Có một số việc, cho đến bây giờ Lâm Thư ngốc nghếch cũng ngờ
đến, ví dụ như: lần đầu tiên Tô Mặc nhìn thấy Lâm Thư, so với tưởng tượng của
cô còn sớm hơn rất nhiều.
Suốt cả một buổi tối, cha mẹ không ngừng gọi điện thoại tới,
muốn khuyên anh thay đổi ý định, thậm chí vận động tất cả bạn bè của anh, làm
cho Tô Mặc phiền toái vô cùng, vuốt vuốt mi tâm ném điện thoại di động xuống, mặc
áo khoác vào, đi thẳng ra cửa. Suy nghĩ một chút, buổi sáng còn hai tiết học nữa,
bất tri bất giác lại đến trường học
Thời tiết đã vào cuối thu, khí trời hơi lạnh, sáng sớm chắc
chắn có sương mù. Sáu giờ, trong trường học vẫn còn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng ở
các ngóc ngách gặp mất sinh viên chăm chỉ đang cầm sách tiếng anh lớn tiếng đọc.
Tô Mặc đi bộ trên đường mòn trong rừng của trường học, cảnh
vật trước mắt mờ nhạt không nhìn rõ, không khỏi nhíu mày. Tìm một chiếc ghế đá,
ngồi ở dưới gốc cây một cây cổ thụ, nhắm mứt dưỡng thần
"Chị Tiếu à, chị tha cho tiểu nhân đi! Thà phá họa mười
ngôi miếu, còn hơn phá họa một mối nhân duyên, tại sao cậu lại nhẫn tâm chia rẽ
tớ và cái chăn cưng của tớ, sau này cậu sẽ gặp báo ứng"
"Cậu tự nhìn eo cậu xem có giống như đang gắn lốp dự
phòng hay không, nếu cứ tiếp tục như thế, cậu có biết cậu sẽ biến thành cái gì
không? Cậu cho rằng tớ muốn chạy bộ sáng sớm cùng cậu lắm sao? Cái tốc độ này của
cậu.... ngay cả đến con kiến cũng bò nhanh hơn cậu đó" giọng nói hung dữ
là "Chị Tiếu"
"Tóm lại sẽ không thay đổi thành hoa đâu, cậu cứ yên
tâm, mắt thẩm mỹ của cậu, sẽ không vì một hạt bụi nhỏ bé như mình mà bị bóp méo
đâu"
"Lâm Thư, cậu thật sự thật sự không có một chút tiền đồ
nào hay sao? nhìn những người khác một chút xem, không phải là kẻ lông thì cũng
là vẻ mắt, soi gương thoa nước hoa hồng? Đều là hi vọng bản thân có thể thu hút
ánh mắt của giống đực. Còn mục tiêu của cậu là cái gì chứ?"
"Mục tiêu của tớ là không sâu răng"
Giọng nói giòn tan, khiến Tô Mặc không khỏi bật cười
"Xì", những phiền toái tích tụ trong lòng cứ như vậy biến mất không
thấy. Cái người con gái tên Lâm Thư này, là kiểu người gì vậy? Tô Mặc đột nhiên
có cảm giác kích động muốn rẽ sương mù.
"Cậu, cậu, cậu..." Người con gái con lại rõ ràng
đã bị tức điên lên rồi: "Tớ phải tát bay cậu mới được"
Dường như vẫn chưa hả giận,
lại nguyền rủa một đoạn khá "Ác độc": "Lâm Tiểu Thư, Cậu
là loại người không hiểu gì về phong cách, sau này cho dù là ông chú già cũng sẽ
không thèm muốn cậu"
"Chị Tiếu, sao chi có thể nhẫn tâm như vậy? Biết rõ là
ông chú của tớ là khống mà...."
Tiếng bước chân dần dần trở nên gần hơn, ruốt cuộc nhìn thấy
hai cô bé. Bên phải là một cô gái mặc đồ thể thao, tinh thần sáng láng, ôm miệng
cười, lại khẽ chau mày, dáng vẻ bất đắc dĩ, nhìn qua cảm giác hơi quen quen; còn
bên trái là một cô gái hơi thấp một chút, tóc ngắn hoạt bát, nhưng ánh mắt lại
có chút chậm chạp không tỉnh táo, nhìn một cái cũng biết là ngủ không đủ giấc,
dáng vẻ chạy bộ cũng ngơ ngơ, thở hồng hộc, hình như là bị bắt chạu về phía trước.
Nhìn cẩn thận lại lần nữa, trên chân cô rõ ràng là đôi dép lê in hình phim hoạt
hình Đại Đầu.
Tô Mặc không nói gì bật cười, đây chắc là Lâm Thư rồi.
"Nhắc đến chú, không thể nào không nói đến Masaharu
Fukuyama nha, thực sự giống như là mộng ảo..." trong nháy mắt đó khuôn mặt
Lâm Thư nở rộ sáng chói, mặt mày cong cong, còn vui vẻ kéo kéo người con gái
bên cạnh, lảm nhảm.
Hai cô bé dần dần chạy xa dần, rồi biến mất trong làn sương
mù.
Lâm Thư phải không? Anh sẽ nhớ kỹ tên này, Tô Mặc có chút lười
biếng, có chút mơ hồ, nhớ lại vẻ mặt cô bé có đôi mắt đôi mày cong cong, lâu lắm
rồi, anh mới nở ra nụ cười tươi cho dù cực kỳ nhỏ, nhưng có lẽ chính anh cũng
không cảm nhận được.
Nhưng mà, ngày hôm sau, Tô Mặc cầm sổ điểm danh, cuối cùng
biết vì sao anh cảm thấy Tiếu Đồng hơi quen quen rồi. Cô bé này đã chọn đúng
môn tự chọn do anh dậy, đã được mấy tuần rồi, mỗi lần đều ngồi ở một vị trí cố
định, về phần Lâm Thư.... rất tốt, xem ra anh đã bắt được một phạm nhân thích
trốn học rồi đây
Tuần thứ bảy, Lâm Thư không lên lớp
Tuần thứ tám, Lâm Thư không lên lớp
Tuần thứ chín, Lâm Thư vẫn không lên lớp
...........
Tô Mặc tự nhận là bài giảng của mình không phải loại cứng nhắc
nặng nề, vậy rốt cuộc vì sao cái người gọi là Lâm Thư này chưa bao giờ lên lớp.
Một sự khó chịu được áp chế xuống đáy lòng, hay là, anh không có chút hấp dẫn
nào sao?
Đến tuần thứ mười ba, đây là buổi học cuối cùng của môn học.
Tô Mặc hoàn toàn không trông mong gì vào việc Lâm Thư sẽ đi học rồi. Thất vọng,
hoàn toàn thất vọng. Tô Mặc giải thích sự thất vọng này là vì đối với tình trạng
giáo dục đại học hiện nay.
Nhưng mà, Lâm Thư lại một lần nữa phá vỡ cái "tự cho
là" của Tô Mặc .
Nghỉ ngơi mười phút, Tô Mặc vào văn phòng giáo viên nghỉ uống
chén nước, lúc quay lại phòng học, đột nhiên nghe thấy một tiếng đập bàn nặng nề,
rồi sau đó, là giọng nói giòn giã: "Cậu, cậu, cậu......"
Cảm giác quen thuộc.
Tô Mặc đưa mắt nhìn qua, liền thấy được cái người đập bàn
kia, mặt mày cau có, rất giống với cô bé bánh bao.
Lâm Thư rốt cuộc cô cũng đến rồi.
Vốn tự cho mình là một thầy giáo không thích trêu chọc học
trò, nhưng không hiểu vì sao, thấy cái mặt bánh bao nhăn nhó của Lâm Thư, Tô Mặc
không nhị được khẽ nâng khóe miệng rất nhỏ. Biết chắc rằng cô trả lời được
nhưng vẫn gọi cô đúng dậy trả lời.
Quả nhiên, "Không thể giao hợp"? Tốt lắm, cũng có
tác dụng thay đổi không khí của lớp học đó chứ, Tô Mặc bất đắc dĩ lắc đầu cười,
đúng là kẻ dở hơi.
Nhưng mà, kẻ dở hơi này sau khi tan học lại dám len lén nói
xấu anh
"Muôn đời tiểu thụ"? Tô Mặc nhướng mày, đứng ở
phía sau Lâm Thư, cô cũng không phát hiện, ngược lại càng nói càng hăng.
Được lắm, Lâm Thư, tôi sẽ nhớ thật kĩ tên cô! Tô Mặc cảm thấy
cuộc sống của anh lâu lắm rồi không thú vị như vậy.
Cái loại chuyện xem mắt này, thật sự không có chút giá trị
gì, hai người như hai món hàng, đặt ở trên bàn cho người ta soi mói. Nhưng mà,
mẫu thân đại nhân ở trong điện thoại đã nói những lới thấm thía, Tô Mặc thật sự
không có dũng khí từ chối chuyện này, đời này, chỉ có một số chuyện là anh có
thể từ chối mà thôi.
Kết quả, lại nhìn thấy Lâm Thư, trong lúc đó Tô Mặc cũng giật
mình nhớ lại, "Đó là con gái đồng nghiệp trước đây của cha con, họ
Lâm"
Thật là trùng hợp.... khiến người ta rất vui vẻ nha!
Rất dễ nhận thấy, Lâm Thư hoàn toàn không nghĩ đến đối tượng
hẹn hò sẽ là anh, vẫn sững sờ, có chút không phản ứng kịp. Tô Mặc cẩn thận nhìn
những biểu tình sinh động của Lâm Thư, trong lòng có chút ngưa ngứa, không trêu
chọc cô ấy một lúc, thì thật có lỗi với sự an bài của số phận!
Giống như một con mèo nhỏ ngơ ngác, bạn cho nó một cuộn len,
nó sẽ tự mình chơi rất vui vẻ, bạn xem cũng vui vẻ, nhưng quan trọng hơn cả sự
vui vẻ, đó là nhìn cảnh nó bị sợi len quấn lại, không thể nào thoát ra được,
khi đó chỉ có thể nhìn về phía bạn bằng ánh mắt long lanh uất ức
Kể từ sau khi gặp Lâm Thư, Tô Mặc cảm giác có cái gì đó
không đúng. Anh không biết cái cảm giác hưng phấn ở trong lòng này từ đâu mà đến.
Sau lại nói cho Hạ Tề nghe, thì cậu ta vừa cười vừa giải thích, "Tô Mặc,
căn bản cậu chính là con mãnh thú, nhìn thấy loại động vật ăn cỏ như tiểu bạch
thỏ, đương nhiên không thể nào không kích thích mà nhào đến"
Khi đó, Tô Mặc liếc mắt khinh thường nhìn Hạ Tề, "Cậu
cho là người nào cũng xấu xa như cậu sao?" thấy đàn bà con gái là muốn
nhào tới.
Hạ Tề ở bên cạnh bất mãn nói: "Này, này, Tô Mặc, cậu
không có tư cách nói tớ nha"
Tô Mặc cầm lấy ly Whiskey trên quầy ba, uống một hơi cạn sạch.
Đúng vậy, anh cũng không phải loại người lương thiện gì, dựa vào cái gì mà chỉ
trích người khác? Đối với những người như bọn họ mà nói, đàn bà, chẳng qua chỉ
là gia vị trong cuộc sống mà thôi.
Từ trước đến giờ quán bar chính là nơi rồng rắn lẫn lộn, khi
Tô Mặc lần thứ n đẩy những người phụ nữ định làm quen với anh ra, cuối cùng
không nhịn được, muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Hạ Tề đi theo
bên cạnh, trêu chọc, "Ai, thật là đau lòng, rõ ràng là tớ cũng có dung mạo
và tài năng, nhưng tại sao lần nào người đầu tiên phụ nữ nhìn thấy đều là cậu
chứ?"
Nhìn cái nụ cười có thể được gọi là nụ cười bỉ ổi kia, khóe
miệng Tô Mặc khẽ giật một chút, cũng không có đáp lời. Hạ Tề lại lại tiếp tục,
"Tớ có cách để cho cậu thoát khỏi những người phụ nữ đeo bám kia..."
Tô Mặc tò mò nhìn Hạ Tề, chỉ thấy Hạ Tề khá "xinh đẹp"
xích lại gần, "Cưng à" Tô Mặc đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng đẩy
Hạ Tề ra.
Trong nháy mắt đó, Tô Mặc cảm nhận được một ánh mắt nóng hừng
hực phía sau, quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là con bé nha đầu Lâm Thư.
"thầy Tô, em sai rồi, thầy là công"
Khong ngờ tới cô lại nói ra như vậy, Tô Mặc đầu đầy vạch
đen, nhìn nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, không khỏi cảm thấy có giải thích cũng
bằng thừa, đang định trêu đùa cô một chút, nhưng cô đã bị làm cho sợ xoay người
bỏ chạy.
Tô Mặc đột nhiên cảm thấy phiền não, đây là đồ chơi của anh,
Hạ Tề đừng có mơ tương dòm ngó: "Học trò của tớ, không phải người có thể động
vào đâu đấy", Tô Mặc thốt lên.
"Ái chà, nương tay từ lúc nào thế? Có phải là để dành
nuôi cho mập rồi mới ăn không" Hạ Tề lên tiếng chế nhạo.
Những lời này nói nghe rất vừa lòng Tô Mặc , sau khi bắt được
con mồi, nếu như một miếng ăn ngay, thì chẳng phải sẽ rất không thú vị sao?
Chơi đùa cùng với cô một chút, nhưng thôi bỏ đi, nhìn qua một cái, cũng không
phải là dáng vẻ tươi tốt ngon miệng, chỉ cảm thấy như một con thỏ con vụng về
có thể chọc cười cho anh mà thôi.
Tô Mặc nghĩ như vậy. Vì vậy, liền ra tay nhặt con thỏ con
say rượu kia về nhà.
Càng sống chung, càng cảm thấy, hình như việc trêu chọc Lâm
Thư đã trở thành việc phải làm mỗi ngày rồi, giống như sau khi mở máy vi tính
lên, có thói quen kiểm tra hòm thư vậy.
Vào kỳ nghỉ động, tội nghiệp Lâm Thư nước mắt lương trong ôm
lấy Bánh Bao làm cái cớ, mạnh mẽ tiến vào trong nhà Tô Mặc . Thật ra thì, đối với
Tô Mặc, đây là chuyện đáng giá vui mừng biết bao.
Vốn anh còn đang lo, kỳ nghỉ đông sẽ vô cùng nhàm chán, nhưng bây giờ có người để giết thời gian, thật
tốt.
Nhưng mà....
"Anh làm người của tôi, được không?"
Tô Mặc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đem cái khăng đau cầm
trong tay quăng đi, Lâm Thư đang thổ lộ sao?
Khóe miệng không khỏi nâng lên.
Những lời này vốn phải là do con trai nói chứ? Nhìn Lâm Thư
cúi thấp đầu, gò má ửng hồng, trong nháy mắt đó, không hiểu ma xui quỷ khiến thế
nào mà Tô Mặc lại đồng ý.
Hạ Tề gọi điện thoại tới, cười nhạo anh nhanh như vậy đã bắt
đầu trò chơi rồi. Ở trong mắt Hạ Tề, đây chẳng qua chỉ là trò chơi "Thầy
trò cấm luyến" của Tô Mặc trong lúc anh nhàn hạ mà thôi, "Thế nào, rất
kích thích đúng không?"
Lúc bắt đầu Tô Mặc cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua chỉ là
tham gia một trò chơi, nếu như không phải là vì kích thích, vậy thì tại sao tim
anh lại đập nhanh như thế?
Cho đến.... đêm ba mươi tết.
Từ trước đến giờ, Tô Mặc đều một mình đón giao thừa. Ngôi
nhà kia, khiến Tô Mặc có một cảm giác tách rời, không phải do cha mẹ đối với
anh không tốt, ngược lại quá tốt khiến cho anh áy náy. Những không phải là những
thứ thuộc về anh, sẽ khiến cho anh không thể nào yên tâm thoải mái tiếp nhận.
Vì vậy, giao thừa hàng năm, anh đều một mình trải qua.
Từ lâu đã trở thành thói quen, nhưng Lâm Thư lại muốn phá vỡ
thói quen này.
Rõ ràng là đã về nhà, vì sao lại lén lút chạy tới đây? Tại
sao lại làm cho anh cảm thấy, giống như được trở về nhà mình?
Loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào nàt, thật sự khiến cho người
ta cảm thấy không được thoải mái.
Chỉ là thử nghĩ, nếu sau này ở cùng người con gái này, không
biết sẽ thế nào? Tô Mặc kinh ngạc phát hiện, hình như anh không hề ghét cách
nghĩ này.
Chẳng lẽ, ở trong lòng anh, không hề xem đây như một trò
chơi? Đột nhiên Tô Mặc cảm thấy như bị rơi vào vũng lầy, tiến lui đề không được.
Nếu biết có ngày hôm nay, lúc tóm được con thỏ con say rượu
kia, sẽ không dài dòng mà đè xuống ăn luôn, mặc dù hương vị không nhất định là
ngon, nhưng so với vây giờ, vẫn tốt hơn đối với một con thỏ con nhớ mãi không
quên.