Tài nữ đương nhiên đều là người có tư tưởng độc đáo.
Nhan Vị Tư là tài nữ có tư tưởng độc đáo nhất trong tất cả các tài nữ có tư tưởng độc đáo.
Đối với điều này không ai dám phủ nhận.
Nếu không tin chúng ta sẽ cùng phỏng vấn.
Dưỡng phụ của Vị Tư: Nàng là do ta nuôi lớn đấy, nàng không độc đáo còn ai độc đáo?
Sư phụ của Vị Tư: Nàng cùng dưỡng phụ của nàng không có một chút giống nhau, chỉ bằng điểm này đã đủ độc đáo.
Trượng phu của Vị Tư: Trong muôn nghìn người, vì sao ta chỉ yêu mình nàng thôi?
Đệ đệ của Vị Tư: Điều này ta từ nhỏ đã được lĩnh hội đầy đủ! Cho dù là cùng một việc, ta làm chính là lộn xộn, nàng làm chính là độc đáo….
Em chồng của Vị Tư: Ta chỉ hận nàng sao lại không thể bình thường một chút?! (Hũ giấm chua bị đổ, vị chua ngập tràn bốn phía…. )
Điều độc đáo nhất trong số phần đông những tư tưởng độc đáo của Nhan Vị Tư, chính là nàng kiên quyết cho rằng một người nếu ở một phương diện nào đó đặc biệt xuất sắc, thì chắc chắn ở một phương diện khác sẽ có thiếu sót nghiêm trọng.
Cho nên khi đệ đệ Việt Lăng Khê mà nàng yêu mến nhất từ nhỏ văn thao võ lược, kỳ môn tuyệt kĩ vừa học đã thông, nàng bắt đầu lo lắng đệ đệ có phải hay không có chỗ nào không đúng lắm.
Bởi vì lo lắng này, Nhan Vị Tư lúc nào cũng đặt Việt Lăng Khê ở trong phạm vi quản thúc, hơn nữa nghiêm cấm dưỡng phụ nhúng tay vào công việc giáo dục đứa nhỏ, để tránh tạo thành hậu quả không thể sửa chữa.
Đối với chuyện này, dưỡng phụ cũng từng nhỏ nhẹ kháng nghị: “Sao con có thể như rứa, thằng nhỏ cũng nà con của ta mừ…….” (Chú thích: Bình thường hắn cũng không nói như thế, lúc lo lắng đầu lưỡi mới không chịu thẳng…. )
Ánh mắt lạnh lùng của tài nữ Giang Nam đảo qua, hai phụ tử đang ôm nhau cùng phát run.
Phản kháng gia chủ là không có đường sống. Nguồn gốc của truyền thống này kỳ thật ở đây.
Đương nhiên thân là dưỡng phụ người ta, tự nhiên cũng không phải không có chỗ dựa vững chắc. Ở trên giường cáo trạng, sự phụ của Vị Tư an ủi hắn như vậy: “Vị Tư nói cũng có đạo lý, ngươi thật sự không thích hợp giáo dục tiểu hài tử. Ta nhớ rõ hôm trước ngươi dạy bảo bối nhi học thành ngữ, lại đem ‘trưởng tỷ như mẹ’ dạy thành ‘trưởng nữ như mẹ’….”
“Đó là ta kết hợp tình huống thực tế của nhà ta….”
“Tóm lại đối với Vị Tư, ngươi không thể trêu chọc cũng không thể trốn tránh, ngoan một chút đi.”
“Nhưng người ta thường nói ‘con không giáo dục, là lỗi của cha’, ta cũng phải làm được chút gì chứ?”
“Ừhm……. Cũng đúng, như vậy đi, Vị Tư dạy văn, ta dạy võ, ngươi phụ trách cùng bảo bối nhi chơi, được không?”
“^_^…., tốt, ta thích nhất chơi!”
Hiệp nghị đạt thành.
Vì thế Việt Lăng Khê ngay dưới sự lôi kéo đưa đẩy của tỷ tỷ hạnh phúc lớn lên.
Trong quá trình lớn dần của hắn, Nhan Vị Tư càng ngày càng cảm thấy lo lắng của mình là chính xác.
“Tiểu ngốc qua! Có phải đệ đục một cái lỗ ở trên thân cây bách cổ trước cửa nhà không hả?”
“Vâng, tỷ tỷ.”
“Đệ đục lỗ làm gì?!”
“Ngày hôm qua đệ nhìn thấy con thỏ hoang đâm rầm một cái vào thân cây, thiếu chút nữa ngất xỉu, vì thế đệ nghĩ, nếu trên thân cây vừa vặn có một cái lỗ, nó có thể an toàn đi qua….”
“>_<….”
“Tỷ tỷ, đây là cái gì?”
“Đây là phấn của nữ hài tử.”
“Dùng để làm gì?”
“Bôi lên mặt, mặt sẽ trở nên trắng trẻo, rất đẹp.”
“Ác. Thế cái kia?”
“Đây là son.”
“Dùng để làm cái gì?”
“Bôi lên mặt, mặt sẽ trở nên đỏ hồng, rất đẹp.”
“Ác.”
Mấy hôm sau, tài nữ Giang Nam nghe thấy đệ đệ nhà mình khoe với tiểu hài tử nhà bên: “Tỷ tỷ của ta mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, cũng đẹp lắm!”
“Tiểu ngốc qua, xem tỷ tỷ mua gì về này?”
“Cái gì?”
“Kẹo mạch nha!”
“T_T…. Hu hu hu….”
“Đệ khóc cái gì?”
“Tỷ tỷ, không phải tỷ nói nếu đệ chọc giận tỷ thì sẽ không được ăn đồ ngọt sao?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay có một chuyện, đệ biết nhất định sẽ chọc giận tỷ, nên vẫn chịu đựng không làm, sau lại đột nhiên nhớ tới trong nhà đã không còn đồ ngọt….”
“Cho nên đệ đã làm?”
“Đúng vậy. Ai biết tỷ tự nhiên lại mua kẹo mạch nha về…. Hu hu hu….”
Nhan Vị Tư bắt đầu chất vấn, “Vấn đề không phải cái này!?”
“A?”
“Đệ rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc giận ta hả?!!!!”
Tiểu ngốc qua sợ hãi che miệng: “A, chính mình nói ra?”
“>_<….”
“Đây là cái gì?”
“Đây là…. cái sẽ chọc giận tỷ….”
“Từ nơi nào lấy về?”
“Lúc lên núi hái thuốc, ở trên một thân cây bên vách núi.”
“Từ khi nào?”
“Hai ngày trước.”
“A?”
“Đệ sợ tỷ không vui, cho nên vẫn để ở chỗ sư phụ, hôm nay đường ăn hết rồi, đệ mới đem hắn về đây.”
“Sao không để luôn ở chỗ sư phụ ấy?”
“Tỷ tỷ quên rồi à, sư phụ đưa phụ thân đi ra ngoài chơi. Để hắn một mình ở bên kia không ai chăm sóc, sẽ hỏng mất.”
“Người này sao vẫn bất tỉnh?”
“Sư phụ nói thương thế của hắn tuy không nặng, nhưng bên trong thân thể không tốt, phải dùng cách chữa bệnh bằng giấc ngủ, một lát nữa sẽ tỉnh.”
“Biết rồi. Hai cái kẹo này, cầm ăn đi.”
“^O^, tỷ không tức giận à?”
“Cứu người là tốt, nhưng sau này vẫn không được nhặt lung tung các thứ về nhà!”
Tiểu ngốc qua cảm động nhào tới, “Tỷ thật tốt, sáng ngày mai có thể ăn cháo đường không?”
Trên giường người nọ từ từ tỉnh lại, nhìn thấy chính là một đôi tỷ đệ xinh đẹp như thiên thần, vô cùng ấm áp ôm lấy nhau.
Đối với cảnh tượng cực kỳ có tính chất lừa gạt này, người bị lừa sau này đã nói: “Chỉ một lần sai lầm, chớp mắt đã truyền lưu ngàn đời….”
Những lời này ở rất nhiều rất nhiều năm sau, còn được một công ty kim cương chỉnh sửa làm thông điệp quảng cáo.
(Phía dưới chúng ta cùng xả hơi một chút đề tài ngoài lề, một bài vấn đáp trí lực.
Hỏi: Giang Nam tài tử cùng Giang Nam tài nữ khác nhau lớn nhất là gì?
Dưỡng phụ đáp: Người trước ở cuối có chữ tử, người sau cuối cùng là chữ nữ.
Sư phụ đáp: Nhảm nhí.
Tiểu ngốc qua đáp: Người phía trước ta không biết, người phía sau ta biết.
Người nào đó đáp: Ta có thể lớn tiếng nói với Giang Nam tài nữ “Xin hãy gả cho ta”! Mà nếu như không khéo Vị Tư không phải tài nữ mà là tài tử, ta sẽ nói nhỏ giọng một chút.
Đáp án tiêu chuẩn: Tài tử là nam, tài nữ là nữ.
Cho nên mới nói đáp án tiêu chuẩn gì đó là thứ không thú vị nhất trên đời. )
“Vị Tư à, con muốn phụ thân chuẩn bị đồ cưới thế nào?”
“Con không muốn thành thân!”
“Nhưng mà nữ tử đều phải xuất giá mà.”
“Ai nói thế?”
“Hơn nữa ta cảm thấy con rất thích hắn, cho dù là khi không biết hắn là Thái tử.”
Việt Lăng Khê xen mồm: “Con cảm thấy khi tỷ tỷ biết hắn là Thái tử sau, vẫn thích hắn đó.”
“Hai người ngậm miệng! Thích không nhất định sẽ gả cho, con cũng rất thích tiểu ngốc qua, chẳng lẽ bảo con gả cho nó?”
“>_<…., Đệ sẽ không bao giờ chen miệng nữa, tỷ đừng nói mấy chuyện khủng bố như vậy nữa có được không….”
“Nhưng mà Vị Tư à, người ta là Thái tử, chúng ta là dân đen, kháng chỉ là phải mất đầu, mất đầu đau lắm, hu hu hu….”
“Không được giả khóc!”
“Vâng….”
Sư phụ bình tĩnh đúng lúc lên tiếng: “Vị Tư à, cha con nói đương nhiên đều là vô nghĩa. Vấn đề chính xác là, con đã đáp ứng gả cho người ta rồi!”
“Con…. con…. lúc ấy có chút hồ đồ….”
“Nhưng mà người ta không hồ đồ, hoan vui mừng hỉ tam môi lục sính đến lấy con, kèn trống đều sắp thổi vỡ nhà rồi, con còn trốn tránh như vậy thì biết làm sao giờ?”
“Sư phụ, con còn chưa chuẩn bị tốt việc thành thân, người mau nghĩ cách đi.”
“Cách thì cũng có một.”
“Cái gì?”
“Dù sao hôm nay nơi này cũng phải có một người gả đi, nếu con không chịu thì để bảo bối nhi gả thay đi.”
“Tiểu ngốc qua?”
“Đúng vậy, nam hài tử thay tỷ muội xuất giá là một trong những tình tiết mọi người thích xem nhất.”
Nhan Vị Tư liếc nhìn đệ đệ một cái, Việt Lăng Khê nhìn tỷ tỷ lộ ra một nụ cười ngây ngô khờ dại.
“>_<…., Bỏ đi…. để con xuất giá thì hơn….”
Cứ như vậy, Giang Nam tài nữ tư tưởng độc đáo trở thành Thái tử phi.
Của hồi môn của nàng đương nhiên không giống người thường. Nội dung như sau:
Một bộ đồ trẻ con đã mặc trên người khi được dưỡng phụ nhặt.
Một cây đàn cổ.
Một bao hạt giống hoa phượng tiêu trồng trước phòng.
Một bức tranh thêu hình gia đình.
Một bụng thi thư.
Một khuôn mặt uy phong.
Một trái tim nhân hậu.
Một đệ đệ hỗn hợp giữa thiên tài và đứa ngốc.
“Vị Tư, con thật sự muốn dẫn Tiểu Lăng theo à?”
“Không mang nó theo, chẳng lẽ mặc kệ nó rơi vào tay cha?”
“Sao phải nói độc như vậy chứ?”
“Hai người không phải đã sớm muốn đi ngao du thiên hạ sao? Hiện giờ con xuất giá, tiểu ngốc qua con sẽ chăm lo, hai người có thể đi rồi.”
“Nữ nhi vô tâm, con không nhớ phụ thân sao?”
“Nhớ cha cái gì?”
“…. Ừhm…. A…. Cái này…. Cái kia……. Dường như là không có chỗ nào cho con nhớ cả….”
“Hai người đi đi, đừng lo lắng cho bọn con.”
“Vị Tư à, phụ thân và sư phụ không ở bên cạnh, con phải hết sức cẩn thận….”
“Biết rồi, không ai dám ức hiếp con đâu.”
“Không, ý phụ thân là, cần phải hết sức cẩn thận đừng ức hiếp người khác….”
“>_<….”
“Chúng ta thật sự đi đây.”
“….”
“Thật sự đi nha.”
“….”
“Thật sự là đi thực nha.”
“….”
Bước đi.
….
“Cha, sư phụ….”
“Hử?”
“Vị Tư sẽ nhớ hai người….”
“Thấy chưa, thấy chưa, ta biết ngay là nữ nhi sẽ luyến tiếc ta mà. Có điều con phải chờ chúng ta đi xa hãy đánh thức bảo bối nhi, miễn cho nó khóc.”
“Yên tâm đi, nếu nó dám khóc, xem con đối phó nó thế nào.”
“>_<…., Nghe con nói vậy, càng không yên lòng….”
Hôm sau, Việt Lăng Khê tỉnh lại, biết được phụ thân và sư phụ đến phương tây du ngoạn, cực kỳ thương tâm. Tỷ phu đến an ủi hắn.
“Đừng khóc, phụ thân đệ và sư phụ mặc dù đi rồi, đệ còn có tỷ tỷ mà.”
“Hu hu hu…. Đệ khóc chính là vì vậy….”
“>_<….”
“Hơn nữa đệ còn có mấy câu quan trọng chưa có nói với bọn họ…. Hu hu hu….”
“Nói cái gì?”
“Mang kẹo đặc sản ở phương tây về….”
“>_<….”
Đối với Thái tử mà nói, đây cũng là bắt đầu một loại cuộc sống hạnh phúc đi….