Nghe nói buổi tiệc này sẽ chuyển đến sàn nhảy và sân trượt patin, vừa nghĩ đến những nơi ánh sáng chói lóa và các kiểu tóc nổ của nam nữ thanh niên, Bạch Nhung đã cảm thấy hơi nhức đầu.
Mấy hoạt động đó hợp với mẹ cô hơn.
Để kịp rời đi trước khi chuyển địa điểm, cô tranh thủ thời gian bên bàn ăn để hỏi thăm chuyện cũ từ Tiểu Sa – trong số tất cả bạn cùng lớp, chỉ có Tiểu Sa sẵn lòng nói chuyện nghiêm túc với cô – có lẽ vì tính cách thoải mái của cô ấy, những người khác không phải là không để ý đến cô, chỉ là thái độ khá xa cách và kỳ lạ.
Tiểu Sa nhớ đủ thứ chuyện lớn nhỏ hồi cấp ba, Bạch Nhung thực sự khâm phục khả năng này.
Dường như có một số người là như vậy, trí nhớ về những chuyện cũ rất tốt, thỉnh thoảng nói đến đề tài liên quan, bạn thậm chí có thể biết được từ họ những chuyện nhỏ xảy ra vào một buổi chiều mùa hè mười năm trước hồi tiểu học.
“Ồ, cậu nói về cậu bé đó à, đó là A Thụ, cậu còn không nhớ cậu ấy à? Cậu ấy đỗ vào Nhạc viện Bắc Kinh với thành tích đứng đầu chuyên ngành đó…” Tiểu Sa bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Ánh mắt Bạch Nhung xuyên qua làn khói nướng, nhìn ra xa, ở góc xa kia là cậu bé đeo kính với làn da trắng trẻo, khuôn mặt gầy gò, vẻ ngoài rất nho nhã, nhưng ánh mắt lại u ám như hồn ma, âm thầm dõi theo cô.
Bạch Nhung nhớ ra.
Sau khi nhận được bức thư, cô đã nhớ đến cái tên này.
Trần Thụ…
Tiểu Sa nói nhỏ: “Ba người các cậu hồi trước thường xuyên ở bên nhau, đều học violin, quan hệ rất tốt.”
Bạch Nhung sững sờ, “Ba người?”
“Ừ, còn một người nữa là bạn thân nhất của cậu, Bách Lạc. A Thụ và cô ấy là thanh mai trúc mã…” Tiểu Sa như nhớ ra điều gì đó, hạ giọng xuống, “Cậu cũng không nhớ cô ấy à?”
Bạch Nhung lắc đầu.
Bách Lạc?
Về cái tên này, cô chỉ biết có mỗi lá thư mà hôm đó cô lục tìm được trên gác mái cùng với mẹ.
Lúc đó, vừa nhìn vào nội dung thư, cô đã cảm thấy chắc chắn cô và người này đã trao đổi rất nhiều thư từ.
Chữ trong thư rất thanh tú:
[Nhung Nhung:
Rất nhớ cậu! Nửa kỳ nghỉ đông không gặp, kỳ nghỉ mình bận quá, không có thời gian tìm cậu, mình luôn chuẩn bị cho cuộc thi, đoán rằng cậu cũng vậy, nhưng chắc cậu nhàn nhã hơn mình nhiều, cậu luôn dễ dàng đạt được các giải thưởng, còn mình chỉ có thể luyện tập khổ cực mười tiếng mỗi ngày để tiến bộ… Khi cậu xong việc, nhớ chỉ dẫn mình luyện Ysaÿe nhé! Cậu là thiên tài giỏi nhất mình từng gặp, nếu không có cậu, cuộc sống học đàn của mình không biết sẽ tồi tệ đến mức nào! Có cậu dẫn dắt là may mắn của mình, mình hứa với cậu, sẽ không kết bạn với người khác nữa!
— Bách Lạc]
Đây vốn là một bức thư rất bình thường, tuy câu cuối có chút kỳ quặc, nhưng quan trọng không phải là bức thư này mà là bức thư hồi đáp được lưu giữ trong phong bì.
Thư hồi đáp rõ ràng là do chính Bạch Nhung viết.
Không biết vì sao chưa gửi đi mà lại cất giữ trong này.
Trên tờ giấy trắng chỉ có vài câu vắn tắt, thậm chí không viết lời chào đầu thư:
[Đừng khen nữa.
Mình không dễ dàng và lung linh như cậu tưởng đâu.
Kén, mặt trăng, vết thương…
Chưa từng thấy dây đàn dính máu, làm sao cậu hiểu được mình.]
— Khụ khụ, quả thật là câu chữ của một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi đang ở giai đoạn dậy thì.
Giờ đọc lại, cô không khỏi bật cười.
Nhưng sau khi cười lại rơi vào một nỗi cô đơn khó kìm nén.
Tiếng ồn ào xung quanh kéo cô trở lại thực tại, cô hỏi Tiểu Sa: “Cậu có cách liên lạc với Bách Lạc không?”
Tiểu Sa uống một ngụm bia lớn, “Bách Lạc à? Cô ấy…đã qua đời rồi.”
Bàn tay đang cầm ly rượu của Bạch Nhung khựng lại giữa không trung.
Cô chậm rãi quay đầu, “Mất rồi?”
Tiểu Sa sờ cằm nghĩ ngợi, nhìn về phía cậu bé không xa, do dự nói: “Mình nghĩ cậu nên trực tiếp tìm A Thụ để hỏi, những tin đồn mình nghe được đều không giống nhau, không chắc là thật.”
Bạch Nhung nhìn theo, nhìn về phía cậu bé đeo kính ở đằng xa.
Ánh mắt đối phương quá dữ, cô không dám đến gần.
Tiểu Sa nhìn cậu ta, rồi lại nhìn cô, “Nếu không, cậu chỉ có thể tìm thầy giáo năm đó để hỏi. Chuyện đó chỉ có vài người các cậu biết sự thật. Mình… mình không dám nói bừa.”
*
Một buổi chiều nắng đẹp, bên ngoài một quán trà yên tĩnh trên phố Sơn Đường, khu vực ngồi ngoài trời vắng vẻ không có khách, chỉ có một người đàn ông nước ngoài ngoại hình xuất chúng đang uống trà.
Trên tay anh ta cầm vài tờ giấy, gương mặt nghiêng điển trai nổi bật trên nền cảnh phố nước với tường trắng ngói xám, các cô gái trẻ đi ngang qua không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía anh ta.
Nhưng sắc mặt anh ta nghiêm nghị, chẳng chú ý gì đến mọi thứ xung quanh.
Ở đây không có quán cà phê. Navarre uống trà Trung Quốc chính gốc, vị giác của anh thậm chí cảm nhận được vị đắng rõ ràng.
Anh đặt tách sứ xuống, lắng nghe người bên cạnh đọc xong đoạn quan trọng, thản nhiên hỏi: “Những bài báo cũ này, tôi có thể tin không?”
Trên tay anh, ngoài báo còn có một số tài liệu hình ảnh, đều là thông tin liên quan đến trường trung học âm nhạc và các cuộc thi âm nhạc.
Những ký tự Trung Quốc, anh đọc rất chậm.
Người đàn ông thấp bé đeo kính gọng đen cúi người giải thích: “Ngài yên tâm, đây đều là những bài báo trong hai năm qua, tôi đã tìm hiểu hết mọi chuyện liên quan. Giáo viên âm nhạc và hiệu trưởng có khó giao tiếp đâu, tôi đặt tấm séc của ngài lên bàn, họ đã nói hết mọi chuyện ra, chỉ yêu cầu không được tiết lộ ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.”
Navarre cúi đầu, cầm một tờ báo.
Trên đó có bài báo đưa tin về vụ tự tử của một nữ sinh trường trung học gần hai năm trước.
“Cô gái này, thực sự là bạn của cô ấy?”
“Đúng vậy, giáo viên dạy nhạc của Bạch Nhung là người rõ nhất nguyên nhân sự việc. Khi học lớp 12, bạn cùng lớp Bách Lạc được chẩn đoán trầm cảm mức độ trung bình, trước khi sinh ra ý nghĩ tiêu cực đã viết thư cho Bạch Nhung để tìm kiếm sự hỗ trợ tâm lý, nhưng thời gian đó hai người cãi nhau, quan hệ chưa được hàn gắn… Sau đó Bạch Nhung không hồi âm. Sau khi sự việc xảy ra, bố mẹ của Bách Lạc đã làm ầm ĩ suốt một thời gian dài, cuối cùng còn tìm đến trường… Bố mẹ Bạch Nhung buộc phải xin lỗi riêng để giải quyết vụ việc. Rồi sau đó, Bạch Nhung gặp tai nạn, mất trí nhớ, sau đó sang Pháp du học. Đại khái là vậy.”
Ánh nắng nóng rực chiếu qua tán cây, lung linh trên trang giấy lạnh lẽo. Những chiếc lá liễu bên bờ sông nhẹ nhàng chạm vào mặt nước xanh biếc, tạo ra những vòng ký ức u ám.
Đầu ngón tay lật qua tài liệu liên quan đến cuộc thi.
“Tại sao họ lại cãi nhau?”
“Ồ, đó là vì Bạch Nhung và bạn của cô ấy tranh giành suất tham dự cuộc thi. Giáo viên nói Bạch Nhung là học trò ưu tú nhất của ông ấy, cô ấy thực sự không cần phải tranh giành. Trong thời gian đó, Bạch Nhung cũng đang chuẩn bị cho một cuộc thi quốc tế quan trọng hơn. Nhưng lý do tranh giành suất tham gia cuộc thi… không ai biết chắc, mọi người chỉ ngầm cho rằng Bạch Nhung có tính cạnh tranh rất cao.”
*
Những buổi chiều sau Tết thường có thời tiết như thế này, trời nắng, nóng như nhiệt độ mùa xuân.
Ba giờ chiều, Bạch Nhung vừa thay áo mỏng, cầm áo khoác trên tay chuẩn bị ra ngoài.
Cô mở cửa liền thấy Navarre không biết từ khi nào đã trở về, đang ngồi trên ghế gỗ ở hành lang.
Anh ngồi ngay dưới một khoảng nắng, như thể ánh nắng được chiếu riêng cho anh, vuông vắn và sạch sẽ bao phủ quanh thân hình anh.
Anh mặc áo len mỏng màu đen, tay cầm một cuốn tạp chí cũ lấy từ phòng đọc sách.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên mái tóc xoăn màu hạt dẻ, nhuộm thành màu vàng nhạt gần như ánh kim.
“Anh đi đâu vậy?”
Bạch Nhung bước tới, trong đầu nghĩ sau bữa trưa đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Đối phương không trả lời câu hỏi của cô, ngước mắt lên, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi hỏi ngược lại: “Em định đi đâu?”
“Gặp một người bạn học.” Cô thản nhiên chỉnh lại áo, “Em đã nói với anh rồi. Tối qua em muốn nói với cậu ta vài câu, nhưng cậu ta có việc nên phải về sớm. Cậu ta bảo chiều nay có thời gian có thể gặp mặt.”
Tối qua, sau khi Navarre đưa cô về đã khá muộn, vì uống rượu nên cô hơi buồn ngủ, ngủ một giấc đến trưa hôm sau.
Đến giờ, suy nghĩ của cô vẫn còn chưa rõ ràng.
“Đừng đi.”
Bạch Nhung ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Anh đứng dậy.
Người đàn ông tiến gần hai bước, cô buộc phải lùi lại, lùi đến tận cửa phòng.
“Sáng mai về Paris với anh, được không?” Vừa nói, anh vừa khẽ khàng đóng cửa, động tác và giọng nói đều rất nhẹ nhàng.
Bạch Nhung sững sờ, sau đó cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn anh, “Xin lỗi nhé, ngài Navarre, hai ngày nay em bận chuyện của em, không có thời gian đưa anh đi chơi các nơi vui vẻ, có lẽ anh cảm thấy hơi chán? Em hứa, khi nào em hiểu rõ chuyện cũ…”
“Tại sao phải hiểu rõ?”
Khi bàn tay ấm áp đặt lên eo cô, Bạch Nhung cảm thấy một dự cảm không lành.
Cô định đi vòng qua anh ra ngoài, nhưng anh đã giữ chặt eo cô, đặt cô lên bàn gỗ bên cạnh, cả người nhẹ bẫng, đôi chân rời khỏi mặt đất, người treo lơ lửng trên mép bàn.
Cô cau mày, “Đương nhiên là phải hiểu rõ, em về đây là để làm rõ mọi chuyện. Nếu người đó hiểu lầm em thì sao? Em có thể giải quyết được hiểu lầm.”
Ánh mắt sâu thẳm của anh ẩn mình trong căn phòng tối ngược sáng. Ánh sáng và bóng tối chia cắt rõ ràng giữa họ. Cô ngồi trong nắng bên cửa sổ, áo quần được ánh mặt trời hong ấm áp, còn anh ở trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng như màn đêm.
Bạch Nhung không tự chủ lùi lại một chút, “Em… nếu em có thể nhờ đó mà hồi phục ký ức thì sao? Bác sĩ nói, đôi khi kích thích từ quá khứ có thể giúp…”
“Em không cần hồi phục, cũng không cần biết chuyện cũ.”
Nói xong, anh hôn cô.
Giây phút môi chạm vào, anh đã biết chắc chắn cô vừa ăn trái cây, anh không nếm được vị nhưng ngửi thấy hương ngọt của nước trái cây.
Hơi thở của anh cứ dính chặt vào cô, nhẹ nhàng lướt qua từng chút một. Lúc nào cũng vậy, chỉ một nụ hôn là đủ để cô mềm lòng.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo mỏng theo phong cách rất cổ điển, màu giống hoa mơ, vải mềm mại, dưới ánh nắng dịu dàng như làn da. Ngón tay anh lướt dọc eo, lật vải đi vào trong, rồi từ từ di chuyển lên, chạm vào làn da mịn màng, xoa nhẹ, nghe tiếng cô rên rỉ, rồi cúi đầu hôn lên vết sẹo dưới cằm cô.
Cửa sổ mở toang.
Dù trước mặt chỉ là khung cảnh cây cối kín đáo của khu vườn, một màu xanh rì rào che khuất thế giới bên ngoài, Bạch Nhung vẫn lo lắng, định nhảy khỏi bàn gỗ nhưng bị giữ lại.
Cô quay mặt đi, “Anh đừng… để em ra ngoài trước…”
“Được, em đi đi.” Nhưng anh vẫn tiếp tục.
Căn phòng lạnh lẽo và u ám, nhưng nơi được ánh nắng chiếu sáng lại nóng đến khô da.
Khi bóng đen trước mặt rút đi, cô định gượng dậy, nhưng bị giữ chặt.
Anh đứng thẳng.
Cô đoán được điều gì đó, “Không, bây giờ không phải lúc…”
Vài phút trôi qua, cơ thể cô hóa thành từng mảnh ấm áp, mềm mại, treo lơ lửng, dưới ánh mặt trời tỏa ra vẻ lấp lánh trong suốt, phía sau là những chiếc lá xanh ngoài cửa sổ lấp lánh ánh sáng như một bức tranh sơn dầu trường phái ấn tượng.
“Ngón trỏ có đủ không? Em có cần anh giúp bằng cách khác không? Trả lời anh.”
“Em không cần anh giúp…”
Anh thì thầm bên tai cô, giọng trầm ấm: “Nhung Nhung, có phải em là một chú sóc nhỏ giấu nhiều món ăn ngon không? Hmm? Còn nhiều kho báu chưa khám phá.” Anh nói từng chút một, không màng tới sự xấu hổ của cô.
Cô cuộn mình trên chiếc bàn dài, mái tóc đen óng như rong biển trải dài, không biết từ lúc nào, chiếc áo màu hoa mơ đã bị đẩy lên trên, trở nên lười biếng và lộn xộn, khi ánh nắng chiếu vào, tỏa ra ánh sáng mờ ảo như một thước phim.
Cô gái nhắm mắt đẩy anh ra trong vô thức, vô thức uốn cong người, ngón tay quờ quạng gần mép bàn, miệng không ngừng phát ra những âm thanh mơ hồ.
Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ liếc qua một cái, trong tình trạng ý thức mơ hồ mà cảm thấy tức giận.
Anh dựa vào đâu mà đứng chỉnh tề trong bóng tối, còn cô lại phải ăn mặc xộc xệch phơi bày dưới ánh mặt trời thế này?
Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên phía dưới bị tách ra hai bên, cô không khỏi rít lên một tiếng.
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai: “Đau không?”
“Anh… anh đừng…”
Giọng điệu của anh vẫn chậm rãi: “Cảm giác đau là đúng. Vì em là chính em, nên giờ mới có thể cảm nhận được anh.”
Bạch Nhung đã kiệt sức, không còn nghe nổi anh nói gì.
Cô cảm giác mình bị dồn ép đến mép vực, tiến thoái lưỡng nan, không biết mình thật sự muốn gì, chỉ có thể cầu xin: “Anh buông tha cho em…”
“Dựa vào đâu? Cầu xin anh.”
Navarre rất hài lòng khi thấy phản ứng này.
Giọng cô vì xấu hổ mà hơi nghẹn ngào: “Em… em xin anh thả…”
“Thả ai?”
Anh ghé sát lại, giọng trầm đến mức rung động cả lòng cô: “Nói tên ra.”
“Bạch… Bạch Nhung…”
Anh kiên nhẫn dụ dỗ tiếp: “Hình như anh chưa bao giờ gọi thẳng tên em. Nói lại lần nữa, thả ai?”
Anh siết chặt điểm nhạy cảm.
Ngay lập tức, cô gái dùng hai tay che mặt, lắc đầu, nghẹn ngào: “Thả… thả Nhung Nhung…”
Anh hài lòng buông tay: “Đúng rồi, ngoan một chút, những gì em muốn, anh sẽ cho em.”
“Không, em không muốn!”
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bị lấp đầy.
Lần này mạnh mẽ hơn, không giống như khi cô say rượu, trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với hai lần trước đó. Cô không còn tâm trí để nghĩ về bất kỳ điều gì khác, thậm chí còn quên mất việc mình định làm.
Gió thổi lên, có chút lạnh, nhưng cơ thể dưới ánh nắng lại nóng rực.
Là cảm giác như bị chìm đắm trong nước sôi lửa bỏng.
“Sao em lại không muốn?”
Ngôi nhà cổ ở Tô Châu nằm sát bên con phố nước, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người. Trong buổi chiều, âm thanh yếu ớt từ những ô cửa sổ cao vọng ra.
Gió thổi, những trang sổ tay và chiếc áo mỏng đều đẫm nước mắt của cô gái. Hoa trên bệ cửa sổ khẽ rung, ngượng ngùng. Màn cửa sổ nhẹ nhàng phủ qua mái tóc rối bời trên bàn.
Chỉ cần anh ngước mắt nhìn liền khó lòng mà kiềm chế được. Mái tóc đen, áo màu hoa mơ, làn da trắng hồng, tất cả như một bức tranh thủy mặc thanh tao, khiến anh không thể tự chủ được.
Dù rất tận hưởng cảm giác kích thích về thị giác này, nhưng khi gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, anh tiện tay nhặt lấy chiếc chăn đen trắng kẻ ô vắt ở bên cạnh, nhẹ nhàng quăng qua…
Chiếc chăn nhẹ nhàng rơi xuống, cùng với màn cửa sổ cuốn theo gió, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể cô.
…
Thời tiết mùa này ở thành cổ luôn rất yên tĩnh. Cái lạnh của mùa đông tràn ngập khắp các con ngõ thấp, như bao trùm tất cả âm thanh, khiến thế giới trở nên im lặng.
Thành phố Giang Nam mang một sắc xanh lam đậm, đặc biệt là khu phố cổ, dường như phát triển theo một nhịp điệu khác so với thế giới bên ngoài, luôn giữ lại vẻ cổ xưa. Nhưng càng như thế, nó lại càng huyền bí, khiến người ta muốn khám phá.
Những chiếc lá còn sót lại trên cây rung rinh yếu ớt trong gió, ánh nắng chiếu vào những giọt nước đọng lại từ đêm qua trên lá, nhẹ nhàng lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện, giống như mỗi cảm giác mong manh, vô định.
…
Thế giới trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng, cô gái kiệt sức tựa vào chiếc áo len đen của anh, cảm nhận chất liệu mềm mại và ấm áp, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Navarre nhíu mày, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: “Tại sao lần nào phản ứng của em cũng mãnh liệt như vậy?”
Cô không nói gì.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ quen thôi.”
“Quen với cái gì? Quen với…”
“Quen với việc bị nuốt chửng.”
“Nuốt? Anh coi em là thức ăn sao?”
Cô gái ngước mắt lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, khiến anh cảm thấy mình thực sự đã phạm sai lầm lớn.
Anh nhẹ nhàng thở dài, hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, liếm đi những giọt nước mắt sắp rơi.
Có khoảnh khắc, anh thậm chí mong rằng cô mất đi tất cả ký ức của mười tám năm trước, trở thành một tờ giấy trắng chưa từng được viết nốt nhạc nào. Anh muốn đưa cô gái này đi mãi mãi, để cô yên ngủ trong lâu đài của mình.
…
Trời đã tối, ánh trăng soi xuống những con phố phồn hoa của Tô Châu trong năm mới, mang theo cảnh sắc thơ mộng.
Hơn một ngàn năm trước, một nhà thơ hạng ba rời Trường An, đến Giang Nam để tránh loạn, đã để lại một áng thơ bất hủ về chứng mất ngủ ở Phong Kiều.
Bạch Nhung sống gần đó, nhưng đêm nay cô không bị mất ngủ, cô ngủ say trong sự mệt mỏi, không mộng mị, tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, bầu trời u ám, tuyết phủ kín những mái ngói xám.
Cô mặc áo khoác, quấn vội chiếc khăn len dày cộm bước ra khỏi phòng.
Ở hành lang tầng hai, vài bông tuyết bay vào từ ngoài hiên đọng lại trên sàn gỗ rồi từ từ tan chảy, khiến mọi nơi đều ẩm ướt. Cả sân đầy lá cây ngâm trong tuyết chuyển thành màu xanh lục đậm. Thế giới chỉ còn lại màu xám, xanh và trắng.
Bên cạnh lan can có một bóng dáng đứng đó.
Tuyết rơi trên mái tóc xoăn và chiếc áo khoác dài màu đen của người đàn ông. Đôi tay anh thon dài và cân đối, nhẹ nhàng chạm vào cành lá của một chậu cây, như đang tìm kiếm gì đó.
Nghĩ đến những gì anh làm hôm qua, Bạch Nhung khó chịu, mặt nhăn lại, lê bước tiến về phía anh.
Cô định phớt lờ anh, nhưng lại không thể kìm nén được sự tò mò, liền hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Ở một góc ban công phủ tuyết, chậu cây kia từng trồng hoa thủy tiên, sau đó không trồng nữa, nó bị bỏ mặc ở đó.
Navarre có đôi hàng mi rất dày, rất đẹp, sống mũi hoàn hảo trán và cằm của anh tạo nên những đường cong hoàn mỹ nhất. Nước da trắng lạnh của anh như hòa hợp hoàn toàn với mùa đông, mang một vẻ đẹp tinh khiết như tuyết.
Anh tập trung quan sát chậu cây.
Còn cô ngẩn ngơ nhìn anh, gần như quên mất việc anh đã làm hôm qua.
Nghe thấy tiếng cô, anh nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, hai người cùng cúi xuống.
“Nhìn xem —” Ngón tay dài của anh khẽ lật qua những cành lá héo khô, nhẹ nhàng bới lên, từ lớp đất khô cằn gỡ ra một chiếc lá bị phủ đầy tuyết…
Ồ không, Bạch Nhung nhìn kỹ lại, đó là một cánh bướm.
Trong ánh mắt bối rối của cô, Navarre nhẹ nhàng nâng cánh bướm lên —
Một vẻ đẹp đã phủ bụi, cơ thể bướm mỏng manh đã vỡ nát.
Một con bướm cánh bạc, rất hiếm, đôi cánh gần như trong suốt, tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh dưới ánh sáng tự nhiên. Nó mang theo vẻ đẹp thanh khiết và lạnh lẽo, nhưng đường viền nâu trên cánh lại làm tăng thêm vẻ quý phái.
Không biết nó đã đến đây vào tháng nào, rồi bị chôn vùi một cách đáng thương tại nơi này.
Bạch Nhung cầm lấy, khẽ nói: “Rất đẹp, nhưng cũng thật đáng thương.”
Navarre đứng thẳng lên, lấy chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo của cô và cẩn thận quấn lại quanh cổ cô.
Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng và bình tĩnh: “Nhưng dù đẹp đẽ hay đáng thương, nó vẫn mãi mãi dừng lại ở mùa xuân năm trước, đúng không?”