Một Nụ Hôn Không Định Tình Thì Làm Sao Đây

Chương 6: 6: Nụ Hôn Thứ 3 Tiếp Tục





Edit - beta: Axianbuxian12
Những chuyện sau đó, Ninh Lục Ly gần như là vượt qua trong hoảng hốt.

Bởi vì mọi thứ xảy ra đều giống hệt cái chuyện mà anh cho là ảo giác kia.

Cố Mậu Hành kéo anh đi thay quần áo, sau khi ra ngoài thì đột nhiên mưa to, buổi ghi hình kết thúc sớm.

Điều duy nhất không giống chính là sau khi Trần Quang đưa anh về nhà, Ninh Lục Ly bởi vì có chút đứng ngồi không yên, không chủ động bảo anh ta qua bên tổ tiết mục tổ hỏi chút tình hình.

Trần Quang vừa ra tới cửa, nhưng lại nhớ tới gì đó quay đầu lại hỏi: "Không thì tôi qua bên tổ tiết mục xem thử, bảo đảm bọn họ không cắt băng ghi hình lung tung."
Trần Quang tâm tư kín đáo, làm việc từ trước đến nay đều chu toàn.

Buổi chiều khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta đứng ở bên cạnh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng lại không nhắc chữ nào, hoàn toàn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Đối với Ninh Lục Ly - người có chứng sợ đồng tính, ngoài ý muốn xảy ra lúc ghi hình phỏng chừng có thể khiến anh hận không thể mất trí nhớ ngay tại chỗ, Trần Quang tất nhiên sẽ không chủ động chọc vào họng súng.

Anh ta vốn cho rằng Ninh Lục Ly sẽ yêu cầu mình qua bên tổ tiết mục tổ xem xét tình hình, không nghĩ tới đối phương không biết lại đang nghĩ cái gì mà có hơi thất thần, vẫn luôn không nhắc tới chuyện này.

Ninh Lục Ly không nhớ, Trần Quang chỉ có thể nhắc nhở anh, miễn cho xong việc lại bị Ninh Lục Ly lúc đó mới phản ứng lại trách cứ.

Nghĩ sâu thêm chút, nếu Ninh gia nhìn thấy Ninh Lục Ly sợ đồng tính mà lại hôn một người đàn ông, còn bị cắt ghép thành video tuyên truyền tràn lan khắp nơi, có khi nào lại nổi cơn thịnh nộ tìm công ty chất vấn không.

Đến lúc đó, người đầu tiên xui xẻo phỏng chừng chính là người đại diện chăm sóc không chu đáo là anh ta.

Ninh Lục Ly nhìn Trần Quang, có chút muốn phản đối, nghiệm chứng thử vấn đề của đoạn ảo giác một chút.

Lời nói vừa mới đến miệng, lại nuốt xuống, anh sợ sự khác thường của mình sẽ dọa Trần Quang.

Trần Quang bị dọa cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ anh ta có phương thức liên lạc với nhà anh, thuận tiện khi Ninh Lục Ly có tình huống gì khẩn cấp thì báo cho người Ninh gia trước.

Trong tình hình này nếu Ninh Lục Ly làm vẻ thờ ơ, Trần Quang không chừng lại muốn thông báo với nhà anh nói anh bị điên mất rồi.

Ngẫm lại phản ứng sẽ có sau khi biết được việc này của những người thân quan tâm mình quá mức kia, Ninh Lục Ly rùng mình một cái, cảm thấy vẫn không nên làm liều.


Chẳng qua là ảo giác mà thôi, không có gì ghê gớm.

"Vậy thì không còn gì tốt hơn." Ninh Lục Ly xua xua tay, bảo Trần Quang đi mau.

"Việc này để tôi lo liệu, cậu yên tâm ở nhà chờ là được, có kết quả tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Ninh Lục Ly vẫn luôn thuyết phục chính mình đó chẳng qua là ảo giác, thời gian chờ đợi sau đó cũng có hơi gian nan.

Quả nhiên, vào cùng một thời gian, điện thoại của Trần Quang gọi tới, lời nói cũng gần như là giống hệt.

Ninh Lục Ly vốn là người tính tình xúc động, chuyện này thật sự là quá quỷ quái.

Anh buông điện thoại xuống, trực tiếp lái xe ra ngoài, tiếp theo xác minh suy đoán trong lòng.

Trong phòng biên tập vẫn chỉ có một mình Cố Mậu Hành, mà khi nhìn thấy đoạn trailer không khác một chi tiết nào kia, Ninh Lục Ly chỉ có một loại cảm giác "quả nhiên là như thế".

Rốt cuộc là đảo ngược thời gian hay là có được siêu năng lực biết trước tương lai, mình có cần đi cứu thế giới không, Ninh Lục Ly đứng trước ngã rẽ cuộc đời, tâm hồn "trẩu tre" yên lặng đã lâu trong cơ thể lại cháy lên hừng hực.

Cái lựa chọn này thật sự là quá gian nan mà, giá trị quan chủ nghĩa duy vật của Ninh Lục Ly còn đang tiếp nhận sự thay đổi long trời lở đất, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, hồi lâu không mở miệng.

Trailer tuyên truyền đã ngừng phát, trong phòng biên tập rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức làm Cố Mậu Hành cảm thấy có chút không thích hợp, với tính cách của Ninh Lục Ly, nhìn thấy đoạn trailer này rồi mà sao vẫn còn bình tĩnh như vậy.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bị Ninh Lục Ly thoá mạ một trận, lại phát hiện ra là gió yên sóng lặng.

Không nghĩ tới, Ninh Lục Ly chỉ bình tĩnh quay đầu lại hỏi: "Trailer này là sao?"
"Buổi ghi hình hôm nay không phải bởi vì trời mưa nên bỏ dở sao, cảnh ghi hình không nhiều lắm, không có điểm nhấn gì, đạo diễn cũng chỉ có thể mang cảnh của hai chúng ta ra dùng." Cố Mậu Hành trực tiếp ném vỏ cho đạo diễn, không chút lưu tình.

"Điểm nhấn? Không phải cậu không thích kiểu lăng xê này à?"
Khóe môi Cố Mậu Hành khẽ nhếch lên, nhịn không được nở nụ cười.

Hắn thật không ngờ, những năm gần đây Ninh Lục Ly mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần nhìn thấy hắn là quay đầu đi ngay, nhưng mà vẫn còn chú ý đến hắn.


Nếu không, sao Ninh Lục Ly lại biết hắn không dùng thủ đoạn lăng xê kiểu này, nếu Ninh Lục Ly thật sự chán ghét hắn tới cực hạn, với tính cách của anh, tin tức trên mạng mà có ba chữ Cố Mậu Hành sẽ không bao giờ mở xem
Ninh Lục Ly nhìn Cố Mậu Hành cười đến mặt đầy ý xuân, vẻ mặt khó hiểu: "Có gì thì cứ nói, đừng cười kiểu ghê người như vậy."
Nếu như bị người hâm mộ Cố Mậu Hành nghe thấy Ninh Lục Ly hình dung nụ cười được các cô ca ngợi là đáng gia ngàn vàng thì có lẽ sẽ muốn biểu diễn tay không xé người ngay tại chỗ.

Cố Mậu Hành thu lại ý cười: "Cậu cũng biết đấy, người chế tác của chương trình Cộng Sự Tuyệt Nhất này trên thực tế là tôi.

Không dối gạt cậu, khi chuẩn bị quay mùa ba thì không ít nhà đầu tư không xem trọng lắm, lần lượt rút vốn.

Hiện tại toàn bộ gia tài của tôi đều đặt vào mùa ba này, nếu ngay từ đầu đã không kéo được độ hot, chuyện phía sau sẽ có chút phiền phức......"
Chuyện này đương nhiên đều là Cố Mậu Hành bịa ra.

Nhưng mà vẻ mặt hắn nghiêm túc đứng đắn, Ninh Lục Ly lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn chuyên tâm làm âm nhạc, chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện đầu tư này, anh tin ngay tắp lự.

"Ý của cậu là, vì cả gia tài của cậu, bảo tôi phối hợp lăng xê CP với cậu?"
"Ừm." Cố Mậu Hành gật đầu, "Lần này vận may không tốt, đúng lúc đụng phải tin tức lớn là hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính và hai vị ảnh đế đi đăng ký, trailer tuyên truyền này nếu không có điểm nhấn, tung ra thì ngay cả bọt nước cũng không dậy nổi."
Ninh Lục Ly nhìn vẻ cầu xin trong mắt Cố Mậu Hành, không chút tình người quyết đoán cự tuyệt: "Không muốn, tôi với cậu quen thân lắm à? Quan hệ rất tốt sao? Cậu phá sản thì liên quan quái gì đến tôi."
Cố Mậu Hành phá sản, chuyện cười của thiên hạ.

Phá sản rồi thì phải về nhà kế thừa gia tài hàng tỉ trong tay bác Cố, thật đúng là đáng thương, há há.

Ninh Lục Ly trợn mắt trong lòng.

"......"
Ninh Lục Ly nhìn vẻ mặt Cố Mậu Hành xìu xuống, lại vẫn nhẫn tâm nói: "Cái đoạn phim vớ vẩn gì đây, cắt lại cho......"
Những lời này còn chưa nói hết, cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc lại tới lần nữa.

Ninh Lục Ly kêu thảm một tiếng trong lòng, không phải chứ, nữa hả!
Khi Ninh Lục Ly lấy lại tinh thần, trực tiếp mở mắt ra, quả nhiên, vẫn hương vị quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc.

Trên môi vẫn là xúc cảm mềm mại, vẫn là cơn mưa to kia.


Khi Trần Quang rời đi vẫn hỏi Ninh Lục Ly có phải qua bên tổ tiết mục hỏi thăm chút không, cắt bỏ cái đoạn phim kia đi.

Sau khi thuận miệng đuổi Trần Quang về, Ninh Lục Ly ngồi ở trên sô pha, suy nghĩ về cuộc đời.

Cũng may anh ngày thường trừ việc viết ca khúc với nghe nhạc ra, sở thích lớn nhất chính là xem phim với đọc tiểu thuyết mạng, loại kịch bản này tiếp thu cũng rất nhanh.

Ninh Lục Ly nhanh chóng từ bỏ giá trị quan chủ nghĩa duy vật của mình, bắt đầu phân tích tình cảnh hiện tại của bản thân.

Từ trong biển phim mênh mông và tri thức tiểu thuyết căn bản, có thể tổng kết ra tình huống hiện tại hẳn là na ná với hệ thống tua lại cuộc sống.

Nếu không thỏa mãn điều kiện nào đó, hoặc là nếu kích phát sự thay đổi lượng nào đó, cuộc sống sẽ tua lại về điểm lưu trữ.

Điểm lưu trữ, tất nhiên là khoảnh khắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc quay phim hồi sáng.

Mà dựa vào đoạn thời gian mỗi lần tua lại để phán đoán, sự biến đổi lượng chắc chính là ở phòng biên tập.

Tuy rằng không thể suy đoán ra là biến đổi lượng nào sẽ dẫn tới việc tua lại, nhưng trực tiếp không tới phòng biên tập chẳng phải mọi chuyện sẽ tốt đẹp sao.

Không thể trêu vào thì tôi còn không thể trốn được à, không đi là được.

Mình đúng là thiên tài.

Ninh Lục Ly ôm cái gối ôm vào lòng, vui vẻ lăn một vòng trên sô pha rộng lớn, cảm thấy chuyện này đã giải quyết hoàn hảo.

Dù sao có Trần Quang ở đây, Cố Mậu Hành hẳn là sẽ không đến mức không cho anh mặt mũi mà cưỡng ép tung cái trailer tuyên truyền không ra làm sao kia ra ngoài.

Ninh Lục Ly hoàn toàn không muốn phân tích cái điểm lưu trữ quỷ quái kia, cũng không muốn tìm tòi nguyên nhân dẫn tới việc tua lại.

Loại sức mạnh siêu nhiên này, tư duy người phàm không thể hiểu được, có lẽ chính là một trò đùa của ông trời.

Cần gì phải một mực đi tìm nguồn gốc, không thấy mấy nhân vật trong phim kinh dị, chính là bởi vì muốn tìm ngọn nguồn nên mới phải nhận cơm hộp đấy ư.

Chờ đến khi điện thoại Trần Quang gọi tới, Ninh Lục Ly trực tiếp ủy thác toàn quyền xử lý việc này cho anh ta: "Tôi lười ra ngoài, bảo bọn họ đừng cắt lung tung là được."
"Nhưng mà người chế tác bên tổ tiết mục nói rất coi trọng lần tuyên truyền này, hy vọng gặp mặt cậu nói chuyện......"
"Được rồi, tôi biết người chế tác là Cố Mậu Hành.

Anh ta nhìn thì khó tính chứ thật ra khá dễ nói chuyện, không phải người không nói đạo lý.


Anh cứ trực tiếp nói rõ ý của tôi với anh ta là được."
Trần Quang cảm thấy Ninh Lục Ly hôm nay rất kỳ lạ, Ninh Lục Ly làm việc từ trước đến nay đều là kiểu thân thể nhanh hơn não, có chuyện gì đều hận không thể trực tiếp tự mình ra mặt dỗi.

Vì cái tính cách này của cậu chủ nhỏ này, Trần Quang không biết đã rụng mất bao nhiêu tóc.

Thế sao hôm nay muốn đích thân anh ra mặt, Ninh Lục Ly lại không muốn.

Quan trọng là, tình huống hiện tại Trần Quang căn bản không giải quyết được.

Cố Mậu Hành nào phải người dễ nói chuyện, người trong giới đều biết tác phong cứng rắn của hắn, chuyện đã quyết định thì rất khó thay đổi.

Hết cách, anh ta chỉ có thể căng da đầu tiếp tục khuyên Ninh Lục Ly: "Tiểu Ninh, chuyện này cậu vẫn nên tự mình tới nói chuyện thì tốt hơn, bên tổ tiết mục nói tư liệu sống hôm nay quá ít......"
Ninh Lục Ly vốn vì một ngày không thể hiểu được này mà trong lòng có hơi bực, tính tình anh bộc phát, nói chuyện lại bắt đầu không dùng não.

"Anh lại không phải không biết tôi nhìn Cố Mậu Hành không vừa mắt, lúc quay tiết mục nhẫn nhịn thì thôi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, ai muốn nhìn cái bản mặt của cậu ta chứ."
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.

"......"
Trần Quang ở bên kia mặt đầy xấu hổ, nhìn về phía người bên cạnh.

Hôm qua điện thoại anh ta bị rơi vỡ màn hình, tạm thời dùng điện thoại dành cho người già của bố.

Mọi người đều biết, điện thoại cho người già đều có một đặc tính, tiếng ống nghe rất là to, to đến mức người bên cạnh có thể nghe rõ ràng lời Ninh Lục Ly nói.

Tình huống hiện tại là, người đứng bên cạnh Trần Quang là Cố Mậu Hành.

Không khí có chút xấu hổ, Trần Quang cười gượng: "Thầy Cố, xin lỗi, Tiểu Ninh là kiểu ngoài miệng nói khó nghe vậy đấy, anh đừng để trong lòng."
Vẻ mặt Cố Mậu Hành cũng không có gì thay đổi: "Tôi biết."
Trong lòng hắn lại là có chút chán nản, Tiểu Ly không muốn nhìn thấy hắn như vậy, chuyện này có lẽ thật sự không còn cách nào cứu vãn được.

Trái tim Cố Mậu Hành dần dần chìm xuống, thẳng đến vực sâu không thấy đáy.

Ninh Lục Ly bên này hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở bên kia, anh chỉ biết, cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc lại đến.
_______
Mình đã quay trở lại rồi đây.

Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.