Bà Chúa Tuyết hằng năm đều ghé thăm một ngôi nhà trong làng.
Đây là lần thứ bao nhiêu cũng không ai đếm được, người người nơm nớp sợ hãi, mỗi lần nghe thấy tiếng gõ cửa liền vội vàng mở ra, mặc kệ đối phương là ai đều tiếp đón vô cùng nồng hậu.
Cho đến ngày kia, một đám người trùm áo mũ kín kẽ đặt chân vào làng, bọn họ còn chưa gõ cửa, đã được mọi người chủ động tiếp cận, bày biện thức ăn cung kính phục vụ...
Sân khấu tối đen một mảnh, chỉ còn lại bàn tiệc dưới ánh nến mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt lập lòe giữa không gian tù túng tĩnh mịch khiến người ta vô thức mở to mắt quan sát, tập trung vào những chi tiết loáng thoáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tiếng vĩ cầm nhè nhẹ vang lên, như âm thanh của gió, như tiếng gọi của trời, êm dịu và ngọt ngào, hòa lẫn chút hào sảng vui vẻ của bữa tiệc mùa đông. Trẻ con cười khúc khích, nắm lại bàn tay nhỏ nhắn vòng quanh bàn tiệc mà đùa giỡn, người lớn cũng mặc chúng nó, đắm chìm trong từng nốt nhạc thanh thanh dịu dàng, lại mang theo ma lực thần bí đủ để làm cho nhân loại ngủ say.
Cô gái xúng xính trong bộ áo váy mềm mại khẽ nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười ngượng ngùng, ánh chớp lóe lên, trong khung cảnh đẹp đẽ như mơ kia cô chầm chậm ngã xuống, cái đầu đứt lìa khỏi thân thể lăn lông lốc về phía khán giả, máu đỏ phun xối xả tung tóe.
Cứ việc đây chỉ là một màn kịch nhưng cũng đủ khiến khán giả giật thót mình than thở. Vương Tuấn Khải trầm ngâm ngồi dưới hàng ghế khán giả, nhìn cái đầu bất động tại chỗ, thầm cảm khái làm quá giống thật, nếu không phải hắn phát hiện người đóng vai cô gái kia hơi cao so với một nữ nhân bình thường, hắn đã nghĩ đây thực sự là án mạng chết người.
Từng thôn dân nối tiếp cái chết của cô gái mà lần lượt tử vong. Đám người mới đến kia vung tay tàn sát thôn dân, làm cho cả sân khấu ngập ngụa trong sắc đỏ tươi ghê người, đèn càng ngày càng tối, người chết càng lúc càng nhiều, cho đến khi chỉ còn lại nhóm ác nhân tay nhuốm đầy máu, người trong ngôi làng kia toàn bộ đều chết. Tiếng vĩ cầm thê lương ai oán, thét gào cuồng nộ dồn dập gấp gáp như thể đang chạy trốn con dã thú hung ác, âm điệu nồng đậm bi thương cùng phẫn nộ, vô thức làm cho trái tim trong lồng ngực của con người co thắt dữ dội.
Hung thủ thu lại tay, máu rơi tí tách tí tách xuống sàn, âm thanh nhỏ giọt phóng đại cực hạn, rơi vào tai người ta như tiếng gọi từ cõi chết.
Bọn họ, là một băng cướp độc ác khét tiếng.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, thế này cũng quá tàn khốc rồi, đạo diễn có thể dàn dựng ít cảnh đẫm máu một chút mà, hà cớ gì lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác người xem như vậy? Chẳng lẽ vì lưu lại ấn tượng trong lòng khán giả mà bất chấp sức khỏe bọn họ?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã có được đáp án.
Vương Tuấn Khải cơ hồ là đứng bật dậy, không đợi ai kịp ngăn cản đã lao lên sân khấu, chạy thẳng đến phòng hậu cần.
"Cảnh sát đây, mau bật đèn lên!!"
Hắn trực tiếp dùng lệnh cưỡng chế như vậy, chắc chắn sẽ bị phạt không nhỏ, nhưng hắn không có thời gian, bắt buộc nhân viên bật đèn liền vội vàng gọi cho Willie.
"Nếu một người bị cắt đầu thì mất bao nhiêu thời gian để máu chảy hết ra ngoài?"
[Tầm mười đến mười lăm phút tùy theo tốc độ tuần hoàn máu, bởi vì động mạch chủ và tĩnh mạch chủ đều nằm trên vùng cổ nên máu sẽ chảy rất nhanh, đừng nói bắn thành tia, có phun thành dòng cũng không hiếm lạ.]
"Mùi máu sẽ lan ra trong phạm vi bao nhiêu mét?"
[Căn cứ vào tốc độ di chuyển và nhiệt độ của không khí lưu trong khu vực xung quanh người chết.]
"Từ chỗ tôi đến thi thể là mười lăm mét."
[Chúng ta cần 0.5 giây.]
"Này cậu kia, cậu làm cái gì vậy...Lại là cậu?!!!" Quản lí tức giận nhảy xổ đến túm áo Vương Tuấn Khải, gần như quát vào mặt hắn: "Cậu đã xông vào hậu trường bất hợp pháp thì thôi đi, bây giờ còn tính làm loạn trên sân khấu của bọn tôi?!! Còn mấy người nữa, sao lại nghe lời cậu ta?!!"
Bởi vì đèn đột ngột sáng bừng mà không ít khán giả bị phản quang chói mắt, họ che mắt lại sau đó thử mở ra, đồng thời mùi máu tươi lúc này lại nồng đậm phiêu tán trong không khí, khiến cho bọn họ bất an sợ sệt. Ngay cả diễn viên trên sân khấu cũng bất ngờ không rõ vì sao, ngơ ngác ngồi dậy, những người đã bị "gϊếŧ chết" hoang mang không kém, kinh nghi bất định nhìn nhau.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Vở kịch làm sao vậy? Không diễn nữa hay là quên lời thoại...?"
"Tôi thấy chắc đây có lẽ là chiêu trò câu khách mà thôi..."
"Không phải chứ, sao không giống trong nguyên tác gì hết trơn vậy, bọn họ định cải biên à..."
"Laurent? Laurent?!!!"
Giữa lúc đó, cô gái đóng vai kẻ bị gϊếŧ đầu tiên khẽ lay bạn mình, thình lình ngã ngược ra phía sau, trợn trừng mắt hét to khủng khiếp: "A a a a a!!!!"
...
"Người chết tên Albert Laurent, nữ, hai mươi bốn tuổi, tới từ phía Đông Trung đại lục, là diễn viên kịch nghệ đã được hai năm. Phán đoán pháp y sơ bộ cho thấy đối phương mất mạng vì bị cắt đứt đầu trong tích tắc, mất máu quá nhiều và chết não ngay lập tức."
Albert Laurent là một cô gái có ngoại hình vô cùng bắt mắt, mi mục sắc sảo, đường nét rõ ràng, thân hình cũng thuộc loại nóng bỏng ưa nhìn, rất được cánh đàn ông trong đoàn kịch hoan nghênh chào đón. Năm mười sáu tuổi cô ta di cư đến Trung đại lục, bắt đầu tìm kế sinh nhai bằng cách gia nhập các đoàn hát lớn nhỏ trong thành phố, lưu diễn nhiều nơi, cuối cùng trụ lại đoàn kịch Jerry – cũng chính là nơi cuối cùng kết thúc cuộc sống của cô ta.
"Nạn nhân dù được yêu mến, nhưng đều là những kẻ nhan khống chỉ nhìn mặt không đoán tên. Nhân phẩn của cô ta khá tệ, theo lời đồng nghiệp xung quanh, Laurent nghiện rượu nặng và mê thuốc lá, từng chơi shisa, có thử qua ma phiến, đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ khá là hỗn loạn, quan hệ phức tạp rối rắm đan xen. Đồng nghiệp từng kể có thời gian Laurent muốn nghỉ cả nghiệp nghệ sĩ để đi đứng ở những khu đèn đỏ kiếm tiền tiêu vặt, nhưng không hiểu sao sau một thời gian, cô ta lại quay về với Jerry, tìm mọi cách trở thành hồng bài của đoàn kịch."
Hoàng Kỳ Lâm chiếu lên màn hình video được quay lại khi Laurent còn sống, ngoài ý muốn là dù trong video nào Laurent cũng cười rất tươi, thậm chí có vài phần ngây thơ hơn so với lí lịch xám xịt của mình.
"Có gì đó đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Laurent." Chiêu Tài Miêu nhanh nhẹn gõ máy tính, bản đồ thành phố phóng đại trên màn hình, cậu ta giơ tay chỉ vào vài con đường ngoằn ngoèo nối liền nhau trong "khu đèn đỏ": "Những cửa tiệm này đều có sự tham gia của đám người xã hội đen trong khu đèn đỏ, ban ngày ngụy trang làm salon tóc và massage thư giãn, ban đêm công khai mở cửa tiếp người, không coi cảnh sát khu vực là gì. Nghe nói ở đây từng có mấy vụ ép người ta quan hệ, sau đó thực hiện hành vi biếи ŧɦái để thỏa mãn tính dục."
Hoàng Kỳ Lâm sờ da gà đầy tay: "Phải chăng Laurent đã bị một trong số bọn chúng uy hiếp nên sợ hãi quay về làm nghệ sĩ?"
"Tôi không nghĩ chỉ như vậy mà cô ta biết sợ đâu." X-chan lắc đầu nói: "Phải là thứ gì đó làm cho nạn nhân kinh hãi hơn."
"Ví dụ như?"
"...Tôi làm sao biết."
Vương Tuấn Khải đẩy cửa vào, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo đêm qua lúc ở nhà hát lớn, tóc tai tùy tiện, ánh mắt lạnh nhạt, thế nhưng tràn ngập loại hormone hấp dẫn khó hiểu.
"Sếp, tình hình thế nào rồi?"
"Không nghiêm trọng."
Thi thể đã được đưa về phòng pháp y, nhưng phía đoàn kịch nằng nặc không chịu ký tên đồng ý cho giải phẫu. Vương Tuấn Khải chẳng biết họ dùng lí do gì đối mặt với cảnh sát, giằng co đến sáng hôm nay cũng chưa chịu nhân nhượng, càng làm cho cảnh sát nghi ngờ hành vi miễn cưỡng của bọn họ. Hắn ở đó cả khuya, cố tình muốn đi lòng vòng điều tra xem kẻ nào là hung thủ, lại bị nhân viên hậu trường ngoan cố nhìn chòng chọc, đành phải trở về cảnh cục.
Ba người trong phòng nhìn sếp nhà mình thiếu ngủ cáu bẳn, đồng loạt co rụt làm giảm sự tồn tại của bản thân. Nhác thấy Vương Tuấn Khải lấy giấy bút chuẩn bị kéo ghế ra ngồi, Hoàng cảnh quan rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, cắn cắn ngón tay: "Sếp, anh viết cái gì thế?"
"Đơn xin giải phẫu."
Bộ ba sợ ngây người!
Sếp tức giận a!
Dĩ nhiên, bên phía Willie còn phản ứng dữ dội hơn.
Ma vương đại nhân xiên miếng thịt xông khói lên khay kim loại, dùng dao mổ và nhíp cắt thịt thành trăm mảnh.
Nhuần nhuyễn hơn cả máy xay.
Thuần thục như vậy, chứng tỏ loại chuyện này pháp y tiên sinh đã làm thành quen.
Thực đáng sợ.
"Cử hai người đi xem khu đèn đỏ kia một chút, coi có tìm được cái gì không." Vương Tuấn Khải không ngừng bút: "Nhớ đừng để cho đám hắc bang nghe được tiếng gió."
"Đi bây giờ ạ?" Hoàng Kỳ Lâm chỉ chính mình, lại chỉ chỉ X-chan đứng bên cạnh. Vương Tuấn Khải không nói tiếng nào, X-chan lại trắng bệch cả mặt: "Tôi có thể đổi nhiệm vụ không sếp?"
"Có vấn đề gì?"
"Tôi...không thích tiếp xúc với người khác giới."
Hoàng Kỳ Lâm lập tức nhìn X-chan đồng chí với ánh mắt đồng tình, thay cậu ta cầu tình: "X-chan mắc chứng anti-social với nữ giới, ngay cả lúc nói chuyện với Vivian cũng mất tự nhiên nữa là, không bằng...Tiểu Chiêu! Cậu đi với tôi ok không?"
Chiêu Tài Miêu hiếm có khi không hoảng sợ, ngược lại lầm bầm: "Cậu ấy chỉ khó bắt chuyện với phụ nữ, còn tôi là khỏi mở miệng luôn a..."
"Không cần, cứ để X-chan đi." Vương Tuấn Khải thản nhiên đáp: "Hai giờ sáng mai tôi muốn có báo cáo về tin tức ở khu đèn đỏ."
Mặt X-chan biến thành màu gan heo luôn rồi.
"Áp đặt đồng nghiệp của mình như vậy, anh không thấy mình quá nghiêm khắc sao? Nếu bọn họ không muốn làm thì chính anh phải tự thân vận động đi chứ."
Âm thanh nhàn nhạt từ phía cửa phòng tổ án kiện đặc biệt vang lên, cô gái khoác cảnh phục màu trắng tuyết ung dung khoanh tay dựa vào khung cửa, thần thái đạm nhiên, mái tóc ngắn gọn gàng tinh tế, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhướng lên khiến gương mặt kia càng thêm phần dễ nhìn – đích thị là đội trưởng đội cận vệ hoàng gia vừa được điều đến Trùng Khánh vì công tác – Cổ Du Sương.
Cổ Du Sương chính là làn gió xuân mới làm cho đám nam nhân trong cảnh cục tự khắc chỉnh chu bề ngoài mà không cần cấp trên gào rống.
Vừa mới tới cảnh cục mấy ngày nhưng Cổ đội trưởng rất được lòng người, ăn nói nhã nhặn, ý tứ hóm hỉnh hài hước, còn vô cùng hòa đồng dễ gần, quả thật so với Vương Tuấn Khải đi mây về gió lãnh nhãn bàng quang khác biệt gần như đối lập.
Cổ Du Sương thấy Vương Tuấn Khải vẫn không để ý, khẽ cười: "Xem ra anh ngồi lên vị trí này là để sai sử cảnh viên dưới quyền mình a."
"Không phải vậy đâu Cổ đội trưởng, đây là nhiệm vụ của bọn tôi!" Hoàng Kỳ Lâm vội nói, khẽ đụng tay X-chan: "Phải không hả đồng chí?"
"Dù có như vậy thì thân là một đội trưởng, sếp Vương cũng phải biết làm gương cho cấp dưới chứ nhỉ?" Cổ đội trưởng nhếch môi: "Nếu anh thân chinh xuất mã, tôi nghĩ là mấy cô gái ở "khu đèn đỏ" kia chắc cũng hoan nghênh anh lắm đấy."
Vương Tuấn Khải tỏ ý đã hiểu, gật gật đầu: "Vậy cô thay X-chan làm đi."
Nụ cười của Cổ Du Sương sượng ngắt.
"Thân là đội trưởng, còn được chuyển về giải quyết trọng án, muốn gây ấn tượng thì phải ghi điểm trong mắt mọi người, thay X-chan đi là chuyện không thể phù hợp hơn, và tôi nghĩ mấy cô gái kia chắc cũng hoan nghênh cô lắm."
Hắn đẩy cửa đi lướt qua người Cổ Du Sương, nhẹ hẫng nói: "Còn nữa, lần sau vào phòng nhớ gõ cửa."