Chiều và tối, là khung cảnh đẹp hiếm có người để ý, là sự kết hợp của ánh hoàng hôn cùng mặt trời đỏ rực, là làn gió thoáng mát diệu kì. Vào thời gian này, đường xá xe cộ khá nhiều, dòng người tấp nập đi qua không màng những thứ nhỏ bé xung quanh. Sau cuộc cãi vã không hề nhẹ của cô và Phong Mạc Tử lúc trưa, cô uất ức bỏ đi, đến giờ vẫn chưa muốn về. Lang thang khắp nơi này đến nơi khác, cũng chỉ tại lúc nãy quên không mang theo điện thoại với ví tiền nên giờ chỉ có cái người. Giờ này mấy tiệm thịt nướng cứ thế nướng thịt khiến cô phát thèm. Giờ quay lại công ty thì xa lắm, có xu nào đi taxi đâu, buồn muốn chết luôn.
Có cái ghế đá bên vệ đường ấy, An ngồi tạm nghỉ ngơi, nhìn mọi người vội vã đi đi về về, mấy cái tức giận ban nãy cũng vơi đi phần nào. Cô bình thản nhìn chòm mây bồng bềnh bay qua, đi bộ như này thì chẳng biết bao giờ mới về nhà. Lại nghĩ tới cái con người kia, chắc bây giờ đang ở bên chăm sóc ai đó rồi, bỏ cô rồi, ừ, đúng rồi, cô cũng chỉ là hạng tép riu vơ lấy người giàu thôi, sao sánh bằng vị tiều thư cao quý kia được, đã vậy còn là bạn thân của nhau. Thanh mai trúc mã, cô hiểu quá mà, cái mác chỉ để tượng trưng thôi, thực hư ai biết thế nào.
Phong Mạc Tử, cái đồ đáng giận, càng nghĩ càng điên, thông minh thế mà cũng có lúc không xem xét lại tình hình gì cả, cái thông minh này vứt cho chó gặm nhé. Yêu cái gì mà yêu, mắng cô như vậy mà hồi trước kêu yêu, cái đồ mặt dày đáng ghét, lần này cô đừng hòng bỏ qua cho cậu ta. Còn cái vị tiểu thư kia nữa, có thật là bạn thân không, hại người khác như vậy chắc vui lắm. An trong đầu thì mắng hai người đó dữ lắm, nhưng lúc sau bụng reo réo không ngừng thì mới nhận ra đang đói. Nhìn quán thịt bò í, có đôi tình nhân đối diện đập thẳng vào mắt cô, chàng trai trìu mến gắp thịt cho cô gái, hạnh phúc đến thế là cùng. An nhìn mà không khỏi suýt xoa ngưỡng mộ, lại nhìn bản thân mình hiện tại, một mình ở cái nơi chẳng biết, tiền không tình tan, bạn trai nhà người ta yêu thương bênh vực bạn gái, bạn trai cô bênh thì cũng bênh nhưng mà chẳng phải cô.
Tự dưng thấy tủi tủi, trời cũng sập tối tự lúc nào, gió ngày càng lạnh hơn, điện đường cũng chớp nhoáng lên rồi. Nếu cứ đà này, đến nhà cũng chẳng về được chứ đừng nói được ăn. Chẳng hiểu sao, mắt cô bắt đầu rơm rớm, môi nhỏ cũng cắn lại bất đắc dĩ. Hình ảnh trước mắt dần nhòe đi, nước mắt mặn chát từ đâu chảy qua nơi gò má mịn màng.
Cô khóc sao?
An đưa tay lên chạm vào thì thấy ươn ướt, buồn cười, nhiều khi chẳng thể điều khiển được cảm xúc của chính cô nữa. Lúc thì cười một cách ngốc nghếch, lúc thì khóc một cách ngu xuẩn. Từ lúc quen Phong Mạc Tử, cô đã chẳng là An của lúc trước, vô lo vô tư.
Cô lau nhẹ đi, nếu cậu ta không tìm cô cùng lắm thì hôm nay ngủ ngoài đường vậy. Chẳng khó khăn lắm, nhịn đói một bữa, ngủ ngoài một đêm cũng chỉ là hình thức bên ngoài. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tâm trạng cứ sầu đời sao ấy, nhìn gì cũng nản, buồn đến thối ruột.
Không biết do cô ăn ở có đức hay sao ế, bỗng thượng đế ban xuống một tên rỗi đến cứu cô.
-Hây! An, sao ngồi đây vậy? Muộn rồi đó.
Giọng Joy vang lên, anh ta đang thảnh thơi ngồi trên con phe re ri sang trọng, theo cách gọi tiếng việt thì thế, vốn dĩ cô đâu giỏi tiếng anh. Đúng là playboy, cá tính dữ, mỗi lần gặp cô đều một em xe đấy, cũng may không có mấy cô bồ bét của anh ta kế bên, nếu không gặp lại cảnh hôm trước bị hiểu lầm chắc cô tự vẫn quá.
-Tôi đang gặp một chút rắc rối, anh đến thật đúng lúc.
-Rắc rối? Tôi thì giúp được gì?
Joy thắc mắc hỏi
-Cho tôi quá giang về nhà với, tại vì tôi quên mang...tiền
An ngại ngại nói, Joy cười rồi đùa
-Vợ Phong Mạc Tử mà cũng có lúc túng thiếu thế này ư?
-Nhiều chuyện, có chở không?
-Chở chứ, đương nhiên rồi, lên xe đi.
Joy như tên dại í, cứ nhìn cô cười, lúc lên xe ngồi cũng vậy, còn tự tay giúp cô cài dây, lịch thiệp quá rồi, cứ làm như cô lần đầu đi xe không bằng. Mà kệ, ai quan tâm, về là được, ăn là được.
Xe bắt đầu lăn bánh, An kế bên nhìn trời ngắm đất, Joy ngó qua cửa kính, thầm nghĩ, nhan sắc không tệ, không son không phấn vẫn má hồng môi đỏ, hơn hẳn mấy em chân dài anh từng quen, nhưng nếu nói thẳng ra thì không đẹp bằng Haley.
Tính cách nóng giận thất thường, lúc lại tốt bụng đột xuất, nói chung rất kì lạ. Nổi bật ở đâu anh cũng không nhận ra, thế mà tại sao khi nhìn thấy cô, gần bên cô, chỉ muốn chọc tức, trêu đùa, điều đó khiến anh cảm thấy thoải mái.
Joy cũng không biết Phong Mạc Tử có thật sự yêu cô gái này hay không nữa, nhưng trước mắt, cô là một bước cản khiến Haley điên loạn, anh không thích thế. Joy thấy An vẻ mặt rất yên bình, lặng thinh ngắm xung quanh, tưởng như cả thế giới có sập đổ, cũng không phải là chuyện của cô vậy. Nhưng có thật đây là bộ mặt của cô không, hay còn bộ mặt nào khác?
-Sao vậy?
An thấy Joy cứ thẫn thờ nãy giờ, tò mò hỏi, cả quãng đường hai người không nói gì cứ thấy ngộp ngộp sao ấy, giờ cũng có cơ hội để bắt chuyện.
-Không có gì. À! Hôm nay có lẽ Mạc Tử không về nhà đâu.
An ngạc nhiên, sao Joy biết, anh ta đến đó rồi à? Đúng rồi, cô quên mất, cả ba là bạn thân, đương nhiên Joy cũng phải tới thăm. Nhưng ba mẹ Haley đâu? Làm gì phải cần đến Phong Mạc Tử, hay cô ta lại giở thủ đoạn gì rồi kêu cậu ta ở lại, hoặc là tên Mạc Tử đó cố ý, muốn ở bên chăm sóc người mình thích, hâm nóng tình cảm. Được, nếu thật như vậy, cô cho hai người đó toại nguyện.
-Cậu ta nói thế à?
-Không! Nhưng chắc là phải thế rồi, vì hiện giờ bố mẹ nó không có ở đây, chỉ có hai đứa bạn thân, sao mặc nó được. Lúc nãy tôi đến thăm nhưng vì có công chuyện nên đành về trước.
-Bố mẹ Haley không ở đây?
-Ừ, ba đứa tuy là người Việt nhưng quốc tịch Mỹ hết. Tên đó không kể cho cô biết à?
Thấy An im lặng, Joy nói tiếp
-Sau cấp hai, gia đình cậu ta đột nhiên về Việt Nam định cư, lần đó hại tôi với Haley lo lắng chết đi đấy, cuối lớp mười một thì quay lại Mỹ, tôi cũng không biết nguyên do. Nhưng mà tính cách của cậu ta từ lúc đó thay đổi hoàn toàn. Bia rượu không biết uống lại trở thành bạn, gái góc trở thành thú vui. Khuyên thế nào cậu ta cũng chẳng nghe cho đến khi...
Joy thở dài kể lại, một hôm, cũng như mọi lần, Phong Mạc Tử lái xe đưa Haley đến trường, không hiểu vì sao, có một chiếc xe máy chạy với phân phối lớn, liều lĩnh đâm thẳng vào hai người.
Nghe nói Mạc Tử tránh không kịp, vì là người ngồi đầu lái, việc bị thương sẽ rất nghiêm trọng, lại còn cố y quẹo một chút chịu hết phần thương nặng về mình. Chỉ là không ngờ rằng, Haley ngu ngốc nhào qua ôm lấy cậu ta, người bị thương nặng lại là cô ấy.
Sau đợt đó, mỹ nhân bị trầm cảm, không nói chuyện với bất cứ ai. Luôn tư ti với những vết sẹo do mảnh kính xe đâm phải, nhốt mình trong nhà. Mạc Tử ngày nào cũng đến thăm cô ấy, rất kiên trì, rượu róc gái góc không còn, dần dần, Haley cũng chịu nói chuyện với cậu, chỉ một mình Mạc Tử, cả Joy cũng không được.
Joy kể, Phong Mạc Tử và Haley có một giao ước riêng, cậu ta hứa, chăm lo cho cô ấy suốt quãng đời còn lại. Tuy không biết nhưng nếu cậu ta đã nói như thế thì hẳn cũng có ý định cưới Haley.
Con đường sáng như ban ngày, bóng người qua lại ngày càng ít, chỉ vỏn vẹn vài chiếc xe. An ngồi nghe, không nói gì, chỉ thầm trách, chính mình vô tâm, chẳng biết chút gì về người mình yêu cả. Càng nghe cô lại càng cảm thấy mình tồi tệ đến cỡ nào, cứ như người thứ ba, chuyên phá hoại chuyện của người khác vậy.
Qua những lời nói đó, cái suy nghĩ của cô ngày chân thật hơn, Haley yêu Mạc Tử, còn cô, là kẻ dư thừa. Cậu ta rõ ràng đã hứa chăm sóc cho người ta, cớ sao còn nói yêu cô, luôn dùng những hành động bao bọc cô, để cô tự thấy mình nhỏ bé. Có thể đây là một trò đùa, cậu là người chơi, cô là vật để chơi, người cậu yêu thật lòng mới là Haley. Những tháng ngày kia, đều là giả dối!
-Haley khỏe chứ?
An hỏi, cố giấu cảm xúc nghẹn ngào bên trong, giọng có chút lạc lõng giống như đang nói vu vơ.
-Đã qua không sao rồi.
-Anh có nghĩ tại tôi không?
-Không hẳn. Thật ra Haley bị sốc nên mới tái phát bệnh cũ thôi, không liên quan đến cô.
-Bệnh cũ?
-À, là bệnh tim, nó bị bệnh tim từ bé, hễ gặp cú sốc nào đó thì phát bệnh, nhưng lần này có vẻ nặng.
Joy cảm thán, An hơi cười ngượng, nói đi nói lại, rốt cuộc cũng đều tại cô, chỉ là không nói trực tiếp thôi. Cũng coi như một quãng đường dài, nhìn thấy chung cư ngay trước mắt, lòng cô bỗng trùng xuống. Đột nhiên không muốn về đó chút nào.
-Tới nơi rồi.
Bước xuống xe, An cảm ơn rồi bỏ vào đi. Gần ngay trước mắt thôi, mà sao bước chân nặng nề đến thế, cứ như đeo trên mình cả tấn sắt. Ngẫm, giờ vào nhà cũng chỉ một mình, hôm nọ may ra có cún con bầu bạn tâm sự, mà giờ nó được bác hàng xóm công đi chơi rồi. Lại nghĩ tới tương lai, cứ tưởng cô có thể vẽ là một câu chuyện bền bỉ cho bản thân hóa ra chỉ là đạp phải vũng bùn. Không biết chừng, ngày mai cô bị cậu ta đuổi việc, đuổi ra khỏi nhà rồi nói chia tay. Chỉ mới nghĩ tới thôi mà lòng xót lắm, xót như muối cộng chanh xát vào vết thương lòng.
Cay đắng bất đèn, vẫn là căn hộ xa hoa, vẫn là chùm đèn choáng ngợp, chiếu sáng khắp phòng, chỉ là nó trống rỗng, lạnh lẽo và cô độc. Chẳng có ai cả, chỉ mình cô, dù đoán trước rồi, nhưng sao đầu óc không nghe lời, cứ mong có hình bóng quen thuộc của ai đó ở đây.
Điên rồi, Phong Mạc Tử không ở đây, cậu ta đang bên người mình thương ấy. Chả sao cả, tự mình vẫn có thể lo được, đỡ phiền phức. Đấy, cô tự an ủi chính mình mạnh mẽ lên, mà rốt cuộc cũng gục xuống, hai tay ôm đầu gối, khóc nức nở, không biết lần thứ mấy cô khóc trong ngày rồi nữa, giờ chẳng có ai cả, kệ đi, khóc cho thoải mái, khóc xong thì ngủ, sáng dậy thì quên hết là được, ít ra Phong Mạc Tử kêu chia tay thì cũng không có đau khổ lắm.
Đang khóc ngon lành, thế quái nào điện tắt chứ, nhìn xung quanh tối om lạnh lẽo mà phát hoảng, An sợ ma, tuy biết võ, nhưng cái đó chỉ áp dụng cho người thôi, ma nó đâu có sợ. Cô bật dậy, chùi mắt chùi mũi, can đảm lò dò đi tìm cái điện thường dùng để phòng hờ. Được nửa đường rồi, bỗng có con ma nó vồ lấy cô, nó to lớn đến sợ, chỉ một lực đã nhấc bỗng cô vứt vào góc tường. An khiếp lắm, thì ra chung cư cũng có ma, van xin rối riết để nó khỏi ăn thịt mà nó chẳng nghe. Lúc lén ngẩng đầu nhìn thì mới nhận ra là người, cô thông minh lắm, đoán ra được ai liền, chỉ có thể là
Thằng ăn trộm!!!
Mà thằng này nó láo lắm, dám ép cô vào góc tường chứ, đã chật hẹp thì chớ, định uy hiếp bắt cô khai chỗ dấu tiền à? Mơ nhé!
Nhiều khi muốn đó là giấc mơ lắm, mà không được. Tên đó dám hôn cô, loạn, loạn thật rồi. Đã cướp tiền còn định làm bậy hả? An giãy dụa, lôi võ ra đánh, mà chẳng ăn thua, tên đó khỏe quá, võ thì võ cũng vô tác dụng. Tay cô đấm liền bị khóa lại lên trên đầu, chân cô đá cũng bị ép lại gọn gàng.
Nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, tên đó như mất kiểm soát, không ngừng dồn ép cô, lưỡi vờn lưỡi, càng phản kháng càng khiến tên đó mạnh mẽ cắn nát môi cô, vừa thả ra, cô còn chưa kịp thấy lại dưỡng khí đã phải chịu sự hành hạ của nụ hôn kế tiếp.
Không dừng lại ở đó, cô cảm nhận được, bàn tay không yên vị từ eo cô đã dần di chuyển lên trên. Tên khốn khiếp, An máu nóng bốc lên đỉnh đầu, nếu thoát ra được, cô thề sẽ thiến nó.
Nhưng trước hết là phải thoát ra được đã, tay, chân, môi cô đầu bị khóa chặt thế này, thoát cách nào mới ổn. Đang suy nghĩ, môi liền được trả tự do, định gào thật to lên cơ, cổ tự dưng thấy vừa nhột vừa đaunhư bị cắn í, tóc tên đó ngay trước mặt cô,mềm mại kì dị, rồi một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đó gần đây, mùi bạc hà, mùi dầu gội, mùi mỗi đêm cô đều ngửi thấy. Tên đang làm càn ngay đây, tên mà khiến cô khóc vì tủi.