Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 29: Nhớ cậu rồi



Tiếng chuông vang lên, sau khi giao xong bài tập về nhà giáo viên cầm sách rời đi.

Phòng học vốn dĩ yên tĩnh trở nên ồn ào, tiếng nói chuyện cười đùa, còn có tiếng ghế cọ vào nền đá cẩm thạch.

Đây là giờ ra chơi có thời gian dài nhất, bởi vì trời mưa nên không cần xuống sân tập thể dục, học sinh đều đẩy nhau ra ngoài hành lang.

“Tiểu Mễ, cậu đi vệ sinh không?” Bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi cô.

Đây là bạn cùng bàn mới của cô, một cô gái tóc ngắn, rất nhút nhát.

Tưởng Tiểu Mễ cười lắc đầu: “Tớ không, tiết cuối rồi đi.”

Bạn cùng bàn cầm một gói khăn giấy nhỏ rời đi.

Bên trái cô trống rỗng, xuyên qua cửa sổ là một màu trắng xóa, mưa như biến thành tấm màn che, trời và đất dường như hòa quyện vào nhau.

Trên hành lang, các bạn nam đang đùa nhau.

Trong một khoảnh khắc, Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng mình đang ở Thượng Hải.

Khai giảng sắp được ba tuần, cô gần như đã quen với các bạn trong lớp, ở cùng cũng không tệ.

Cô học ở lớp một, một trong những lớp trọng điểm.

Đột nhiên có một bạn nam gọi cô: “Tưởng Tiểu Mễ, có người tìm cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu theo tiếng gọi, là Tô Dương, cô vội vàng đi ra.

Lớp của Tô Dương ở tầng trên, thỉnh thoảng tập thể dục hai người sẽ gặp nhau.

Bọn cô ở tầng một, phía trước không có bục chắn mưa, mưa to gần như ướt cả nửa hành lang, Tô Dương kéo cô đi về phía cầu thang.

“Sao vậy? Sao chị thần bí như thế.” Tưởng Tiểu Mễ cười nói.

Tô Dương nắm lấy tay vịn cầu thang, “Không có gì hết, chán nên tìm em nói chuyện thôi. Đúng rồi, lớp chị có mấy bạn nam ngày nào cũng nghe ngóng chuyện của em, chị nói trước khi chuyển trường em có bạn trai rồi mà bọn họ còn không tin.”

Đã một thời gian rất dài Tưởng Tiểu Mễ không dám nhắc đến cái tên Quý Vân Phi.

Từ lần chia tay trước đến bây giờ đã sắp hai tháng rồi mà giữa hai người chưa liên lạc một lần nào.

Tô Dương hỏi: “Này, em có nghĩ đến chuyện lén liên lạc với Quý Vân Phi không, nếu như muốn, chị phụ trách tìm điện thoại cho em.”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Nếu như cậu ấy muốn liên lạc với em chắc chắn đã tìm em từ lâu rồi?”

Tô Dương: “Điện thoại của em bị thu rồi, cậu ấy tìm em kiểu gì?”

Sự thật Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn không muốn thừa nhận: “Quý Vân Phi có phương thức liên lạc với chị, lần trước cậu ấy đến thăm em em cho cậu ấy, nói nếu như không tiện liên lạc sẽ tìm chị.”

Cô thầm thở dài mới nói tiếp: “Nếu như cậu ấy thật sự muốn chắc chắn sẽ liên lạc với chị, đã khai giảng lâu như vậy rồi mà còn không liên lạc, có khả năng thật sự không muốn liên lạc nữa, em cũng không muốn ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy.”

Trận mưa này ngày một to hơn. Nó rơi xuống đất tạo thành những âm thanh lộp bộp, nước b ắ n tung tóe cao mấy centimet.

Tưởng Tiểu Mẽ vẫn luôn nhìn bồn hoa dưới cơn mưa to, trong lòng khó chịu.

Cô nhớ Quý Vân Phi rồi.

Điều Tô Dương muốn biết là, “Nếu như cậu ấy đến tìm em thì sao? Em dám gặp cậu ấy không?”

“Nếu như cậu ấy kiên trì em cũng kiên trì, bị đ á n h g ã y chân cũng không sợ.” Lời này trước đó Tăng Kha cũng từng nói với cô, chỉ tiếc là có thể Quý Vân Phi đã từ bỏ trước.

Tô Dương véo má cô: “Em đừng có cau mày buồn bã như thế nữa, cậu ấy không liên lạc với chị là sợ gây phiền phức cho em. Dẫu sao thì có ai có thể chịu đựng được dáng vẻ nghiêm khắc đó của bác Tưởng chứ? Cậu ấy sợ em bị đ á nh.”

Hy vọng là như vậy.

Cô cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Thật ra Tô Dương vẫn còn muốn nói, lần đi cả đêm không về đó quả thật là không đúng, đổi lại phụ huynh nhà khác cũng lo lắng c h ế t m ấ t. Nhếch miệng, lời đến miệng lại đổi thành: “Đúng rồi, thứ sáu này có phải em trực nhật không?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Ừ.”

Tô Dương: “Trùng hợp chị cũng trực nhật, đợi tan học chị đến tìm em, chúng ta cùng nhau về, ngoài cổng trường có quán bán xiên nướng, xiên ngon lắm, chúng ta ăn ít rồi về.”

“Được.”

Tô Dương vẫy tay với cô, “Chị về lớp đây, đừng quên hôm đó đi cùng nhau đấy.”

Tưởng Tiểu Mễ lại một mình ngơ ngác nhìn làn mưa rơi, không biết bây giờ bên Thượng Hải có mưa không, cũng không biết Quý Vân Phi đang làm gì.

Có phải là giống như trước đây, ở sân bóng chơi bóng, sau đó có rất nhiều bạn nữ nằm ở trên lan can nhìn cậu.

“Quý Vân Phi!”

Đằng sau có người gọi cậu.

Quý Vân Phi nghe ra được là giọng Đằng Tề, không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía căng tin.

“Tôi còn tưởng chân cậu g ã y rồi chứ.” Đằng Tề sải bước lớn đuổi theo, nhìn Quý Vân Phi từ trên xuống dưới, “Sao gần đây không chơi bóng?”

Quý Vân Phi: “Bận.”

Đằng Tề trêu: “Bận giảng bài cho con gái à?”

Quý Vân Phi liếc cậu ta, lười để ý.

Đằng Tề không quan tâm vì sao Quý Vân Phi không chơi bóng, bây giờ cậu ta chỉ muốn biết: “Cậu có liên lạc với Tiểu Mễ không, hôm đó rốt cuộc thì cậu ấy có bị đ á n h không.”

Điều này cũng là cái gai trong lòng Quý Vân Phi, đến hiện tại vẫn làm cậu áy náy.

Nếu như hôm đó cậu kiên trì muốn đưa Tiểu Mễ về nhà, mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ, cô sẽ không bị đ á n h, bố cô cũng không lo lắng.

“Này, hỏi cậu đấy.” Đằng Tề không kiên nhẫn.

Quý Vân Phi: “Không biết.”

Ánh mắt Đằng Tề không vui: “Tôi nói cho cậu biết, nếu như sau này tôi biết được hôm đó Tiểu Mễ bị đ á n h thật, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Cậu biết nhà cậu ấy quản nghiêm như nào mà cậu còn dám để cậu ấy ở ngoài cả đêm.”

Những lời này Đằng Tề đã suy nghĩ trong thời gian rất dài, vốn dĩ không muốn nói cũng không đến lượt cậu ta nói. Nhưng hôm nay lúc chơi bóng đột nhiên có người nói đùa hỏi cậu ta, vợ cậu ở Bắc Kinh thế nào rồi?

Giây phút đó cậu ta vô cùng nhớ Tưởng Tiểu Mễ.

Ai biết được cô như thế nào chứ.

Điện thoại cô tắt sắp được hai tháng rồi, mỗi lần bố ở nhà cậu ta đều lấy điện thoại số Bắc Kinh của bố gọi nhưng vẫn luôn không gọi được.

Đằng Tề không c h ế t tâm: “Cậu không nghĩ cách liên lạc với Tiểu Mễ à?”

Quý Vân Phi không nói chuyện, Đằng Tề lại tưởng là cậu ngầm thừa nhận.

Đúng lúc này có tiếng nói xen vào, “Quý Vân Phi.”

Giang Nguyệt gần như là chạy qua đây, lúc đuổi được bọn họ còn bình phục lại hơi thở mới nói, hỏi Quý Vân Phi: “Điện thoại cậu bị sao rồi à? Mấy hôm nay tớ gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu cũng không trả lời.”

Cô nàng chụp mấy đề toán không biết làm cho cậu, cậu vẫn mãi không trả lời, hôm nay không nhịn được nên đi hỏi.

Đằng Tề thầm nghĩ, hôm qua Quý Vân Phi không phải vẫn còn chơi game cùng bọn họ sao.

Giọng Quý Vân Phi nghiêm túc: “À, trước đây tôi yêu đương bị bố tôi biết, điện thoại cũng bị tịch thu, trước lớp 12 tôi không có điện thoại dùng.”

Giang Nguyệt: “.....”

Quý Vân Phi vẫy tay: “Đi ăn cơm trước đi.” Ra hiệu Đằng Tề đi cùng.

Buổi chiều sau khi tan học Quý Vân Phi lấy áo đồng phục ở trong ngăn bàn ra vắt lên vai, cầm sách rời khỏi lớp học.

Từ lúc Tưởng Tiểu Mễ chuyển đi, cậu cảm thấy cho dù làm gì cũng không có động lực nữa.

Ăn cơm không có sức, đi học không có sức, đến chơi cũng không có sức.

Bắt đầu từ lớp 7 cậu chắc chắn sẽ là người đến lớp sớm.

Bởi vì Tưởng Tiểu Mễ có một thói quen, mỗi ngày đều đến sớm. Sau khi đến sớm cậu liền giả vờ đi vệ sinh, đi một vòng trước cửa lớp cô, nhìn cô một cái là cả sáng hôm đó tâm trạng học hành đều rất tốt.

Sau đó lên cấp ba cùng lớp với cô, cậu càng đến sớm hơn.

Nửa học kỳ trước cô ngồi ở bên phía sổ phía nam, cậu ngồi ở bên phía bắc, lúc ít người qua lại, cậu sẽ giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.

Nửa học kỳ đó chỉ cần trời không mưa, giờ ra chơi nào cậu cũng sẽ đi chơi bóng, là bởi vì Tưởng Tiểu Mễ thích nằm bò lên lan can, cùng Tăng Kha nói chuyện.

Cậu không chắc chắn được cô có nhìn cậu chơi bóng không, nhưng có lẽ thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn một cái.

“Đại ca, hôm nay cậu không có tiết ở lớp học thêm, đánh bóng một lúc đi.” Nhóc mập một tay ôm bóng, tay còn lại khoác lên vai Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi đang nhìn điện thoại, vừa rồi có tin nhắn, cậu có một đơn hàng chuyển phát nhanh giao tới.

“Hỏi cậu đó.” Nhóc mập đá cậu một cái.

Quý Vân Phi để điện thoại vào túi, “Không rảnh.” Cậu hất tay nhóc mập, chạy hùng hục xuống tầng.

“Cậu đi đâu đó?” Nhóc mập ở đằng sau gọi theo.

Quý Vân Phi đã xuống tầng một, không ai trả lời cậu ta.

Bây giờ ngày nào Quý Vân Phi cũng đạp xe đi học, có lúc tan học theo thói quen sẽ đi vào con đường đó, đợi lúc hoàn hồn phát hiện đây là con đường về nhà Tưởng Tiểu Mễ, cậu lại quay lại.

Hôm nay bầu trời Thượng Hải trong xanh nhưng Bắc Kinh lại có mưa lớn.

Cậu quan tâm dự báo thời tiết của cả hai thành phố, ngày nào cũng chuyển đổi để xem. Cậu cũng không biết làm thế này có ý nghĩa gì, có thể một chút ý nghĩa cũng không có.

Nhưng cậu vẫn làm không biết mệt.

Bắc Kinh mưa to như vậy cũng không biết chân cô đã khỏi chưa, có thể đi nhanh không.

Lúc Tưởng Tiểu Mễ về đến nhà, ống quần đồng phục ướt hơn một nửa.

Mưa quá to, đoạn đường đi từ lớp học ra cổng trường cho dù có che ô cũng chẳng có ích gì, gió thổi một cái mưa kéo theo cả ô theo cùng.

“Con mau đi thay quần áo đi, một lát nữa bị cảm lạnh đấy.” Dì tìm khăn đưa cho cô lau trước.

“Con không sao, chỉ quần bị ướt thôi ạ.” Tưởng Tiểu Mễ không vội lên tầng, đi thẳng vào phòng bếp.

Trong tủ lạnh có mấy miếng socola, mỗi ngày lúc đi học về cô đều ăn một miếng nhỏ, chỉ một miếng, không nỡ ăn nhiều, ăn xong cô lại bọc vào, dùng túi nhựa buộc chặt để vào trong tủ lạnh.

“Mỗi ngày có thể ăn một miếng, như thế mới có sức học, đợi ăn hết rồi dì lại mua cho con.”

“À, con sợ béo, mỗi ngày ăn một miếng là được.”

Dì cũng không biết socola này là do ai mua, cô cũng không dám nói, chỉ dặn dì, chỗ socola này ai cũng không được ăn.

Nếu như sớm biết sau này không gặp lại Quý Vân Phi khi đó cô sẽ xách hết đống đồ ăn vặt ở trong hành lý của cậu về, nhưng không còn cơ hội nữa.

Ngồi trước bàn học ngây ngốc một lúc, Tưởng Tiểu Mễ mới lấy bài tập ra bắt đầu làm.

Lúc làm xong tất cả bài tập đã gần 10 giờ, cô xem lại những câu toán sai Quý Vân Phi tập hợp lại cho cô mấy lần, bỏ vào ngăn kéo khóa lại rồi mới đi ngủ.

Bên ngoài cơn mưa vẫn rơi lộp bộp, tắt đèn, cô xoay người bên nọ bên kia một lúc lâu mới ngủ.

Cơn mưa to mãi đến tận giữa trưa thứ 6 mới dừng, những đám mây dày dần tản đi, trời cũng sáng hơn.

Tiếng chuông tiết học cuối cùng hôm thứ 6 vang lên, tất cả mọi người đều đ i ê n c uồ ng thu dọn sách vở.

Lớp trưởng nói mọi người yên lặng, nói phát đồ ăn vặt rồi về.

Bọn họ trêu nhau, cười nói chỗ đồ ăn vặt này là định tỏ tình với bạn nữ nào đây?

Lớp trưởng: “Đây là đồ ăn vặt người khác tặng Tưởng Tiểu Mễ, cũng không biết là ai tặng, Tưởng Tiểu Mễ nói ai cũng có phần, mọi người chia cùng nhau ăn.”

Trong ngăn bàn của Tưởng Tiểu Mễ ngày nào cũng có rất nhiều đồ ăn vặt, cô không biết là ai tặng, đều nhân lúc hết giờ cô đi vệ sinh hoặc là giờ nghỉ giải lao nhét vào.

Lúc cô đi đến lớp sớm trong ngăn bàn đã đầy đồ ăn.

Cô hỏi mọi người xung quanh đều nói không biết, cô chỉ đành giao cho lớp trưởng.

Mặt lớp trưởng hoang mang bắt đầu phát đồ ăn vặt, những người khác đều trêu nói cảm ơn, xé ra ăn.

Ngoài Tưởng Tiểu Mễ, bọn họ đều biết là lớp trưởng tặng.

Lớp trưởng thích Tưởng Tiểu Mễ, chuyện này ngoài Tưởng Tiểu Mễ thì bí mật này mọi người đều biết.

Lớp bọn họ có một nhóm chat, buổi tối làm xong bài tập mọi người sẽ nói chuyện, có điều Tưởng Tiểu Mễ không ở trong nhóm này. Nghe nói nhà cô quản nghiêm, không cho dùng điện thoại.

Biết lớp trưởng thích Tưởng Tiểu Mễ, các bạn nữ đã nghĩ cách xúi lớp trưởng tặng đồ ăn vặt cho Tưởng Tiểu Mễ, nói là con gái dễ bị các hành động nhỏ của con trai làm cho cảm động, thời gian lâu rồi sẽ dễ động tâm.

Lớp trưởng thật sự nghe lời đi tặng, tất cả mọi người đều giữ bí mật này cho cậu ấy.

Nào biết được lại buồn cười như này, Tưởng Tiểu Mễ giao hết chỗ đồ ăn nhận được cho lớp trưởng.

Đồ ăn chia xong mọi người vừa ăn vừa lần lượt rời đi.

Tưởng Tiểu Mễ cùng mấy bạn trực nhật ở lại quét dọn, nhiều người làm cũng nhanh, hai mươi phút đã xong toàn bộ.

“Tiểu Mễ, cậu vẫn không về sao?”

“Các cậu đi trước đi, tớ đợi Tô Dương.”

“Bye bye.”

Tưởng Tiểu Mễ vẫy tay với bọn họ.

Mười phút lại trôi qua, trong lớp học không có ai, Tô Dương vẫn chưa xuống.

Tưởng Tiểu Mễ thu dọn cặp sách chuẩn bị lên tầng tìm Tô Dương, vừa ra khỏi lớp học đã nhìn thấy một người đang uể oải dựa vào cây cột trước cửa lớp, cô sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.