động của họ rất rõ ràng, làm ảnh hưởng đến những người ngồi phía sau đang xem phim.
Ban đầu Bạch Nhung có chút men say nên không tập trung xem phim, nhưng lúc này cô đã tỉnh táo hơn, cau mày, quay sang hỏi Thư Tịch: “Họ nhất định phải làm thế ở nơi công cộng à? Sao không ra hàng ghế cuối cùng mà ngồi?”
“Hàng cuối cùng xem phim không hay lắm.” Thư Tịch thì thầm đáp, nhắc cô nói nhỏ.
Khi bộ phim đến đoạn lãng mạn nhất, người phụ nữ ngượng ngùng cúi đầu, người đàn ông dịu dàng nắm lấy tay cô, thì thầm những lời yêu thương bên tai.
Có thể Bạch Nhung đang ngà ngà say, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để hiểu những gì họ nói bằng tiếng Anh —
Cô hơi nâng giọng, nhìn về phía trước, cười khẩy: “Bộ phim này thật nực cười. Tình yêu liệu có tồn tại mãi mãi không? Không, thực ra, bất cứ cặp đôi nào rồi cũng sẽ chia tay thôi.”
Cặp đôi quay lại: “?”
Thư Tịch: Câu này có hơi ác rồi…
“Ừm, tình yêu chỉ là tạm thời thôi.” Bạch Nhung không nhìn họ mà tự lẩm bẩm, lắc đầu buồn bã nhìn lên màn hình.
Bởi giọng cô nhẹ nhàng và ngọt ngào, khiến người khác không thể bực bội với âm thanh đó.
Chẳng mấy chốc, bộ phim đến đoạn buồn nhất, một số khán giả bật khóc, đôi tình nhân phía trước lại bắt đầu ôm nhau, vuốt ve, hôn nhau say đắm, hứa hẹn với nhau những lời thề, dùng đôi tay an ủi cảm xúc của đối phương.
Bạch Nhung nghiến răng, nhai bắp rang, cúi người ra phía trước, giọng điệu mỉa mai: “Đúng là câu chuyện này chỉ ngọt ngào trên bề mặt mà thôi. Tình yêu chẳng qua là câu chuyện cổ tích do màn hình vẽ ra, trong thực tế, có mấy cặp đôi đi đến cuối cùng? Hôm nay thì thắm thiết, ngày mai thì chia tay. Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu cả.”