Gần đến Tết không khí ở Bắc Kinh không còn náo nhiệt như bình thường, bây giờ vắng vẻ, vô cùng yên tĩnh.
Tay của Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu bị Quý Vân Phi nắm lấy để vào trong túi áo, không biết là lòng bàn tay ai đổ mồ hôi ướt đẫm.
Quý Vân Phi nhìn điện thoại, hơn 12 giờ, bọn họ đã đi bộ hơn hai tiếng rồi, bất giác đã đi đến gần khu quân đội.
“Trưa nay cậu muốn ăn gì?” Quý Vân Phi hỏi cô.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Tớ không đói.” Bây giờ không muốn đi đâu hết, chỉ muốn nắm tay Quý Vân Phi như này.
“Đi bộ cả buổi sáng không mệt sao?”
“Không mệt.”
Quý Vân Phi dừng lại, lấy chiếc cốc từ bên kia túi áo mở nắp ra đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”
Cậu quay người lại đối mặt cô, che gió cho cô.
Hai tay Tưởng Tiểu Mễ đặt lên chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng, hơi nước bốc lên từ trong cốc, thỉnh thoảng cô lại uống một ngụm nhỏ, “Cốc này là cậu đặc biệt chuẩn bị cho tớ sao?”
Quý Vân Phi thành thật trả lời: “Ừ, cốc này là mẹ tớ mang từ nước ngoài về để mẹ dùng, còn chưa bóc ra đã bị tớ lấy t r ộ m mất.”
Tưởng Tiểu Mễ: “... Chắc chắn là cô đoán được do cậu lấy, về nhà cậu đợi bị giáo huấn đi.” Cô thích cái cốc này: “Cái này tớ để lại dùng, đợi anh tớ từ nước ngoài về lại mang tặng cô một cái khác.”
Quý Vân Phi: “Không cần, tớ đã nói với bố tớ rồi. Bố tớ nói đợi lễ tình nhân sẽ mua cốc tặng cho mẹ tớ, mẹ tớ càng thích cốc bố tớ tặng hơn.”
Sau đó lại nhân cơ hội bày tỏ: “Cốc khác với những đồ khác, không được tặng tùy tiện.”
Tưởng Tiểu Mễ biết nhưng lại giả vờ hồ đồ, “Cốc có ý nghĩa đặc biệt gì khác sao?”
Quý Vân Phi nói lập lờ: “Tớ cũng không rõ lắm, hình như là một đời sao?”
Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu uống nước, trong lòng vui vẻ.
Cô với Quý Vân Phi hai người đúng là, một người giả ngốc một người giả khờ.
Chiếc cốc này có dung tích 200ml, nhỏ nhắn đáng yêu, cô uống mấy ngụm sau không uống nữa, Quý Vân Phi đóng nắp lại để vào trong túi áo.
“Chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi, bữa trưa không thể không ăn.”
Tưởng Tiểu Mễ tùy cậu, “Vậy tìm một quán ăn nhỏ đơn giản rồi ăn.”
“Không được.”
“Thật sự không sao mà, đi các nhà hàng cao cấp nguy cơ bị lộ lại càng lớn, họ hàng người thân nhà tớ căn bản đều ở Bắc Kinh, rất nhiều người đều đã nghỉ lễ rồi, lỡ như mà gặp được thì tớ c h ế t chắc.’
Quý Vân Phi suy nghĩ, vẫn là an toàn quan trọng hơn nên tìm một quán ăn nhỏ có không gian đẹp ở gần đó. Đặt chỗ xong ở trên điện thoại bọn họ chậm rãi đi qua đó.
Tưởng Tiểu Mễ rất tự giác cho tay vào trong túi áo khoác ngoài của cậu, ấm áp.
Cô nghiêng mặt nhìn cậu: “Này, cậu nói chúng ta như này có tính là… yêu sớm không?”
Quý Vân Phi: “Không tính, tớ dẫn cậu đi là bởi vì chân cậu đi nhiều mệt sẽ đau, cái này gọi là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.”
Tưởng Tiểu Mễ: “...” Sau đó bật cười, “Không biết xấu hổ.”
Quý Vân Phi cũng cười, nhìn cô vui vẻ giống như đứa trẻ cậu đột nhiên rất muốn hôn lên trán cô, nhưng lời bố dặn vẫn còn văng vẳng bên tai, ‘chỉ dừng lại ở việc nắm tay’.
Cậu thu lại suy nghĩ không nên này.
Quán ăn ở bên kia tiểu khu, có không ít người đến đây ăn cơm, chỗ bọn họ ở gần cửa sổ trên tầng 2.
“Tiểu khu đối diện chính là tiểu khu nhà Tô Dương.” Tưởng Tiểu Mễ chỉ cho Quý Vân Phi nhìn.
Trong đầu Quý Vân Phi đang load lại cái tên Tô Dương này, “Chính là con gái tài xế của bố cậu sao?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Ừ, trước khi đến Thượng Hải tớ đều chơi cùng chị ấy, mấy năm nay không liên lạc, có điều gặp mặt lại thân nhau ngay. Chị ấy vô cùng thú vị, rất hay chọc người khác.”
Quý Vân Phi suy nghĩ, đưa điện thoại của mình cho cô: “Cậu viết phương thức liên lạc với địa chỉ nhà cụ thể của Tô Dương vào ghi chú của tớ đi.”
Tưởng Tiểu Mễ chưa phản ứng kịp: “Làm gì thế?”
Quý Vân Phi: “Không phải cậu nói nếu như chuyển trường sẽ học cùng trường cấp ba với Tô Dương sao? Trường cấp ba đó quản nghiêm, không cho phép mang điện thoại vào trường, lỡ như đến lúc đó tớ không tiện liên lạc với cậu, tớ sẽ liên lạc với Tô Dương, gửi đồ cũng gửi đến nhà chị ấy, chị ấy đưa cho cậu thì người nhà cậu cũng không nghi ngờ.”
“Cái này được, cũng an toàn.” Tưởng Tiểu Mễ viết hết phương thức liên lạc của Tô Dương lên đó, địa chỉ nhà cũng viết rõ.
“Chiều nay chúng ta sẽ làm gì?” Tưởng Tiểu Mễ viết xong, đưa điện thoại cho cậu.
“Đi xem phim đi, cậu muốn xem gì?”
“Phim gì cũng được.”
Đồ ăn vẫn chưa lên, Quý Vân Phi cầm điện thoại tra các rạp chiếu phim gần đó, sau đó bắt đầu đặt vé.
Tưởng Tiểu Mễ chán, lau sạch bàn, nằm lên bàn nghịch tay của Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi thỉnh thoảng sẽ véo má cô, lại bị cô nhẹ đẩy ra.
Tuổi trẻ, tùy ý.
Ngàn trốn vạn trốn cũng không trốn được người quen.
Trên đường đi đến rạp chiếu phim, Tưởng Tiểu Mễ gặp anh họ Tưởng Bách Xuyên.
Trùng hợp Tưởng Bách Xuyên xử lý việc đi qua con đường bên này, chỉ thấy một bóng lưng, anh nhìn cái là nhận ra đó là Tưởng Tiểu Mễ. Bây giờ lớn gan rồi, dám quang minh chính đại nắm tay nhau ở trên đường.
“Tưởng Tiểu Mễ!”
Tưởng Bách Xuyên hạ kính xe xuống, từ từ tấp vào lề đường.
Tưởng Tiểu Mễ nheo mắt, đúng là xui xẻo mà, bịt kín như này rồi vậy mà vẫn bị nhận ra.
Quý Vân Phi muốn quay đầu nhưng kiềm chế lại, hỏi cô: “Ai thế? Người nhà cậu à?”
“Anh tớ biết tớ có xu hướng yêu sớm, gặp phải anh ấy cũng không có chuyện gì hết.” Tưởng Tiểu Mễ không cho cậu đi qua, bỏ khẩu trang xuống, “Cậu ở đây đợi tớ, tớ quay lại ngay.”
Tưởng Bách Xuyên thu hồi lại tầm mắt trên người Quý Vân Phi lại, nhìn Tưởng Tiểu Mễ: “Em ăn phải gan hùm mật gấu rồi hả?”
Tưởng Tiểu Mễ cười đùa: “Anh cho em đó.” Cô cầm lấy tay trái của Tưởng Bách Xuyên áp lên mặt mình, “Em lạnh c h ế t mất, anh che cho em đi.”
Tưởng Bách Xuyên cạn lời nhìn cô: “Có phải giác quan của em bị mất rồi không?”
Tưởng Tiểu Mễ ngơ ra: “Hả?”
Tưởng Bách Xuyên rút tay mình là: “Mặt em nóng, tay anh lạnh, em che cái gì?!”
“......”
Cô sờ mặt mình, thật sự rất nóng.
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô: “Không sợ bị chú Hai thím Hai nhìn thấy à?”
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Vốn dĩ khoảng thời gian này bố mẹ em đều ở Bắc Kinh, có điều công vụ gần đây có thay đổi, sẽ không xuất hiện ở bên này, phải ngày kia mới về Bắc Kinh.”
“Chuẩn bị đi đâu?”
“Đi xem phim.”
“Sau đó?”
“Không có sau đó.”
Tưởng Bách Xuyên nhắc nhở cô: “Tem tém lại đi, đừng có vui quá hóa buồn.” Lại dặn cô: “Xem phim xong thì về nhà sớm, sau khi trời tối không được phép đi dạo linh tinh ở trên đường, không an toàn có biết không?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu liên tiếp: “Em biết rồi, em cũng không dám đi loanh quanh ở bên ngoài.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô suy nghĩ mấy giây: “Chú Hai thím Hai anh tối nay không ở nhà?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vâng, sau khi em về không nhìn thấy họ, vẫn luôn bận rộn.”
Tưởng Bách Xuyên biết trong lòng cô đang vui mừng chuyện gì, “Vậy cũng không được phép cả đêm không về! Nếu không đến lúc chú Hai anh biết được, cho dù em có bị đ á nh g ã y chân anh cũng mặc kệ.”
Tưởng Tiểu Mễ thề bảo đảm: “Sao có thể chứ! Cho em cái gan nữa em cũng không dám.”
Tưởng Bách Xuyên cũng không phí lời nữa, lấy ví tiền từ ghế lái phụ, rút hết tiền có trong đó ra, “Cầm lấy dùng, không được phép dùng tiền của cậu nhóc kia, nghe rõ chưa?”
“Em biết rồi.” Tưởng Tiểu Mễ quay người, đằng sau cô có một chiếc cặp nhỏ, “Anh bỏ tiền vào trong cặp em là được, cái túi nhỏ ở trong cùng đấy.”
Lúc này cô mới nhớ ra hỏi: “Anh, anh về khi nào thế? Không phải nói trước Tết không có thời gian về sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Sáng nay đến, qua đây làm thủ tục, tối nay bay về New York.”
“Hả? Sao vội thế, em còn tưởng anh có thể ở nhà mấy ngày, tiếc thật đấy.”
“Tiếc cái gì?”
“Giới thiệu bạn gái cho anh đó.”
“... Anh thấy em ăn no rửng mỡ rồi.” Tưởng Bách Xuyên để tiền vào cho cô xong, đóng cặp lại, “Lăn đi.”
“Anh, em yêu anh, lái xe cẩn thận nhé.”
Xe chậm rãi lái đi, Quý Vân Phi đi qua, “Anh cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.”
“À, nhà tớ trừ bố tớ ra ai cũng tốt với tớ, mấy người anh chị em họ tớ, chú Tư, chú Năm, cậu cả, cậu Hai còn có cả cậu Ba tớ nữa, bọn họ đều rất nuông chiều tớ.” Cô để tay vào trong tay cậu, “Đi thôi, nếu không không kịp xem phim mất.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tưởng Tiểu Mễ hỏi cậu: “Cậu có anh chị em họ không?”
“Tớ có em họ, nó đối xử với tớ rất tốt.”
“Có cơ hội chúng ta cùng nhau đi chơi.”
Quý Vân Phi cười: “Đoán là con bé không thích chơi với cậu, không chơi được cùng nhau.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Sao vậy? Em ấy không thích có con gái đến gần cậu sao?”
“Không phải, bây giờ nó mới 4 tuổi, đang học lớp chồi.”
“......”
Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy đúng là phí tiền hai vé xem phim, trong rạp không có nhiều người, chỉ lác đác mấy người, bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng.
Cũng không xem là phim chiếu cái gì, chỉ chăm chú nói chuyện riêng, thỉnh thoảng nắm tay nhau.
Từ rạp chiếu phim đi ra trời đã tối, đèn đường cũng sáng.
“Tớ gọi xe đưa cậu về.” Quý Vân Phi gọi xe.
Tưởng Tiểu Mễ ấn tay cậu lại, “Tớ không muốn về.”
Quý Vân Phi: “Thế không được, buổi tối không an toàn.”
Im lặng mấy giây, Tưởng Tiểu Mễ mím môi: “Bố mẹ tớ hôm nay đều không ở nhà, tớ có nói với dì là tối nay sẽ ở lại khách sạn cùng Tăng Kha, nếu không cậu ấy ở một mình sẽ sợ.”
Nói xong, Tưởng Tiểu Mễ lại cảm thấy hình như không thỏa đáng, vội giải thích: “À, tớ cũng không thể đến khách sạn cùng cậu, chúng ta tìm một chỗ nào đó qua đêm nói chuyện có được không? Ngày mai cậu về rồi, lần sau gặp nhau cũng chẳng biết là khi nào nữa.”
Quý Vân Phi cũng muốn ở cùng cô, có điều buổi tối thật sự không an toàn, “Quán bar buổi tối chắc chắn không thể đi, những chỗ khác đều không an toàn.”
Tưởng Tiểu Mễ sớm đã có dự định: “Chúng ta đến phòng truyền dịch của bệnh viện đi, bây giờ bên đó cũng ít người lại ấm nữa, còn có TV xem, cái gì cũng tiện. Bệnh viện còn có bảo vệ với bác sĩ, còn không có ai quản chúng ta, không có chỗ nào an toàn yên tĩnh hơn ở đó nữa.”
Ngoại trừ chất lượng không khí hơi kém ra thì mọi thứ còn lại đều khá tốt.
Quý Vân Phi: “...” Cười, “Chỗ này mà cậu cũng có thể nghĩ được à?”
Tưởng Tiểu Mễ hơi xấu hổ, cúi đầu không nói chuyện, hai tay để trong túi áo cậu, dùng đầu ngón chân chọc chân cậu: “Không được phép cười nữa.”
Quý Vân Phi muốn giơ tay ôm cô, cuối cùng kiềm chế lại.
Nửa đêm, phòng truyền dịch ít người, TV cũng tắt, thỉnh thoảng lại có tiếng ấn số 0 gọi y tá, thời gian còn lại tương đối yên tĩnh.
Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ ngồi ở trong góc xem video, mấy tiếng đồng hồ, điện thoại của hai người hết pin tự động sập nguồn.
“Cậu có mang sạc không? Tớ đi sạc cho cậu trước.” Quý Vân Phi hỏi cô.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không mang.” Ai biết được là đêm nay không về chứ.
“Sáng sớm mai về khách sạn lấy sạc của tớ sạc, cậu ngủ một lúc đi.”
Quý Vân Phi chỉnh lại ghế, đắp áo phao cho cô.
Tưởng Tiểu Mễ ngáp mấy cái, gật đầu, “Cậu thì sao, không ngủ hả?”
“Tớ không buồn ngủ.” Cậu nhìn cô.
Sáng sớm hôm sau.
Tưởng Mộ Bình vẫn không gọi được cho Tiểu Mễ, sáng sớm có gọi hai lần, bây giờ sắp 9 rưỡi vẫn không gọi được.
Ông gọi thẳng về số máy bàn ở nhà, là dì nghe máy, “Bí thư Tưởng.”
“Tiểu Mễ đâu? Vẫn chưa dậy sao? Bảo nó nghe điện thoại.”
Là hỏi cô xem sau này muốn học ban tự nhiên hay xã hội, sau khi chuyển trường trọng tâm các lớp tự nhiên và xã hội ở bên này khác nhau.
Trong lòng dì lộp bộp, Tiểu Mễ nói dối rồi, trưa qua Tiểu Mễ còn gửi tin nhắn nói buổi tối muốn ở cùng Tăng Kha, còn nói đã nói với bố.
Dì cũng không tiện đối chứng lại với bí thư Tưởng, nếu như ở cùng Tăng Kha bà cũng yên tâm.
Dì mơ hồ nói: “Bí thư Tưởng, Tiểu Mễ ở cùng Tăng Kha.”
Bí thư Tưởng: “Được, tôi biết rồi.”
Ông lại gọi điện thẳng cho Tăng Kha, Tăng Kha vẫn còn đang say giấc nồng, nhìn thấy điện thoại của bác Tưởng trực giác không tốt, vội vàng bò dậy hít thở sâu mới nghe điện thoại, “Bác Tưởng ạ.”
“Ừ, chơi vui chứ?”
“Vui lắm ạ, cảm ơn bác Tưởng.”
“Tiểu Mễ ở cùng cháu sao?”
Tăng Kha tưởng là bác Tưởng gọi đến kiểm tra nên nói dối hộ Tưởng Tiểu Mễ: “Dạ, vâng, hôm nay bọn cháu đi Cố Cung chơi.”
“Ừ, cháu ở thêm mấy ngày, bác với bác gái ngày mai về rồi, đến lúc đó đến nhà bác ăn cơm.”
Tăng Kha đồng ý trước: “Vâng ạ.”
Tưởng Mộ Bình nói: “Điện thoại của Tiểu Mễ chắc không cẩn thận tắt rồi, cũng không gọi được, cháu đưa điện thoại cho con bé, bác có chuyện muốn hỏi nó.”