Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết

Chương 34: Sau khi kết hôn



Editor: phuogot_93

Nếu đổi lại là trước kia, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sao mình có thể gả cho sư huynh của mình chứ?

Quả thực là **!

Lại còn dám giữa ban ngày ban mặt, môi chạm môi!

Này này, cô dâu áo đỏ trong màn hình kia là cô sao?

Bạn Tô nhìn mãi các tin tức bát quái trên diễn đàn, trong server đều nói về hôn lễ của cô và sư huynh, không kiềm được mà thổn thức.

Cô dâu áo đỏ kia hình như, có vẻ như, thật sự chính là cô.

CMN, mất mặt quá.

Kế hoạch chinh phục giang hồ của cô, nguyện vọng trở thành hồng nhan họa thủy, thu thập một đám mỹ nam vào hậu cung sụp đổ rồi.

Bởi vì… Đứng bên cạnh cô là một chàng trai anh tuấn có khí chất phóng khoáng.

Chàng trai này là người kết hôn với cô, hơn nữa còn chính thức từ sư huynh biến thành ông xã, Mặc Phàm.

Anh nói: “Cô dâu nhỏ thân ái, nàng phải đổi lại cách xưng hô đi.”

Làm ra cái tư thế ái muội như vậy, dán sát vào cô như thế, mặc dù chỉ là hình ảnh trong trò chơi.

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy đỏ mặt.

Kết hôn đã ba ngày rồi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực.

Tự nhiên đang độc thân biến thành hai người.

Không thể nói nên lời rốt cuộc đây là cái cảm giác gì, chính là… rất vi diệu.

Trong nháy mắt, đột nhiên cô cảm thấy những thứ vi diệu này như được nhân lên rồi chạy vào đầu cô.

Làm cô nhớ lại quá trình quen biết anh từ lúc đầu đến giờ, ở trong trò chơi chung sống cùng vị sư huynh này.

Nhớ tới anh cho cô trang bị, trêu chọc cô, đi tìm người đánh lén cô còn cả những đoạn nói chuyện không đứng đắn.

Hình như cô, hình như cũng không chán ghét anh giống lời cô nói với Tiểu Mễ.

Bởi vì thật ra anh cũng rất săn sóc cô; hình như chỉ có mình cô biết tiếng cười của anh là như nào.

Hơn nữa… Hẳn là cô, không có ghét anh như thế rồi?

Nếu cô ghét anh, tại sao cô lại cam tâm tình nguyện bị nô dịch, tạo một tài khoản phụ đi hái cây thuốc?

Nếu cô ghét anh, tại sao nhìn thấy anh lại sôi nổi, giống như một đứa bé?

Nếu cô ghét anh, tại sao cô không kiên quyết phản đối chuyện gả cho anh, mà lại đỏ mặt rất lâu…

Cảnh tượng ngày đó cô nhớ lại rất nhiều rất nhiều lần.

Mỗi lần nhớ lại trái tim nhỏ bé đều đập rất mạnh.

Sau khi kết hôn ở miếu Nguyệt Lão, cô vốn cho rằng như vậy có thể coi là kết thúc hôn lễ.

Dù sao hôn lễ như vậy cũng đã long trọng lắm rồi, ảo tưởng trong đầu một cô gái về một hôn lễ hoàn mỹ nhất chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ai ngờ, Hoa Địa Vi Lao tóc vàng đột nhiên dùng một cái sư tử rống.

[Sư tử rống: Mỗi vị khách ở đây, mời đi tiếp vào kênh 1123 tham gia tiệc tối của hôn lễ giữa Mặc Phàm và Tiểu Ly Miêu.]

Tối tối tối, tiệc tối?

Đừng nói đến bạn Tô không hiểu được, tất cả khách khứa cũng đều như vậy.

Kết hôn trong trò chơi lại còn có cả tiệc tối?

Hơn nữa còn là ở trên kênh YY?

Hoa Đại Vi Lao lại dùng tiếp một cái sư tử rống, lập tức giải thích nghi hoặc của mọi người.

[Sư tử rống: Tiệc rượu đặc biệt mời rất nhiều thành viên của ban nhạc Hỏa Diễm đến góp vui, hoan nghênh mọi người đại giá quang lâm!]

Lần này tất cả mọi người đều kích động.

Ban nhạc Hỏa Diễm?

Kênh 1314 là của ban nhạc Hỏa Diễm? ARE YOU chắc chắn?

Mọi người đồng thời dời ánh mắt về phía vai nam chủ mọi ngày phóng khoáng hơn người, hôm nay lại càng khôi ngô tuấn tú.

Anh mỉm cười, bày tỏ xác nhận.

Phải biết rằng, rất nhiều người đều thần tượng các nghệ sĩ trong ban nhạc Hỏa Diễm.

Được tiếp xúc gần gũi với thần tượng? Có nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Đương nhiên bạn Tô cũng không nghĩ tới.

Cô gần như đã quên mất sự thật sư huynh nhà mình kiêm ông xã là đại BOSS của ban nhạc Hỏa Diễm.

Nghe lời nói của Hoa Địa Vi Lao, cô lại nghĩ.

Không lẽ anh muốn công bố thân phận của mình?

Giống như là biết được suy nghĩ của cô, chàng trai nào đó nghiêng người nhìn cô một cái.

Gửi tin nhắn riêng: “Mượn cơ hội này vui vẻ một chút thôi.”

Nhóm quần chúng đầu óc kích động chỉ nghĩ đến lên YY, đi vào kênh đó xem thực hư.

Lúc tìm được lại càng kích động. phuogot_d.d.lqd

Ở nơi đón khách của kênh đã có một nam một nữ chờ, mà hai người này cũng là nhân viên tiếp tân đón khách quý của ban nhạc Hỏa Diễm.

Chỉ có những hoạt động cỡ lớn hai người này mới ra làm tiếp tân.

Mọi người đều cảm động rơi nước mắt, quả nhiên Mặc đại thần không phải người, còn có thể mời được cả con át chủ bài tiếp tân tới đây được.

Đi vào trong phòng nhìn lại càng muốn hộc máu.

Bạn nhìn đi, gần như tất cả ca sĩ có thể kể tên được của ban nhạc Hỏa Diễm đều ở đây.

Tiểu Vương tử tình ca, nữ vương có giọng nói gợi cảm, cả soái ca hát hay, mỗi ca sĩ đứng đầu các thể loại đều có mặt ở đây!

Không ít người hạnh phúc đến mức lập tức muốn hôn mê!

Bao gồm cả cô dâu Tô Tiểu Ly.

A a, người này cô thích.

A a, người kia cô cũng thích.

A a a, tất cả cô đều thích đều thích hết.

Trong lòng bạn Tô phơi phới, hai tay ôm mặt vẻ sùng bái nhìn sư huynh nhà mình… Không đúng, phải là ông xã nhà mình.

Hơn nữa những thần tượng này còn từng người lên mạch chào hỏi cô.

“Xin chào người đẹp, Tiểu Ly Miêu!”

“Xin chào cô dâu mới!”

Tốt tốt tốt, đứa nhỏ này vất vả rồi.

Trong khi bạn Tô vẫn đang say mê, đột nhiên Tiểu Mễ không nhìn vào máy tính của mình lại đập vào bả vai Tô Tiểu Ly.

“Ly tử, cậu nhìn tên phòng kia đi, cả ID kênh nữa.”

Hả? Ở đấy có gì hay?

Bụp! Tiểu Mễ lại dùng giáng một cú đánh Hàng Long Thập Bát Chưởng: “Con nhóc thối này, nhìn kỹ một chút.”

Bạn Tô không tình nguyện cẩn thận xem xét xem xét.

Chỉ là càng xem càng thấy không đúng.

A!!! ID kênh!! 1123!

Chẳng phải sinh nhật của cô là ngày 23 tháng 11 sao?

Nhìn thấy rốt cuộc cô gái nào đó cũng ý thức được chuyện gì, Tiểu Mễ nở một nụ cười thích thú, rồi lại quay về máy tính của mình.

Được rồi, cô đã chỉ ra đến thế, khi nào tiểu ngu ngốc này có thể hiểu được thì phải tự dựa vào cô ấy rồi.

Nhìn lại từ dưới tên của mỗi phòng.

Giấu đầu, chậc chậc.

Bạn học Tiểu Mễ quyết định để cho bạn Tô tự mình suy nghĩ, cô đeo tai nghe, tiếp tục thưởng thức giọng hát của các ca sỹ trong Hỏa Diễm.

Trong lòng bạn Tô lại kích động!

Thế mà anh lại dùng sinh nhật mình làm ID kênh!

Phải biết rằng muốn có số kênh có bốn chữ số như này không hề đơn giản.

Thật không ngờ, thì ra sư huynh nhà mình lại là một chàng trai có nội tâm lãng mạn.

Quả thật, kênh này là chàng trai nào đó dùng thủ đoạn để mua được.

Không vì cái gì khác, chỉ là muốn để cho cô một hôn lễ có một không hai để cho cô khó quên.

Tốt nhất là vĩnh viễn đều không quên được hôn lễ.

Theo mức độ đi lên nào đó, đây cũng là một bước để anh bắt được gái nào đó.

Nếu người nào đó không phát hiện ra cái ID này là sinh nhật của cô, anh cũng không lo lắng.

Dù sao cô không phát hiện thì cũng sẽ có người phát hiện thay cô.

Mặc đại, anh thật sự quá giảo hoạt!

Nói đi nói lại, làm cho người ta liên tưởng đến trước khi hôn lễ diễn ra, chàng trai nào đó đã nói với Tô Tiểu Ly.

Chẳng phải là bảo sẽ cho bạn Tô một kinh hỉ sao? Nếu là kinh hỉ thì tại sao còn lấy cái gọi là hôn lễ bày ra cho bạn Tô xem?

Khi chàng trai nào đó ngồi trong phòng nói ra ý tưởng của mình, đúng lúc có một người đang ở bên cạnh.

Đúng, chính là bạn học Hoa Địa có gương mặt trẻ con với mái tóc vàng đang có mặt ở đó.

Bạn học Hoa Địa giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lại gần, cười khà khà với chàng trai tuấn tú ngồi trước máy tính.

Chậc chậc chậc, xem ra chàng trai là cây vạn tuế ngàn năm cũng có ngày ra hoa, thật là làm người ta lo lắng mà. phuogot_d.d.lqd

Ví dụ, đáng ra không nên để cho cô dâu xem kế hoạch chuẩn bị hôn lễ.

Nếu muốn cô kinh hỉ, sao lại cho cô biết kế hoạch là gì?

Toàn bộ những cái này chỉ có thể giải thích một điều.

Anh giăng một tấm lưới, mà bạn Tô, chính là con mồi nhỏ mà anh muốn sa vào lưới.

Khó có khi thấy chàng trai nào đó đối xử với một cô gái cẩn thận như vậy, bạn học Hoa Địa rất kích động.

Con mồi?

Chàng trai nào đó nhíu mày, cười không dấu vết.

Nếu cô thật sự là con mồi, vậy cũng là một Tiểu Ly Miêu ẩn giấu một năng lượng cực lớn.

Bằng không, làm sao anh có thể…

Đột nhiên ánh mắt anh trở nên sâu sắc, nhưng chỉ trong giây lát lại khôi phục sự bình tĩnh.

Đương nhiên, anh không chỉ muốn những thứ này, anh không chỉ muốn có được người cô, còn muốn thu được cả lòng của cô.

Tất cả của cô đều phải thành của anh.

Nghĩ vậy, chàng trai nào đó nở một nụ cười mê người, suýt chút nữa làm cho chàng trai có gương mặt trẻ con bên cạnh mất hết hồn vía.

Quả nhiên là hồ ly già ngàn năm, chết người nhất chính là, hồ ly này từ đầu đến chân lại là một chàng trai anh tuấn hoàn mỹ không thể bắt bẻ được gì.

Không ai có thể khỏi lưới tình của cậu ấy sao?

Chàng trai có gương mặt trẻ con mặc niệm cho Tiểu Ly Miêu đáng yêu, chúc mừng cô, trở thành con mồi đầu tiên mà con hồ ly nào đó muốn bắt giữ…

Éc… Tại sao lại nhìn cậu…

“Yên tâm, tớ sẽ không nói cho Tiểu Ly Miêu biết!”

Để cho Tiểu Ly Miêu cảm động trước con hồ ly trước mặt này, cậu tuyệt đối sẽ không nói gì.

Chàng trai nào đó hừ nhẹ một tiếng, giống như đang nói, cứ cho là cậu nói gì thì Tiểu Ly Miêu cũng sẽ không nghe thấy.

Tại sao?

Bởi vì cô ấy đã là người của anh rồi.

Chàng trai có gương mặt trẻ con im lặng nội thương trong lòng.

Có cần như vậy không hả, cái người này rõ ràng là đang kích thích đám đàn ông độc thân như cậu mà. Ăn no cũng không nghĩ đến người đói.

Không phải là có vợ rồi thì nên dịu dàng hơn một chút sao?

Chàng trai nào đó gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, nhếch môi cười: “Được, tớ sẽ dịu dàng với cậu hơn.”

Thật sao? Chàng trai có mái tóc vàng thấy hưng phấn, chỉ thiếu vẫy vẫy cái đuôi nữa thôi.

Quen biết chàng trai nào đó hai mươi năm, cho đến giờ cũng chưa từng nghe thấy anh nói nhẹ nhàng với mình như vậy.

Cậu thật kích động a a a a.

Chàng trai nào đó mỉm cười, nói tiếp: “Chờ khi nào cậu đánh bại bốn đại thiên thần, tớ sẽ dịu dàng với cậu.”

Trong nháy mắt mái tóc vàng hóa đá.

Nhiệm vụ thành tựu đó, bạn học Hoa Địa cảm thấy đáng thương cho bản thân trong giây lát.

Trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã nghị bỏ qua nhiệm vụ kia.

Đáng tiếc chàng trai nào đó lại không cho cậu bỏ.

Tại sao lại cứ phải cố chấp như thế, cậu không thể nào đoán được suy nghĩ của đại thần!

“Bởi vì nhiệm vụ cần.”

Chàng trai nào đó nhẹ nhàng nói một câu, lần thứ hai phá hủy niềm hi vọng nhỏ nhoi duy nhất của bạn học Hoa Địa.

Hóa ra chỉ là vì trò chơi, 5555.

Chàng trai nào đó liếc nhìn cậu: “Lên trò chơi đi.”

“Tớ không lên!” Cậu cậu cậu, cậu phải vùng lên!

Hả, cảm giác có gì đó không đúng.

Nhìn vào ánh mắt của chàng trai nào đó, cậu lại thấy run rẩy.

Chàng trai nào đó nhàn nhã nhìn cậu, môi mỏng khẽ nói: “Tớ nhớ là học kỳ này cậu có ba môn đang rất nguy hiểm.”

Đâu chỉ là nguy hiểm, có thể nói là rớt được rồi.

Nếu không có chàng trai nào đó ra mặt, giáo sư chuyên ngành của ba môn kia đều hận không thể đạp cho bạn học Hoa Địa có gương mặt trẻ con đáng yêu bay thẳng đến Congo rồi!

Ngụ ý chính là, cậu có thể không lên trò chơi, cậu có thể không đi đánh bốn đại thiên thần, nếu như cậu muốn rớt lại lớp thì cứ nói.

“Sao hả?” Lông mày hơi nhướn: “Cậu chắc chắn mình sẽ không lên trò chơi à?”

Giọng nói dễ nghe biết bao nhưng vì sao lời nói lại là đe dọa đáng sợ như vậy?

Bạn học nào đó co quắp gương mặt, nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: “Được được, tớ đang định lên trò chơi!”

Quay đầu, bật máy tính, đăng nhập trò chơi.

Vừa đăng nhập vừa lẩm bẩm: “Tôi phải đánh bại bốn đại thiên thần, tôi phải đánh bại bốn đại thiên thần…”

Chàng trai nào đó đã thực hiện được ý đồ thì nhếch môi.

Sau khi lên trò chơi, chàng trai nào đó kéo Hoa Đại đến chỗ một khe núi.

Bên trong khe núi có một khoảng đất tương đối mênh mông.

Trên mặt đất còn giống như hoa văn của Đồ Đằng*, nhưng chỉ lờ mờ không thể nhìn thấy rõ ràng.

* Đồ Đằng (phiên âm của Totem, 图腾): chỉ vật tổ, thường là vật thể tự nhiên (động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên, nhưng phần lớn là động vật) được người Anh Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của bộ tộc hoặc gia đình.

Bốn phía xung quanh toàn là cỏ dại mọc lên, cảm giác giống như một nơi nào đó bị bỏ hoang rất lâu rồi.

Lúc bạn học Hoa Địa đang suy nghĩ xa xôi, đột nhiên hơi liếc mắt, phát hiện một cô gái đang đứng ở xa chờ bọn họ.

Vì thế, người nào đó lại kích động.

Chạy vọt đến trước mặt bạn Tô, gửi một đống vẻ mặt khóc.

“Tiểu Ly Miêu, mau an ủi tôi, 5555.”

Éc, cái gì đây? phuogot_d.d.lqd

Chàng trai có mái tóc màu vàng chạy tại chỗ, trên đỉnh đầu còn hiện một hàng chữ 5555, thật sự rất kỳ lạ.

Bạn Tô gửi một biểu cảm cười, trông rất hiền lành.

Sau đó, bạn học Hoa Địa lại kích động.

Tiểu Ly Miêu à, sao cô lại rơi vào trong tay con hồ ly nam kia chứ?

Vì thế bạn học Hoa Địa tóc vàng co giật một chút rồi làm hành động lắc mông chu môi, liếc mắt đưa tình.

Lắc lắc vặn vặn lắc lắc xoay xoay.

Sau đó… Bi kịch xảy ra…

Một luồng sáng hiện ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây bạn học Hoa Địa tóc vàng lại.

Ánh sáng bảy màu, đường kiếm linh hoạt.

Bạn Tô căn bản không kịp nhìn rõ rốt cuộc anh làm như nào.

Anh xoay tròn tự nhiên, tao nhã nghiêng người, thanh bảo kiếm được thu vào bao, lập tức ánh sáng bảy màu lượn vòng quanh thân ai đó bắt đầu dừng lại.

Mà giờ phút này bạn học Hoa Địa đang nằm ngã chổng vó trên mặt đất với tư thế vô cùng **.

Thanh máu trên đỉnh đầu của cậu trống rỗng, rơi vào trạng thái tử vong.

Nói cách khác, cậu bị Mặc nào đó giết ngay lập tức.

Một đàn quạ đen bay qua.

Bạn Tô và Hoa Địa há hốc miệng.

“Vừa rồi có bị dọa sợ không?” Mặc đại thần ân cần thăm hỏi nhưng là đi an ủi cô dâu nhỏ nhà mình.

“Muội không sợ!” Bạn Tô vội vàng phủ nhận.

Quả thật không sợ hãi, anh đẹp trai quá đi mất? Cô chỉ bị kinh ngạc, không, phải là chấn động tinh thần! Gào, đẹp trai quá!

Lần đầu tiên có hai chàng trai đánh nhau vì cô, thật đẹp trai!

Bạn Tô, cô nhớ nhầm rồi, đây không phải lần đầu tiên đâu… Không phải…

Bạn học Hoa Địa không thể nói gì, cậu không phải như vậy, cậu có ăn gan báo cũng không dám cướp đoạt người đẹp với chàng trai kia đâu!

Cậu không phải, không phải, 5555…

Mặc đại thần liếc nhìn cậu, bạn học Hoa Địa lập tức yên lặng.

Nhưng tay bạn học Hoa Địa lại run run, không cẩn thận lại đụng phải phím nào đó, vì thế trên đỉnh đầu lại nhảy ra dòng chữ: …

Chậm rãi gửi tới một câu: “Làm sao…”

Nói xong còn nhàn nhã vung tay áo.

Bạn học Hoa Địa mơ hồ nhìn thấy dưới tay áo là bảo kiếm…

“Anh có lời muốn nói?”

Dưới ánh mắt “quan tâm” của họ Tô…

Bạn học Hoa Địa ai oán đánh chữ: “Chị dâu, tôi rất sợ hãi, ôm đùi cầu bảo vệ!”

Bạn Tô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy ông xã nhà mình đột nhiên đi tới, đứng trước mặt cô.

“Yên tâm, giao cho huynh.”

Chàng trai áo trắng nho nhã đứng nghiêng người mỉm cười, giống như một cơn gió xuân thổi vào đóa hoa trong lòng bạn Tô.

Có ai từng gặp được một con hồ ly là chàng trai nào tuấn mỹ chưa?

Trước mắt đã có vị này đây.

Rõ ràng là đang cố tình uy hiếp người khác, nhưng lại cười vô hại không ai bằng.

Bạn học Hoa Địa thật đau lòng, cậu im lặng.

Đương nhiên là im lặng trong trò chơi thôi.

Còn thực tế, người nào đó chép miệng, nhìn về phía phòng của chàng trai tuấn mỹ kia,

“Rốt cuộc cậu muốn tớ đến làm gì?”

Chắc không phải là đưa Tiểu Ly Miêu đến trước mặt cậu rồi cố tình kích thích tâm hồn yếu ớt của cậu chứ?

Chẳng lẽ bọn họ không muốn tìm một nơi riêng tư?

Ví dụ như trong trò chơi vẫn có nơi có phong cảnh đẹp để hưởng tuần trăng mật sao?

Trong tiểu thuyết không phải đều viết như thế à?

Chàng trai nào đó liếc nhìn cậu, nói: “Cậu sẽ biết ngay thôi.”

Hừ, lại dùng chiêu này!

Bạn học Hoa Địa đành bấm chuột nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích chút nào.

Đúng lúc này, đột nhiên ngọn núi nơi bọn họ đang đứng bắt đầu rung lên, hình ảnh cũng bắt đầu tạo cảm giác chấn động.

Sao, làm sao vậy?

Mặc Phàm kề sát vào Tiểu Ly Miêu, mỉm cười đánh chữ động viên cô: “Đừng lo lắng, là nhiệm vụ thôi.”

Hình ảnh con ngươi đen trong máy tính như lóe lên ánh sáng, nhiệm vụ này, chính thức mở ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.