Vài giây sau, Tống Triệu Thông lại hoảng hốt nói: "Này, chỉ là ra ngoài chơi vài lần thôi mà. So với nhà chú Tư, em còn chưa đủ an ổn sao..."
Sau khi than phiền một lúc lâu, Tống Triệu Thông lại hạ giọng nói với anh: "Đại ca, không được, lần này anh phải giúp em một tay. Mẹ nghe lời anh nhất."
"Đừng gấp," Ôn Sùng Nguyệt vuốt ve lỗ tai con mèo, rũ mắt xuống, "Nghe anh nói, hai ngày nay cậu đi ra ngoài trốn trước, đợi bà hết giận thì cậu trở về."
Tống Triệu Thông luôn miệng đồng ý, nói thêm một số chuyện rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Ôn Sùng Nguyệt nghiêng người nhìn, trong phòng ngủ vẫn yên lặng, anh nghĩ một lúc, lại gọi điện thoại cho cậu em Trần Trú Nhân để nhờ chút chuyện.
Hiện tại Hạ Hiểu vẫn chưa thích hợp để gặp Bạch Nhược Lang.
Trong chuyện nghỉ việc này, cô không bị chứng trì hoãn ảnh hưởng. Cô nhanh chóng hoàn thành các thủ tục nghỉ việc và bàn giao công việc thuận lợi.
Ngày đầu tiên sau khi nghỉ việc, để ăn mừng, Hạ Hiểu ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Cô ấy đã rủ Giang Văn Quất cùng đi ăn món Quảng Đông, chọn nhà hàng Quảng Đông mà lần trước Ôn Sùng Nguyệt đã đưa cô đến.Bây giờ đang có món đặc biệt là nem rán, món kiểu Quảng Đông do quán mang lên và do Ôn Sùng Nguyệt làm có hương vị khác nhau. Da nem rán rất mỏng được làm từ bột mì nóng cán ra, bọc với nguyên liệu cũng khác nhau, thịt lợn thái nhỏ, gà, tôm, thêm lá hẹ vàng, măng sợi, nấm hương cắt sợi... Chiên cho đến khi khô vàng, ăn rất tươi mới.
Ngoài ra còn có món bánh khoai môn tổ ong do Ôn Sùng Nguyệt giới thiệu, dùng khoai môn Lệ Phố và mì trong tạo thành, có hình bầu dục, cẩn thận cắn dọc theo rìa để đỡ nóng. Vỏ ngoài giòn, bên trong mềm mại, mịn màng, nhân bên trong tràn đầy tôm tươi, hương vị của măng, tấn công trong miệng.
Giang Văn Quất hỏi Hạ Hiểu, "Em vẫn chưa gặp mẹ của Ôn Sùng Nguyệt sao?"
Hạ Hiểu lắc đầu.
Một lúc sau, cô hỏi: "Có phải là họ Bạch hay không?"
Giang Văn Quất gật đầu.
Cô quản lý vóc dáng khá là nghiêm khắc, hiếm khi ăn đồ chiên rán, chỉ ăn thử một chút khoai môn, phần nhiều là ăn gà nấu với dầu hoa hồng.
Có lẽ do ở với bạn trai cũ đã lâu nên dưỡng thành một cái miệng kén ăn, cực kỳ kén chọn. Gà làm hôm nay không tệ, thịt mềm mềm, vị mặn hấp dẫn, có mang chút ít vị ngọt.
“Không gặp cũng tốt.” Giang Văn Quất nói: “Người họ Bạch rất quyền thế, chúng ta và họ không phải cùng một đường.”
Hạ Hiểu nghe vậy thì sững sờ, người phục vụ đem một món ăn hấp đặt trước mặt Giang Văn Quất.
Giang Văn Quất ngẩng đầu: "Mang thêm cho chúng tôi hai ly trà lúa mạch, cám ơn."
Cô lại trải khăn ăn ra một lần nữa, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hiểu, mỉm cười.
"Có điều em yên tâm," Giang Văn Quất an ủi, "Ôn Sùng Nguyệt với bọn họ không cùng một loại người."
Khi rời đi, lại gặp một người bạn học cũ ở quầy thanh toán. Là lớp trưởng hồi cấp ba, anh ta họ Dương tên Diệp. Lúc đầu, Hạ Hiểu không nhận ra, đang mở—- ra liền nghe thấy người bên cạnh vui mừng nói: "Sủi cảo?"
Hạ Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mang áo phông đen quần tây đen, làn da cũng rám nắng, hơi bối rối: "Anh là..."
Hạ Hiểu không nhớ ra được chuyện này, nhưng cô nhớ được người này: "A."
Ở trường cấp ba, Hạ Hiểu là một người hướng nội, không có giao lưu kết thân với ai, quan hệ với các bạn trong lớp cũng chỉ nhàn nhạt.
Về phần lớp trưởng Dương Diệp này, trong đầu cô chỉ có một ấn tượng mơ hồ, không rõ ràng.
Đối với một người sợ xã hội mà nói, việc vô tình gặp phải một người bạn học cũ đã lâu không gặp mà mối quan hệ không mấy tốt đẹp là một chuyện rất kinh khủng.
Bình thường khi đi trên đường, Hạ Hiểu luôn đeo tai nghe cho dù có đang nghe nhạc hay không; nếu như không thể từ chối được buổi họp mặt bạn bè, khi mà không muốn nói chuyện phiếm, Hạ Hiểu sẽ liều mạng vuốt điện thoại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Tuy nhiên, với biện pháp như vậy, khi đối diện với một người có khả năng giao tiếp mạnh mẽ thì hoàn toàn không có hiệu quả.