Dưới ánh chiều tà, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, một chàng trai áo trắng đang khoanh tay đứng ngắm.
Gương mặt khôi ngô, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, thật sự là một vị công tử đẹp trai.
“Chậc chậc, hình tượng kiếm khách áo trắng trong game này thật giống cậu.”
Một nam sinh có gương mặt trẻ con với cái đầu vàng nhìn về phía người bạn học ngồi cạnh cảm thán, cũng áo trắng, cũng khôi ngô như trong màn hình.
Nhưng mà, nếu nói đến phong cách xem ra vẫn kém chàng trai đang ngồi cạnh anh đây.
Trong trò chơi, cái người kia quá ôn hòa, nhẹ nhàng như gió xuân.
Mà người bên cạnh anh…
Ôn hòa cũng có nhưng là giả tạo.
Gió xuân cũng có nhưng cũng là giả dối nốt.
Ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, trong màn hình chàng trai áo trắng rút một thanh kiếm dài có ánh sáng bảy màu trên thân kiếm, đâm thẳng về phía những con quái hình chim ưng hung dữ bao vây thành một bức tường xung quanh anh.
Xoay người, nhảy lên, vung kiếm, tự nhiên lưu loát.
Rõ ràng trong màn hình là cảnh tượng máu bắn tung tóe, nhưng chàng trai này lại khiến cho người khác thấy anh rất cách biệt.
Dù là nhân vật ở trong trò chơi hay là người ngồi trước máy tính đều như thế.
Người có gương mặt trẻ con không khỏi có chút ngây dại mà nhìn ngắm.
Tuy anh biết, chàng trai kia vẫn luôn có gương mặt đẹp.
Nhưng lại không phát hiện anh có những lúc mê hoặc lòng người đến vậy.
Chàng trai nào đó liếc mắt nhìn anh, động tác trong tay vẫn không dừng lại.
“Cậu nên đi tìm Vương đầu rồi.”
Vương đầu là thầy hướng dẫn của bọn họ, phụ trách dạy bọn họ một môn.
Bởi vì cái trán lớn, kiểu tóc lại giống hệt củ tỏi nên bị học sinh thân mật gọi là Vương đầu.
Mà bạn học có gương mặt trẻ con, vừa khéo ở kỳ thi cuối kỳ lần này, anh cố gắng vùng vẫy học cho đủ qua môn mà Vương đầu dạy.
Mà càng khéo hơn là chàng trai trước mắt đây là học sinh được Vương đầu yêu thích nhất.
Ngụ ý của chàng trai là nếu cậu không đi tìm, tớ sẽ có biện pháp để cho cậu không cần vùng vẫy mà chết trực tiếp ở đó luôn. phuogot_d/dleqd
Chàng trai có gương mặt trẻ con giật mình, vẻ mặt đau thương khoác áo khoác, không nói lời nào mà rời đi.
Hài lòng nhận được hiệu quả như ý, anh nhàn nhã giết nốt con quái cuối cùng.
Hệ thống thông báo: [Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ Thành tích bắt yêu. Giá trị danh vọng tăng 100 điểm.]
Tiện thể nhìn giá trị danh vọng của mình, đã 9000 điểm, ừ, rất nhanh sẽ lên được 10000 điểm rồi.
Trong hình, chàng trai áo trắng phẩy tay áo một cái, con thú Cửu Thiên Ly Hỏa xuất hiện ngay bên cạnh.
Thần thú ngửa đầu nhìn trời gầm thét một tiếng, nhanh chóng chạy đến cửa truyền tống, đi đến thôn Đạo Hương.
Thôn Đạo Hương là nơi những người chơi mới được sinh ra, đi qua đi lại ở đây đa số đều là những người mới, rất hợp ý của anh.
Nếu như anh ngồi thú Cửu Thiên Ly Hỏa từ chỗ vừa rồi vào thành, đến dịch trạm mới truyền tống, chắc chắn người trên đường đều biết anh còn anh thì không biết.
Nhìn thấy là lại hô to đại thần, tự nhận là thân quen với anh còn cố tình nói chuyện vài câu với anh.
Nếu là ngày khác anh cũng vui lòng phối hợp một chút, nhưng hôm nay anh không có hứng thú đó.
Nếu không phải cả người anh là trang bị lấp lánh như vậy, có lẽ sẽ không ai để ý đến anh là ai.
Nghĩ đến đây, khóe môi anh lại nhếch lên.
Toàn bộ server chỉ có một thần thú thượng cổ duy nhất, quanh cơ thể đỏ bừng như ngọn lửa thiêu đốt, vậy mà anh lại thần kỳ mà có được.
Đương nhiên trong đó vận may cũng chiếm phần lớn.
Trong trò chơi có những người đỏ mắt sùng bái, anh đều dùng vẻ mặt dửng dung để ứng phó.
Với anh mà nói, những người a dua nịnh nọt này đều không lọt vào mắt xanh của anh được.
Theo lời chàng trai có gương mặt trẻ con kia nói: “Không biết cậu chơi gì trong trò chơi này, không cô đơn à?”
Con ngươi đen của chàng trai nào đó xẹt qua một cảm xúc suy nghĩ hiếm có, cô đơn à? Có lẽ là vậy.
Trong màn hình, một đỏ một trắng kết hợp tạo nên cảm giác kỳ lạ.
Không tốn đến một phút đồng hồ, anh đã đến thôn Đạo Hương.
Vừa đến cửa thôn đã thấy một đám đông.
Rất nhiều nam nữ trên người chỉ mặc áo lót quần cộc đều cầm vũ khí xám đứng ở đó.
Từ bao giờ mà trò chơi nổi tiếng đến mức độ này rồi? Có nhiều người mới đến thế.
Anh hơi nhíu mày, chuẩn bị nghiêng người đi qua.
Ai biết thú Cửu Thiên Ly Hỏa vừa xuất hiện đã bị nhóm người mới này vây quanh không lọt qua được.
“Thú cưỡi này thật lợi hại, sau này ông đây cũng phải có một con!”
“Người này chắc là đại đại phải không?” Một cô gái hướng ba giờ mắt lấp lánh.
“Tên thật nhã nhặn.” Một cô gái khác chen lên chỗ cô gái hướng ba giờ kia, bày ra tư thế gợi cảm.
“Cái rắm, thân là đàn ông, tên nhã nhặn có tác dụng cái rắm gì!”
Một chàng trai chức nghiệp đao khách chỉ mặc quần cộc, thân trên để trần, ghen tị đả kích người vừa nói.
Nhưng rất nhanh đã bị nhóm MM bên cạnh nói cho không còn đất diễn.
“Ghét nhất là những tên đàn ông tự đại!”
“Đúng thế đúng thế!”
“Chán ghét những đàn ông đó!”
Nói xong, cả tập thể chảy nước miếng nhìn về phía chàng trai nào đó, chỉ kém mỗi nước không nhảy trực tiếp lên cầu hôn thôi.
Những cô gái này thật thẳng thắn.
Chàng trai nào đó mỉm cười nhưng ý cười lại không ở trong mắt anh.
Đúng lúc này, đột nhiên một cô gái áo trắng lao qua đám người, nhảy đến trước mặt anh.
Hơn nữa còn làm động tác sùng bái theo quy củ. phuogot_d/dleqd
Hai tay nắm thành vòng, đặt ở dưới cằm, nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.
Rất dí dỏm, đáng yêu, tuy anh đã nhìn nhân vật trong trò chơi nhiều lần rồi nhưng vẻ mặt anh vẫn dịu dàng hơn một chút.
Thay đổi tư thế ngồi, rảnh rỗi nhìn cô gái này.
Ừ, cái tên khá trung tính, hoàn toàn không phải loại phong hoa tuyết nguyệt làm người ta chán ghét, cũng không quá giống kiểu giả vờ yếu ớt.
Một giây kế tiếp, cô gái này cười hì hì.
Không ngờ lại gửi cho anh tin nhắn riêng.
Tiểu Ly Miêu nói với bạn: “Xin chào, muội là người mới, xin hỏi sư phụ người nhận đồ đệ không?” Phía sau kèm theo mấy cái icon ngoáy mũi.
Anh đã gặp qua vô số kiểu người muốn làm quen, dù là trong hiện thực hay trong trò chơi.
Nhưng chưa từng gặp kiểu bắt chuyện tài tình như vậy.
Nói cô thông minh? Quả thật có một chút.
Nói cô rất thông minh? Hình như lại để cho người khác dễ dàng nhận ra.
Anh không trả lời, cứ ngồi trước máy tính tiếp tục nhìn phản ứng của cô gái.
Một giây, hai giây, ba giây…
Cô gái áo trắng đột nhiên di chuyển một chút, nhìn tư thế kia hình như muốn rút lui?
Con ngươi đen của chàng trai lóe lên một ánh sáng.
Hoặc là vào lúc này, anh thấy thần kinh đột nhiên thức tỉnh rồi.
Ngón tay anh còn nhanh hơn cả phản ứng của anh, đã gõ xong mấy chữ ở trên bàn phím rồi.
Bạn nói với Tiểu Ly Miêu: “Không nhận đồ đệ, nhận sư đệ.”
Lập tức cô gái vui sướng gật đầu: “Được.”
Nhưng cô ấy lập tức phản ứng kịp với cách dùng từ của anh, hình như… có chút không ổn.
Lắc lắc lẩm bẩm một câu: “Cái kia, tạo hình của cô là nữ mà…”
Oh? Cũng không tính là ngu dốt.
Chàng trai nào đó vẻ mặt không đổi trả lời: “Không quan trọng, bắt đầu từ bây giờ muội có thể con bản thân mình là nam.”
Chữ vừa đánh ra, quả nhiên Tiểu Ly Miêu loạng choạng một chút.
Anh nhếch khóe môi, rút ra kiếm Thất Thải Hồn, dưới ánh mặt trời thân kiếm liên tục phát ra bảy màu sắc lấp lánh, thành công nhận được tiếng thán phục xung quanh.
Nhưng đây không phải trọng điểm anh quan tâm.
Anh cảm thấy, người tên Tiểu Ly Miêu trước mặt này tương đối thú vị.
Nhẹ nhàng hỏi cô một câu: “Như thế nào?”
Quả nhiên cô gái áo trắng lập tức phấn chấn tinh thần, vô cùng chân chó hô to: “Sư huynh vạn phúc.”
“Ha ha ha.”
Lần đầu tiên anh tìm thấy một chút vui vẻ trong trò chơi này.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, không cách nào che giấu ý cười trong mắt.
Sư đệ? Thật thú vị.
Anh vốn có dáng dấp tốt, chỉ là bbinfh thường mặc dù cười dịu dàng nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy thiếu cái gì.
Có lẽ bởi vì nụ cười chưa thực sự chạm vào lòng anh thôi.
Cho nên nhìn anh cười thoải mái như vậy khiến cho chàng trai vừa đẩy cửa đi vào ngây ngẩn cả người.
Cái này, quả thực là trai đẹp số một.
Cười lên giống như hàng vạn bông hoa lê nở, cực kỳ đẹp.
Vì thế gần như anh chàng đó bị choáng váng.
Chỉ là tiếng đẩy cửa đã kinh động đến chàng trai nào đó ngồi trước máy tính, anh từ từ quay đầu, nét cười trên mặt vẫn chưa phai đi hết.
Nhìn người mở cửa, lông mày hơi nhíu giống như đang hỏi người kia có chuyện gì.
Anh chàng kia lập tức vỗ đầu, phản ứng kịp.
“Cái kia, tiểu Siêu bị Vương đầu giữ lại, Vệ Nhiên, cậu mau đi cứu cậu ấy đi!”
Nghe nói cậu ấy ở hành lang tiếp thêm can đảm cho bản thân, hô một câu Vương đầu, bản đại thần không sợ ông!
Không may bị Vương đầu nghe được, lập tức mở cửa ra xách cậu ta vào, đến giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao!
Chàng trai nào đó vẫn như cũ không nhanh không chậm: “Yên tâm, Vương đầu có chừng mực.”
Ý tứ chính là anh sẽ không đi.
Tiểu Siêu cũng nên bị dạy dỗ một chút, tập trung vào việc học.
Anh chàng kia khóc rồi, vì sao Vệ đại công tử nói từ chối cũng đẹp trai như vậy chứ?
Tấm lòng của anh nát vụn rồi!
Ông trời ơi, bao giờ anh mới có một gương mặt đẹp trai như vậy?
Hay là bán mình lấy tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ?
Vẻ mặt bạn học kia phong phú nhìn lên trần nhà, chàng trai nào đó lạnh nhạt liếc một cái rồi lại quay đầu vào trò chơi.
Gương mặt đẹp trai? Có đẹp nữa cũng chỉ là bề ngoài thôi.
Mọi người cũng chỉ yêu bề ngoài thôi.
Trong màn hình, cô gái áo trắng vẫn đang nói chuyện với sư huynh của mình.
“Sư huynh, huynh có thích ăn thịt không?”
“Muội không thịt không vui, có thịt thì vui vẻ.”
“Sư huynh, chúng ta có thể tạo thành một cặp đôi cùng nhau xưng bá trên giang hồ không?”
Chàng trai nào đó hứng thú nhìn cô gái bên cạnh nói chuyện một mình.
Cứ cho là người người đều yêu vẻ bề ngoài thì sao, nơi này không ai biết bạn là ai.
Anh chính là nghĩ như vậy.
Vì thế lần đầu tiên trong trò chơi, anh cũng một người chơi khác phái tiến hành một cuộc nói chuyện không có ý nghĩa.
Không có lí do gì, không có nguyên nhân, chỉ vì đột nhiên cảm thấy sự xuất hiện của cô mang đến một chút vui vẻ.
Người ta thường nói, một suy nghĩ khác đi sẽ thay đổi rất nhiều thứ.
Giống như bạn xa lánh người nào hoặc gần gũi với một người nào đấy.
Mà cuộc sống này, vào thời điểm hiện tại bạn không thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra cái gì.
Có thể là thất vọng, có thể là vui vẻ.
Nhưng, giờ phút này, lần đầu tiên Vệ Nhiên cười thoải mái đến thế, nguyên nhân là vì một cô gái trong trò chơi.
Mà cô gái này, giờ đã thành “sư đệ” của anh. phuogot_d/dleqd
Tiểu Ly Miêu… Có chút thú vị.
Thế mà anh lại có phần mong chờ cuộc sống sau này rồi.