Một Ngày Mưa

Chương 16: 1000-AM (1) Anh giúp em



Sau khi say rượu giấc ngủ khá sâu, Hứa Mộc Tử bị đánh thức bởi giọng khàn khàn của “K.”.

Sau khi về nước cô không kịp điều chỉnh múi giờ và ngôn ngữ trên điện thoại.

Đồng hồ báo thức vẫn hoạt động theo giờ nước ngoài, lệch múi giờ 12 tiếng. Buổi tối lúc 10h40 là giờ cô bắt đầu đi tàu điện ngầm từ khách sạn làm thêm, nếu lỡ tàu sẽ phải chờ thêm mười mấy phút.

Hứa Mộc Tử ngồi dậy ngẩn người một lúc lâu mới nhớ lấy điện thoại ra từ túi áo choàng tắm.

Cô tắt báo thức thuận tiện bật cài đặt múi giờ tự động.

Mưa nhỏ hơn rất nhiều so với trước, tí tách tí tách rơi xuống.

Đầu óc nặng trĩu, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, Hứa Mộc Tử gần như nhắm mắt mò mẫm bên kia giường tìm bộ sạc điện thoại, không thấy gì, chỉ sờ thấy cục sạc dự phòng đã hết điện.

Cô quay đầu nhìn bàn đầu giường, tiếp tục tìm kiếm bộ sạc, trước tiên nhìn thấy chiếc cốc có tay cầm đi kèm với nhà nghỉ, đáy cốc còn sót lại chất lỏng màu vàng nghệ của thuốc giải rượu.

Cảnh gặp Đặng Quân sau khi say rượu quay trở lại tâm trí cô.

Ngay lập tức cơn buồn ngủ biến mất, cô nổi hết da gà.

Chính Đặng Quân đã bế cô về phòng, còn giúp cô pha thuốc giải rượu.

Hứa Mộc Tử cứng đờ cổ nhìn quanh phòng mình:

Thẻ phòng ở ngay bên cạnh chiếc cốc;

Ghế trong phòng đã được di chuyển, hiện đang ở bên cửa sổ sát đất;

Trên bàn máy tính có một lon trà có lẽ đã uống hết, bị bóp méo một chỗ, có lẽ đã được ướp lạnh qua, dưới lon có một vũng nước nhỏ….

May mắn là Đặng Quân đã đi rồi.

Hứa Mộc Tử cố gắng bình tĩnh ngồi trên giường, sau mười mấy giây, vẫn không kiềm chế được cảm xúc đột ngột ngã ngửa ra giường, tay chân cùng sử dụng đem bản thân chôn sâu vào trong chăn làm đà điểu.

Tại sao mỗi lần gặp Đặng Quân cô luôn có chuyện xấu hổ?

Những khoảnh khắc huy hoàng trong cuộc đời cô – những chiến thắng trong các cuộc thi – tại sao lại không để Đặng Quân nhìn thấy?

Nhưng nghĩ kỹ lại, Đặng Quân vốn không có hứng thú đặc biệt với piano, còn cô ngoài việc đạt giải thưởng piano cũng không có khoảnh khắc nào quá đắc ý.

Không có nhiều khoảnh khắc sáng chói, cuộc sống ngoài giờ học cũng nhạt nhẽo.

Thời tiểu học, việc cô chặn xe ba gác điện để cứu một chú chó Corgi có tính không?

Chắc là không.

Lúc đó cô suýt bị xe ba gác điện dọa chết khiếp, cả người run lên bần bật trông rất buồn cười, thật sự không thể coi là khoảnh khắc huy hoàng.

Nhưng ít nhất chú chó Corgi đó đã để cô ôm.

Không giống như ba con mèo hoang dưới lầu luôn chống đối cô, Corgi thì liếm láp, vồ vập và vẫy đuôi với cô.

Nhắc đến vồ vập…

Những suy nghĩ lan man sau một cú ngoặt gấp lại nhanh chóng quay trở về.

Cô vừa mới ôm Đặng Quân? Ai là người chủ động trước?

Với vẻ ngoài luôn điềm tĩnh của Đặng Quân chắc chắn không phải anh chủ động rồi?

Tám phần là do cô say xỉn gây ra chuyện tốt.

Hứa Mộc Tử lại vùi đầu vào chăn giả chết.

Sau đó nghĩ đến việc không phải đến bệnh viện vì nhiễm kiềm hô hấp, cô thấy cũng nhẹ nhõm phần nào.

Chỉ là bế cô về phòng thôi, không phải là hành động mập mờ.

Giả vờ mất trí nhớ, giả vờ quên đi là được.

Sau khi tự thôi miên bản thân Hứa Mộc Tử cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi chăn.

Căn phòng tối om, cô bật vài ngọn đèn.

Đưa chân vào dép lê bên giường, ánh sáng rọi vào cô mới phát hiện ra vết thương trên mắt cá chân đã được dán băng cá nhân.

Hứa Mộc Tử nhìn băng cá nhân trên mắt cá chân đột nhiên đỏ mặt.

Cô nhớ lại trước đây.

Đặng Quân ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ của cô, vứt bỏ miếng bông đã thấm máu, xé băng cá nhân dán lên vết thương trên mu bàn tay, rồi ngẩng đầu lên cười xấu xa hỏi cô có muốn đi theo anh không.

Trước đây Hứa Mộc Tử có linh cảm rằng Đặng Quân hẳn đã trải qua những khoảng thời gian tăm tối và nổi loạn đó trước cô, nên mới hiểu cô một cách khác thường.

Hứa Mộc Tử đã hỏi Đặng Quân tại sao anh không vui.

Câu trả lời của Đặng Quân là: “Lần sau sẽ nói cho em biết”.

Cô “Chậc” một tiếng, trách anh không đủ thành thật với người đồng mưu vừa trèo tường uống rượu cùng mình.

Lời nói của anh thật qua loa, vậy mà lại nói “lần sau”.

Ai biết được “lần sau” là khi nào? Thậm chí còn chưa chắc có “lần sau” hay không.

Điều Hứa Mộc Tử không ngờ tới là chỉ mười mấy tiếng sau khi cô về nhà, “lần sau” đã đến –

Không ai trong nhà Hứa Mộc Tử phát hiện ra sự mất tích của cô. Với sự giúp đỡ của Đặng Quân, cô lại trèo tường, trèo cửa sổ trở về phòng ngủ rồi ngủ suốt cả buổi sáng.

Buổi trưa Hứa Mộc Tử được mẹ gọi dậy ăn cơm trưa.

Cô mơ màng đi xuống lầu nghe thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó:

“Chân dì giúp việc bị bong gân đi lại không tiện, tôi phải giúp dì ấy chuẩn bị bữa tối. Ồ, vậy à, vậy thì tốt quá…”

Nhà làm bánh bao súp.

Hứa Mộc Tử say rượu, thức đêm, tâm trạng không tốt ăn uống không ngon miệng, chỉ ăn được vài cái.

Cuộc nổi loạn đêm qua như một giấc mơ, cô lơ đãng nhai thức ăn, đột nhiên khựng lại như bị Dung ma ma dùng kim nhỏ đâm vào lợi, đau đến mức cô co rúm vai hồi lâu không dám cử động.

Mẹ Hứa Mộc Tử hỏi: “Mộc Tử, làm sao vậy?”

“Hình như bị nhiệt miệng. Mẹ ơi, con không ăn nữa, răng đau quá.”

Năm ngoái cô mọc một chiếc răng khôn, thỉnh thoảng khi tâm trạng nặng nề hoặc sinh hoạt không điều độ răng khôn sẽ bị viêm.

Lần này cũng vậy.

Cơn đau răng kéo dài cả ngày, đến tối có vài cô chú đến nhà tụ tập, lúc dưới nhà náo nhiệt nhất thì cơn đau răng của cô đã lan ra nửa mặt.

Cần phải tìm việc gì đó để phân tán sự chú ý, Hứa Mộc Tử buồn chán lướt điện thoại xem tin tức.

Một nam sinh trong lớp IELTS đã đăng lên vòng bạn bè một bức ảnh chụp chung trong bữa tối qua, lúc đó Hứa Mộc Tử vẫn đang ở phòng riêng trên lầu với người lớn, tất nhiên không có cô trong ảnh.

Cứ như thể cô chưa từng xuất hiện.

Một người bạn đại học đã đăng một bức ảnh ôm bó hoa ở hậu trường buổi hòa nhạc, bên dưới là những lời khen ngợi.

Hứa Mộc Tử đã từng cạnh tranh suất tham dự buổi hòa nhạc này, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiện tốt bằng các bạn học khác.

Tâm trạng tồi tệ lại ập đến.

Khi cô lau nước mắt định gửi lời chúc phúc cho bạn học thì điện thoại đổ chuông.

Một số điện thoại lạ.

Nhưng Hứa Mộc Tử biết đó là Đặng Quân.

Nhấc máy, giọng nói của Đặng Quân rõ ràng vang lên bên tai, có chút trêu chọc: “Nghe bố mẹ anh nói em không khỏe, lại bị nhiễm kiềm hô hấp à?”

Chuyện nhiễm kiềm hô hấp chắc chắn là một vết đen trong quá khứ của Hứa Mộc Tử.

Cô hít mũi, bực bội nói: “Không phải!”

Đặng Quân im lặng một lúc hỏi: “Đang khóc à?”

“Bạn học biểu diễn thành công, em đang vui thay cho bạn ấy.”

“Vui đến phát khóc? Nghe không giống.”

Một tay Hứa Mộc Tử cầm điện thoại, lặng lẽ quay người rút một tờ khăn giấy, lau nước mắt và nước mũi: “Đặng Quân, em phải đi tập đàn rồi.”

Đặng Quân hỏi: “Cần khán giả không?”

“Chất lượng thu âm của điện thoại không tốt.”

“Anh nghe trực tiếp.”

Tối hôm đó cuộc tụ họp của những người lớn tuổi vẫn ồn ào, cười nói về chuyện uống say và cãi nhau ở nhà hàng tối hôm trước.

Bố mẹ Đặng Quân cũng ở nhà Hứa Mộc Tử, thậm chí dì giúp việc của nhà Đặng Quân cũng có mặt, đến để giúp dì nhà họ Hứa bị bong gân mắt cá chân chuẩn bị bữa tối.

Đặng Quân làm việc rất táo bạo, anh thật sự đã trốn sau lưng hơn mười người lớn tuổi quen biết, chạy ra ngoài cửa sổ phòng ngủ của Hứa Mộc Tử, lịch sự gõ ba cái vào kính.

Hứa Mộc Tử mở cửa sổ, vì đau răng nên nói không rõ: “Sao em không thấy anh trèo tường?”

“Cổng mở anh trèo tường làm gì?”

Hứa Mộc Tử mở to mắt, muốn nói anh thật sự không bị phát hiện à?

Chưa kịp hỏi, trong sân đã vang lên tiếng nói chuyện.

Có lẽ thấy phòng khách ồn ào, một người chú ra ngoài nghe điện thoại.

Hứa Mộc Tử và Đặng Quân đồng thời nhìn xuống lầu:

Người chú đó đang đứng giữa sân, tay chống nạnh, chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn thấy Đặng Quân trên sân thượng.

Hứa Mộc Tử sợ hãi đến phát điên, trong lòng thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.

Cô đẩy cửa sổ ra kéo Đặng Quân vào phòng ngủ, căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.

Đặng Quân cười: “Nhát gan thế nhỉ.”

Hứa Mộc Tử đóng cửa sổ lại, quay lại trừng mắt nhìn Đặng Quân: “Anh to gan thế, có muốn xuống chào hỏi họ không?”

Không ngờ Đặng Quân không hề sợ hãi, đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ.

Người lo lắng tất nhiên là Hứa Mộc Tử.

Trong lúc vội vàng cô ôm lấy cánh tay anh, dùng hết sức lực kéo anh lại: “Không phải, anh thật sự định đi à…”

Trong phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo, ngay cả bóng cũng không nhìn rõ.

Đặng Quân liếc nhìn Hứa Mộc Tử, cô vội vàng buông tay suy nghĩ một chút lại đưa tay nắm lấy tay áo anh.

“Đùa em thôi.”

Hứa Mộc Tử nghi ngờ: “Em mà không cản anh thì anh đã ra ngoài rồi.”

“Phòng đàn piano không phải ở tầng ba sao?”

“Sao anh biết?”

“Mẹ em nói.”

Hứa Mộc Tử hiểu tính cách của người lớn trong nhà, chắc không có chuyện gì lại nhắc đến phòng đàn, cô thăm dò hỏi: “Có phải… còn nói đến chi phí trang trí phòng đàn đúng không?”

“Thông minh.”

Hứa Mộc Tử thở dài mở cửa phòng ngủ.

Tiếng nói chuyện và tiếng cười của những người lớn tuổi truyền rõ ràng lên lầu, cô như một tên trộm nhiều lần thò đầu ra ngoài, cuối cùng mím chặt môi ra hiệu cho Đặng Quân phía sau.

Chỉ vào anh rồi chỉ vào cầu thang cuối cùng chỉ vào mình.

Ra hiệu cho Đặng Quân lên lầu trước mình sẽ đi sau.

Đặng Quân cứ yên lặng nhìn Hứa Mộc Tử, sau khi nhìn xong anh kéo cô lên lầu.

Đi thong thả như về nhà mình, Hứa Mộc Tử sợ đến mức răng cũng không còn đau nữa.

Tối hôm đó Đặng Quân ngồi trên sàn phòng đàn, sau khi Hứa Mộc Tử đàn xong anh tặng cô một con bướm origami.

“Có hai chỗ em đàn chưa tốt lắm.”

“Rất em tai.”

“Anh nghe hiểu không?”

“Không dám nói là hiểu, chỉ biết là của Tchaikovsky.”

Hứa Mộc Tử cầm con bướm giấy trên tay có chút ngạc nhiên, đó là một bản trong tổ khúc piano “The Seasons” mà cô đã chơi.

Nếu đó là “June – Barcarolle”, bản nhạc thường được trích dẫn trong phim ảnh và được chuyển thể thành các bài hát pop thì việc anh nghe thấy cũng bình thường.

Nhưng cô đã chơi “April – Snowdrop”.

Nghĩ đến cây đàn piano đắt tiền trong nhà Đặng Quân, Hứa Mộc Tử hỏi anh: “Anh đi học piano à?”

Anh nhìn cô luôn có vẻ ẩn ý: “Không. Có một thời gian bà nội anh thích những người biết chơi piano, trên TV có chiếu chương trình về piano bà sẽ xem. Anh đã xem một bộ phim tài liệu về Tchaikovsky cùng bà.”

Không thể nói rõ nguyên nhân, Hứa Mộc Tử khó có thể giữ ánh mắt với Đặng Quân.

Cô quay đi, lúc này mới để ý thấy Đặng Quân bị thương ở tay, vết thương ở mu bàn tay trái.

“Anh… bị thương khi trèo tường à?”

“Anh làm vỡ một khung ảnh ở nhà, bị cứa vào tay khi nhặt mảnh vỡ.”

Họ trở lại phòng ngủ trên tầng hai.

Hứa Mộc Tử một mình đi tìm hộp thuốc, sau khi ra khỏi cửa cô cúi người đi rất nhiều bước, đột nhiên nhớ ra đây là nhà mình.

Cô đi tìm đồ là chuyện bình thường, không cần phải lén lút như vậy, nếu để tên khốn Đặng Quân nhìn thấy chắc chắn anh sẽ lại cười cô.

Khi cô quay lại Đặng Quân vẫn đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Hứa Mộc Tử đưa tăm bông và băng cá nhân cho Đặng Quân, nhìn anh cụp mắt xuống xử lý vết thương.

Sau khi dán băng cá nhân, Đặng Quân ngẩng đầu lên nhìn cô thật lâu.

Lâu đến nỗi Hứa Mộc Tử cảm thấy nóng mặt, định lấy cớ đau răng để che mặt, một lần nữa quay mặt đi.

Đặng Quân đột nhiên mỉm cười hỏi: “Có muốn đi với anh không?”

Trong phòng ngủ vẫn chỉ bật đèn ngủ, cửa phòng đóng chặt, khóa trái.

Một chiếc xe chạy qua trên đường bên ngoài cửa sổ, bóng dáng tối đen của Đặng Quân với bờ vai rộng và vòng eo săn chắc thoáng qua trên mặt đất theo ánh đèn xe.

Hứa Mộc Tử đột nhiên hiểu ý của Đặng Quân.

Đi với anh, nhưng nội dung của cuộc trốn thoát tối nay không phải là quán bar, cũng không phải là về “lần sau sẽ nói cho em biết”.

Mà là “kích thích hơn cả hút thuốc”.

Dưới lầu có hơn mười người lớn tuổi nhưng Hứa Mộc Tử quyết định đi tìm sự kích thích cùng Đặng Quân.

Một lần quen, hai lần thành thạo.

Cô thành thạo thay áo khoác phao ngắn, chủ động đứng lên bệ cửa sổ với vẻ mặt của một người lính ra trận, vẫy tay với đồng phạm của mình: “Đi thôi.”

Đặng Quân không nhúc nhích: “Cửa phụ nhà em không khóa.”

Hứa Mộc Tử không kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Không cần trèo tường, đi ra bằng cửa phụ.”

Hứa Mộc Tử thản nhiên đi theo Đặng Quân ra khỏi nhà bằng cửa hông, rồi lại thản nhiên đi vào sân nhà anh qua cổng chính.

Cô biết trong nhà anh không có ai, ngay cả người giúp việc cũng đã đến nhà cô để giúp đỡ.

Vẫn còn căng thẳng, cô suýt nữa vấp ngã khi lên cầu thang.

Bước vào phòng ngủ của Đặng Quân, nhìn thấy anh cởi áo khoác lông vũ ném lên ghế sô pha, cô cũng làm theo với tâm trí trống rỗng.

Hứa Mộc Tử giả vờ quay đầu lại rồi nhìn thấy Đặng Quân trở lại với một chiếc móc áo trên tay, anh nhìn cô với một nụ cười trêu chọc.

Hứa Mộc Tử: “…”

Đặng Quân lắc chiếc móc áo trong tay về phía Hứa Mộc Tử, cô “Ồ” lên một tiếng, rồi lại lấy áo khoác lông vũ treo lên móc và đưa cho anh.

Buổi tối này đáng lẽ ra phải có những điều thú vị đáng mong đợi, nhưng Hứa Mộc Tử quá căng thẳng và phấn khích, cơn đau răng của cô trở nên tồi tệ hơn.

Lúc đầu, cô quyết tâm chịu đựng.

Nhưng khi anh quay lại sau khi rót nước cho cô, cơn đau trở nên quá sức chịu đựng, cô buộc phải cầu cứu: “Đặng Quân, răng em đau quá.”

“Đưa em đến bệnh viện khám nhé?”

“Em không muốn đến bệnh viện…”

Làm sao có thể đi chơi với người ta hai lần mà lần nào cũng phải đến bệnh viện?

Đây không phải là sự nổi loạn, quá nhạt nhẽo.

Nếu cứ tiếp tục thế này Đặng Quân sẽ phải chặn cô mất. Với cái mức độ nổi loạn này, có lẽ cô không xứng đáng làm đồng phạm của anh.

“Răng khôn bị viêm à?”

“Vâng.”

Đặng Quân ra ngoài một lát, cầm theo một tuýp thuốc mỡ quay lại nói rằng hiệu quả cũng được, bảo cô thử xem.

Hứa Mộc Tử vẫn đang nghiên cứu cách sử dụng dựa trên dòng chữ nước ngoài trên bao bì, Đặng Quân đã rửa tay xong và quay lại.

Anh lau ngón tay bằng khăn ướt khử trùng: “Anh giúp em?”

Cô cũng không biết tại sao bản thân mình lại vô thức gật đầu.

Đặng Quân bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, nâng cằm Hứa Mộc Tử lên nhìn thẳng vào mắt cô, đưa đầu ngón tay vào miệng cô.

Thuốc mỡ có vị bạc hà the mát xộc vào miệng.

Ấn vào chỗ sưng đau của cô, cô nhíu mày, anh trầm giọng hỏi: “Chỗ này à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.