Bán Hạ thấy Vô Mạt
tỉnh lại, vội lau nước mắt, tuy nhiên lau thế nào cũng không ngừng được. Vô Mạt ngồi dậy nhìn chằm chằm Bán Hạ, chân mày cũng nhíu lại: "Ai khi
dễ cô?"
Bán Hạ vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Không có. . . . . . Ta chỉ là thấy Nhân sâm, lại thấy khổ sở. . . . . ."
Chân mày Vô Mạt nhíu chặt hơn: "Tại sao?"
Bán Hạ nhịn xuống nghẹn ngào, lau nước mắt đứt quãng nói: "Đều tại ta. . . . . . Đều tại ta tự cho là đúng. . . . . . Ta muốn nhân sâm của ngươi. . . . . . Cho phụ thân ăn, kết quả hại phụ thân. . . . . ." Bán Hạ nói xong lời cuối cùng, khóc không thành tiếng.
Vô Mạt dựng lỗ tai, từ trong tiếng khóc của nàng cuối cùng cũng hiểu nguyên do.
Hắn âm trầm hồi lâu, chợt đứng lên, một tay cầm mấy cái cây Nhân sâm, một
tay dùng sức bẻ mạnh một cái, mấy cây Nhân sâm này đều đứt đoạn. Bán Hạ
nhìn thấy giật mình đang định nói gì, rồi lại thấy hắn tiện tay ném ra
xa, mấy cây Nhân sâm thượng hạng cứ như vậy vùi vào trong núi tuyết
không thấy tung tích.
Bán Hạ ngừng khóc, mờ mịt nhìn Vô Mạt.
Đây chính là đồ tốt quý hiếm đó, mỗi khi đám nam nhân trong tộc đi ra ngoài tìm được cây nhân sâm lớn như vậy, Tộc trưởng đều giao cho thượng nhân, để thượng nhân giữ lại tương lai trị bệnh cứu người. Hắn tại sao có thể lãng phí như thế!
Sau khi Vô Mạt vứt bỏ Nhân sâm, không nói một lời, tiếp tục nằm trong đống rơm vùi đầu làm ra vẻ đi ngủ.
Bán Hạ chớp đôi mắt đẫm lệ, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Huynh làm sao thế?"
Vô Mạt không trả lời.
Bán Hạ trầm mặc, cúi đầu nghĩ lại, nhỏ giọng giải thích: "Huynh không cần
tức giận, ta chưa bao giờ trách huynh, cái này không liên quan gì tới
huynh."
Vô Mạt như cũ vẫn không trả lời, chỉ đem cái gáy gáy phủ mái tóc đen thô ráp hướng về phía Bán Hạ.
Thật lâu sau, Bán Hạ khe khẽ thở dài: "Huynh là một người rất tốt."
Nàng cho là Vô Mạt vẫn không trả lời, ai biết Vô Mạt chợt buồn buồn nói: "Không, ta là một người không may mắn."
Bán Hạ lắc đầu, đang muốn nói tiếp, nhưng Vô Mạt chợt thô bạo ngắt lời nàng: "Ta muốn ngủ."
Lời nói của Bán Hạ bị chặn lại trong cổ họng không nói ra được, không thể
làm gì khác hơn là không nói. Ngồi yên phát ngốc nửa ngày, rốt cuộc vẫn
phải ngả đầu đi ngủ. Dù sao nàng cũng không có buồn bực ưu buồn lâu
được, ngày mai nàng phải tiến vào cấm địa bầy sói sâu trong núi lớn một
lần nữa lấy về nha nha thảo đó.
=== ======
Một
đêm này Bán Hạ ngủ cũng không tốt, các loại ác mộng lần lượt ập tới, hơn nữa các tiếng sói tru hổ gầm trong núi rất kỳ quái, nàng căn bản không
thể ngủ ngon. Khi bên ngoài lộ ra một chút ánh sáng, nàng đã ngồi dậy.
Vô Mạt cũng đã sớm tỉnh lại, hắn hái vài trái cây màu đỏ. Bán Hạ nhận lấy, chỉ thấy cái quả này toàn thân sáng ngời đỏ thắm, giống như Mã Não rất
động lòng người, không nhịn được hỏi "Đây là quả gì vậy?" Núi Thượng Cổ
tàng trân nạp kỳ, ngay cả người Vọng Tốc sống lâu dài dưới chân núi đối
với các loại trái cây trên núi cũng không nhất định rõ như lòng bàn tay.
Vô Mạt lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết đây là cái gì, khi còn bé thấy mấy con khỉ trong khe núi thường hái ăn, ta gọi nó quả hầu tử."
Bán Hạ đem quả hầu tử đặt ở trong miệng khẽ cắn một cái, thịt quả căng mọng chất lỏng trong veo, mùi vị thực là không tồi, không nhịn được cắn
tiếp.
Vô Mạt đứng lên, nhìn sâu trong Núi Thượng Cổ, nơi đó mờ mịt, không thấy rõ.
"Nếu như ngươi thực sự muốn lấy nha nha thảo, hẳn phải chết không thể nghi
ngờ, hơn nữa nhất định không thể nào lấy được nha nha thảo." Hắn cực kỳ
khẳng định nói.
Bán Hạ cắn cắn môi, gật đầu nói: "Ta
biết." Nàng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của nam nhân này, trong mắt
chợt lóe: "Ta...ta bây giờ xuống núi, cám ơn ngươi đã cứu ta, lại cho ta cái ăn."
Vô Mạt ngoài ý muốn nhìn Bán Hạ một cái, giống như không tin tưởng lời nàng nói.
Bán Hạ cười khổ một tiếng, đứng lên nói: "Ta thật sự cần phải xuống núi, ta muốn đi chăm sóc cha ta, hắn căn bản sống không qua tối nay rồi."
Lần này Vô Mạt tin , hắn đưa mắt nhìn cô gái trước mắt này rõ ràng mảnh mai lại làm ra vẻ kiên cường, giơ tay lên đem cây gậy trong tay đưa ra:
"Cho cô cái này."
Bán Hạ cúi đầu nhìn cái gậy kia, nhận lấy, nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn, liền đi đến hướng xuống núi.
Vô Mạt đứng ở nơi đó, nhíu nhíu mày, chợt hô: "Cô không được quên quy củ
của Lang Tộc, một khi người Vọng Tộc bước vào cấm địa, bầy sói liền có
quyền xử trí các ngươi."
Bán Hạ quay đầu lại, gật đầu nói: "Ta đã nhớ."
Vô Mạt đứng yên, nhìn bóng lưng gầy yếu dần dần biến mất hẳn trong núi, rồi cúi đầu nhặt lên cái sọt của mình, đi săn thú.
======
Bán Hạ dĩ nhiên không đi thẳng xuống núi, nàng quẹo một chỗ, lần nữa tiến vào cấm địa.
Làm trái với ước định của bầy sói cùng người Vọng Tộc, một mình tiến vào
cấm địa, nàng biết sẽ có kết cục như thế nào, không cần phải lần nữa
liên lụy người khác.
Nàng lần này coi như đã quen việc
dễ làm rồi, vả lại Bán Hạ nắm chắc trong lòng, đại khái hướng chỗ có nha nha thảo. Chỉ có thể hận hôm qua lúc đi ra đường bị băng tuyết bao trùm khó có thể phân biệt.
Bán Hạ cẩn thận đi về phía trước, trong lòng lặng lẽ hướng Kiếm Linh cùng Lão tổ tông Địa Nô cầu nguyện,
không làm cho bầy sói phát hiện tung tích của mình, đồng thời cố gắng
phân biệt hướng của nha nha thảo.
Có lẽ là thành ý của
Bán Hạ cảm động Kiếm Linh, cũng không biết qua bao lâu, sau khi Bán Hạ
té ngã mấy lần đã mệt mỏi thở hồng hộc, nàng rốt cuộc tìm được cây bách
cổ thụ kia. Lần trước nàng chính chỗ cây bách này phát hiện nha nha
thảo.
Bán Hạ đi đến tìm nha nha thảo trước tiên nhìn
chung quanh, xác nhận chung quanh không có tung tích của bầy sói, lúc
này mới từ từ đem nha nha thảo quý hiếm lấy ra. Nàng cầm lấy nha nha
thảo vẫn mang theo bùn đất dấu vào trong ngực, bước nhanh muốn rời khỏi
nơi này.
Nhưng ngay khi nàng muốn rời khỏi, một tiếng
lang tru nổi lên, chính là con dã lang ngày hôm qua, xuất hiện trước mắt Bán Hạ lần nữa.
Ánh mắt con sói kia chỉ nhìn chằm chằm vào ngực Bán Hạ, nơi đó giấu nha nha thảo vừa mới hái.
Bán Hạ siết thật chặt cây gậy trong tay, ôn tồn hòa khí thương lượng với
con sói: "Ta sẽ rời đi, ngươi không cần tổn thương ta, có được không?"
Dầu gì bọn họ đã lăn lộn nhìn quen mắt, Bán Hạ cố gắng cùng con sói này
giảng đạo lý.
Sói núi Thượng Cổ chưa từng hại người,
thức ăn của bọn chúng bao gồm tất cả thú đi lại khắp núi, tuy nhiên nó
tuyệt đối không bao gồm người Vọng Tộc dưới chân núi. Vì vậy con sói này mặc dù tràn đầy lệ khí, cả người lông sói dựng thẳng, nhưng trong
khoảng thời gian ngắn nó có lẽ cũng nổi lên nghi ngờ, rốt cuộc nên xử lý như thế nào với nhân loại cả gan dám lần nữa tiến vào cấm địa lấy đi
nha nha thảo? Thực sự nên cắn chết sao?
Bán Hạ thấy nó
hai mắt hiện lên nghi ngờ, trong nội tâm khẽ động, biết đây chính là
thời cơ chạy trốn, vì vậy cái khó ló cái khôn hướng về phía sau lưng con sói hô to một tiếng, con sói bị giật mình, vội hướng về sau lưng nhìn,
Bán Hạ nhân cơ hội nhanh chân mà bỏ chạy .
Nàng một tay
ôm chặt nha nha thảo trong ngực, một tay khác siết chặt cây gậy, dùng
hết sức hướng bên ngoài cấm địa chạy đi. Tuyết trắng trên đất bị giày
nàng đè xuống, phía sau lưu lại một chuỗi dấu chân nhếch nhác.
Dã Lang bị lừa nổi giận gầm lên một tiếng, nhẹ nhảy một cái hướng Bán Hạ
đuổi theo. Sói chính là sói, nó phản ứng mau tốc độ chạy hoàn toàn không phải điều Bán Hạ có thể so sánh, chưa đến một khắc nó đã đuổi kịp Bán
Hạ.
Bán Hạ nghe thấy tiếng sau lưng, trong lòng biết lần này là chạy trời không khỏi nắng rồi, nhưng vào lúc này, nghiêng trên
đất có một bóng dáng cao lớn cường tráng, bóng dáng kia lấy khí thế như
vạn tấn xông về phía con sói. Tốc độ của hắn cực nhanh, mắt thường cơ hồ khó có thể phân biệt, đợi đến cự ly rất gần con sói, hắn tăng tốc độ
nhảy mạnh một cái, tiếp theo nhảy lên trên lưng sói.
Bán Hạ lúc này nghe tiếng động lạ phía sau, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy con sói đang tức giận gầm gừ. Ở trên lưng nó, một nam tử tóc đen mặc da hổ áo vạt áo tung bay. Hắn cúi thấp thân mình, tay trái nắm lông sói
tay phải giơ nắm đấm hướng về phía đầu sói ngoan lệ đập xuống. Con sói
kia đang ra sức giãy giụa, chợt bị một quyền nặng nề đập xuống, nhất
thời mắt nổ đom đóm, ai ngờ ngay sau đó lại có một quả đấm ngay giữa ót, vì vậy coi sói NGAO...OOO một tiếng tru thảm thiết, ầm ầm tê liệt ngã
xuống trên mặt đất.
Lúc này Bán Hạ đã nhìn ngây người,
trăm ngàn năm qua, người Vọng Tộc chưa bao giờ dám cùng sói đánh nhau.
Nàng tin tưởng đây là con cháu đầu tiên của Địa Nô đem một con sói đánh
ngã trên mặt đất như vậy. Nàng lúc này cũng không biết, hơn nhiều năm
sau nàng sẽ đem đây tất cả những gì đãng nhìn thấy viết vào chuyện cũ
trong tộc, trở thành một trong những chuyện xưa mà người Vọng Tộc sau
này luôn kể rất say sưa.
Mà lúc này Vô Mạt thấy lang té
xỉu, mũi chân chạm đất bay vọt đến bên cạnh Bán Hạ, hét lớn một tiếng:
"Còn không chạy mau!" Nói xong đưa tay dắt Bán Hạ hướng bên ngoài cấm
địa chạy vội đi.
Bán Hạ bị Vô Mạt kéo đến sắp ngã xuống, Vô Mạt chạy quá nhanh, nàng chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương vỗ vào
mặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nàng thậm chí cảm thấy mái tóc của Vô Mạt tung bay kia giống như một roi đánh tới trên mặt mình, chỉ là nàng
vẫn kiên trì dùng sức lực toàn thân chạy lên về phía trước.
Chỉ cần chạy ra cấm địa, bọn họ sẽ được an toàn!
Chợt, Bán Hạ nghe được cách đó không xa truyền đến từng tiếng lang tru, tiếng tru thê lương, trong lòng nàng hiểu đây là cách sói truyền tin tức, mà
sói so với mình tốc độ phải nhanh hơn nhiều, mình khẳng định chạy không
thoát. Trong lòng nàng cơ hồ tuyệt vọng, chỉ là rất nhanh liền có một
chủ ý, một tay từ trong lòng ngực lấy ra nha nha thảo, vừa chạy vừa thở
gấp lớn tiếng nói: "Huynh hãy thay ta giao cho phụ thân ta!" Nói xong
muốn buông Vô Mạt ra.
Nếu như Vô Mạt theo lời của mình,
nhất định có thể chạy thoát, bản thân lưu lại nơi này hấp dẫn chú ý của
bầy sói, vừa có thể cứu Vô Mạt, còn có thể cứu phụ thân, chẳng phải là
một công đôi việc sao!
Vô Mạt cũng không nhận nha nha
thảo, hắn hung dữ trừng Bán Hạ một cái, rống to: "Ta sẽ không giúp cô
lấy nha nha thảo, nếu muốn cô tự mình cầm nó đi ra khỏi cấm địa đi!"
Lúc nói đến đây, đã có sói đuổi theo, bọn chúng đem Vô Mạt và Bán Hạ đang
thở hổn hển bao vây lại, từng con đều lộ ra hàm răng bén nhọn ngẩng lên
trời phát ra tiếng tru.
Hai người dừng bước, thở hồng
hộc. Gậy của Bán Hạ đã không biết quăng đến chỗ nào rồi, Vô Mạt tay
không tấc sắt, hai người vạn vạn lần đánh không lại nhiều sói như vậy.
Bán Hạ kìm lòng không được dựa gần hơn vào Vô Mạt, nhỏ giọng hỏi "Huynh
không phải có thể cùng sói nói chuyện ư, huynh và bọn chúng nói một chút đi?"
Vô Mạt bĩu môi cười lạnh: "Cô cho rằng ta thực sự
là sói sao? Cho dù ta là sói, nếu giúp người ngoài lấy nha nha thảo, ta
cũng có thể bị xé thành từng mảnh."
Bán Hạ nhất thời im bặt, xem ra chính mình không có cách nào sống được rồi, hơn nữa Vô Mạt cũng bị mình làm liên lụy.
Hai tay đem nha nha thảo ôm vào trong ngực, Bán Hạ hạ quyết tâm, vừa nhắm mắt: "Chết thì chết, để cho bọn họ đem ta ăn đi!"
Vô Mạt giễu cợt nói: "Đúng, cô là người cả gan."
Bán Hạ ánh mắt chán nản: "Ta đương nhiên sợ chết, nhưng nếu có thể cứu được phụ thân, cho dù bị bầy sói vây quanh cắn chết thì đã sao?"
Vô Mạt nghe, nhíu mày nói: "Nhưng nếu như cô bị cắn chết rồi, không phải không ai đi cứu phụ thân của cô sao?"
Bán Hạ nghe vậy sững sờ, cúi đầu trầm mặc chốc lát, mới cười nói: "Vậy thì
như thế nào, trên đường xuống hoàng tuyền, vừa khéo để ta cùng với phụ
thân đi chung đoạn đường." Nàng giương mắt nhìn về phía Vô Mạt, chỉ thấy mái tóc đen của Vô Mạt theo gió bay bay ở trên áo da thú, càng lộ ra
nét dã tính cùng với bất kham: "Ta vốn không muốn làm phiền huynh, bây
giờ ngược lại làm liên lụy tới huynh rồi."
Vô Mạt lắc
đầu phủ nhận: "Cái này cô không cần áy náy cái gì, ta không phải là tới
giúp cô, chỉ là đúng dịp tới đây mà thôi." Hắn lời nói xoay chuyển, mày
rậm nhảy lên, giễu cợt nói " cô lại dám gạt ta nói xuống núi rồi."
Bán Hạ cúi đầu không nói, nàng chỉ muốn không liên lụy hắn mà thôi.
Vô Mạt thấy nàng không tiếp lời, thế nhưng cười lạnh nói: "Chỉ vì phụ thân của cô, cô thật sự muốn trả bất cứ giá nào a!"
Bán Hạ nghe ra trong giọng nói của hắn nồng nặc ý đùa cợt: "Huynh không
hiểu, phụ thân từ nhỏ đối với ta cực kỳ thương yêu, ông chính là người
thân nhất trên đời này của ta."
Vô Mạt cười nhạo một tiếng: "Ta đương nhiên không hiểu." Hắn từ từ nghiêng đầu đi không nhìn Bán Hạ nữa: "Ta không có phụ thân."