Hồi học đại học có hơi buông thả, trí nhớ phát huy đỉnh cao ở tuần thi cuối kỳ, càng gần ngày thi thì trí nhớ càng tốt, nhất là trước khi vào trường mấy phút đồng hồ, ở trên hành lang ghi nhớ, có thể được xem là trí nhớ mạnh nhất.
Sau khi tốt nghiệp thì không ổn, có những lúc không có cách nào từ chối việc tăng ca, để nghỉ phép thì lại rất khó tìm thời gian để nghỉ ngơi, năm ngoái một số việc làm thêm không thể từ chối, khó tìm thời gian nghỉ ngơi, năm ngoái có rất nhiều ngày phép đều được tích lũy qua thời hạn rồi mà còn chưa kịp xin nghỉ.
Sau bữa trưa, Hạ Hiểu muốn kiểm tra vé máy bay và thời gian từ Bắc Kinh đến Vô Tích, vô thức nhấp vào Taobao để xem những thứ đã mua gần đây đến đâu rồi; sau đó mở vòng bạn bè để xem tin tức mới nhất từ
bạn bè - Giang Văn Quất đăng một bài đánh giá về nhà hàng, Hạ Hiểu chú ý tới có hai bộ đồ ăn trong hình, cô ấy chắc đang hẹn hò với ai đó; Cuối cùng, cô mở Weibo ra, đầu tiên là lướt hotsearch, sau đó xem trang đầu có cô vợ nào đang rải đường không, có cần phải tự mình phát ra tiếng sói tru không…
Sau khi cảm thấy thỏa mãn nhìn xung quanh, Hạ Hiểu tắt máy, ngây người.
Hạ Hiểu cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra được, chỉ có thể lắc đầu.
Quên đi, nghĩ không ra thì quên đi, đợi một lúc là được.
Cuối tuần ngắn ngủi mới đó đã qua, giống như một chiếc máy bay giấy mũi nhọn sau khi được gấp lại thì bay đến phương xa.
Ngày hôm sau, Hạ Hiểu lại bắt đầu cuộc sống động vật xã hội bất hạnh của mình, may mắn duy nhất là bữa sáng do Ôn Sùng Nguyệt chuẩn bị và một hộp cơm trưa.
"Chỉ cần cho hộp cơm vào lò vi sóng trong năm phút là được rồi, bên trong có salad hoa quả, salad hoa quả không thể hâm nóng, hiểu không?" Ôn Sùng Nguyệt dặn dò, “Uống nhiều nước, thường xuyên nhìn vào màn hình máy tính sẽ làm tổn thương mắt, thỉnh thoảng đứng lên hoạt động một chút.”
Hạ Hiểu nói, "Anh thật giống như phụ huynh ngày đầu tiên đưa con đi học.”
Ôn Sùng Nguyệt vỗ vào cái trán của cô: "Nếu như bỏ được thói quen lệ thuộc vào đồ ăn bên ngoài này, có lẽ anh sẽ yên tâm hơn một chút."
Giờ giấc làm việc của hai người không khác nhau lắm, có điều không thuận đường, một Nam một Bắc.
Theo kế hoạch ban đầu, Ôn Sùng Nguyệt đưa Hạ Hiểu đến công ty, tiếc Hạ Hiểu không có cách nào dậy sớm được, cô cảm thấy mình sau khi tập thể dục buổi sáng còn có thể đứng lên đã rất nỗ lực rồi.
Dù sao cô chỉ là một người bình thường,một trạch nữ không thích vận động thích coca, không thích thể thao và mê coca, không thể chịu đựng muôn ngàn thử thách của thầy Ôn.
Ngày lễ tình nhân không còn xa, mọi thứ đang từng bước được tiến hành. PR và MKT cùng nhau lên phương án kế hoạch, tìm kiếm ngôi sao, quay phim và video, thực hiện các hoạt động trong ngày lễ tình nhân. Lập kế hoạch cho ngày lễ tình nhân hàng năm không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt cho quảng cáo làm đẹp cho các thương hiệu xa xỉ, phải kết hợp cùng với rất nhiều công ty bên ngoài. Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày lễ tình nhân, các vật liệu để trực tiếp đã được chuẩn bị xong từ sớm, các video trực tuyến cũng đang được tự động đăng lên ——
Ngôi sao rõ ràng đã kết hôn nhưng anh ta đã gọi người hành nghề không tốt để phục vụ tận nơi trong căn hộ của mình. Sau khi bị người dân trong khu khiếu nại, cảnh sát mang anh ta xét nghiệm, bất ngờ phát hiện anh ta còn dính đến thuốc cấm.
Là một ngôi sao vi phạm pháp luật.
Khi tin tức nổ ra, Hạ Hiểu đang vui vẻ trông chừng lò vi sóng chờ bữa trưa của mình.
Trong lúc chờ hâm nóng, Hạ Hiểu ăn món salad hoa quả mà Ôn Sùng Nguyệt dặn không thể hâm nóng trước tiên. Ức gà xé nhỏ luộc ướp muối, trộn với lê trắng thái hạt lựu, cà chua nhỏ, nhân óc chó, sả và gừng Myoga, còn có lá bạc hà tươi mới hái, Ôn Sùng Nguyệt tẩm nấm truffle và tiêu đen, nhạt mà nhẹ nhàng khoan khái, Hạ Hiểu một hơi ăn sạch, mới nghe đồng nghiệp kinh ngạc kêu lên: "Trời ơi”
Hạ Hiểu đến gần hỏi: "Trời ơi cái gì?"
Đồng nghiệp đưa điện thoại cho Hạ Hiểu, đứng đầu hotsearch là tên ngôi sao đó, phía sau mang theo một chữ bạo.
Hạ Hiểu bấm vào, xem tin tức.
Cô ấy thực sự muốn thăm hỏi gia đình tổ tông của ngôi sao đó.
Bây giờ không thể suy nghĩ về những chuyện này, các cấp cao đều đã đi họp, chuyện cấp bách, đến bữa trưa bọn họ cũng chẳng quan tâm mà ăn.
Tình hình của Hạ Hiểu có vẻ khá hơn một chút, dù sao anh cũng chỉ là con tôm nhỏ trong công ty, trước khi cấp trên giao nhiệm vụ, vẫn có thể ăn cơm trưa lấp đầy bụng trước.