Bả vai Vương Tuấn Khải run lên, chỉ là trong tích tắc nhưng cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay đối phương truyền tới khiến hắn giật mình, theo bản năng nắm chặt tay đối phương, bẻ ngoặt về sau.
Vương Nguyên né tránh ánh mắt hắn, chỉ trầm mặc đứng yên đó, dường như phải lấy dũng khí rất lớn mới rụt rè nắm góc áo hắn, nhỏ giọng thì thào: "Anh lại đi đâu đó..."
Mộng du sao?
Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt mấy cái, tinh tế nhận ra bàn tay Vương Nguyên có phần run rẩy khác thường, trong lòng không rõ là tư vị gì, thở dài một tiếng.
Cái gọi là không có cảm giác an toàn hậu sang chấn tâm lý là như vậy sao? Nghĩ tới hành động tập kích bất thành của cậu khi nãy, Vương Tuấn Khải có hơi phiền não, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại cho rằng việc này không có gì sai, hắn còn cảm thấy đây đúng là lẽ đương nhiên mới đáng sợ.
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về giường, cũng không ra ngoài nửa mà canh giữ cậu cả đêm. Thật ra hắn có muốn ngủ cũng không được, vì Vương Nguyên từ đầu đến cuối đều không buông góc áo hắn ra, giống như xem nó là pháp bảo trấn tà đi vào giấc mộng vậy. Nếu đổi lại người khác, hắn đã sớm giật phăng ra từ lâu, dù sao hắn chưa từng để bất kỳ ai thân cận mình đến mức này. Nhưng đối tượng lại là Vương Nguyên, thì mọi chuyện lại khác.
Một đêm im lặng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vương Nguyên khi ngủ, Vương Tuấn Khải không thể không thừa nhận, vị trí của Vương Nguyên trong lòng hắn hoàn toàn khác hẳn với những người xung quanh. Là một kẻ có phân nửa huyết thống gia đình với Vương Nguyên, hắn ảo não vô cùng, thứ tình cảm hỗn loạn này sẽ hại chết cả đôi bên nếu hắn xử lí không đúng cách.
Nhưng hắn biết làm thế nào?
Vương Tuấn Khải chỉ có thể chắc chắn rằng hắn không chạy trốn, bởi vì hắn biết rất rõ hiện giờ ngoài hắn ra, không còn ai muốn bảo vệ Vương Nguyên. Huống hồ sự tình sạt lở núi và hỏa hoạn rất có khả năng là do người nọ gây ra, hắn sao có thể dễ dàng đem cậu giao lại cho đối phương tùy ý hãm hại?
Đối mặt với tâm tình quái gở của bản thân, Vương Tuấn Khải không còn cách nào khác là tận lực không để nó bành trướng lớn mạnh, chỉ là hắn cũng hiểu được, tình cảm đâu phải cân đường hộp sữa nói tăng là tăng bảo giảm là giảm?
"Hm..." Lông mày của người trên giường khẽ nhíu, mấy ngón tay trắng bệch của co lại, Vương Tuấn Khải không tự chủ đưa tay cầm lấy tay cậu, gói gọn trong lòng bàn tay. Hắn ngây ra một lúc mới phản ứng được mình đang làm gì, nhưng cứng ngắc hồi lâu cũng không thể buông ra, chẳng biết là ý chí không thắng nổi cảm quan hay là...
Ring. Ring. Ring.
Vội tắt chuông điện thoại, Vương Tuấn Khải sợ Vương Nguyên tỉnh, kéo chăn đắ[ qua ngực cậu, bắt máy.
Nam Cung Liệt chẳng thừa tinh lực hỏi hắn vì sao ban nãy đột nhiên cúp giữa chừng, dài giọng lạnh ngắt thông báo vài chi tiết, khiến Vương Tuấn Khải rơi vào trầm tư càng sâu.
"Nếu là bọn họ thực sự muốn Vương Nguyên chết, tại sao không sử dụng thủ pháp nào kín đáo ít người biết mà lại chọn hỏa thiêu, còn để Vương Viên ở lại cùng cậu ấy? Chẳng lẽ bọn họ không sợ Vương Viên mới là người chết đầu tiên sao?"
[Chỉ có một cách giải thích duy nhất.]
Chính là, họ biết rõ, Vương Viên sẽ không chết được.
...
Vương Viên nằm ở phòng bệnh lầu sáu, bài trí bên trong vẫn như cũ là những thứ đồ trắng nhợt buồn tẻ, rơi vào tầm mắt y chẳng khác nào dấu hiệu của sự tử vong.
Xoảng.
Âm thanh vỡ nát của thủy tinh vang ra khắp nơi, y tá chuyên dụng vội vàng thu gom mảnh vụn, đồng thời lên tiếng nhắc nhở người bệnh. Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập kinh hoàng cùng phẫn nộ của y, cô không thể nói được nữa, á khẩu mà ngồi bất động như trời trồng.
"Phiền cô ra ngoài một lát."
Y tá sững sờ, vội vàng đi ra ngoài. Phụ nhân mặc áo quần xinh đẹp kia là minh tinh của thập niên trước đó nha! Nhưng trông bà ta lúc này thật lạnh lùng, chẳng có nụ cười trong sáng hấp dẫn hàng ngàn ánh nhìn như trước.
Vương Viên thở hồng hộc, dĩ nhiên đây chỉ là kết quả của cơn giận quá hóa rồ của y sau khi tỉnh lại. Y che lồng ngực ẩn ẩn đau, đôi mắt nhìn về phía Thục Lệ cũng nhiều thêm vài phần sương giá: "Rốt cuộc mẹ muốn gì? Không thích nuôi bọn con nữa thì mẹ có thể đuổi bọn con đi, vì cái gì lại vứt con cùng cậu ta sống sờ sờ vào biển lửa?! Mẹ đừng cho rằng con không biết gì hết! Tất cả những kế hoạch của mẹ từ khi gặp con, tất cả mưu đồ khi mẹ nhìn thấy ba, rồi cả tính toán không chút che giấu của mẹ đối với Vương Nguyên..."
Y siết chặt góc chăn, gằng giọng bi ai: "Mẹ thậm chí không thèm giấu con."
"Có phải mẹ biết rõ, con sẽ không bao giờ phản bội mẹ đúng không?"
"Ngay cả khi con sắp chết..? Mẹ vẫn muốn thực hiện kế hoạch của mình trót lọt..?"
Giọng y rất khàn, có lẽ là sau khi hít quá nhiều khói bụi, thanh quản chịu tổn thương ít nhiều. Vương Viên nặng nề hô hấp, chua xót nghẹn ngào tựa ngàn cân đè sụp xuống hai vai đơn bạc của y, những lời này y sớm đã muốn nói ra, nhưng bởi vì ích kỷ tham luyến tình cảm ấm áp của một gia đình, cho nên vẫn luôn đè nén. Đè nén, đến tận ngày hôm nay, giống như chiếc lò xo đã bị ép đến tận cùng, một khi có thể bung ra liền giãn nở hết cỡ, đến nổi chẳng còn có thể đàn hồi được nữa.
"Mẹ nghĩ rằng, sau khi con trải qua trận tai nạn này, con sẽ thông suốt hơn chứ?"
Cái gì?
Mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mình kính trọng suốt ngần ấy năm, Vương Viên không thể tin được trừng to mắt: "Mẹ có ý gì?"
Thục Lệ chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên giường, tư thế cao quý lẫn biểu tình đạm mạc trên mặt đều không giống một người mẹ thăm con bị tai nạn. Bà nâng mi mắt nhìn Vương Viên, bàn tay được chăm sóc kỹ càng khẽ xoa đầu y, không mặn không nhạt đáp lời: "Ý tứ trong đó, con còn nhìn không ra sao? Ôi chao, đứa nhỏ này, xem, con đâu phải con trai ruột của ta, sao ta lại trông mong con có thể giống ta phần nào đâu?"
Vương Viên ngơ ngác trống rỗng, không phải y kinh hãi Thục Lệ dám nói ra lời này, mà là...y thế nhưng hiểu được bà ta có mục đích gì.
"Trong lúc đám cháy xảy ra, con đang nghĩ gì? Khi bị lửa bao vây không còn đường thoát, con đang nghĩ gì? Lúc nhìn thấy mình và cậu bé kia cùng bị rơi vào nghịch cảnh, bản thân mang bệnh tật tùy thời đều có thể chết, còn chẳng thể thoát khỏi hiện trường, mà cậu ta thì khác, cậu ta chỉ cần mạo hiểm một chút là có thể sống sót, con đang nghĩ gì?..."
Thục Lệ nhẹ sờ lên gò má tái ngắt của Vương Viên, giống như thương tiếc, lại như nỉ non, từng chút từng chút tiêm liều thuốc độc đẩy y đến ranh giới nhân quan, phá hủy toàn bộ thế giới nội tâm rạn nứt của y.
"Cùng là song sinh, nhưng tại sao con không được khỏe mạnh như cậu ta? Tại sao con chẳng thể may mắn như cậu ta? Tại sao con không thể tùy hứng như cậu ta, có thể tự do ăn những món mình muốn, làm điều mình thích, còn có thể học bất kỳ loại nhạc cụ nào, chỉ cần kiên trì liền có tiền đồ, trở thành vĩ nhânnhư trong tưởng tượng?"
Cùng là song sinh, cùng một dòng máu, cùng một diện mạo, cùng một tuổi tác, cớ vì sao, vận mệnh lại khác nhau đến vậy?
Lồng ngực Vương Viên cuồn cuộn, trái tim thường ngày không thể chịu nổi đả kích vậy mà yên tĩnh lạ thường. Y kinh ngạc nghĩ mình sao có thể bình tĩnh đến vậy, bình tĩnh tới độ có thể minh mẫn tỉnh táo mà phân tích tình hình trước mắt.
Lần đầu tiên trong đời, Vương Viên gạt tay Thục Lệ ra khỏi người mình, rũ mi mắt nhỏ giọng nói: "Bởi vì con không phải con ruột của mẹ, vì vậy đừng hy vọng con biến thành người như mẹ."
Thục Lệ tiếc rẻ lắc đầu, chống tay bâng quơ: "Đã đủ sức chống lại ta rồi đấy à?"
"Con không có...!" Y vội phản bác, thấy được ý cười trong mắt Thục Lệ, tâm càng lạnh: "Mẹ, đừng áp đặt những suy nghĩ của mình vào đầu con, con..."
"Đấy là sinh mạng của con, có cướp đoạt hay không là tùy ý con." Thục Lệ lãnh đạm mở miệng: "Nhưng ta đã dạy con, cơ hội ở trước mắt, nếu không biết tận dụng, người thiệt thòi nhất chính là bản thân con."
"Cách thức máu tanh như vậy, mẹ nghĩ con muốn sao?"
Thục Lệ lạnh lùng nhìn Vương Viên, sắc mặt đanh lại, Vương Viên chưa từng làm trái ý bà, từ nhỏ đến lớn, chưa từng dám dù chỉ một lần. Bà nhớ có lần y muốn học vĩ cầm, nhưng khi ấy vì tình huống đặc thù, bà không thể đáp ứng yêu cầu đó của y, còn mặt nặng mày nhẹ răn dạy y một đêm. Vương Viên chẳng dám nhắc tới nữa, nhưng bà biết y còn rất khao khát. Mãi cho đến khi Vương Dĩ Hạo phát hiện ao ước này của y, mới chiều lòng mà mua cho y đàn vĩ cầm, còn thuê gia sư đến dạy y. Thục Lệ tự nhiên là thuận theo, cũng bắt đầu cảm thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn dễ bảo, cho nên vẫn luôn thể hiện ra mình yêu thương Vương Viên.
Có người nói, khi con người ta làm một việc gì đó suốt nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm, sẽ dần sinh ra một thứ gọi là thói quen. Tình cảm của Thục Lệ đối với Vương Viên, dùng từ "mẫu tử tình thâm" là không đúng, đó chỉ là một thói quen, một thói quen sâu sắc dần chạm vào trong lòng bà.
Vương Viên vô cùng nhu thuận, vô cùng nghe lời, như một con rối muốn sai đâu thì sai đó, nhưng Thục Lệ cuối cùng cũng không nỡ phá hỏng con rối này.
Vì thế, bà sắp đặt vụ sạt lở, đồng thời gây ra vụ hỏa hoạn, cốt chỉ là muốn giam lỏng Vương Nguyên trên núi, sau đó...
"Cho con thấy được, mạng sống quan trọng đến mức nào."
Bà đứng dậy, phủi phủi cánh hoa tràn ngập sức sống trên bàn: "Một khi con đã nhìn thấy sợ hãi tử vong, con sẽ chấp nhận làm tất cả mọi thứ, chỉ để..."
"...Được sống."
Cũng giống như cây tầm gửi, kí sinh lên thân cây khác mà sống, người đời cười chê bỡn cợt chính nó không thể tự sinh tồn, nhưng nó có còn cách nào đâu?
Một khi tách rời khỏi thân cây khác, tầm gửi sẽ chết, cái tên của nó đã nói lên đặc tính sinh tồn thì nhân loại làm gì có tư cách khinh miệt nó như vậy?
Làm tất cả mọi thứ, để được sống.
Đúng là một giấc mộng xa xỉ.
Vương Viên vươn tay che mắt, khóe miệng run run nhếch lên: "Con sẽ không..."
"Thật thất bại."
Thân người y run bắn, ngón tay tái nhợt như mất đi sức sống mà cong vòng yếu ớt, lộ ra cả xương trắng hếu sau lớp da gần như trong suốt.
"Ngay cả ý chí cầu sinh cũng không có, con thực sự muốn chết như vậy sao?"
"Mẹ đừng nói nữa!"
Vương Viên cầm lấy cái lên bên bàn, ném mạnh vào tường, nước văng tung tóe dính ướt một mảng lớn, hình thành những hình thù kỳ dị, phảng phất muốn đâm vào ngăn cách nào đó. Thục Lệ thương hại nhìn y, sự xa lạ và miệt thị chẳng thèm giấu giếm, làm cho Vương Viên thở không được nữa, mãnh liệt ôm chặt ngực áo, cắn môi tóe máu.
"Gọi bác sĩ cho nó."
Bà ta bỏ lại một câu như vậy, xoay người rời đi.
Lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, đo huyết áp, đo nhịp tim, làm kiểm tra, cắm ống dẫn... Vương Viên quay cuồng trong thế giới uất ức của chính mình, đại não hỗn loạn, tay chân nặng như chì vô lực buông thõng, trong đầu chỉ còn chút ý thức mờ nhạt.
Lời bà ta nói vốn chẳng sai.
Là con người thì phải biết sống cho bản thân, phải biết mưu đồ để sống còn.
Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt!
Nhưng, kia là người thân duy nhất của y. Là người cuối cùng trên thế giới này có cùng dòng máu với y...
"Tình trạng của bệnh nhân tạm thời rất nguy kịch, mau chuyển sang phòng..."
"Cậu ta bị thiếu máu nghiêm trọng, còn có chứng suy tim bẩm sinh, hiện giờ bệnh viện còn đủ nguồn máu phù hợp hay không?!"
"Sáng nay vừa có một ca tai nạn giao thông, máu huyết phù hợp đã bị dùng hết rồi! Hiện giờ trong bệnh viện không còn đủ nguồn máu cung cấp nữa!"
Đầu óc Vương Viên nổ tung, chập chờn tỉnh lại giữa cơn đau mệt đứt quãng, không biết lần thứ mấy tỉnh lại, cũng không biết lần thứ mấy ngất đi.
Sống.
Hay là...chết?
"Nguy rồi, nhịp tim đang giảm dần, đồng tử giãn nở nghiêm trọng, bệnh nhân đang có dấu hiệu-..."
"Bác sĩ!!! Có người hiến máu!!!!!" Một giọng nữ mừng rỡ reo lên: "Là anh em song sinh với bệnh nhân!!"
"Mau đưa đối phương vào phòng chuyên dụng, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian!!"
Sống.
Hay là chết?
Trong khoảng khắc sinh tử giao nhau, Vương Viên đột nhiên bừng tỉnh.