Sói ở Tây Bắc, đau buồn sẽ ngửa đầu lên trời rít gào.
Tô Tiểu Ly cảm thấy, nếu mình là một con sói, đây chính là một nỗi buồn lớn nhất.
Ban đầu, cô còn tưởng rằng mình bị động kinh làm những hành động hạn chế trẻ nhỏ với Vệ Nhiên.
Kết quả Tiểu Mễ nói với cô: “Không có, lão nương cam đoan với cậu, từ cổ của anh ấy trở xuống cậu tuyệt đối không động chạm gì đến.”
Sau đó lại còn dùng vẻ mặt khinh bỉ, giống như cô không có can đảm đụng từ cổ người ta trở xuống vậy.
Ôi, thật là đau khổ.
Cũng bởi vì tối hôm đó cô đột nhiên bị ngất, thế là cô lại nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba mới đăng nhập vào trò chơi, nhưng không thấy sư huynh nhà mình, mà ngược lại, Hoa Địa Vi Lao tóc vàng vừa nhìn thấy cô login lập tứ chạy tới.
Hoa Địa Vi Lao: “Tiểu Miêu Miêu, sao tối hôm qua cô không lên?”
Vừa đến, tóc vàng đã nhanh chóng, nhanh chóng, nhanh chóng đánh thẳng vào nỗi đau của bạn Tô.
Đương nhiên cô sẽ không nói bản thân vì uống nhiều rượu nên bị say, vân vân…
Cô chỉ nói với Hoa Địa Vi Lao: “Tôi có hẹn với trai đẹp.”
Để tăng tính chân thật của câu nói, cô còn cố ý miêu tả chi tiết bữa cơm hôm đó, ví dụ như lúc ăn cơm có những món gì, người nào ăn khá nhiều thịt, vân vân…
Hoa Địa Vi Lap lập tức gửi vẻ mặt nghi ngờ: “Cô thích trai đẹp hả? Có đẹp như tôi không?”
Bạn Tô nghĩ thầm, tôi biết làm sao được.
Cô còn chưa kịp gõ xong, Hoa Địa Vi Lao lại tiếp tục nói: “Chắc chắn không đẹp trai bằng tôi đâu!”
Rồi lại say đắm nhìn vào trong gương.
Bạn Tô giật mình, rất khinh bỉ phản bác lại Hoa Địa: “Nói bậy! Anh ấy là đẹp trai nhất!” Những người khác đều là hàng loại hai thôi! Hàng loại hai!
Nói ai cũng được nhưng không được nói đến Vệ Nhiên sư huynh trong lòng cô!
Nói xong, vung tay áo một cái, cô dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.
Trên nóc nhà, một chàng trai áo trắng trùng hợp nhìn thấy toàn bộ cảnh này, bao gồm… cả cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thật sự không nhìn ra, Tiểu Ly Miêu này lại đã có “người trong lòng.”
Ngón tay thon dài khẽ xoe cằm, chậm chậm cọ xát.
Ừ, có chút thú vị.
Lại nhìn con Ly Miêu nào đó đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Hệ thống đột nhiên hiện ra dòng chữ nhỏ: [Tiểu Ly Miêu đã logout!]
Kích động đến thế à, lại còn logout nữa.
Bên môi hiện lên một nụ cười sâu xa.
Bạn Tô quả thật đã rời khỏi trò chơi.
Nhưng không phải cô logout mà do quá kích động không cẩn thận đá trúng ổ điện.
Chủ yếu là vì đột nhiên cô nhớ tới cảm xúc trong giấc mộng kia, trơn trơn mềm mề, không lẽ đó chính là gương mặt đẹp trai cua Vệ sư huynh sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Ặc, thôi đừng nghĩ nữa.
Cái suy nghĩ dâm này thật ảnh hưởng đến sức khỏe…
Bạn Tô, bạn không hổ là đời sau của quân nhân.
Vỗ vỗ mặt, lần nữa đăng nhập vào trò chơi.
Vừa lên trò chơi, thiếu chút nữa lại bị dọa cho nhảy dựng.
Đứng bên cạnh là một chàng trai cao lớn mặc áo đen, hai tay khoanh trước ngực.
Từ góc độ nào đó nhìn sang, môi của anh và môi của cô gái áo trắng đang dính sát vào nhau!
Hình ảnh này dọa bạn Tô sợ không nhẹ, vội vàng nhảy ra bên cạnh vài bước.
Theo bản năng lấy tay lau miệng, cho dù chỉ là trò chơi cũng không thể để người ta chiếm tiện nghi bừa bãi.
Quay đầu lại nhìn, chàng trai kia tạo cho người ta cảm giác quỷ mị, trên mặt có cái vân hình ngọn đuốc… Khoan đã! Vân hình ngọn đuốc?
Tầm mắt nhìn lên trên đầu chàng trang, có ba chứ to rõ ràng: Dạ Thất Huyền.
Hả? đây không phải cái người đã cho cô 15 vàng, Dạ đại sao?
Phật tổ gia gia phái anh tới đây quyến rũ cô rồi hả?
Bạn Tô vừa định làm một động tác hất đầu trong trò chơi, bày tỏ cô mãi đi theo Vệ sư huynh. Chuột còn chưa kịp bấm đã thấy một cô gái áo xanh xông tới.
Cô ấy run run không ngừng nói.
“Anh! Anh nói xem, có phải anh có bạn gái mới rồi cho nên mới không nhận điện thoại của em! Không cho em email!”
Trên đầu cô gái áo xanh hiện ra rất nhiều vẻ mặt khóc.
“Không phải anh nói mặc kệ em như nào, anh đều chờ em sao? Kiệt tử không tốt với em! Anh anh… Anh cũng đùa giỡn em!”
Bạn Tô nhìn nhìn bốn phía, trặm dặm quanh đây hình như chỉ có ba người bọn họ.
Cô ta đang nói chuyện với Dạ Thất Huyền? … Nhưng họ Dạ kia lại không lên tiếng.
Gió thổi làm lay động quần áo hai người, chàng trai áo đen vẫn đứng yên, chỉ có cô gái áo xanh đi lại xung quanh anh.
Rốt cuộc, Dạ Thất Huyền cũng nói chuyện: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Không lẽ cô gái này muốn quay lại với Dạ đại?
Quả nhiên, cô gái áo xanh nghe nói như thế, hình như cơ thể lắc lư một cái nhưng ngay sau đó lại đến gần Dạ Thất Huyền: “Lúc đó em chỉ tùy tiện nói một chút, em ở cùng một chỗ với Kiệt tử cũng chỉ vì muốn trêu chọc anh. Ai bảo anh luôn không lạnh không nóng với người ta.”
Nhìn đến đây, Tô Tiểu Ly đã hiểu.
Hóa ra đây là một cô gái chân đạp hai thuyền, vứt bỏ người bạn trai trước hiền lành đi tìm niềm vui mới, sau đó bởi vì niềm vui mới chỉ tán tỉnh đùa chơi cô ta, nên quay đầu lại tìm người bạn trai hiền lành níu kéo tình cảm xưa.
Thật là máu chó.
Nhưng mà, cô gái này cũng quá tự đại rồi, cùng niềm vui mới trêu chọc bạn trai chính thức? Ai tin được.
Mặc dù bạn Tô nhiệt tình, cũng thích gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ.
Nhưng loại tình cảm rắc rối này là chuyện riêng nhà người ta, cô không nên quản. Vì thế cô chỉ âm thầm khinh bỉ cô gái kia, chuẩn bị rời đi.
Vừa muốn đi, kết quả vai nam chính lại gửi tin nhắn riêng cho cô.
Dạ Thất Huyền nói với bạn: “Có ở đây không?”
Hả? Gửi nhầm à?
Bạn Tô suy nghĩ, vừa định nói với anh là gửi nhầm rồi thì phát hiện cô gái áo xanh tên Hoa Hồng quay đầu đi về phía mình.
“Này! Cô là ai? Sao lại đứng đây? Có bệnh không hả?”
Cô gái áo trắng theo bản năng lùi về sau hai bước, cô gái áo xanh vừa định mắng tiếp thì Dạ Thất Huyền đã chạy tới chắn trước mặt bạn Tô.
“Đừng cố tình gây sự.”
“Anh!” Hoa Hồng nhìn bạn Tô, căm hận nói: “Được lắm, em nói sao cô ta lại đứng yên ở đây làm gì? Anh nói đi? Cô ấy và anh có quan hệ như nào?”
What? Chuyện gì đây? Nữ chính tức giận dời mục tiêu?
Bạn Tô khẩn trương trả lời riêng với anh: “Thí chur~~~ các người từ từ nói chuyện, lão nạp tôi đi trước.”
Lửa này càng đốt càng lớn, nhưng đừng đốt nhầm đến cô.
“Tiểu Mễ.” Bạn Tô hô lên một tiếng, không ai đáp lại, lúc này mới phát hiện Tiểu Mễ đã đi ra ngoài từ bao giờ rồi.
Lại nhìn vào cuộc nói chuyện trên kênh phụ cận trong màn hình, Tô Tiểu Ly lại phun.
Hoa Hồng: “Anh nói đi, anh và cái con Ly Miêu bỉ ổi này có phải đã sớm có ý với nhau rồi phải không? Cho nên em vừa nói em thích tiểu Kiệt, anh đã đồng ý chia tay?”
Dạ Thất Huyền: “Chú ý cách dùng từ của cô!”
Hoa Hồng: “Anh dám ngang nhiên che chở cô ta như vậy! Trước kia anh không hề làm như thế với em bao giờ!”
Dạ Thấy Huyền: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Hoa Hồng: “Em không chia tay! Không chia! Không chia! Không phải anh nói thích em sao? Không lẽ anh không thích nữa rồi hả?”
Giống như đã mất hết kiên nhẫn, Dạ Thất Huyền nghiêng nghiêng người, mặt hướng về cô gái áo trắng, để lại bóng lưng cho cái cô Hoa Hồng đang kêu gào kia.
“Chúng đã không thể.” Từ khi cô gái này bắt cá hai tay thì đã không thể rồi.
A? Hoa Hồng không thể tin được hỏi lại: “Vì sao? Em đã quăng tiểu Kiệt kia trở lại tìm anh. Chỉ cần anh tiếp tục yêu thích em!”
Chàng trai áo đen phất tay áo: “Bởi vì tôi muốn cưới cô ấy.”
Ánh mắt Tô Tiểu Ly chợt lóe, scandal của nữ chính đã xuất hiện rồi à? Thật kích thích.
Hai giây sau, trên màn hình nhảy ra ba chữ: Tiểu Ly Miêu.
Bạn Tô còn chưa kịp phản ứng, chàng trai áo đen đã xoay người về phía cô, trong kênh phụ cận đánh chữ: “Chúng ta kết hôn đi, Tiểu Ly Miêu.”
Rầm ----
Bạn học Tô vinh quang ngã từ trên ghế xuống.
Rốt cuộc chuyện này là như nào đây?
Cô vừa login thì thấy Dạ đại dây dưa với một cô gái, kết quả lại thành cầu hôn với cô?
Thế giới này thật quá huyền ảo!
Toàn thân cô gái áo xanh là khí lạnh, nhìn chằm chằm cô, chàng trai áo đen thì làm tư thế cầu hôn.
Oh oh, đầu của cô, cảm giác đau nhức sau khi say rượu…
Vì thế, Tô Tiểu Ly làm một động tác mà cô thường làm trong một số trường hợp: Dứt khoát bấm nút thoát, logout luôn.
Thôi đi, tuy có hoa đào bay đến nhưng cô cũng không thể bán tự do của mình nhanh như vậy được.
Kế hoạch nổi tiếng giang hồ vẫn chưa xong, không thể chưa chi đã … làm mất tự do của bản thân.
Cười khúc khích rồi cầm cái gương nhỏ âm thầm đắc chí, soi soi, phát hiện mình vẫn rất có sức hút nhé, lại cười trộm.
Bên này bạn Tô vui sướng, hoàn toàn không biết trong trò chơi, đã có người coi cô là kẻ thù không đội trời chung.
“Nói cho anh biết! Hoa Hồng em tuyệt đối không để cho anh và tiện nhân kia ở cùng một chỗ!”
Cô ta không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng lấy!
Móng tay được sơn màu đỏ thẫm, hai bàn tay hung hăng bấm chuột, Tiểu Ly Miêu, cô cứ chờ đấy cho tôi!
Hắt xì! Hắt xì!
Tô Tiểu Ly xoa xoa cái mũi, không lẽ Dạ đại nhắc đến mình? Nếu không thì, cô đăng nhập vào xem trộm một chút?
Suy nghĩ một chút, nhập tên tài khoản của Tiểu Mễ, nhẹ nhàng login.
Vừa vào, lại dọa cô giật mình!
Cách đó không xa ở phía trước, đang có một chàng trai áo trắng thanh lịch phóng khoáng từ từ lại gần.
Phản ứng đầu tiên của bạn Tô là đi về phía trước, hết sức cung kính gọi một tiếng: “Sư huynh~~~”
Gọi xong cô lập tức hối hận.
Cô cô cô, cô bị điên rồi? Giờ cô đang dùng tài khoản của Tiểu Mễ mà!
Nghĩ muốn sửa lại thì đã muộn.
Chàng trai kia chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó đã mời cô vào tổ đội.
Ngoan ngoãn vào đội, lúc này chàng trai mới hỏi: “Sao lại không vào tài khoản của mình?”
Ặc, nên nói như thế nào đây?
Bạn Tô nhăn nhó, vẻ mặt ửng đỏ: “Sư huynh ơi, mùa xuân đến rồi.”
Hả? Chàng trai nào đấy ở màn hình bên kia, nheo hai mắt lại, đây là cái phản ứng gì?
Khóe môi hơi nhếch, thong thả đánh ra bốn chữ: “Muốn tìm đàn ông?”
Rầm -----!
Bạn học Tô Tiểu Ly lại hoa lệ ngã từ trên ghế xuống.