"Em tên Hạ Hiểu." Hạ Hiểu cẩn thận từng li từng tí nói, "Thầy Ôn, ngài còn nhớ rõ không? Lớp 12, em có học lớp phụ đạo của thầy, lớp tiếng Anh."
Ôn Sùng Nguyệt nhướng mày: "Lớp phụ đạo?"
"Đúng vậy." Hạ Hiểu nói, "Có lúc trời tối, em bị lỡ xe buýt, thầy lái xe đưa em trở về nhà."
Lúc nói những lời này, giọng nói của Hạ Hiểu rất nhỏ, bản thân cô cũng không biết cách giao tiếp với người lạ, lúc đi học cũng sợ giáo viên. Huống chi, hiện tại Ôn Sùng Nguyệt đơn giản là người xa lạ + khác phái + thầy giáo, bây giờ Hạ Hiểu còn có thể nói chuyện bình thường đã rất không dễ dàng.
Giang Vãn Quất mới đầu còn đang nghi ngờ lúc này đã minh bạch, cô ấy nói: "Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?"
Ôn Sùng Nguyệt nhìn Hạ Hiểu, anh cười: "Thật là tình cờ, Hạ Hiểu."
Hạ Hiểu đã bắt đầu sợ.
Tựa như bé nhím nhỏ, cô cố gắng muốn co người lại, tốt nhất co thành một quả cầu, chạy vào bên trong bụi thực vật, ai cũng nhìn không thấy cô.
Hạ Hiểu nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ cùng người từng là thầy giáo của mình xem mắt, nhịn không được quay sang cầu cứu Giang Vãn Quất.
Tiếc là Giang Vãn Quất chỉ vỗ vỗ bờ vai của cô, cười nói: "Nắm bắt cho tốt."
Hạ Hiểu: "..."
Hạ Hiểu hoàn toàn không biết "Nắm bắt cho tốt" là gì, cô không có cách nào đối xử với Ôn Sùng Nguyệt như người khác phái bình thường. Đành phải cứng ngắc ngồi ở đó, lúc nhịn không được bắt đầu bóp lòng bàn tay, Hạ Hiểu nghe được Ôn Sùng Nguyệt hỏi: "Em muốn uống trà gì? Mao tiêm, châu lam, vũ tiền hay là hương phiến?"
Hạ Hiểu nhỏ giọng nói: "Hương phiến ạ."
Cô luôn luôn chọn cái cuối cùng.
Chứng lựa chọn khó khăn + sợ xã hội, vô luận là đối mặt với lời đề cử của nhân viên cửa hàng kem hay là với sự lựa chọn đồ ăn đồ uống trong nhà hàng, cô luôn chọn cái cuối cùng. Đang lúc khẩn trương, chỉ có chọn cái cuối cùng mới có thể nhớ kỹ tên được.
Nước trà rất nhanh được đưa tới, bên trên khay trà đồng thau sáng bóng bày ấm trà bằng sứ, hai chén trà nhỏ, tách trà nơi này không có nắp, Ôn Sùng Nguyệt tự tay rót trà cho Hạ Hiểu, Hạ Hiểu nhịn không được đứng lên, hai tay nhận lấy, tất cung tất kính: "Cảm ơn thầy Ôn."
Ôn Sùng Nguyệt buồn cười: "Em đối với một người muốn kết hôn với em mà còn gọi là thầy?"
Hạ Hiểu sửng sốt, cô há hốc mồm, muốn nói gì đó.
Ôn Sùng Nguyệt đưa chén trà đầy bảy phần cho Hạ Hiểu, anh nói: "Tôi đã không phải thầy của em, em không cần câu nệ như vậy... Hạ Hiểu? Tôi có thể gọi em là Tiểu Hạ không?"
Giọng điệu của anh cũng không cao, như là trấn an một bé nhím nhỏ đang bị hoảng sợ.
Hạ Hiểu gật đầu: "Có thể."
"Trực tiếp gọi tên tôi đi." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Tôi tên Ôn Sùng Nguyệt, Sùng Nguyệt, Vãn Quất hẳn là nói qua cho em rồi nhỉ?"
"Đúng thế."
Hạ Hiểu đáp trả một cách máy móc, trong lòng còn băn khoăn câu nói mới vừa rồi.
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Tôi lớn hơn em tám tuổi, trước mắt làm công việc liên quan đến IT —— "
"Chờ một chút." Hạ Hiểu cắt ngang anh, cô do dự một chút, chần chờ, "Anh đây là?"
"Tôi đã đến tuổi kết hôn rồi." Ôn Sùng Nguyệt hai tay khép lại, anh mỉm cười nói, "Tiểu Hạ, tôi cho rằng em là một đối tượng kết hôn hoàn mỹ."
Hạ Hiểu sửng sốt.
Lần đầu tiên cô gặp phải lời đề nghị thẳng thắn như vậy, trực tiếp làm rõ mục đích, khiến một người sợ xã hội càng thêm không chỗ che thân, ngay cả lời nói uyển chuyển cũng không nói ra khỏi miệng được.
Lúc này đồ ăn được bưng ra, cháo gà uyên ương, thịt nghêu hai cồi hầm măng trân châu bảo, cá hầm dứa sốt giấm đường, ngó sen xào, bò trộn hoa quả tươi, thịt viên bánh đậu kết hợp với bò trộn hoa quả tươi..
Rất rõ ràng, Ôn Sùng Nguyệt không phải loại người tuân theo quy củ "khi ăn không nói chuyện", trong lúc Hạ Hiểu cúi đầu ăn cơm, anh chậm rãi bày tỏ yêu cầu của mình với cô.
"Thẳng thắn mà nói, tôi muốn tự lựa chọn đối tượng." Ôn Sùng Nguyệt chậm rãi giải thích, "Chứ không phải là bị người lớn sắp xếp."