Đêm nay, Vô Mạt đang ngủ say chợt mở hai mắt, từ trong bóng tối hắn giống như cảm thấy có chuyện gì đó khác thường đang xảy ra.
Hắn suy nghĩ một chút, đứng dậy phủ thêm ngoại y, cúi đầu nhìn trên kháng,
Bán Hạ lẳng lặng nằm yên ngủ say, mà tiểu A Thủy bụ bẫm cũng đã lăn đến
nơi thật xa.
A Thủy ngủ luôn không an phận, có lúc trong mộng còn có thể lăn mấy vòng, lúc này nàng cũng không biết lăn kiểu gì, thế
nhưng dùng đôi chăn mập phì hướng về phía Bán Hạ, mà đầu nhỏ lại đưa đến gần đầu giường, hai quả đấm nhỏ đặt ở đầu hai bên, hai bàn châm bụ bẫm
cong lại thành hình chân ếch, cái yếm nhỏ bị chính cái tay nhỏ của nàng
nhấc lên, bụng nhỏ tròn trịa lộ ra hoàn toàn.
Mặc dù lúc này là
mùa hạ, hắn vẫn lo lắng nàng cảm lạnh, vì vậy rón rén cầm một cái chăn
mỏng đắp lên bụng nhỏ của nàng, sau đó mới đi ra cửa.
Sau khi ra
khỏi cửa, còn chưa đi vào thần miếu đã ngửi thấy mùi máu như có như
không, đợi đi tới thần miếu, thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi kinh
hãi.
Thì ra lúc này, những người canh thần miếu đều bị thương,
vết máu loang lổ nhìn qua rất đáng sợ, nhưng bọn họ vẫn cố thủ trước
thần miếu không rời một bước. Mà kẻ đang nhìn chằm chằm thần miếu muốn
xông vào, cũng không phải ai xa lạ, chính là huynh đệ của Vô Mạt —— Tiểu Hắc.
Đôi mắt màu xanh tối của Tiểu Hắc bắn ra tia hung ác điên
cuồng, nó nhìn chằm chằm cửa miếu gần trong gang tấc kia, bi phẫn cô
lãnh ngửa mặt lên trời hú dài, tiếng sói tru dài thê lương vang lên rõ
ràng trong tiểu sơn thôn an tĩnh, thức tỉnh bao nhiêu người đang mộng
đẹp, kinh khóc bao nhiêu đứa trẻ đang ngủ say.
Các tộc nhân dần dần tỉnh dậy, từng người một kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mắt thấy Tiểu Hắc tru lên muốn xông về thần miếu, Vô Mạt vội đi nhanh mấy bước, thân thể chợt lóe, đã ngăn trước mặt Tiểu Hắc.
Đôi mắt Tiểu Hắc đã gần như điên cuồng, nó lạnh lẽo đe dọa nhìn người cản
đường trước mắt, thế nhưng lại nhe hàm răng sắc bén. Vô Mạt thấy vậy,
vội hét lớn một tiếng: "Tiểu Hắc!"
Hắn gọi to một tiếng, giống
như sét đánh ngang tai vang lên trong bầu trời đêm, tai mọi người đều
chấn động, đôi mắt rét lạnh điên cuồng của Tiểu Hắc dần dần cũng có một chút nhiệt độ.
Tiểu Hắc hiển nhiên là nhận ra Vô Mạt, thu hồi răng sắc, ý bảo hắn tránh ra.
Vô Mạt làm sao có thể tránh ra đây?
Hắn từng bước một tiến lên, đi tới trước Tiểu Hắc, một quỳ một gối xuống, đôi tay thử thăm dò ôm lấy cả đầu Tiểu Hắc.
Nhưng Tiểu Hắc lại đột nhiên lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay hắn,
thân sói giống như một tia chớp nhanh chóng xông hướng cửa thần miếu.
Mấy tộc nhân bảo hộ trước cửa miếu vội vàng không kịp che chính giữa, thế
nhưng lại để Cự Lang đâm vào cửa miếu, chỉ nghe ầm một tiếng thật lớn,
cửa gỗ cũ nát cùng thân sói nặng nề va chạm.
Vô Mạt chăm chú nhìn sang, chỉ thấy cửa gỗ mặc dù nhìn như cũ nát, nhưng trải qua chấn động
như vậy vẫn không suy chuyển chút nào, ngược lại thân hình khổng lồ của
Tiểu Hắc bị bắn ngược trở lại, nặng nề té lăn trên đất, khóe miệng còn
trào máu.
Vô Mạt đi tới, ngồi xuống, tay run run ôm lấy cổ Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Vô Mạt vuốt ve bộ lông dính máu của nó, đau lòng hỏi.
Nhưng Tiểu Hắc không trả lời, đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào cửa gỗ
không mở kia, đôi mắt màu xanh tối tràn đầy thất bại cùng thê lương. Nó
nhìn chằm chằm cửa gỗ kia, giùng giằng dường như muốn bò dậy lần nữa.
Tay Vô Mạt duỗi ra, đè thân sói của nó xuống, Tiểu Hắc giãy giụa, Vô Mạt
dứt khoát ôm chặt nó, giống như ngày xưa khi bọn họ cùng ở hang sói
trong những đêm rét ôm nhau sưởi ấm.
Đôi mắt Tiểu Hắc rốt cuộc khôi phục chút thần trí, quay đầu nhìn về phía Vô Mạt.
Đôi mắt sâu thẳm của Vô Mạt nhìn chằm chằm Tiểu Hắc trong lòng, trầm thấp
hứa hẹn: "Tiểu Hắc, ta và ngươi đã từng cùng chung hoạn nạn, hôm nay ta
đã là Tộc trưởng, ngươi nếu muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho
ngươi nghe."
Đôi mắt hắn tối lại, tiếp tục nói: "Nhưng dù là ngươi cũng tuyệt đối không thể bước vào trong thần miếu này một bước!"
Thần miếu, chẳng những là thánh địa người Vọng Tộc, còn là cấm địa Núi Thượng Cổ.
Nếu Tiểu Hắc xông vào, chẳng những người Vọng Tộc coi nó là kẻ thù mà giết, mà cả Lang Tộc cũng sẽ coi nó là tội nhân thiên cổ.
Phạm vào cấm kỵ này, nó chính là phản bội huyết mạch của mình, từ đó về sau
Núi Thượng Cổ cũng không tha thứ cho nó, nó sẽ trọn đời không bao giờ
được về nhà nữa.
Tiểu Hắc cô lãnh ngẩng lên đầu, yên lặng nhìn Vô Mạt, trong đôi mắt điên cuồng cùng thê lãnh từ từ thu lại, thay vào đó là tuyệt vọng.
Nó quay đầu nhìn chằm chằm cửa gỗ cũ kỹ kia, dường như muốn dùng hai mắt của mình mở cái cửa kia ra.
Vô Mạt giơ tay lên, lau máu tươi ở khóe miệng nó: "Tiểu Hắc, nói cho ta biết, tại sao ngươi nhất định phải đi vào thần miếu?"
Vô Mạt nhớ lại, lúc trước Tiểu Hắc đã từng hướng về phía thần miếu hú dài, sau đó khi ngoại tộc bao vây thần miếu, ánh mắt Tiểu Hắc nhìn thần
miếu, cho tới bây giờ tự mình xâm phạm thần miếu, tất cả những điều này
đều lộ ra vẻ không bình thường.
Nghĩ tới đây, tay của hắn ôm chặt thân thể Tiểu Hắc.
Hắn là tộc trưởng Vọng Tộc, vừa là huynh đệ của Tiểu Hắc, tuyệt đối sẽ
không đã Tiểu Hắc đánh thẳng vào cấm địa thần miếu này lần nữa.
Lúc này mấy người Vọng Tộc tỉnh lại dùng thân thể che chắn trước cửa thần
miếu, mặc dù bọn họ bị thương, nhưng nếu con sói này còn dám mạo phạm
thần miếu, sẽ đâm vào người bọn họ chứ không phải cửa gỗ cũ nát kia.
Đang lúc mọi người cẩn thận phòng bị cự lang, chợt mấy tiếng sói tru phá vỡ
bầu trời đêm, mọi người trong lòng đều cả kinh, vội nhìn sang.
Lại thấy phía xa xuất hiện con cự lang màu xám tro đã thấy lần trước, đi theo sau là mười hai con sói bình thường.
Mấy con sói này vừa đến, liền bao vây Tiểu Hắc lại.
Lúc này Tiểu Hắc cúi thấp đầu, đủ loại tâm tình tuyệt vọng tức giận thê
lương dần dần biến mất, đôi mắt tối màu xanh lục đã từ từ mà khôi phục
bình tĩnh thường ngày.
Cự lang màu xám tro hướng về phía Tiểu Hắc uy nghiêm tru dài một tiếng, Tiểu Hắc cũng đáp lại.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy Tiểu Hắc đi theo cự lang màu xám tro này rời
đi, mười hai Dã Lang cản ở phía sau. Nhìn tình hình này, rất giống cảnh
áp tải.
Đợi sau khi bọn sói này đều không thấy tung tích, những
người coi chừng thần miếu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy tới hỏi
Vô Mạt: "Tộc trưởng, mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Vô Mạt đang trầm tư nhìn bóng dáng bọn sói, lúc này nghe thế, chỉ lắc đầu
một cái: "Ta cũng không biết, chỉ biết Cự Lang này đưa Hắc Lang trở về
nhận tội."
Sau khi hắn nói xong, phục hồi tinh thần lại, nhìn
những vết thương trên thân thể mọi người: "Nghiêm trọng không? Thông
báo đổi người trực thần miếu, các ngươi cùng ta về nhà, ta bảo Bán Hạ
trị thương cho mọi người."
Lúc này người toàn tộc đều đã bị kinh động, lục tục đi tới nơi này, trong đó dĩ nhiên có Bán Hạ.
Bán Hạ ôm A Thủy bị chấn kinh tỉnh lại, sau lưng còn có A Nặc đi cùng. Lúc
này A Thủy gặp được phụ thân, thân thể liều mạng hướng về phía trước,
hai tay quơ múa muốn phụ thân ôm.
Vô Mạt đi tới, từ trong tay Bán Hạ nhận lấy A Thủy ôm vào ngực, ai ngờ A Thủy nửa đêm nhìn thấy phụ
thân rất hưng phấn, lại ở trong ngực phụ thân dùng sức mà đá chân, còn
phi phi phi nhổ nước miếng vào Vô Mạt, người xung quanh gần như không
dám nhìn thẳng.
Người là Tộc trưởng vĩ đại, là tồn tại không thể khinh nhờn trong mắt mỗi người của Vọng Tộc, thế nhưng trong những
người đó hiển nhiên không bao gồm bảo bối khuê nữ của người a!
Bán Hạ thấy mấy vị tộc nhân bị thương, liền dẫn bọn họ về nhà trị liệu.
Mà lúc này người Vọng Tộc hoặc là tận mắt nhìn thấy, hoặc là nghe người
khác nói, cũng biết có một con sói mạo phạm thần miếu, bắt đầu nghị luận ầm ĩ, lại có người thảo luận nhắc lại dị tượng lúc trước, phải biết
trăm ngàn năm qua đây là chuyện chưa bao giờ có a.
Vô Mạt ôm A
Thủy không chịu an phận trong ngực, bắt đầu trấn an mọi người, cũng bày
tỏ nhất định sẽ tra rõ chuyện này, mọi người lúc này mới dần dần bình
tâm lại.
Vô Mạt lại nói mấy câu, bảo những người trông coi tiếp theo cần phải cẩn thận, rồi mới bảo tất cả mọi người đi ngủ lại đi.
Như thế sau chuyện này, mắt thấy trời cũng sáng rồi, lập tức Vô Mạt ôm A Thủy dẫn A Nặc, đi về nhà.
Trên đường trở về, A Nặc đột nhiên hỏi Vô Mạt: "Thúc thúc, Tiểu Hắc đó. . . . . . Không biết sau khi nó bị mang về sẽ như thế nào đây?"
Vô Mạt nghe, trong lòng cảm giác nặng nề.
Thật ra thì điều A Nặc hỏi, cũng chính là lo âu trong lòng Vô Mạt.
Hắn sống trong bầy sói nhiều năm, biết rõ trong Lang Tộc phân tầng trên
dưới rõ ràng, quy củ sâm nghiêm. Hôm nay Tiểu Hắc bất chấp tất cả xâm
phạm thần miếu, Lang Tộc thực sự có thể tha thứ cho nó sao?
Nhưng lúc này Vô Mạt cũng không cách nào trả lời, hắn ôm nữ nhi ngây thơ trong ngực, từ từ đi về nhà.
=== =====
Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả giống như không có gì thay đổi, mặt trời trên
Núi Thượng Cổ vẫn mọc lên như thường ngày, Vô Mạt vẫn mang theo người
trong tộc lên núi săn thú.
Nhưng khi săn thú Vô Mạt lại có chút
không yên lòng, hắn thừa dịp lúc nghỉ ngơi một thân một mình đi tới cấm
địa Lang Tộc, lại thấy nơi đó vẫn bị bụi gai um tùm bao vây, người bình
thường căn bản không cách nào bước vào.
Buổi tối trở về ngủ, hắn
ngủ không yên ổn, trong lòng lo lắng cho Tiểu Hắc, nhưng lấy thân phận
bây giờ của hắn, nếu lần nữa tự tiện xông vào cấm địa, sợ sẽ làm rạn
nứt Vọng Tộc cùng Lang Tộc rồi.
Trừ lo lắng cho Tiểu Hắc, trong
lòng hắn cũng có sầu lo khác, đó chính là tại sao Tiểu Hắc có thể như
vậy? Nhớ tới điên cuồng tuyệt vọng thê lương trong mắt Tiểu Hắc đêm đó,
hắn trăm mối vẫn không có cách giải.
Hắn biết Tiểu Hắc, khi còn
bé vì lang mẫu vứt bỏ, cũng giống hắn uống sữa con sói mẹ mất con kia.
Đợi đến bọn họ hơi lớn thì liền cùng ra ngoài kiếm ăn săn thú. Khi đó
bọn họ cũng đều nhỏ yếu, phải gánh chịu khi dễ lạnh lùng của những con
sói trưởng thành khác, thường xuyên bởi vì không tìm được đủ thức ăn mà
đói bụng, nhưng thời điểm đó, Tiểu Hắc tuyệt đối không hề có loại ánh
mắt đó.
Khi đó, lúc Tiểu Hắc săn thú dũng mãnh tàn nhẫn, lúc nhàn hạ đơn thuần vui sướng, trong mỗi ngày cho dù đói bụng vẫn vui vẻ cùng
hắn lăn lộn trong đám cỏ dại trong rừng chơi đùa.
Hắn nhớ tới,
kể từ mình hơi lớn chút liền bị lang mẫu đuổi ra khỏi ổ sói, từ đó trải
qua cuộc sống một người cô đơn, không biết trong lúc đó, Tiểu Hắc rốt
cuộc đã gặp cái gì, là cái gì đã làm nó lắc mình một cái trở thành con
sói khổng lồ như vậy, là cái gì khiến nó nhìn thần miếu bằng ánh mắt
điên cuồng như vậy?
Lăn qua lộn lại, Vô Mạt chỉ nghĩ mình khó
ngủ, lại không ngờ tới Bán Hạ cũng không hề ngủ . Nàng đau lòng nhìn
nam nhân này, giúp hắn sửa lại một chút tóc tán loạn, dịu dàng nói:
"Chàng nếu biết được Lang Ngữ, không bằng đi hỏi thăm những con sói khác về Tiểu Hắc thử xem, có lẽ sẽ có tin tức gì đấy."
Vô Mạt gật
đầu: "Ta đang có ý đó, ngày mai vừa đúng lúc không cần mang tộc nhân lên núi săn thú, ta muốn đi hỏi thăm một phen." Nói xong hắn lại nghĩ tới
một chuyện, liền nói: "Nàng còn nhớ cửa động nơi chúng ta đi ra từ thần
miếu không?"
Bán Hạ làm sao có thể quên chuyện hôm đó chứ, lập tức nói: "Tự nhiên nhớ."
Vô Mạt nghi ngờ trầm tư: "Ta đối với chuyện này rất băn khoăn, Tiểu Hắc
nếu muốn xông vào thần miếu, tại sao không lặng lẽ đi từ cửa động đó
tiến vào, tại sao lại muốn trực tiếp xông vào cửa chính thần miếu."
Bán Hạ cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái: "Ta cũng không nghĩ ra."
Thật ra thì Bán Hạ còn có nghi ngờ, kết hợp với dị tượng mùa đông năm ngoái
trong thôn, nàng cảm giác Tiểu Hắc và tòa thần miếu này chắc chắn có
quan hệ.
Hai người bên này đang nói chuyện, A Thủy dựa vào kháng
ngủ chợt tỉnh. A Thủy thường ngày đều là ngủ giữa hai người , lúc này
nhắm mắt lại nàng tự nhiên cũng không biết vị trí đã xảy ra thay đổi,
chỉ là theo thói quen ngày xưa, hướng về phía tường kiếm ăn. Lúc nàng
kiếm ăn rất hay, nghiêng thân thể nhắm cặp mắt trong miệng phát ra tiếng hừ hừ, hai tay giang ra hướng một bên cong a cong quơ múa, huy vũ hồi
lâu, giống như biết bên này không có sữa ăn, liền chợt lộn thân, lại
hướng bên kia vội vàng quơ múa hai cánh tay mập, trong miệng tiếp tục
phát ra tiếng hừ hừ uất ức.
Bán Hạ thấy vậy, cũng đành phải vội
vàng buông nghi ngờ trong lòng, đưa ngực đến trước mặt khuê nữ . A Thủy
được sữa, chân mày nhíu chặt nhất thời giãn ra, bọc lấy □ bẹp bẹp bú.
Bán Hạ vừa đút, vừa êm ái vỗ vào lưng A Thủy, A Thủy thoải mái nhàn nhã ăn, cũng dần dần đi ngủ.