Lý Đạo chính là một người như vậy, vừa ấm vừa lạnh, quả quyết ác liệt, khi ấy tròng mắt sáng lên, chém đứt ngón tay tên súc sinh kia không chút do dự. Anh tự biết bản thân anh không phải là loại người hiền lành, nhưng chuyện bán người táng tận lượng tâm như thế này chưa động đến lần nào, lấy vài ngón tay hắn là còn nhẹ.
Không cho Cố Tân nhìn thấy hành động của anh, lo rằng cô gái kia bé gan bé mật lại sợ ngất đi.
Lý Đạo vác cô lên, sải từng bước ra khỏi phòng, lấy một tay lôi điện thoại ra. Tín hiệu trong thôn không tốt, anh thử hai lần, cuối cùng nhét điện thoại vào lại túi quần.
Mọi người trước đó giao hẹn cho dù có tìm được người hay không, nửa tiếng sau cũng quay về chỗ tụ họp, anh xem giờ thấy cũng không cách bao lâu, thế là không gọi lại.
Lý Đạo để cho đầu Cố Tân không chúi xuống quá, trong đêm tối thăm thẳm, sải bước nhanh.
Giọng Cố Tân rất bực bội: "Thả tôi xuống, tôi tự đi được."
Anh hừ lạnh.
"Anh làm gì người kia rồi?" Cô vừa nghe được một trận gió gào, rất hoảng sợ.
"Tự lo cho mình trước đi."
Xe đậu ở vị trí khuất, trước đó không rõ lai lịch của đối phương, dọc đường đi không khỏi gây phiền phức, chỉ đợi đến khi tìm được người thì nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Quanh bụi cây rậm rạp có một đoạn bức tường thấp, Lý Đạo đặt cô ngồi lên trên, kéo vạt áo lau mồ hồi trên mặt.
Đèn xe chiếu sáng một đoạn chân tường.
Lý Đạo ra sau cốp lấy nước, ngửa đầu uống hơn nửa chai, đuôi mắt liếc cô: "Có uống không?"
Cả tối Cố Tân không có giọt nước nào vào người, cổ họng đau rát, môi lại khô đến nứt cả da. Cô liếc anh, gật đầu một cái.
Lý Đạo nhìn chai nước trong tay, mím môi cười một tiếng, đưa chai nước đến cho cô.
Hơi ẩm ướt chạm vào môi dưới của cô, trải qua chuyện vừa rồi, Cố Tân chỉ cảm thấy hai người ở cạnh nhau quá mức kỳ quái.
Anh cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, vốn định cảm kích, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện kia, hảo cảm tích lũy trước đó đã biến mất gần như không còn, bây giờ đối với anh chỉ còn vừa hận vừa giận.
Tâm trạng cô nhất thời phức tạp: "Phiền anh, cởi dây trói giúp tôi."
Lý Đạo cúi người lấy một chai nước suối mới, chậm rãi mở nắp, đặt bên cạnh bức tường đất.
Cố Tân chú ý đến động tác nhỏ này của anh, chỉ có điều nhìn tương đối quái lạ, tinh tế như thế, vốn dĩ không giống như điều mà một kẻ cướp biết làm.
Còn đang loạn tưởng, Lý Đạo bỗng nhiên đưa tay qua, muốn kéo áo khoác của anh trên người cô xuống.
Cố Tân hốt hoảng lo sợ, nghiêng người né tránh: "Đừng."
Tay Lý Đạo dừng ở giữa không trung, chuyển qua quệt mũi, mò tìm dao găm, không thể tránh việc vòng cả người cô vào trong lòng anh, cắt dây nilon trói tay cô sau lưng ra.
"Ồ, cổ tay bị trầy rồi."
Không biết anh vô tình hay cố ý, lúc nói chuyện hơi quay đầu, từng hơi thở thổi lướt vào trong tai cô, Cố Tân rụt đầu vai, lại ngửi được mùi hương nam tính trên cổ anh rất mơ hồ, nhớ đến những chuyện vừa rồi, lúc này xấu hổ thêm vạn phần.
Hai tay cuối cùng cũng được giải phóng, Cố Tân vòng qua cơ thể kéo dây áo và áo lót lên, đầu cúi xuống nhìn một cái, chắc chắn mọi thứ đâu ra đó, mới đem quần áo trả lại cho anh.
Buổi chiều nhiệt độ chợt giảm xuống, Lý Đạo chảy mồ hôi, gió đêm thổi một cái, lạnh thấu xương, vì vậy đón lấy trực tiếp mặc vào người.
Hai người trong giây phút không nói gì với nhau, Cố Tân im lặng uống nước, Lý Đạo lại thử gọi điện thoại hai lần, ánh mắt lơ đãng rơi trên chân trái của cô.
Anh cất điện thoại, lấy hộp sơ cứu từ trong xe đến, mở ra, bên trong chai chai lọ lọ thứ gì cần cũng có.
Đầu ngón tay anh khều chiếc tất của cô, kéo sang hai bên, bắp đùi trắng ngần bấy giờ lộ ra.
Cố Tân giữ chặt tay anh, kẹp chặt hai chân: "Không phiền vậy đâu, tôi không đau."
"Móng chân cũng hỏng."
Đối mặt vài giây, Cố Tân thua trận, bất đắc dĩ nghe lời.
Lý Đạo một tay chống lên bức tường đất, hơi khom người, tay còn lại cầm bông y tế, hờ hững lau sạch vết bẩn trên chân cô, cầm máu, khử trùng, băng bó, Cố Tân không ngờ rằng, một người đàn ông thô kệch như thế, khi xử lý vết thương lại làm rành rọt như vậy.
Thật ra thì cô rất đau, chỉ tiếp xúc với nước khử trùng cũng khẽ kêu.
"Đau?"
Cố Tân nhếch môi: "Ừm."
"Tự làm tự chịu." Bàn tay anh không nhẹ lại.
"..."
Cô hơi giương mắt, chỉ thấy đỉnh đầu anh, vành nón che kín toàn bộ đường nét gương mặt lạnh lùng, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mang nón lưỡi trai, có chút thần bí, có chút mới mẻ, cũng có sức sống.
Cố Tân bất giác hơi nghiêng đầu, từ bên hông vành nón thấy viền tai và đường cong khuôn cằm của anh, giống như bị ánh trăng hóa mềm mại, anh lại khôi phục dáng vẻ như ngày thường, không thấy mặt mày hung tợn.
"Nhìn cái gì?"
Cố Tân giật mình, ý thức được rằng mình đã quan sát anh rất lâu, trong lòng vang lên một tiếng bùm.
"Cô nói cô muốn chạy đến nơi đó?" Anh không nhìn cô, giọng nói lười biếng: "Anh cô không được thông minh, nghĩ rằng cô có thể thông minh hơn chút, ai ngờ càng giống kẻ ngốc hơn."
"..." Cố Tân không phản bác.
Dưới ánh trăng, lớp da trên đùi cô giống như màu trứng gà luộc, vết thương cắt ngang, có vẻ rất đường đột.
Lý Đạo nói: "Nếu như cô quay về thành phố Thượng Lăng, trước tiên cảnh sát sẽ tìm đến cửa, mấy ngày qua mất tích, cô định giải thích thế nào?"
Cố Tân cúi đầu nghe anh nói.
"Phòng cất giữ vàng là dùng mật khẩu mở ra, không có dấu vết đập phá, cửa từ sắt cũng vậy. Nhưng đêm đó người biết mật khẩu chỉ có một mình cô." Anh vứt cái nhíp, lớp vải thưa cũng quấn vài vòng trên bốn đầu ngón tay, tháo xuống chấm nước thuốc, phủ lên vết thương của cô: "Bị uy hiếp hay là tự nguyện?"
Cố Tân rất lâu sau mới tìm về giọng nói của mình: "Là anh ép tôi."
"Bằng chứng đâu?"
Cố Tân cười khanh khách, đột nhiên nhớ đến chuyện cô và bác bảo vệ Vương từng nói, đêm đó vốn là ca của quản lý Phùng, chỉ vì hôm sau mình có chuyện, nên đã đổi ca với anh ta. Cứ thế, trùng hợp lại biến thành toan tính có dự trù sẵn, cô trở thành "đồng bọn" trong ngoài phối hợp của bọn họ.
Lý Đạo cười cười, ngắt ngang suy nghĩ của cô: "Tách chân ra chút."
"A..." Cơ thể Cố Tân nhẹ run một cái.
"Người cô cứ chặt cứng như vậy, tôi băng bó thế nào?" Góc môi anh ngậm nụ cười: "Suy nghĩ đừng có xa xăm quá, tôi chỉ nghĩ cách rất đơn thuần."
Anh nói thế, Cố Tân ngược lại còn đỏ mặt và xấu hổ về bản thân mình, vẫn không nhúc nhích, nhưng sức lực ở đùi giảm xuống vài phần.
Anh lấy thêm một lớp vải băng bó, lướt cài rìa hơi thô cứng lọt vào giữa hai chân cô, tay anh hờ hững lướt qua da cô, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh.
Từng vòng từng vòng, lớp vải trắng như tuyết quấn quanh bắp đùi cô, tầm mắt hơi đưa lên, liền thấy cô liều chết cuộn tay đặt giữa hai chân.
Mắt Lý Đạo càng thêm đen sẫm.
Cố Tân: "Xong chưa?"
Lý Đạo lấy lại tinh thần, cổ họng thông suốt: "Xong rồi." Anh hơi điều chỉnh hô hấp, nói tiếp đề tài vừa rồi: "Cảnh sát nhất định sẽ suy đoán cô là đồng bọn, cô đối diện với việc điều tra hỏi cung không ngừng nghỉ, bảo cô nói ra những chuyện cô đã trải qua thế nào cô cũng nói lệch khai ra Cố Duy."
Những câu hỏi liên tiếp khiến Cố Tân không cách nào tiêu hóa nổi, môi Cố Tân trắng bệch.
Lý Đạo ném món đồ trên tay, chống lên bức tường hai bên người cô: "Tôi nghĩ cô không vô tình đến vậy." Anh bình tĩnh nhìn cô: "Việc đã đến nước này, đừng có làm vẻ đấu tranh không sợ hãi."
"Dựa vào cái gì?"
Lý Đạo: "Đi theo chúng tôi bị ngược đãi thế nào?"
Cố Tân nhìn gương mặt gần trong gang tấc ấy, đột nhiên, một cơn tức giận dồn lên đầu cô.
"Tôi không muốn, trong các anh có ai từng hỏi ý kiến của tôi?" Môi cô run run, nói đầy kích động: "Tôi vốn xứng đáng hưởng cuộc sống bình yên, công việc, kết hôn, sinh tử, mỗi ngày đều yên tâm bình thản, mà không phải như con chuột trốn đông tránh tây, dựa vào cái gì mà các anh áp đặt cuộc sống hư hỏng thối nát lên người tôi?"
"Hư hỏng thối nát?" Lý Đạo cười nhạt: "Hư hỏng thối nát cũng là một loại trải nghiệm."
"Có quỷ mới muốn trải nghiệm." Can đảm của Cố Tân không biết đến từ đâu, đẩy ngực anh một cái không mạnh không nhẹ.
Thân hình Lý Đạo khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn đôi tay đặt trên áo khoác mình, trong ấn tượng, cô chưa từng làm càn như thế này với anh.
Sắc mặt anh tối đen lại: "Muốn bi đánh đúng không?"
Sự hù dọa này, khiến Cố Tân cắn môi không dám lên tiếng.
Lý Đạo đứng thẳng dậy thu dọn hộp sơ cứu, bên cạnh yên tĩnh vài giây, cô bỗng nhiên gọi lớn, người đã nhảy khỏi bức tường đất, lẩm bẩm nói: "Mã Miêu."
Anh không theo kịp tiết tấu của cô: "Cái gì?"
Rốt cuộc Cố Tân cũng nhớ đến cô gái mắt to ấy, sau khi chưa tiêu hóa hết cơn hoảng sợ, lại hoàn toàn quên mất cô gái ở phía sau, chia tách nhau lâu như vậy, không biết cô gái bị hai người kia đem đi đâu.
Vẻ mặt cô nôn nóng, quên rằng một giây trước còn gươm súng sẵn sàng, nhanh chóng kể chuyện đã trải qua cho Lý Đạo một lần nữa, còn nói ra hy vọng anh có thể giúp chuyện này.
Lý Đạo lạnh nhạt liếc về phía cô: "Cứu thế nào?"
Cố Tân bước lên nắm cánh tay anh, trong mắt lấp lánh: "Giống như lúc nãy."
Anh hơi nhếch môi: "Dựa vào cái gì tôi phải cứu cô ta?"
"Cô gái chẳng qua chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, chẳng may bị đám buôn người bán lên núi, thì cả đời xong luôn rồi."
"Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi." Lý Đạo đánh rớt tay cô, xoay người đi chỗ khác.
Cố Tân cắn môi, tiến bước ngăn cản trước mặt anh: "Còn chưa nói thẳng ra, vừa rồi tôi rất cảm kích anh, anh giỏi giang đến thế..."
"Cảm kích này cũng bao gồm việc tôi nắm ngực cô?"
"Anh..."
Lý Đạo vui thích cười lớn, lại hỏi: "Sao cô biết tôi giỏi giang?" Chữ cuối như gằn giọng xuống, nghe vào trong tai lời của người khác.
Cố Tân cắn môi, vài giây sau, nghe anh nói nghiêm túc: "Khỏi cần cho tôi mang mũ cao, cường long không đè đầu rắn, ông đây ăn no qua ngày, vì một đứa nhóc không liên quan gì mà rước thêm phiền phức."
Lý Đạo cười ranh mãnh bóp mặt cô, rồi một tay đẩy ra, đi về phía trước, đưa tay nhìn dồng hồ một cái.
"Không phải anh muốn hối cải làm người lại lần nữa sao?" Cố Tân nói.
Anh dừng bước chân, hơi nhíu mày, lời này không giả, nhưng nghe chói tai, trong đầu nghĩ rằng cho nha đầu thối này chút mặt mũi.
Cố Tân đến gần, "Muốn đổi ác thành thiện, cứu giúp tương trợ là điều nên làm."
"Cố Tân, tôi thấy cô ngứa gan rồi." Anh cuốn lấy tóc cô kéo về phía sau, giọng trầm thấp: "Tôi muốn làm người lần nữa, nhưng mẹ kiếp tôi không phải chúa cứu thế."
Cố Tân bị buộc ngẩng đầu, đến gần, ngửi được cả hơi thở.
"Lừa mình dối người." Cô nói: "Cây còn bị hư, phải trông cậy vào bề mặt mới thể thể khai hoa."
Ấn tượng Cố Tân để lại cho anh vẫn luôn là người yếu đuối ngây ngô, giống như chỉ là con thỏ vô hại, không ngờ rằng nơi ấy lại chứa nhiều sức giận dỗi người ta đến vậy. Anh cầm dao uy hiếp cô, còn nắm ngực cô, đánh người yếu hơn anh không làm được, mắng chửi người không có ích, lần đầu tiên Lý Đạo cảm thấy không có cách nào khả thi với đàn bà.
Anh trợn trừng mắt nhìn cô hồi lâu, lồng ngực phập phồng, bỗng nhiên thả tóc cô ra, tìm cả người trên dưới một lần, không biết tìm thứ gì.
"Thế nào?" Cô nghi ngờ.
"Dao của tôi đâu?"
Cố Tân: "..."
Cố Tân rụt cổ lại, vội vàng lui về sau hai bước, chẳng biết tại sao, hoàn toàn không có sợ anh như lúc trước.
Cô cắn môi, vừa nhẹ nhàng nói, vừa có ý dỗ dành: "Đạo lý đơn giản như vậy anh không hiểu sao có thể làm người xấu được, muốn quay đầu làm người bình thường lần nữa cũng rất khó khăn, không phải trốn tránh hay xuất cảnh là có thể, phải tắm rửa sạch tội nghiệt của bản thân mới được."
Động tác Lý Đạo đột nhiên dừng lại, hơi ngơ ngác, chất giọng mềm mại này của cô giống như có ma lực, khiến anh không tự chủ chỉ muốn vùi vào trong nó.
Tựa như có người đang gõ mạnh xuống đầu anh, đau nhói cảnh tỉnh, nhất thời tìm không ra đầu mối.
Cố Tân co chân đi, rất lâu sau Lý Đạo mới phản ứng được: "Đứng lại."
Thật ra thì trong lòng cô rất ghét, rất sợ hãi anh, nhưng không dừng lại.
Lý Đạo chỉ bóng lưng cô gào lên: "Một lần cuối cùng, đứng lại cho tôi."
Cố Tân mang theo cơn giận dần buông lỏng, khóe miệng vươn ra một nụ cười không dễ phát hiện.
"Cô làm cái gì vậy?" Giọng anh tiến lại gần.
Cố Tân cúi đầu, nói lẩm bẩm: "Tôi đi cứu cô ta."
Lý Đạo làm vẻ tức cười: "Có thể nói chuyện mang theo não được không?"
Cô mím môi không nói.
Lý Đạo nhét tay vào túi quần, một lúc sau: "Quay về xe chờ."
Cố Tân mang vẻ ngoan ngoan vâng lời, gật đầu một cái: "Ừm."