Có thể nói, Đường Cung là một trong những nhân vật có danh tiếng trong sạch, tiền sử thanh khiết và hành vi chính trực nhất trong số các nhà nghệ thuật theo chủ nghĩa cổ điển. Y là một họa sĩ trường phái trầm lặng thành thục, nhưng lại có dáng dấp của người kinh doanh, dường như thường xuyên giao thiệp với xã hội nên việc trả lời phỏng vấn không làm khó được y. Đường Cung rất nhanh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của phóng viên, mang theo vệ sĩ bước vào bảo tàng.
Lúc đi ngang qua chỗ bậc cửa, không hiểu thế nào mà y lại đưa tay vẫy chào nhóm cảnh sát ở cách đó xa xa, Vương Tuấn Khải cau mày, theo hướng nhìn của y, rõ ràng là đang nhắm vào hắn.
Bọn họ từng quen biết sao?
"Các vị khách quý, các bạn trẻ đang tham quan bảo tàng tranh vẽ của tôi thân ái, hôm nay tôi có mặt ở đây là vì một sự kiện rất quan trọng có ảnh hưởng đến tinh thần và sự nghiệp của tôi. Như các bạn đã biết, họa sĩ Đường Triết là một trong những danh họa mang tầm vóc trong giới hội họa cổ điển quốc gia, là người khởi nguồn cho lối vẽ tranh theo lớp, cũng chiếm được nhiều cảm tình của người thưởng thức nghệ thuật. Mới đây trong lúc đang làm việc, ông đã phát tác bệnh lí mà không có ai bên cạnh trông nom dẫn đến tử vong..."
Đường Cung lịch sự chờ mọi nggười xung quanh nghị luận xong, trầm giọng nói: "Họa sĩ Đường Triết là cha nuôi của tôi, mặc dù tôi và ông không thường xuyên làm việc cùng nhau, hơn nữa bình thường ông cũng rất nghiêm khắc dạy dỗ tôi nên tình cảm giữa hai cha con không sâu sắc như những gia đình khác..."
"Tuy vậy tôi vẫn rất yêu quý ông ấy, trong trường hợp nguy hiểm như vậy mà tôi không có mặt để bảo vệ sự sống của ông, đây là sai lầm trầm trọng xuất phát từ sự thiếu trách nhiệm của tôi." Y dừng một chút, thở dài: "Cha nuôi cả đời hy sinh vì nghệ thuật, ngay cả mẹ nuôi cũng không thể tác động đến tâm hồn yêu hội họa cuồng nhiệt của ông ấy, dù vậy, cha nuôi tôi đã từng quyên góp rất nhiều lần cho cô nhi viện để hỗ trợ cuộc sống của một bộ phận không nhỏ thế hệ tương lai. Cả đời tôi không thể báo đáp tốt công ơn dưỡng dục của cha nuôi, vì vậy tôi quyết định mở triển lãm nghệ thuật ngày hôm nay, tất cả lợi tức thu được từ buổi triển lãm này sẽ được chuyển đến cô nhi viện Trung đại lục."
Đường Cung ăn nói lưu loát, lời lẽ chính đáng không có chút sơ hở, thái độ thân sĩ xen lẫn sự hối hận đau xót nhàn nhạt trên vẻ mặt dễ khiến người ta tin tưởng, nhóm phóng viên hăng hái đặt câu hỏi, hăm hở phát biểu, thêm mắm dặm muối để câu chuyện về họa sĩ Đường mang nhiều màu sắc. Xem ra thái độ của quần chúng đối với vị này rất kính phục, hiện giờ xông ra còng tay bắt ép đối phương về cảnh cục có khi lại ăn phải dư luận sắc bén.
Hơn nữa bọn họ cũng chỉ mới có một chứng cứ để liệt Đường Cung vào một trong số nghi phạm hàng đầu chứ chưa thể kết luật y là hung thủ. Dù xung quanh y tồn tại nghi vấn, nhưng ai nấy đều không thể không thừa nhận Đường Cung không hề giống một kẻ gϊếŧ người.
"Thật đẹp nha..."
Câu cảm thán nhẹ hẫng phát ra từ Violord khiến dân tình nhanh chóng hồi phục tinh thần, không hẹn cùng nhìn đến bức tranh mà cậu đang ngắm. Bên trên vẽ một ngọn đồi cao chót vót, rợp bóng cây từ đầu đến cuối, hàng cọ dài xanh thẫm phất phơ bên con đường mòn phủ đầy sỏi trắng. Trung tâm bức tranh là bóng người đàn ông xoay lưng lại với thị giả, bóng lưng gầy gò đơn bạc mà vững chãi như cây cổ thụ giữa rừng, trên tay cầm cọ vẽ và bảng pha màu, trước mặt kê một tấm vải trắng muốt không chút tỳ vết. Người đàn ông đang vẽ bức tranh phong cảnh ở trước mặt, đường nét gấp khúc gãy ngọn và có hơi bướm trừu tượng, từng nét cọ hiện lên sự quật cường dứt khoát, không giống phong cách nhu hòa êm dịu của Đường Cung.
"Không ngờ họa sĩ Đường lại thông thạo hai phong cách đối lập nhau hoàn toàn như vậy..." Vương Nguyên tò mò chăm chú nhìn vào bức tranh, không để ý đến Đường Cung đã đến phía sau, đối diện Vương Tuấn Khải và tập thể các đồng chí cảnh sát, y gật đầu mỉm cười.
"Đó là cha tôi, khi tôi còn nhỏ, ông ấy chính là người duy nhất ủng hộ tôi theo ngành hội họa, còn là đèn hải đăng trong lòng tôi nữa."
"Cha anh thật là giỏi." Vương Nguyên ôn hòa cười.
"Những bức tranh ở đây...dường như đều mang dáng dấp của ông." Đường Cung nhẹ nhàng nói, ánh mắt hơi hướng hoài niệm: "Dù tôi có thành công đến đâu, cũng không thể sánh bằng cha tôi."
Không thể thoát khỏi áp lực tài năng của Đường Triết sao? Vương Tuấn Khải rũ mi mắt, hờ hững đáp: "Anh rất yêu cha sao?"
Đường Cung bị hỏi một câu như vậy, cũng không tức giận mà chỉ hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Không có gì, chỉ là ngưỡng mộ tình cảm anh dành cho cha mình." Sếp Vương nói tỉnh queo, bất chấp gạch sọc đen trên đầu quần chúng. Ai nấy thổn thức không thôi, trên mặt sếp chả có chút gì gọi là "ngưỡng mộ" cả, chẳng thà hắn đừng nói còn hơn.
Vương Nguyên chợt nhỏ giọng: "Anh hai cũng có thể như thế..."
Vương Tuấn Khải lập tức cắt ngang: "Đã như vậy, tôi muốn nghe suy nghĩ của anh về cái chết của cha mình."
"Anh là...?"
"Đội trưởng tổ án kiện đặc biệt."
Đường Cung ngẩn người đánh giá hắn một lát, gật gật đầu: "Cậu nghi ngờ sự thật về nguyên nhân cha nuôi tôi tử vong?"
"Người bị xuất huyết não dẫn đến tử vong không thiếu, nhưng tôi đã đọc báo cáo sức khỏe hai tháng gần đây nhất của cố họa sĩ Đường Triết cho thấy sức khỏe ông không có bệnh lí gì, cho dù cố họa sĩ có bộc phát bệnh lần đầu, cùng lắm là mắc hội chứng rối loạn ngôn ngữ, rối loạn cơ tròn hoặc liệt một nửa các bộ phận cơ thể." Vương Tuấn Khải tỏ rõ nghi vấn, cảm giác được Vương Viên và đồng nghiệp bên cạnh nhìn hắn bằng con mắt kinh nghi, tựa hồ đang ngỡ ngàng vì hắn có thể nói được câu dài như vậy.
"..."
Vương Tuấn Khải im lặng quen rồi.
Đường Cung trầm mặc một lát, đáp: "Theo như báo cáo đã công bố, cha nuôi tôi bị xuất huyết não dẫn đến tử vong, được ghi chép là tình huống ngoài ý muốn, bên cạnh không có ai đưa vào viện kịp thời nên mới mất mạng. Nhưng mọi người cũng biết, tình trạng sức khỏe của cha tôi từ đó đến trước lúc chết rất tốt, cho dù thỉnh thoảng hay bị đau đầu nhưng bác sĩ chỉ nói là do tiếp xúc nhiều với màu vẽ chứ không tồn tại vấn đề về máu..."
"Cho nên?"
"Tôi không biết có nên nói điều này ra hay không."
Nhóm cảnh sát nhíu mày.
"Họa sĩ Đường, cậu đang ở đây à!" Một người đàn ông trung niên hồ hởi đi tới phá vỡ không khí vi diệu chỗ này, ông ta phấn khởi vỗ vai Đường Cung, liến thoắng bàn về chuyện bán đấu giá mấy bức tranh. Đường Cung không diện biểu tình gì, tựa hồ lạnh nhạt hơn hẳn so với lúc mới bước vào bảo tàng, trên mặt bao phủ một tầng xa cách, rõ ràng không đồng ý với điều mà gã trung niên đang nói. Người đàn ông sững sờ, có chút tiếc hận cố gắng khuyên nhủ y cái gì đó, y lại cứ một mực xem như không hiểu mà đứng im lìm, cuối cùng lắc đầu không tán thành.
"Là bọn họ sao? Bọn họ ra tay trước nên cậu không thể bán bức tranh đó cho tôi?"
Vương Nguyên đứng gần nhất, bị ông ta chỉ vào mặt, nhất thời ngơ ngác mở to mắt không biết làm sao.
Vương Tuấn Khải nheo mắt, tiến lên chắn trước người Vương Nguyên ngăn cản tầm mắt của ông ta. Đây gần như là hành động bản năng, việc làm không chút suy nghĩ, không phải cung cách làm việc của hắn nên Vương Tuấn Khải lập tức đen mặt ngay.
Che chắn cho Vương Viên sao?
Dư quang khóe mắt liếc thấy thiếu niên ngây ngốc nhìn mình, hắn không kìm được khinh thường trong lòng.
Nực cười.
"Dù ông có nói gì, tôi cũng sẽ không bán nó cho ông." Đường Cung hình như rất kiên quyết giữ chính kiến, nhăn mày: "Bức tranh đó không thể bán được, ông còn không hiểu sao."
"Ý cậu là chuyện quỷ dị xoay quanh nó ư? Ha ha, không ngờ cậu cũng tin điều viển vong mà bọn chó săn đồn đãi." Gã trung niên cười bâng quơ miệt thị: "Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ."
Đám người bên cạnh dỏng tai nghe. Ma quỷ?
Đường Cung không muốn nói nhiều về chuyện này, y mất kiên nhẫn xoay người bỏ đi, trước khi rời khỏi bảo tàng không quên gật đầu với Vương Tuấn Khải.
...
"Bức tranh bị ma quỷ phù phép? Sao trong tư liệu không có ghi vậy nhỉ?"
"Chả trách mấy bức tranh Đường Cung vẽ bình thường như vậy mà lại có quá nhiều kẻ thuộc giai cấp thượng lưu đến bảo tàng, hóa ra là do sức hút của đồ vật bí ẩn."
"Giai cấp thượng lưu?"
"Ờ. Toàn mấy người chuyên kinh doanh đồ cổ đá quý và các loại tài vật cầu may, trấn phong thủy, trừ tà vân vân." X-chan khoanh tay đứng cạnh bệ cửa sổ, nhớ lại mấy gương mặt quen thuộc lướt qua trong đầu, hờ hững nói: "Lúc trước khi tôi đi dự tiệc có gặp qua bọn họ."
Hoàng Kỳ Lâm chồm lên bát quái: "Có hả? Cậu có đi hả? Cậu cải trang thành ai à? Nhiệm vụ nào sao tôi không biết gì hết trơn vậy?"
X-chan đảo mắt. Chẳng lẽ nói đó là tiệc sinh nhật năm mười sáu tuổi của mình? Vẫn là im lặng cho thiên hạ thái bình.
"Như vậy, việc điều tra nguồn gốc và tung tích bức tranh nhờ vào cậu." Vương Tuấn Khải thản nhiên cầm tách cà phê, phân phối nhiệm vụ rất tàn nhẫn. X-chan vô lực nhìn bản mặt than bình tĩnh của hắn, hối hận sao mình lại ngứa miệng hại thân. Rõ ràng sếp nhà mình cũng là con ông cháu cha có máu mặt máu mũi, sao sếp không tự thân vận động đi hả?
Hoàng Kỳ Lâm ngoáy tai, khó hiểu nháy nháy mắt: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cái chết của Đường Triết hả sếp?"
"Nghi phạm của vụ án đối với bức tranh này lưu ý khá lớn, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối gì đó."
Tuy rằng, đây chỉ là trực giác của hắn.
"Sếp!" Cửa phòng bị đẩy vào, Vivian và Dạ Nhất phong trần mệt mỏi ngồi xuống, cô gái trẻ rất không có hình tượng vớ lấy cái ấm trên bàn tu nước ừng ực, một bụng hỏa khí rốt cuộc cũng không nhịn nổi.
"Bà ta nói mình cái gì cũng không biết, trước khi nạn nhân chết, bà ta và nạn nhân đã ly thân từ lâu, dù không công khai nhưng sống không chung nhà, tránh chạm mặt nhau, hơn nữa không hề giữ liên lạc." Vivian tuôn một tràng, lửa giận phừng phừng: "Bà ta thậm chí còn không biết chồng mình đã chết cho đến khi tôi tìm đến, thật là, có người vợ nào lại vô tâm như vậy không chứ. Chẳng biết hồi trước Đường Triết làm sao lại cưới bà ta nữa!"
Cô nàng ném một đống ảnh lên bàn, tựa hồ là thứ thu thập được từ nhà người phụ nữ cô đang nói. Xem dáng vẻ hùng hổ xem thường xấp ảnh kia, tám phần mười chúng không có giá trị điều tra.
Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm nhìn ảnh chụp một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành, nghi hoặc: "Ai đây?"
"Vợ của người chết Đường Triết – Lâm Tú Linh, năm nay bốn mươi bảy tuổi, nhỏ hơn người chết hai tuổi, là con gái nhỏ của Lâm gia."
"Lâm gia?"
Vivian nghiến răng: "Là Lâm gia đó đó."
Mọi người ngán ngẩm nhìn nhau, trong thế giới này dĩ nhiên có vài gia tộc mọc rễ từ thời thượng cổ, các chi phân nhánh nhiều, người đông thế mạnh, gây sóng gió không biết bao nhiêu lần. Dù vinh quang đồng hành cùng lịch sử dân tộc nhưng cũng có không ít tiếng xấu, Lâm gia chính là một trong số đó.
Lâm gia từ xưa nổi tiếng nghiêm khắc, người Lâm gia quy củ nề nếp kỷ luật phân minh, nam tề gia trị quốc, nữ công dung ngôn hạnh, nhân tài vô số tầng tầng lớp lớp nhưng lại rất lạnh lùng, thường không có tình cảm sâu nặng đối với người mình yêu. Lâm gia thời xưa chính là chuẩn mực xã hội, nhiều dòng dõi thư hương cao quý xuất thân từ Lâm gia đều được người noi gương, nhưng Lâm gia hiện tại không khác gì đồ cổ, đã là đồ cổ thì chỉ có thể nhìn chứ chớ nên động vào.
"Quả thật bà ta phát huy kiểu hình trội trong gene rất hoàn hảo, cả buổi khát khô cả họng mà tôi chỉ hỏi được vài việc lặt vặt, sau đó bà ta kiếm cớ ảnh hưởng đến công việc đuổi tôi ra khỏi văn phòng, hô, thật đáng khen!" Vivian cười âm u: "Tưởng làm trưởng khoa tim mạch thì giỏi lắm sao, bà ta cũng chỉ là con người, lẽ nào không tránh khỏi cái chết à?"
Dạ Nhất bất đắc dĩ chọt cô một cái ý bảo cô đừng nói bậy, Vivian lập tức sừng sộ như bị chọc trúng chỗ đau: "Anh bao che cái gì? Anh họ Lâm à? Hay người yêu cũ của anh họ Lâm hả?!"
"Vivian..."
"Cô nói...Khoa tim mạch...?" Vương Tuấn Khải hiếm khi ngập ngừng, khó có thể phát hiện thanh âm hắn hơi run run. Hắn đưa cà phê lên miệng che đi giây phút thất thố, sau đó rất nhanh trở về trạng thái bình thường.
Vivian không để ý, vẫn còn bĩu môi: "Xì, không phải chỉ là bác sĩ khoa tim mạch thôi sao, cái giọng trịch thượng rồi còn thái độ chẳng để ai vào mắt kia, người không biết còn tưởng bà ta là người tình đại chúng! Người gì đâu nghe chồng mình chết chẳng buồn giả vờ khóc lóc, cũng không biết bà ta có liên quan đến cái chết của Đường Triết không nữa!"