Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 44: Nguyện vì cô ấy



Tình cảnh hiện giờ cùng câu nói kia thật sự đúng là rất khớp. An không ngờ rằng, một người như Haley lại có thể trơ trẽn đến vậy, có đúng cô ta là bác sĩ thú y không? Hay là diễn viên? Rõ ràng chỉ là một cái té nhẹ, va phải cạnh bàn một chút liền đem ra ầm ĩ. Đã vậy, còn ngất lịm trên tay của Phong Mạc Tử, có phải lố quá rồi không?

Nhưng sao cô ta diễn giỏi vậy, như thật. An nhẹ cười khinh, Haley, mỹ nhân này tuy là hoa đẹp, lại gắn trên mình những cái gai nhọn như vậy, đâm người ta suýt chảy máu. Ngay lúc đó, cô không để ý Mạc Tử đang nhìn mình, nụ cười của cô, hàm ý đã chuyển sang một nghĩa khác trong mắt cậu.

Một nụ cười đắc thắng, trong phút nhất thời nó chứng minh cho cậu, điều Haley nói là sự thật. An thấy Mạc Tử nhìn mình bằng đôi mắt không thiện cảm, pha chút thất vọng thì hoang mang, đừng nói là, cậu tin những lời lẽ vô căn cứ đó, cậu sẽ không ngốc đến thế chứ. Định mở miệng nói gì đó đã thấy Mạc Tử bế Haley lên, lướt qua cô như không thấy, coi cô là không khí.

Đến khi bọn họ đi đã khá xa, cô mới hết bàng hoang trước hành động đó. Cả người cô bỗng dâng lên trong người nỗi bất an hiếm thấy. Đi rồi, căn phòng này rõ ràng vẫn còn cô, sao lại cảm thấy trống trải đến vậy. Nhìn tên thư kí đang lụm hụm nhặt mấy bản báo cáo làm rơi dưới đất của giám đốc, hắn chắc cũng chứng kiến một màn rồi, chẳng biết có nghĩ cô là kẻ bần tiện, độc ác không? Thắc mắc, An hỏi

-Thư kí Kim, vừa rồi, anh có tin là tôi làm không?

Kim thấy An hỏi mình liền bối rối, Kim là Kim, phận làm thư kí đâu có quyền lên tiếng chê bai hay phản bác, huống chi, Kim biết, cô gái này có quan hệ rắc rối với giám đốc Phong, lỡ nói gì động chạm, chức thư kí sợ giữ không nổi. Kim hơn tuổi An, nhưng vẫn biết điều gọi cô bằng chị

-Nãy tôi không để ý, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra hết.

Câu trả lời thì thông minh thật, nhưng phật lòng người, nghe không thuận tai chút nào, dường như đang trốn tránh. An không thích như thế, cũng chẳng làm gì được, đành kệ vậy.

Đang định bỏ đi, tiếng thư kí Kim khẽ vang, dù rất bé nhưng vẫn đủ để mình cô nghe thấy

-Tôi không biết chị có làm hay không? Nhưng theo những gì đã xảy ra, cũng chỉ có một mình chị ở đấy.

An cười khổ, đúng là không nên nghe thì hơn, để khi nghe rồi, những cái mình không muốn nghĩ tới, nó lại càng chân thật hơn. Ngay cả một người không liên quan, cũng cho rằng là cô làm, thì người trong cuộc nghĩ gì cô đều đoán ra cả rồi. Hít một hơi thật sâu, mỉm cười, cô quay lại cảm ơn thư kí Kim rồi đi. Không biết từ bao giờ, cô lại hay cười, là những nụ cười che dấu cảm xúc thật trong người.

Bắt taxi, cô đến bệnh viện, cô muốn giải thích hiểu lầm này, đâu thể chỉ vì một lí do nhỏ nhặt phá hoại tình cảm của cô, càng quan trọng hơn, không thể để Haley đắc ý được, phải hỏi cho ra nhẽ, mục đích cô ta làm vậy với mình.

Nghĩ là vậy, nhưng khi tới nơi, Haley, đang trong phòng cấp cứu, với tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. An ngỡ ngàng, không dám tin vào mắt mình, nhìn Phong Mạc Tử đang thẫn thờ chỗ kia, lại ngó vô trong, cột đỏ nhấp nháy, Haley được các bác sĩ nỗ lực cứu giúp.

-Đến đây làm gì?

Tiếng Phong Mạc Tử trầm trầm làm cô giật mình quay đầu lại nhìn, đôi mắt cậu đăm chiêu không rõ, cảm giác nhìn cô như kẻ tội lỗi.

-Em...Haley sao rồi?

Ngay lúc này, cô không có tâm trạng giải thích gì cả, mọi chuyện cứ để sau đi. Vì dù sao, cô cũng là người có lỗi, tuy chẳng phải chính cô gây ra, nhưng cũng là tại cô mà ra. Nếu giờ mặt dày giải thích khi người ta đang phải cấp cứu, càng chứng tỏ mình thiếu văn hóa, là người bần tiện đến mức nào.

Lảng đi chuyện khác, cô hỏi Phong Mạc Tử là thật lòng, cớ sao chỉ thấy đôi mắt trầm tư ấy nhìn mình, còn vô tình kêu cô về đi. Có lẽ cô chướng mắt cậu lắm?

-Anh đang nghĩ em làm sao?

An hỏi, cô chỉ buột miệng nói thế thôi, chứ cô đã sẵn biết, trong lòng Mạc Tử đang nghĩ về cô ra sao. Nhưng chỉ cần là chút hy vọng, cô vẫn muốn chứng minh mình trong sạch. Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi còn chưa bén được bao lâu đã bị dập tắt ngay lập tức.

-Tôi nói em, VỀ MAU!!!

Cậu quát, đây là lần đầu tiên Mạc Tử quát cô, cũng là lần đầu tiên, cô nhìn thấy cậu vô tình đến thế. Lại chỉ vì một người con gái khác mà lên tiếng với cô, bây giờ tự dưng cảm thấy lời của Haley nói thật đúng, cô có thể chỉ là một trò chơi trong cuộc sống cậu ta mà thôi. Sống mũi cay cay, nén nước mắt vào trong, đã thế, cô cũng chẳng cần giữ thể diện làm gì, nói to

-Được! Phong Mạc Tử, tôi nói cho anh biết, Haley là do tôi đẩy, là do tôi hại.

Cậu thấy cô càng ngày càng không hiểu chuyện, lại còn dám lớn tiếng như vậy, tức giận Mạc Tử đứng lên đi đến chỗ cô, bẹo đau vào má trái một cái, tới khi cô kêu oai oái mới ngừng. Ở khoảng cách gần như này, Mạc Tử phát hiện, trên má An An, một vết xước nhỏ xẹt qua, tuy không rõ ràng, cậu vẫn có thể nhận ra những vệt hồng đỏ lạ ngay gần đó. Như hiểu ra gì đó, lông mi cậu khẽ trùng xuống, đưa tay lên má cô, xoa nhẹ.

Cô thấy Phong Mạc Tử đúng là tên điên, vừa rồi còn quát mắng bẹo má cô, giờ thì sao, tự dưng xóa nắn mặt người khác, nhìn cô dịu dàng thấy rõ. An An tức lắm, hất tay cậu ra, hùng hổ nói tiếp

-Bỏ ra! Sao không quan tâm cái người trong phòng kìa. Có biết vì sao tôi làm vậy không? Tại tôi ghét cô ta ấy, cái tính điệu điệu kiêu kiêu chẳng ưa nổi, với lại tôi ghen tị cô ta có đồ trang sức đẹp nữa.

An nói xong, liền cảm thấy không khí xung quanh sao lạnh lạnh, nhìn bản mặt Phong Mạc Tử giờ đen thui thủi, khiếp, sợ thật. Hào hùng là thế, đến lúc cậu ta tức giận thì cô cũng chẳng đỡ nổi.

Cậu gõ đầu cô, mắng

-Bướng lắm! Về nhà đi.

Đuổi cô đi rồi, cậu mới nhếch miệng, lí do lí trẩu, chẳng cái nào hợp lí cả. Có ai đi thấy người ta kiêu mà hại không, nếu có thì người đó chắc cũng chẳng phải An An. Ghen tị với đồ trang sức đẹp? Nực cười, cậu nhớ cô tiếc tiền lắm cơ mà, bỏ cả trăm ngàn mua đồ ăn lại không dám bỏ mười ngàn mua cái kẹp tóc. Nếu nói cô hại người vì đồ ăn thì ít ra cậu còn tin đấy.

Đang suy nghĩ một chút thì thấy bác sĩ ra, cậu bước đến hỏi

-Sao rồi?

-Vết thương ngoài da đầu không đáng kể, nhưng căng thẳng khiến bệnh nhân tái phát bệnh cũ thì nguy hiểm đến tính mạng, coi như đã ổn hết rồi, lần sau đừng để bệnh nhân gặp phải cú sốc nào đó, nếu không e rằng...

Vừa ngay lúc đó, Joy từ công ty vội chạy đến đây, nghe lời bác sĩ nói xong, cả người bỗng thất thần. Thấy Phong Mạc Tử kế bên, anh chỉ muốn lao đến đánh cậu ta một trận, Haley ở bên cậu ta không lúc nào không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Joy không làm gì cả, nhìn Mạc Tử nói

-Đến công ty đi, Haley ở đây mình lo được rồi. Dù sao cậu cũng mệt, có chuyện gì thì nói sau.

-Được!

Mạc Tử đi rồi, Joy bước vào trong, thấy Haley mặt xanh xao, môi trắng bợt bất tỉnh nằm kia. Cả người truyền đủ thứ dung dịch, gắn đầy máy móc trên người khiến Joy đau lòng. Nhìn người mình yêu bị như vậy, còn tàn nhẫn hơn chính bản thân mình trong tình cảnh đó. Hốc mắt cậu hơi đỏ, nắm lấy bàn tay yếu đuối của Haley thật chặt, giờ phút này, cậu thề rằng, nếu không thể ở bên người mình yêu, thì nguyện làm tất cả mọi thứ vì cô, bằng mọi giá, bằng bất cứ việc gì, chỉ để cô hạnh phúc.

Được nửa ngày thì Haley mơ màng tỉnh dậy, nhìn trần nhà màu trắng, nhìn người con trai bên cạnh đang nắm tay mình, cô thất vọng. Haley cứ nghĩ rằng, khi vừa mở mắt, người bên cạnh cô là Phong Mạc Tử, nhưng không phải, cô thờ ơ rút tay mình ra khỏi.

Joy đang gật gà thấy có tiếng động liền tỉnh dậy, thấy Haley đang điên cuồng tháo các băng gạc băng cuốn trên người, tháo luôn bình truyền nước với các máy móc trên người.

Joy hốt hoảng ngăn hành đồng ngu ngốc của cô lại, quát

-Mày làm loạn vừa thôi, có dừng lại không hả?

Haley vừa hét vừa khóc, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện giờ đã chẳng còn nhận ra, chỉ còn lại một cô gái đang trong giây phút tuyệt vọng.

-Mày thì biết gì, tao mệt lắm, tao mệt lắm rồi.

Joy ôm cô vào lòng, mặc cho giẫy giụa, khẽ nói

-Tao giúp mày! Chuyện gì tao cũng giúp mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.