Chàng trai trẻ tuổi bối rối níu mày: “Bảo anh trai chú dẫn con đến vườn bách thú mà xem.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên hết sức buồn bã, trong hốc mắt cũng chảy ra mấy giọt nước mắt.
Kèm với tiếng gọi vô cùng đáng thương: “Chú nhỏ ~~~ “
Lúc này, ai nhìn thấy cũng đều phải mềm lòng, hơn nữa nhất định sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của đứa nhỏ này mới đúng.
Thế nhưng, sau khi nhìn cô bé.
Gương mặt của chàng trai trẻ tuổi lập tức méo mó giống như cây hoa cúc: “Tiểu Ly Ly à, nước mũi của con...”
Quả nhiên có hai hàng nước mũi đang đọng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Nhưng cô không để ý, còn khịt khịt mũi.
Chàng trai trẻ tuổi quay đầu ảo não nhìn lên trời.
Còn định chờ cô lớn lên thành hồ ly, nhưng nhìn bộ dáng cháu gái của mình như vậy, đừng nói tu luyện một trăm năm, cho dù là một ngàn năm, cũng không thể thành hồ ly được.
Quá thật thà, quá thật thà rồi.
Không được, anh phải cứu lấy linh hồn trẻ thơ mà ̣thật thà chất phác này, muốn cô trở thành hoa lê đẫm mưa(*) như chị dâu, mỹ nhân khiến đàn ông muốn yêu thương̣! Giống như Đát Kỷ, Dương Ngọc Hoàn lúc trước.
“Tiểu Ly à, con nghe chú nhỏ nói, hồ ly này, bọn họ chỉ thích nghe lời trẻ nhỏ.” Cho nên con phải yếu đuối, ít nhất phải khiến đàn ông thấy con giống như chim sợ cành cong(**), cần sự che chở của họ.
Đương nhiên, đó chỉ là ý nghĩ của một mình anh.
Trên thực tế, nhiều năm sau, cô bé buộc tóc đuôi ngựa kia, đã sớm biết lời anh nói không thể tin.
Bởi vì cái gọi là sách truyện kia, chính là một quyển tạp chí nhập khẩu in đầy hình phụ nữ phương tây mặc bikini.
Sáu năm sau... Cô bé đã trổ mã xinh xắn.
“Chú nhỏ, sao chú lại lừa lừa người ta!”
“Chú lừa con khi nào?”
“Chú nói yếu đuối trước mặt Phi Phi thì cậu ấy sẽ thích con!”
“Phụt-------!” Chàng trai vẫn trẻ tuổi lại có thêm vài phần quyến rũ của đàn ông trưởng thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất cà đôi tay nắm chặt, không biết làm sao.
“Con làm sao vậy?” Anh nói với cô.
Nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ, cô chỉ lấy con sâu lông để lên người cậu, sau đó cô giả vờ sợ hãi hét lớn: “Có con sâu!”
“Đâu, ở đâu?”
Sau đó Phi Phi còn sợ hơn cả cô, kéo tay cô hét lớn: “mình sợ lắm mình sợ lắm!”
Sau đó thì sao?
Sau đó cô vứt con sâu đi, vỗ ngực “Đừng sợ!”
Khóe miệng của chàng trai co giật: “Cháu gái ngoan, lần sau đừng nên như vậy.”
“Vì sao?” Mắt to chớp chớp, đầy hồn nhiên.
Bởi vì, con không thích hợp đi theo đường lối phúc hắc...
Nhưng anh vẫn nhếch miệng cười trái với lòng “Giữ như bây giờ, là, là được.”
Oà, là như thế này ư.
Người nào đó gật đầu, tốt, sau này cô sẽ là một mỹ nữ dũng mãnh! Bảo vệ tất cả các anh trai yếu đuối!
Các anh trai yếu đuối, đừng chạy, Tô Tiểu Ly cô, đến đây!
Mà chàng trai là chú ruột của Tô tiểu Ly vẫn còn vô cùng bối rối, cháu gái anh quá ngây thơ, ngàn vạn lần đừng đụng phải con trai xấu bụng.
Nếu không, lỡ bị ăn vào bụng, chỉ sợ con bé còn tưởng mình mới là nữ vương
A-men, cầu Phật tổ phù hộ cho con bé.
Một tượng Phật nho nhỏ đặt trong phòng lớn của nhà họ Tô, bỗng di chuyển thật khẽ.
===
Chú thích:
* Hoa lê đẫm mưa: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
**Thành ngữ “Chim sợ cành cong” vốn chỉ con chim sợ hãi khi nhìn thấy cung tên, nó còn dùng để chỉ về người từng bị hù dọa, giờ chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là cũng cảm thấy kinh sợ rồi.