Một Ngày Ba Bữa

Chương 18



Hạ Hiểu cảm nhận được nhịp tim của Ôn Sùng Nguyệt, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

Cô đứng hình mất hai giây, mới rút tay ra.

Vấn đề “lương tâm” tạm thời kết thúc, Ôn Sùng Nguyệt, có chút bất lực trêu chọc nói: “Trong lòng em, anh là một con sói háo sắc sao?”

Hạ Hiểu đang mở hộp cơm mà Ôn Sùng Nguyệt mang tới, bị câu nói của anh khiến khuôn mặt đỏ bừng, thật lâu sau mới nói nhỏ với đối phương: “...Bởi vì anh nói, chuyện này rất quan trọng.”

Ôn Sùng Nguyệt xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cơ bắp, đầy gân xanh, vừa có nét trưởng thành vừa ẩn chứa nét quyến rũ, hằn lên những vết xước do móng tay của Hạ Hiểu cào.

Hạ Hiểu dời tầm mắt.

Ôn Sùng Nguyệt lấy ra lần lượt khay vuông đựng đồ ăn, móng heo hầm với đậu nành, cần tây và hạt điều, bánh củ cải, cháo đậu đỏ hạt dẻ, đặt lên bàn phủ đầy hoa văn dâu tây của Hạ Hiểu.

“Anh đã thương lượng với chủ nhà rồi,” Ôn Sùng Nguyệt nói với Hạ Hiểu, “Cuối tuần này, nếu em chuyển đến chỗ ở của anh, ông ta sẽ hoàn trả tiền đặt cọc và số tiền thuê nhà mấy ngày còn lại cho em.”

Hạ Hiểu sững sờ: "Ông ta dễ nói chuyện như vậy?"

Đậu đỏ luộc chín, hạt dẻ thơm ngào ngạt, cô đói quá nên ăn vội một bát nhỏ.

Ôn Sùng Nguyệt đặt phần không đụng đến trước mặt Hạ Hiểu, lấy bát cháo nhỏ còn dư lại một ít trước mặt cô đi, tiếp lời cô: “Đúng là rất dễ nói chuyện.”

Hạ Hiểu vẫn cảm thấy khó tin.

Cô ở Bắc Kinh một năm rưỡi chuyển nhà ba lần, chủ nhà hiện tại là người nhiều chuyện nhất, thích làm khó người khác nhất.Trước đó, vì tranh chấp hóa đơn tiền nước, Hạ Hiểu muốn trò chuyện với đối phương, nhưng kết quả là bản thân không nhịn được bị nói đến bật khóc.

Ôn Sùng Nguyệt sao lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy được?

Hạ Hiểu thu hồi tầm mắt, cô dùng đũa đang gắp đồ trong bát, thì nghe Ôn Sùng Nguyệt nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ đi Tô Châu.”

Hạ Hiểu đưa mắt lên nhìn anh không chớp mắt.

“Chuyện làm ăn,” Ôn Sùng Nguyệt giải thích, “Yên tâm, anh chỉ đi một tuần thôi, rất nhanh sẽ về với em.”

Hạ Hiểu đáp một tiếng, chiếc đũa không cẩn thận gắp nát một miếng hạt dẻ nhỏ mềm.

Cô chỉ biết Ôn Sùng Nguyệt đang làm vị trí phó tổng cho một công ty nào đó, nhưng cô không rõ lắm nội dung công việc của anh, chỉ nhớ là có liên quan đến IT. Hạ Hiểu nghĩ rằng công việc này nhiều người phải tăng ca, không ngờ thời gian của Ôn Sùng Nguyệt rất dư dả. Có điều thỉnh thoảng phải đi công tác, có thể hiểu được.

Cuối tuần, Ôn Sùng Nguyệt đã sắp xếp đồ đạc của Hạ Hiểu mang đến nhà của anh.

Trong nhà này, Ôn Sùng Nguyệt có một phòng riêng để áo quần —— đúng vậy, bình thường đi làm anh không mặc áo T-shirt hay áo caro quần jean, trong tủ quần áo, treo đầy áo sơ mi. Mặc dù phần lớn là ba màu đen trắng xám, nhưng cũng dựa theo màu sắc từ nhạt đến đậm, có hoa văn hay không, có phải thuần sắc hay không, v..v…  được đặt theo thứ tự một cách trật tự.

So ra thì áo quần Hạ Hiểu ít hơn rất nhiều.

Ngoại trừ một vài trường hợp công việc, quần áo để giữ thể diện bên ngoài, còn lại tất cả áo quần khác cộng lại, số lượng còn không bằng một phần hai số áo sơ mi của Ôn Sùng Nguyệt.

Tính chất công việc của Hạ Hiểu yêu cầu phải chú trọng cách ăn mặc trong lúc làm việc, tuy nói mua sắm nhãn hiệu nội bộ, nhân viên có thể dùng chiết khấu để mua quần áo và túi xách, chỉ có điều ngành Hạ Hiểu không có phúc lợi này. Bản thân cô cũng không có nhiều bạn thân, một trong số đó là Giang Văn Quất dùng tên của mình giúp cô chọn lựa.

Nhưng cũng không nhiều, dù sao Hạ Hiểu vẫn không thể thản nhiên mà tùy tiện mua một chiếc áo len giá hai, ba vạn. 

Trong hoàn cảnh bình thường, đồ ngủ và  áo T-shirt mềm, rộng thùng thình mặc hai ba năm là trang phục thường thấy nhất của Hạ Hiểu khi chơi trò chơi ở nhà trong kỳ nghỉ.

Ôn Sùng Nguyệt ngạc nhiên khi thấy đồ ngủ của Hạ Hiểu nhiều như vậy, từ lúc lấy ra một bộ lại tiếp một bộ đồ ngủ trong thùng giấy đóng gói chuyên dụng, đồ điều do anh xếp, không có một chút nếp nhăn, chỉ cần treo lên giá là được.

Hạ Hiểu chịu trách nhiệm treo áo.

Ôn Sùng Nguyệt cầm lấy một bộ đồ ngủ có họa tiết con vịt nhỏ, Hạ Hiểu giải thích: “Em mua khi học năm thứ tư.”

Ôn Sùng Nguyệt khen ngợi: “Rất sinh động.”

Một bộ đồ ngủ có đuôi thỏ lông xù và mũ tai thỏ.

Hạ Hiểu: “Ừ…lúc đi dạo, trong một cửa hàng nhãn hiệu bình dân nhìn thấy.”

Ôn Sùng Nguyệt đánh giá: “Mới lạ thú vị.”

Một chiếc áo thun cotton nguyên chất, phía trên in hình Paperman, lộ nửa người trên, cơ bắp rõ ràng.

Hạ Hiểu giật mình, đi tới cầm lấy bộ đồ ngủ, ôm vào ngực: “Để em, em có thể tự làm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.