Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 56



Cách xa hơn mười năm, quay về cố hương lần nữa, Cố Tân nói không ra tâm trạng gì.

Ngồi xe buýt đến Phán Vũ, Tô Dĩnh ôm con trai, Cố Tân đi xuống xách hành lý.

Hai người gom góp hỗn tạp cơ bản đều dọn về hết, chứa đầy trong hai rương hành lý và hai cái túi du lịch.

Mùa đông chốn này ấm áp hơn ở Thượng Lăng, Cố Tân mặc áo lông cao cổ và áo khoác mỏng, đi qua đi lại khiến đầu ra đầy mồ hôi.

Xe buýt chạy đi, Cố Tân đấm lưng đứng thẳng người, mẹ con Tô Dĩnh đứng trong cửa trấn nhìn ngắm, cái trấn nhỏ vốn nghèo khổ lại phát triển hơn rất nhiều, còn vài ngày nữa là năm mới, đầu con phố đã thấy bày bán đầy hàng tết và câu đối phúc, nhìn qua có vẻ vui tươi.

Cố Tân nhẹ nhàng kéo lớp chăn mỏng lên đầu đứa bé, đi suốt cả một đoạn đường, hết xe lửa rồi xe buýt, thằng nhóc này rất khỏe khoắn, mắt nhắm chặt, hô hấp cũng đều đều, cái lưỡi nhỏ hơi lè ra, trong miệng ngậm đầy nước bọt.

Hai người nhìn nhau, rồi nở nụ cười.

Cố Tân cẩn thận bọc lại lớp chăn, chừa ra một khe hở: "Chị ngồi sang đó chờ một lát, em xem còn có xe về Lạc Bình hay không."

Tô Dĩnh nhìn sắc trời: "Nhất định phải có thể đi ngay."

Cố Tân gật đầu, đặt một trong hai túi du lịch cẩn thận xuống vị trí an toàn nhất, bởi vì bên trong chứa tro cốt Cố Duy.

Trước đây cảnh sát vì xác nhận thân phận, đi đến trấn Bạch Trạch mở quan tài kiểm tra.

Sợ liên lụy đến Tiếu Hải Dương, Cố Tân chỉ nói lúc ấy chưa qua sự đồng ý của chủ nhân, đã lén chôn.

Sau đó hỏa táng, lần này hai người mang tro cốt về, chuẩn bị chôn cất sau đỉnh núi ở thôn Lạc Bình, cũng coi như lá rụng về cội.

Cố Tân đi về phía trấn trên.

Sau khi nghe ngóng mới biết, thì ra đường từ Phán Vũ về Lạc Bình chưa sửa xong, xe có thể chạy vào, đứng bên cạnh có rất nhiều xe van vận chuyển hành khách có thể đi tới Lạc Bình, chỉ cần nói giá tốt, xe ghép hay xe tải đều có thể đi.

Đồ đạc của họ không nhiều lắm, Cố Tân đơn giản dùng hơn năm mươi đồng thuê một chiếc.

Không biết Lạc Bình hiện giờ thế nào, rồi tiện đường mua chút gạo và mỳ gói, dầu, muối, cô không có cũng chẳng sao, nhưng không thể để hai mẹ con họ chịu khổ.

Đã ba giờ chiều, trong trí nhớ của Cố Tân đoạn đường này đi khoảng một hai tiếng, khi ấy đường rất hẹp, ổ gà ổ vịt, hai bên đường toàn là đá và cỏ dại, vách núi hai bên thì vừa cao vừa hiểm trở, trong tầm nhìn chỉ có con đường chật hẹp.

Cố Tân ghé sát vào khung cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cảm thấy quen thuộc lại mới mẻ.

Rất nhiều ngọn núi đã được san bằng, sửa nền đường, xe đi trên con đường bằng phẳng nên chạy rất nhanh.

Cố Tân hỏi lái xe: "Bác tài, khoảng bao lâu nữa thì đến?"

"Nửa giờ đồng hồ thôi."

"Nhanh thế à?" Cố Tân thoáng giật mình: "Đường Niễn Đạo Câu sửa xong lúc nào?"

Lái xe người khoảng năm mươi tuổi, nhà ở Phàn Vũ, cũng xem như biết Lạc Bình: "Tính ra thì khoảng vài năm."

"Nhà nước cho sửa?"

"Nghe nói là xin ngân sách, người thôn Lạc Bình dẫn đầu đấy." Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Cháu gái, nhiều năm cháu không về, bây giờ Lạc Bình tốt lắm đấy, trước đó có người sửa đường xây trường học, sau này còn xây khu vệ sinh, gần đây còn có ông giám đốc nào đó (*) ở thành phố lớn đến Lạc Bình đầu tư xây nhà máy, nghe nói ông giám đốc này có mối quan hệ thân thiết gì đó với Lạc Bình, là người điên... Nhưng lại hết điên, hình như còn nhìn trúng một cô gái."

(*) "Ông giám đốc" này, các cậu có thể đọc truyện "Liệt Đồ" để rõ hơn, tớ thực sự rất mong tác giả viết một bộ riêng về "người điên" Cao Thành này và Tần Xán. Vì trong "Liệt Đồ" kết của họ hụt quá!

Tài xế nói bừa, rất nhiều chuyện.

Cố Tân giả vờ lắng nghe.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến Lạc Bình, lái xe thấy hai cô gái đồ đạc nhiều lại còn ôm đứa nhỏ, có lòng tốt đưa họ đến tận cửa nhà.

Năm năm trước, Cố Duy từng nhờ người tu sửa căn nhà cũ, bức tường đất vàng đổi thành gạch xanh, cánh cửa gỗ mở đôi với sườn núi hình tam giác, cây táo trong sân đã ra quả.

Bên trong cũng không phải hình dáng như trong trí nhớ Cố Tân, phong ốc ngăn nắp gọn gàng hơn rất nhiều, khoảng sân sau được sửa thành nhà tắm, chỉ là lâu rồi không có người ở, trên mặt đất đồ vật cũ rơi đầy, cỏ dại rậm rạp, táo rơi đầy đất, đã hư thối.

Cố Tân chuyển từng loại hành lý vào trong sân, thấy Tô Dĩnh đứng ngây tại chỗ nhìn gốc cây táo.

Cô đóng cửa sân, đi sang đón lấy đứa bé trong tay cô ấy: "Sao thế?"

Tô Dĩnh chắp tay sau lưng bước chậm rãi, khẽ hỏi: "Đây chính là nơi Cố Duy lớn lên?"

Cố Tân nói: "Đã được tu sửa, trước đây bị phá rồi."

Cô ấy quay đầu, khóe môi giương ra nụ cười khổ sở, tròng mắt rất sáng: "Em nói xem, có phải anh ấy đã biết từ sớm rồi không, biết chúng ta cuối cùng cũng về đây?"

Sống mũi Cố Tân cay xè, "Có lẽ thế."

Đứa bé trong lòng bỗng nhiên táy máy tay chân, rồi từ từ nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, khóc oa oa vài tiếng.

Cái trò nháo nhào này của thằng nhóc con, kéo hai người phụ nữ mang tâm trạng bi thương quay ngược về, nào còn có tâm trạng nhớ nhung rơi lệ.

Cố Tân nói: "Chắc đói bụng rồi."

Tô Dĩnh khịt mũi, bà mẹ một tay đón lấy con trai, một tay còn lại nhanh nhẹn kéo áo lên: "Đúng là thằng oắt gấp gáp."

Cố Tân nhanh tay kéo một băng ghế cho hai mẹ con họ ngồi, xắn tay áo lên: "Em vào trong dọn dẹp, hai người cứ ngồi yên đây, tránh phải bụi."

Hai cô gái hai mươi mấy tuổi đều đang học cách lo liệu việc nhà, bên trong không có người lớn giúp đỡ, khi mang thai không hề có kinh nghiệm, phải từ từ học hỏi tìm tòi, mọi chuyện đều tự thân vận động.

Cũng nhờ sự tồn tại của đứa bé này, khiến cho đầu óc các cô quay cuồng, tay chân luống cuống, trắng đen đảo lộn, khi ngã đầu nằm ngủ, không còn tâm trạng để nhớ về những chuyện khác.

Vài ngày sau, hàng xóm láng giềng đều biết căn nhà này có người quay về, thường xuyên qua cửa hỏi thăm.

Người trong thôn nhiệt tình, có người lớn tuổi chỉ cho các cô một vài kinh nghiệm và kỹ năng chăm em bé, khó tránh khỏi việc bắt đầu hỏi đến Cố Duy, Cố Tân và Tô Dĩnh đã nhất trí, nói rằng anh đã bị bệnh mà qua đời.

Người đối diện thở dài thườn thượt, càng thêm đồng cảm với hai cô gái.

Hôm nay ba mươi tết, bác gái Thôi hàng xóm kế cạnh mang đến một cái giò heo, nửa con gà, còn cả một túi nấm tự trồng.

Bây giờ điều kiện trong thôn tốt, nhớ lại chuyện cũ, Cố Tân cười cười nói với Tô Dĩnh: "Có một năm tết âm lịch, em và Cố Duy làm vằn thắn nhân thịt heo đi đổi pháo hoa với người ta, là đổi với nhà bác Thôi đấy."

Tô Dĩnh vui mừng ra mặt: "Anh ấy có thể làm được."

Có lẽ cảm giác được thời gian ngày hôm nay đặc biệt, nên thằng oắt con ngủ rất muộn, ngậm ngón tay torng miệng, chân đạp loạn xạ, trong miệng nói ô ô a a không ngừng.

Cố Tân và Tô Dĩnh nằm bên cạnh thằng bé, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang trời động đất, hết đợt này đến đợt khác.

Vốn dĩ còn lo lắng cu cậu sẽ bị dọa sợ, nhưng chẳng ai ngờ rằng, âm thanh bên ngoài càng vang dội thì cu cậu càng hưng phấn, còn cười khì khì, hao chân múa tay vui thích.

Trái tim Tô Dĩnh được lấp đầy, ghé sát vào mặt con trai hôn hai cái.

Cố Tân cũng nhoẻn miệng cười, lấy khăn giấy lau nước bọt trên ngón tay thằng bé: "Thực ra ngẫm lại cũng có chút xúc động, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc rời khỏi Thượng Lăng, nhưng nếu như thực sự sinh sống ở Lạc Bình, vấn đề hộ khẩu khoan hẳn nói, tương lai học tập của bé con cũng không bằng được thành phố lớn."

Cố Tân khoanh tay, nói một cách miễn cưỡng: "Chị thấy tốt mà, nếu nói theo em thì người trong thôn chẳng ai sinh con à?"

"... Chỉ sợ hai người chịu cực khổ."

"Khi còn bé chị sinh ra trong già đình nghèo." Tô Dĩnh gọi cô giải bày tâm sự: "Người nghèo thì nghèo nuôi, người giàu thì giàu nuôi, chỉ cần con trai vui vẻ khỏe mạnh là chị mãn nguyện rồi. Đến khi nó tự trưởng thành được, muốn ra ngoài học đại học, chị lại đi theo nó."

Cố Tân hỏi: "Đã nghĩ đặt tên gì chưa?"

Cố Tân hé môi nói ra: "Cố Niên."

"Tại sao?"

"Ngày hôm nay mừng năm mới mà."

"..." Cố Tân cười khô khốc hai tiếng: "Nghiêm túc à? Có cần phải tùy tiện vậy không chứ?"

"Niên niên hữu dư, thụy tuyết triệu phong niên (*), không phải tốt lắm sao."

(*) Hằng năm dư thừa, tuyết rơi đúng lúc triệu năm bội thu. Tạm hiểu là làm đâu được đó.

Cố Tân xoa mũi: "Hay là đặt tên Cố Niệm, khiến cho thằng bé luôn nhớ tâm hồn phải hướng thiện... còn nhớ mãi không quên."

Tô Dĩnh cụp mắt hơn nửa ngày chỉ có bỉu môi, vẻ mặt chán chường: "Cô là người có quyền." Rồi nói: "Vậy gọi là Cố Niệm."

"Tên cún cơm thì thế nào?"

"Chó con thối thì thế nào?"

Cố Tân bất giác bật cười: "Gọi thẳng là bóng thối luôn đi, ông chú Tôn nhà đối diện cứ gọi cháu trai cái tên này, Chu bóng thối, Cố bóng thối, hay lắm đấy."

"Có con trai cô mới gọi là bóng thối." Tô Dĩnh trừng mắt, thò tay qua, hướng về phía cô mà nhéo vào eo: "Có người cô nhỏ như cô không, còn đem con tôi ra làm trò vui."

"Chó con thối thì tốt hơn chỗ nào." Cố Tân vui vẻ, sợ động phải đứa bé, rụt người né sang một góc giường: "Đừng cù nữa, đừng cù nữa, em sai rồi."

Thằng bé con mở to hai mắt nhìn họ nháo nhào, quơ bàn tay nhỏ bé cũng muốn tham gia, con mắt lóe sáng, mang theo tiếng cười, một mình cuống cuồng, rồi lăn lốc tự trở mình.

Hai người sửng sốt, chứng kiến đứa nhỏ lần đầu tiên lật mình, trong lòng vui mừng, viền mắt bất giác trào nước.

Sau đó lại đặt cho thằng bé tên là tiểu Khả Lạc, ngụ ý vừa vui vẻ vừa hạnh phúc, hy vọng thằng bé có thể không lo không âu trưởng thành thật êm ấm.

Đầu xuân năm sau, Cố Tân bắt tay vào thu dọn khoảng sân.

Trong nhà không có cào cuốc, nhưng diện tích sân sau và sân trước không nhỏ.

Cô định mua chút hạt giống rau dưa trồng ở sân sau, làm lại khoảng đất sân trước lần nữa, bên cạnh trồng vài cây hoa cỏ, đặt một cái bàn, sẽ cho thêm một dãy ghế chống mục, may vài cái gối dựa, bật lên làm tấm che nắng.

Tính một cách đơn giản nhất, công trình này không hề nhỏ.

Lúc còn sống Cố Duy cho Tô Dĩnh không ít tiền, nhưng tiền phải để lại cho Tiểu Khả Lạc, tuyệt đối không thể chạm vào. Hai người họ không phải là cô gái yếu ớt gì, sang nhà hàng xóm mượn công cụ, vơ vét vứt bỏ vật liệu, theo bản vẽ thiết kế trên mạng, chuận bị tự mình ra tay.

Chạng vạng hôm nay, gió nhẹ thổi vào mặt.

Tiểu Khả Lạc nằm trong chiếc nôi rung giữa góc sân gặm ngón tay.

Cố Tân đứng phía xa cưa tấm ván gỗ, Tô Dĩnh mang bao tay nhựa, rồi từ góc đưa ra hai khúc gỗ bị bỏ không: "Cái nhỏ này đúng không?"

Cố Tân dừng tay, đối chiếu với bản vẽ: "Đúng."

Tô Dĩnh cười: "Không biết cái bàn này có dùng được hay không."

"Dĩ nhiên là có thể."

"Cố Tân."

Hai người đang nói, ngoài cửa có người gọi cô.

Cố Tân quay đầu, nhìn một nam một nữ đứng ở cửa.

Khuôn mặt người đàn ông khôi ngô, thân hình cao lớn, mặc áo thun màu xanh mỏng quần thể thao rộng rãi, hai tay nhét trong túi, dáng vẻ chín chắn điềm tĩnh.

Người phụ nữ bên cạnh cao đến đầu vai anh, trong lòng con ôm một đứa con trai, tóc dài ngang vai, đôi mắt lớn to tròn, liếc mắt qua cũng cảm thấy được là một cô gái có tính cách tinh quái.

Cố Tân nhìn kỹ vài giây, bỗng cười lên: "Anh Tần Liệt."

Tần Liệt cười cười, dẫn cô gái đi sang: "Nghe em em quay về, anh qua xem thế nào."

Cố Tân gỡ bao tay ra, đi tới chào đón: "Mấy hôm trước còn nghe chị Tần Xán nhắc đến anh, nói bây giờ anh đang ở Hồng Dương." Cô bất giác lại đến bên cạnh cô gái kia.

Cô gái xinh đẹp chớp mắt vài cái, tự giới thiệu: "Tôi là Từ Đồ." Ngón tay chỉ sang bên cạnh: "Vợ anh ấy."

Tần Liệt rũ mắt, bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô một cách rất tự nhiên, liếm môi một cái không nói chuyện.

Cố Tân nhanh chóng chào hỏi người ta: "Chào chị dâu." Rồi kéo Tô Dĩnh qua: "Đây là chị dâu của em."

Tô Dĩnh nhìn đứa con trai trong lòng cô ấy: "Đáng yêu quá, bao nhiêu tuổi rồi?"

Từ Đồ đáp: "Hơn một tuổi."

"Con tôi phải gọi thằng bé là anh trai rồi, đang nằm bên kia, có muốn qua xem không?"

"Được đấy."

Tần Liệt cản người trước mặt lại, nói líu nhíu, "Ôm cho cẩn thận, chân quơ quàng, lát nữa lại ngã."

Từ Đồ lén bỉu môi, cánh tay thoát ra, đi theo Tô Dĩnh ra góc sân.

Cố Tân đưa ghế cho Tần Liệt ngồi.

Rất nhiều năm trước, anh ta chính là nhân vật gương mẫu trong thôn, là "con nhà người ta" trong miệng của người lớn, tâm tình thành thật, cách xử sự phép tắc đáng tin, lớn hơn Cố Duy sáu, bảy tuổi.

Khi ấy có vài chàng trai trẻ đi khắp nơi gây rối, trong thôn không ai trị được, nhưng lại sợ suy nhất Tần Liệt.

Tần Liệt không nói nhiều, hỏi cô: "Dự định ở lâu dài?"

Trong ấn tượng của Cố Tân vẫn còn lưu giữ hình ảnh khi anh dạy dỗ người khác, ít nhiều cũng có chút kính nể: "Không nghĩ xa như vậy, tạm thời cứ ở thế thôi."

Anh gật đầu, cánh tay khoanh trước ngực, một lát sau mới nói: "Nghe nói rồi."

Biết ý của anh ta, Cố Tân mím môi.

Tần Liệt không hỏi kỹ, chỉ nói: "Anh A Phù và anh Vĩ vẫn còn ở đây, đều trông coi em lớn lên, không cần khách sáo, có gì cứ mở miệng. Phần lớn thời gian chị Tần Xán đều ở đây, em có thể tìm chị ấy trò chuyện."

Sóng mũi Cố Tân trào lên hơi cay, đáp lời, rồi cúi đầu.

Một lúc sau: "Muốn đóng cài bàn?"

"Tò mò vớ vẩn thôi."

"Cái bản lề này cắt sai rồi."

Cố Tân: "..."

Hai người không ngồi bao lâu thì đứng dậy rời đi.

Cố Tân đưa họ đến cửa nhà chính, chưa đi được vài bước, đã thấy Tần Liệt đón lấy con trai, hai người nói gì đó, cô gái kia bỗng nhiên kiễng chân kéo cổ anh ta xuống, chạm lên hôn một cái.

Tần Liệt thuận thế ôm lấy hông cô, khom người hôn đáp trả.

Tần Liệt để cho Cố Tân ấn tượng vô cùng nghiêm khắc, không ngờ rằng lại có thể dịu dàng thân mật với Từ Đồ như vậy, còn chủ động đến thế.

Cố Tân trở nên bối rối, đại não đã trống rỗng rõ lâu, bóng dáng người đàn ông mà cô luôn cố gắng xóa bỏ bỗng nhiên vùng dậy, lồng ngực bị thứ gì đó nặng nề níu chặt.

Cô không dám nhìn nữa, mím chặt môi, quay đầu chạy vào trong sân.

Ngày hôm sau, A Phù và anh Vĩ lại đến giúp cô đóng bàn.

Rồi hai ngày sau đó, mặt đất được san phẳng, bạt che nắng được treo lên, gỗ chống mục cũng được tìm đến.

Việc trồng trọt rau dưa sau vườn là bác gái Thôi nhà cạnh bên giúp đỡ, con trai con gái của bà đều ở trong thành, cháu chắt quanh năm suốt tháng không được nhìn mặt, cho nên rất thích Tiểu Khả Lạc, ôm lấy không muốn rời.

Nơi đây càng ngày càng có không khí nhà cửa, láng giềng hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, đối xử rất tốt với cô và Tô Dĩnh.

Chớp mắt lại thêm hai ngày nữa trôi qua, Tô Dĩnh muốn lên trấn trên mở cửa hàng.

Cố Tân đang rửa cà chua, quay đầu nhìn cô ấy: "Mở cửa hàng gì?"

Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc: "Cửa hàng bán quần áo, không thể ngồi ăn mãi được, phải để dành ít tiền cho Tiểu Khả Lạc."

Cố Tân im lặng trong vài giây, rửa cà chua xong đưa cho cô ấy: "Chị... thực sự dự định như vậy?"

"Muốn đi thì em đi đi." Tô Dĩnh liếc mắt nhìn cô, cắn miếng cà chua, nước chảy xuống, cô ấy lấy một cái khăn tay lau: "Chị đi em cũng định ở lại chốn này?"

Cố Tân vẩy khô nước trên tay, ngồi xuống cái ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nơi đây núi xanh sông thẳm, không khí tươi mát.

Người lại đơn giản, không cần phải vắt hết đầu óc để xem giao tiếp như thế nào.

Chơi đùa với Tiểu Khả Lạc, cuốc đất trồng rau, cả ngày có thể không cần nhìn thời gian, tự cung tự cấp, trải qua cuộc sống an nhàn, tâm cũng yên tĩnh.

Cô nói: "Em vốn không thích thành phố lớn."

Tô Dĩnh cắn mấy miếng cà chua: "Vừa khéo, chị cũng không thích." Ngón tay cô ấy vòng quanh môi: "Đợi Tiểu Khả Lạc lớn hơn chút nữa, hai chúng ta phải lên trấn trên mở cửa hàng bán quần áo, được không?" Cô ấy đưa bả vai chạm vào vai cô.

Cố Tân liếc mắt qua: "Tiền vốn ở đâu ra?"

"Trước tiên vây quỹ của Tiểu Khả Lạc, viết cho thằng bé giấy nợ, buôn bán có lời sẽ trả lại."

Cố Tân bỉu môi, "Sao chị biết sẽ không bị lỗ."

"Cái miệng quạ đen của em, đầu óc của chị đây vẫn còn linh hoạt đấy, chắc chắn không thành vấn đề." Tô Dĩnh nháy mắt với cô.

Cố Tân tặc lưỡi một tiếng, bỗng nhiên chú ý đến cái khăn tay Tô Dĩnh đang giữ.

Toàn thân cô cứng đờ vài giây, đưa tay kéo sang, chậm rãi mở ra, chất vải thô mang theo màu hồng, đường viền hoa, ở mép khăn còn thêu một chữ "Tân" xiêu vẹo.

Ngày ấy ở thôn Cao Tháp cô chỉ thêu bừa, ban đầu định tặng cho Lý Đạo, nhưng vừa nghĩ đến cái màu sắc đầy nữ tính này anh chắc chắn sẽ rất ghét, huống hồ hiện nay người dùng khăn tay cũng rất ít, anh lại càng không phải, cho nên vẫn không đưa.

Chuyện đã từ rất lâu rồi, còn tưởng rằng mình đã quên, gặp lại đồ vật cũ, thì ra ký ức vẫn rõ ràng đến thế.

Tô Dĩnh nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của cô, khẽ hỏi: "Cái này... không thể dùng à?"

Cố Tân xốc lại tinh thần.

Tô Dĩnh nói: "Chị thấy chất vải khá mềm, nên đã lau nước bọt cho Tiểu Khả Lạc." Cô hỏi thăm dò: "Rất quan trọng?"

Cố Tân hít sâu một hơi, đưa trả khăn tay cho cô ấy, cười nói, "Không, không quan trọng, đương nhiên có thể dùng."

Tháng tư năm sau, Cố Tân đến Miên Châu một chuyến.

Sau ba năm trùng kiến hậu thiên tai, thành phố Miên Châu cơ bản đã phục hồi như cũ.

Căn nhà ấy nằm ở gần khu khai phá, có hơi xa so với trung tâm thành phố, nhưng hoàn cảnh tốt, trong căn nhà đều được trang bị đầy đủ.

Cô tìm ra được cũng tốn không ít thời gian, tuy khi làm tình nguyện viên đã từng đến, nhưng cơn động đất khiến cả thành phố bị tàn phá, trên mặt đất toàn là phế tích, cảnh hoang tàn nơi nơi, vốn dĩ không thể phân biệt được phương hướng.

Cố Tân chợt nhớ đến người đàn ông lớn tuổi ấy.

Cô nhớ đến lúc ấy mình thậm chí còn không nhìn rõ dáng vẻ của ông ấy, bởi vì cả người ông đều bị đè dưới tầng xi măng nặng trịch, cốt thép đâm xuyên cơ thể ông, chỉ còn mỗi một cánh tay dính đầy máu, chầm chậm cào trên mặt đất.

Chính động tác cào đất nhỏ bé ấy đã thu hút sự chú ý của Cố Tân, cô nhanh chóng gọi người qua giúp.

Cố Tân quỵ rạp trên mặt đất, nắm tay ông ấy, nói với ông ấy rằng phải chịu đựng, chẳng mấy chốc sẽ có người tới cứu ông ấy.

Trên nền xi măng còn đầy đống vỡ nát và vật nặng ngổn ngang, ông ấy chỉ dựa vào he hở lớn bằng bàn tay mà hít thở, đến cuối cùng đã không thể chịu đựng được, dùng hết sức còn sót lại nắm chặt tay Cố Tân, cầu xin cô giúp ông chuyển lại một câu nói.

Cố Tân nhớ rõ ngày hôm sau mưa lớn rơi xuống thành phố Miên Châu, cô vẫn luôn ghi nhớ lời nhắc của ông ấy, đi đến chỗ ngày hôm qua nhìn nhiều lần.

Cô thấy có một người đàn ông quỳ trên đống đổ nát, dưới cơn mưa lớn anh đã gào lên đau đớn xé cả tim gan.

Cô không có ấn tượng quá sâu sắc với anh, bởi vì trong hoàn cảnh lúc ấy, người có tâm trạng giống như anh thực sự rất nhiều.

Bức tường bên cạnh lung lay sắp đổ, bỗng nhiên sụp đổ đập lật xuống mặt đất bên cạnh anh.

Cố Tân chạy nhanh đến, người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngửa mặt quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống mặt anh, mặt đất xung quanh bị quấy động đến khói bụi bay cuồn cuộn, màn sương mờ ảo, không nhìn thấy gì rõ ràng.

Đầu tiên Cố Tân kiểm tra anh có bị thương hay không, tuy cảm thấy tỷ lệ rất nhỏ, nhưng vẫn thử dò hỏi anh có biết bác Lý là ai không.

Đôi mắt người đàn ông bỗng nhiên di chuyển, hơi cụp mắt, nhìn thẳng về phía cô.

Cố Tân cởi áo khoác che trên đỉnh đầu anh, khẽ mở miệng: "Nếu như biết, tôi giúp bác ấy chuyển một câu, nếu như không phải, cũng xem như người thân của anh để lại cho anh."

Người đàn ông chợt giữ lấy cánh tay cô.

Cố Tân bị đau, nhưng không tránh né: "Bác ấy nói bác ấy biết hết. Bác ấy nói khi còn bé dạy anh viết bốn chữ "đường đường chính chính" này, hy vọng bây giờ anh còn có thể viết được."

Cố Tân không có cách nào hiểu rõ được cảm giác của anh, khi chuẩn bị đứng dậy, bị anh bất chợt ôm vào lòng.

Cô biết rằng đó không phải là sự mạo phạm, cũng không tiếc rẻ cho anh một cái ôm thiện ý.

Cô ghé vào người anh, chầm chậm vỗ cánh tay anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao, không sao, mọi thứ đều sẽ qua thôi."

Khi ấy, Cố Tân đương nhiên không biết, vài chữ ấy lại có uy lực lớn thế nào.

* * *

Cố Tân ở Miên Châu đợi một ngày, rồi cho thuê nhà.

Đối phương là một đôi vợ chồng son vào thành phố đi làm, người rất giản dị, hỏi cô có thể giao thiếu chút tiền thế chấp không, sau đó sẽ trả tiền theo tháng.

Cố Tân vui vẻ bằng lòng, đưa địa chỉ, bảo họ trực tiếp gửi tiền đến nhà tù giam giữ Lý Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.