Trên tầng cao cấp của một bệnh viện tư nhân, các bác sĩ áo trắng thỉnh thoảng đi ra đi vào, y tá đẩy xe dụng cụ y tế rời khỏi phòng, đụng phải một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu với y tá, mang giỏ xách hoa quả cùng một cây đàn vĩ cầm bước vào phòng.
"Mẹ." Thiếu niên nhợt nhạt gọi, sắc mặt so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Người phụ nữ sờ sờ đầu y, đem đàn đặt lên bàn: "Đã làm theo lời con, chỉnh lại dây đàn cho phù hợp rồi."
Thiếu niên hạnh phúc ôm lấy bà.
Thục Lệ vỗ vai y, nói: "Mẹ đã xem qua báo cáo sức khỏe của con, cũng rất vui mừng khi thấy tiến triển theo hướng tốt đẹp. Tiểu Viên, mấy ngày nữa mẹ đưa con xuất viện, thuê một nhạc công dạy đàn cho con, thế nào?"
"Cảm ơn mẹ." Vương Viên cười nói, thần thái sáng láng ánh dương quanh, làm cho người ta không kìm lòng mà yêu thích. Thục Lệ ngồi lại trò chuyện cùng y đôi câu, đợi y ngủ rồi mới chậm rãi gọi điện cho trợ lý.
Lúc này cách phòng bệnh của Vương Viên ba tầng, một người đàn ông giơ di động lên nghe, đẩy nhẹ cặp kính không gọng trên sống mũi – đích thực là trợ lý Hàn Sa.
Hàn Sa là trợ lý riêng của Vương Dĩ Hạo, là kẻ được ông tín nhiệm hỗ trợ cho vợ mình, cũng chính là gã tài xế đã đưa Vương Nguyên đến trang viên ngoại ô. Hôm nay phu nhân bảo gã mang cậu tới phòng khám tổng quát, ngoài mặt là kiểm tra xem trong người có bệnh tật gì hay không, thực chất là xem xem độ phù hợp của trái tim trong lồng ngực Vương Nguyên và thân thể Vương Viên.
Cậu chủ Vương Viên từ bé đã bệnh liên miên, cứ cách vài ngày lại phải thuốc men chè cháo, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là mối họa từ trong tim mà ra, không những khiến tinh thần Vương Viên sa sút, sức khỏe giảm mạnh mà cũng làm cho người thân cận phiền não, không biết làm sao cứu y thoát khỏi bệnh tật.
Đã bao lần Vương Dĩ Hạo tung tiền mua trái tim phù hợp để ghép cho con trai nhưng đều thất bại, bây giờ lòi ra một anh em song sinh, lại có thể có độ tương xứng huyết thống rất cao, làm cho lòng người tràn ngập hy vọng.
Moi tim của kẻ khác chắp vá vào người mình, nghe ra thì có thể rất tàn nhẫn. Huống hồ người không tự nguyện hiến tim, chỉ có thể dùng kế sách hèn hạ để cướp đoạt. Hàn Sa cũng thấy hai vợ chồng Vương Dĩ Hạo làm việc rất cứng rắn, nhưng không thể nghĩ tới bọn họ có thể hy sinh một đứa để cứu một đứa. Gã hiểu rõ, chỉ sợ tình thương của cha mẹ dành cho cậu Vương Viên đã sớm thâm căn cố đế, hiện giờ chỉ cần một cơ hội cỏn con, chẳng sợ là phải gϊếŧ chết Vương Nguyên, bọn họ cũng phải thử một lần.
Huống chi, Vương Nguyên và bọn họ không có chút tình cảm.
Gã ta chỉ thấy khó giải thích ở chỗ, Vương Viên là con của bọn họ, Vương Nguyên thì không phải? Đổi mạng lấy mạng, họ không thấy đó là quá bất công với Vương Nguyên hay sao? Buông rơi đứa con hơn mười sáu năm, sau đó cứu về trong lớp vỏ bọc áy náy hối hận, ngoài mặt giả vờ đưa đẩy buồn phiền, trong lòng lại chỉ hận không thể bóp chết đối phương, móc tim ra thay thế cho con mình ngay lập tức. Vẫn biết loài người hiểm độc tàn khốc, nhưng hùm dữ cũng không ăn thịt con, bọn họ làm như vậy có khác nào quỷ quái yêu ma, thiên địa bất dung?
Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Hàn Sa, chuyện của bọn họ gã không quan tâm, tuân theo mệnh lệnh và hưởng tiền lương mới là chuyện của gã.
Thế sự vô thường, ai chết kẻ đó tự chịu.
Lại nói đến Vương Nguyên, đang yên lành nằm trong chăn ngủ chổng vó, đột nhiên bị lôi dậy kéo đến bệnh viện, quả thật không còn gì cáu tiết hơn.
Nghĩ tới bản thân là cừu nhỏ trên thớt, còn có mõm sói luôn chờ chực chõ đến, cậu chỉ có thể giả vờ hoảng sợ, đồng thời ngoan ngoãn phối hợp, hèn nhát nghe theo. Cậu bị đưa tới phòng khám tổng quát, sau một tràng cân nặng đong đếm cùng kiểm tra bệnh ngoài da, Vương Nguyên chưa thể ăn uống gì còn bị rút một ống máu lớn, cảm thấy bầu trời có chút quay quay.
Cậu chẳng thể biết được Thục Lệ muốn làm gì, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, tùy cơ ứng biến. Từ dạo đến làm mưa làm gió sướt mướt ỉ ôi xong hôm nọ, bà ta không đến trang viên nữa, tựa như một người mẹ lầm lỗi không có mặt mũi gặp con trai, diễn đến là xuất sắc. Tuy một phần nào đó Vương Nguyên cũng có chút tin tin lời bà ta nói, nhưng bởi vì câu chuyện bà ta kể, lời bà ta bảo đều quá hoàn mỹ, như đã được sắp đặt sẵn.
Không thể không nói, Vương Nguyên là một kẻ khá đa nghi. Chưa một ai có thể mang lại cảm giác an toàn cho cậu, vì vậy cậu chỉ có thể tự tin tưởng bản thân mình, đồng thời gia tăng đề phòng như là sợ bị sàm sỡ vậy.
Đến khi được thả ra để bổ sung thể lực, hai chân Vương Nguyên đã run lập cập.
"Tôi muốn ăn gì đó, nếu không tôi sẽ chết cho anh coi!" Vương Nguyên phẫn uất chỉ vào mũi Hàn Sa, trợ lý Hàn bị giọng điệu u oán của cậu làm câm nín, xách hầu bao sai vệ sĩ đi mua.
"Không muốn, phải là anh đi cơ ~ Vệ sĩ lưu lại là để bảo vệ tôi, anh ta đi rồi nhỡ đâu tôi bị ám sát thì sao!" Vương Nguyên nắm góc áo hít hít mũi, môi mỏng mân thành một đường ngang ủy khuất, nhất quyết phải đòi Hàn Sa mua đồ cho mình.
Hàn Sa nhìn thấy cậu chớp chớp mắt vờ ra vẻ ngây thơ, trong lòng dấy lên cảm giác buồn nôn chết tiệt, liền hừ nhẹ một tiếng, chả muốn nhìn bản mặt trơ trẽn của thiếu niên này nữa, liền thuận theo cậu ta mà xuống lầu mua đồ.
Vương Nguyên ôm ngực đầy vẻ thiếu nữ hoài xuân, nhân tiện yếu đuối dựa vào vệ sĩ, lấy ngón tay chọt chọt gã: "Anh có thể đưa người ta lên phòng nghỉ được không?"
Vệ sĩ lại không giống Hàn Sa, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, nghe vậy liền đưa Vương Nguyên đi. Dọc đường đụng phải một cụ già ngồi xe lăn lại không có ai đẩy, Vương Nguyên liền xuýt xoa mấy câu, rơm rớm nước mắt: "Tuổi già sức yếu, con cháu không một người, vệ sĩ đẹp trai, anh có thể dửng dưng mà đứng nhìn được sao..."
Khóe môi vệ sĩ giật giật, dưới ánh mắt trông mong từ Vương Nguyên, đành phải đẩy xe lăn đưa cụ già về phòng. Hắn nghĩ xung quanh tòa nhà này đều có vệ sĩ nhà họ Vương trông nom, Vương Nguyên có mọc cánh cũng không bay nổi.
Vệ sĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ giúp người già neo đơn, quay lại chỗ cũ thì không thấy Vương Nguyên đâu. Gã gọi đồng bọn, liền được báo tin là cậu đang đứng ở sảnh lớn bệnh viện, xem một minh tinh bị phóng viên vây quanh.
"Xin hỏi Tô tiên sinh, trên mạng đồn thổi trong lúc vui chơi quá đà, anh sử dụng chất cấm gây nghiện cao, đồng thời trong lúc thần trí bất minh, đã gϊếŧ một mạng người tại hộp đêm A có đúng không?!"
"Tô ảnh đế xin dừng bước, theo thông tin từ cục cảnh sát, có người kiện anh uống rượu lái xe đâm phải một đứa bé là đúng hay sai?!"
"Nghe nói công ty đã đóng băng tài chính của anh, thu hồi người đại diện và quản lý, cũng phong tỏa mọi hoạt động gần đây của anh là vì anh dám từ chối lời mời từ một đạo diễn chuyên dùng "quy tắc ngầm" áp đặt diễn viên, anh có ý kiến gì?!!"
Đèn flash khắp nơi, ánh sáng chói mắt, người được gọi là Tô tiên sinh – Tô ảnh đế túm cái áo che mặt, để vệ sĩ riêng đưa mình rời đi. Y tá nhỏ giọng than thở với nhau, vị này quả thật là diễn viên Tiêu Bắc nổi tiếng cả giới giải trí a, hôm nay đến bệnh viện khám bệnh, cũng không biết sao scandal nhiều như vậy, để phóng viên cùng paparazi đào bới đến tận đây.
"Người trong giới giải trí hả, cực kỳ loạn!" Y tá phán một câu, tặc lưỡi bỏ đi.
Vệ sĩ cùng Hàn Sa tìm được Vương Nguyên trong đám người hóng hớt, giận mà không thể phát tiết, đành chỉ trích cậu vài câu đại loại như là đừng rời khỏi tầm nhìn vệ sĩ, nếu không sẽ bị người "ám sát".
Vương Nguyên ngoài mặt nhu thuận xin lỗi, trong lòng lặng lẽ trợn trắng mắt, khi dễ cậu đầu óc đơn giản sao? Đầu óc đơn giản đến mức nào cũng biết cậu hiện giờ không có cừu oán gì với ai, làm gì có kẻ nào thèm "ám sát" cậu?
Nói mới nhớ, từ dạo chuyển sang sống ở trang viên, Vương Chân Chân và em trai cô ta ra sao ấy nhỉ?
...
Còn vài tiếng nữa là được thả ra, Vương Diêu ngồi bắt chéo chân trong phòng tạm giam, hừ hừ mũi nhìn TV bên ngoài.
Lão Lưu bảo vệ dán mắt vào màn hình, không quên ném cái bánh bích quy cho Vương Diêu, ai thán: "Người trẻ thiếu gì việc làm, sao cứ phải tự tìm đường chết?"
"Ông thì biết cái gì, người còn trẻ mới phải làm chuyện vang danh thiên hạ, lưu lại tiếng tăm muôn đời, chứ chui rúc trong một xó, có khác gì hạng chuột dơ bẩn hèn yếu, đến chết cũng không dám ló đầu ra ánh mặt trời!"
"Nói thì hay lắm, sao cậu không xem lại mình coi." Lão Lưu chậc chậc hai tiếng: "Lưu tiếng tăm gì chứ, tiếng tăm như cậu có cho vàng tôi cũng không ham."
Vương Diêu tức giận: " Tôi...Tôi là trừng trị kẻ xấu..."
Cậu ta cũng biết mình làm sai, nhưng không có ý hối cải, nói nhiều với lão già này cũng phí nước bọt, liền tập trung vào màn hình. Nghe đến tin đại minh tinh nổi tiếng gặp chuyện xào xáo, cậu ta nghẹn một chút, sau đó hai mắt bỗng trợn lên: "Thằng oắt đó sao lại có mặt trên TV?"
Bởi vì tin tức về Tiêu Bắc khá oanh động, phóng viên nhiều tòa soạn đều đăng bài, cho nên rất nhanh ai cũng biết được địa chỉ bệnh viện kia, kể cả Vương Tuấn Khải.
"Tin tức phát ra vào một tiếng trước, nếu tôi không nhầm, người đã đi rồi." Đội trưởng buồn bực nói: "Cậu nên liên hệ y tá trực ban."
Vương Tuấn Khải gấp gáp chạy tới bệnh viện nọ, lượn một vòng lại một vòng cũng không thấy Vương Nguyên, bởi vì hắn là cảnh sát, bác sĩ cùng y tá cũng không dám che giấu hắn điều gì.
"Cậu ta đến khám bệnh?" Vương Tuấn Khải nhăn mày: "Khám cái gì?"
"Tổng quát a, cái gì cũng khám. Nhưng hiện tại chưa có kết quả đâu." Bác sĩ đáp trả: "Hơn nữa vì tính bảo mật bệnh án, chỉ khi có sự đồng ý của người nhà bệnh nhân, tôi mới có thể giao kết quả cho cậu."
Vương Tuấn Khải lạnh mặt nhìn bác sĩ, xoay đầu tìm y tá: "Tôi có thể xin địa chỉ cùng cách liên lạc với bệnh nhân tên Vương Nguyên đó được chứ?"
"Nếu anh có giấy tờ chứng nhận được khám xét từ lệnh của cấp trên." Y tá nghiêm mặt nói.
Lại là cấp trên!
Vương Tuấn Khải không thể kìm được phẫn nộ mà đập bàn một cái, dọa mấy người gần đó sợ hết hồn.
Manh mối lại đứt đoạn.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống ghế suy nghĩ, Vương Nguyên đột nhiên có mặt tại bệnh viện, cũng "trùng hợp" rơi vào màn hình ống kính, lại không hề liên lạc với hắn, chứng tỏ cậu ấy muốn che giấu điều gì mà phải cách ly hắn, hoặc là cậu ấy bị người khác giám sát, căn bản không thể tìm hắn.
Vương Nguyên có gì để che giấu? Rất nhiều. Chẳng hạn như chuyện nhà cậu và bác cả, mâu thuẫn giữa cậu và chị em Vương Chân Chân, nhiều kẻ được thuê tìm đến cửa thậm chí để hãm hại cậu...Nhưng từ trước đến giờ, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu không muốn hắn nhúng tay, cũng chưa từng ngăn cản hắn tham gia vào chuyện của mình.
Khả năng thứ hai lớn hơn. Nhưng kẻ nào lại có thể xông vào khu sinh hoạt cảnh sát bắt người đi mà không ai nghi ngờ?
Vương Tuấn Khải trong lòng khẽ run.
Nếu đối phương cũng là cảnh sát?
Đương khi hắn đắm chìm trong ngờ vực vô hạn, một cụ già tự mình đẩy xe lăn tới trước mặt hắn.
"Người trẻ tuổi thật nhiệt tình a." Cụ già mỉm cười vỗ mu bàn tay Vương Tuấn Khải, nói một câu không đầu không đuôi rồi đi mất.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ mở tay ra, một tờ giấy ăn nhàu nhĩ nằm trong lòng bàn tay hắn, phía trên chỉ có vài con chữ rất rời rạc, miêu tả một vài địa điểm không nằm gần nhau.
Vương Tuấn Khải tự mình chạy đến từng nơi, hỏi người ở đó có từng gặp ai như Vương Nguyên hay không, kết quả hắn chạy cả nửa ngày cũng không ai biết, mà chính hắn cũng bị rối lên.
Đây thực sự là mật thư Vương Nguyên đưa hắn sao? Sẽ không phải là trò đùa của kẻ nào níu chân kéo dài thời gian tìm ra Vương Nguyên chứ?
Vương Tuấn Khải loạn cào cào, muốn tìm lại cụ già lúc trước đưa cho hắn tờ giấy ăn, nhưng lục tung cái bệnh viện lên cũng không thấy cụ già ở đâu.
Hắn cáu kỉnh.
Vương Tuấn Khải hậm hực trở về nhà, thậm chí còn muốn lấy khẩu cung Vương Diêu cùng kẻ bị tâm thần kia lần nữa, nhưng hành vi của hắn có hơi thái quá, làm kinh động đến cấp trên thì chết. Đội trưởng một bên vừa dồn sức che giấu cho hắn vừa xử lí công chuyện, mệt đến thở như chó. Vài cảnh viên không bận rộn, thấy hắn chạy như vậy cũng tới giúp một tay.
"Này Vương Tuấn Khải, qua đây xem!" Một người vẫy hắn đến gần, chỉ vào màn hình: "Những địa điểm này, đều vây quanh một nơi!"