Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 74



Từ bệnh viện về nhà, nhìn sắc mặt tái nhợt của người bên cạnh, Vương Tuấn Khải khó có khi buồn bực mà nhíu nhíu mi, mua một chai nước hoa quả nhét vào lòng cậu.

"A...cảm ơn...anh hai." Vương Nguyên ngượng ngùng gãi đầu, nắm nắm cái chai trong tay: "Anh...sẽ không trách tôi chứ?"

Sao lại không? Vương Tuấn Khải hừ mũi: "Đang yên lành đột nhiên đến thăm cậu ta làm gì, lại còn phải hiến máu! Tôi nói cho cậu biết, cậu ta không chết được."

Vương Nguyên trừng mắt nhìn hắn, hắn quay đầu đi, chẳng lẽ hắn nói không đúng sao? Lửa lớn như vậy, bệnh của Vương Viên nếu đã đến hồi kết thì làm sao còn sống được qua cơn này?

"Anh đừng nói như thể mình hy vọng cậu ấy chết lắm vậy." Vương Nguyên biết hắn khó chịu, nhưng cậu thì vui vẻ ư? Cậu giống như bị kẹp giữa hai người, có giãy cũng không thoát.

"Cách xa cậu ta ra một chút." Vương Tuấn Khải hậm hực nói, hoàn toàn không đoái hoài đến việc Vương Nguyên và Vương Viên là anh em song sinh phải như hình với bóng.

Hắn cứ có cảm giác, Vương Viên sẽ cướp đi thứ vô cùng quan trọng trong cuộc đời hắn.

Vương Tuấn Khải dù sao cũng là nhân viên công vụ, hắn tự ý bỏ vị trí đi cứu Vương Nguyên đã là một loại vi phạm nội quy ngành. Khi hắn trở lại cảnh cục, vụ án gϊếŧ người đã đi đến hồi kết, mà hung thủ cảnh sát bắt được chỉ là một nhánh trong đường dây diện rộng.

"Tức chết đi được!! Chỉ một chút nữa thôi là chúng ta có thể bắt được gã ta!!" Đội hình sự như ăn phải mìn, người nào người nấy nồng nặc mùi thuốc súng, chỉ kém bén lửa liền nổ đùng đùng như pháo hoa: "Cũng là do cô! Tôi đã bảo phải đứng yên ở vị trí đó còn gì!!"

"Sao anh lại trách tôi!? Nhân lực không đủ là lỗi của tôi sao?! Một mình tôi đảm nhiệm những hai địa điểm một lúc, sao có thể chuyên tâm thi hành nhiệm vụ được?!" Cô gái vừa nói vừa liếc về phía kẻ nào đó, nhăn mày chỉ trích: "Muốn mắng phải mắng kẻ không biết tôn trọng quy định ngành đấy! Tôi thì có lỗi gì!"

"Quy chụp tội lỗi lên đầu người khác thì hay lắm hả? Còn không phải năng lực các người không đủ, thì nhân lực có bao nhiêu đâu còn là vấn đề!!"

"Nói bậy! Tôi-..."

Tràng cảnh hỗn loạn như đám đông tắc đường trước mắt, Vương Tuấn Khải có muốn lên tiếng giải thích cũng lười. Hắn trực tiếp đi tìm Cục trưởng lĩnh phạt, hậu quả là tiền lương bị cắt giảm trong ba tháng, không có ưu đãi gì trong thời gian tăng ca, hơn nữa sắp tới đây còn có một vụ án ở nước ngoài cần hắn tham gia, cho nên Cục trưởng cũng không ghi vào hồ sợ của hắn câu gì thái quá.

"Đi nước ngoài?" Vương Tuấn Khải chống tay lên bàn Cục trưởng, bị ông trừng một cái liền vội bương ra, nhưng thái độ vẫn gắt gỏng như cũ: "Sao không ai nói cho tôi biết gì hết vậy?!"

"Cậu cho rằng đồng nghiệp coi thường cậu hay là tôi không xứng gọi điện cho cậu?" Cục trưởng tức sắp chết, nghẹn khuất ói máu: "Bao nhiêu lần điện thoại thì cậu có bắt máy sao?"

Quả thật...

Vương Tuấn Khải biết mình sai, câm miệng nghe mắng. Những lúc đó hắn bận ở bên cạnh Vương Nguyên, làm gì còn thời gian để ý đến điện thoại...Nếu là cảnh sát bình thường, không nhận lệnh từ cấp trên thì hắn đã có thể bị khép vào tội mưu phản, không đúng, là không chấp hành mệnh lệnh, sau đó rất có khả năng bị khai trừ khỏi cục. Nhưng Cục trưởng là thầy hắn, nhìn hắn trưởng thành từ một thiếu niên mười sáu tuổi đến giờ, nương tay một vừa hai phải vẫn có. Vương Tuấn Khải cảm kích nhìn ông một cái, bị lão hồ ly ghét bỏ xua đuổi mới đẩy cửa chạy đi, trong lòng vẫn còn lấn cấn chuyện xuất ngoại.

Nên nói với Vương Nguyên thế nào đây?

Vương Nguyên vẫn sống trong căn biệt thự lớn của Vương gia, bởi vì bệnh của Vương Viên trở nặng, cả Thục Lệ lẫn Vương Dĩ Hạo đều không có ở nhà, không gian lớn như vậy chỉ có một mình cậu cùng những người hầu tẻ nhạt lạnh lùng, chẳng mấy chốc đã khiến Vương Nguyên cảm thấy nhàm chán, thở dài suốt ngày. Vương Tuấn Khải thấy cậu cô đơn, theo bổn phận trách nhiệm hắn cần phải bồi bồi cậu một chút, thế là cậu cả nhà họ Vương – kẻ được mệnh danh là đại thiếu gia lãnh khốc vô tình không màng đến gia đình cứ như vậy chạy tới chạy lui ra ra vào vào trong biệt thự Vương tộc, khiến người biết chuyện, người trong cuộc lẫn kẻ đầu đường đều chậc chậc cảm khái, phong thủy thay đổi rồi à?

Một người trở về nhà của mình sống chẳng có gì hiếm lạ, nhưng người ăn kẻ ở trong nhà có lường cũng không thể tưởng tượng nổi kẻ đó lại là đại thiếu gia. Có vài người mới vào làm trong biệt thự, không biết tí gì về hắn mà chỉ nghe các bậc tiền bối truyền nhau huyền thoại về đại thiếu, trong đầu đều là hình ảnh nam tinh anh mặc cảnh phục, thị huyết sát khí, sợ tới mức không dám nhìn mặt hắn. Nhưng khi bọn họ thấy hắn ở cùng Vương Nguyên, đều sợ hãi mình sinh ra ảo giác.

Cái kẻ thích lại nói không thích, muốn lại bảo không muốn, thèm lại phản bác không thèm, thỉnh thoảng còn giả vờ uy hiếp trêu chọc tiểu thiếu gia...Hắn, thực sự là đại thiếu gia trong truyền thuyết sao?

Sai sai ở đâu đó...

Chuyện này từ mắt bọn họ nhìn thấy, nằm trong đầu bọn họ thì không có gì để nói. Nhưng truyền tới tận tai Vương Viên trong bệnh viện, thì sẽ trở thành vấn đề khác.

Thục Lệ nhìn con trai bị tiêm thuốc, mày khẽ nhếch: "Dường như chúng nó ở chung rất tốt."

Vương Viên không cảm xúc nhìn bà, vành mắt sâu hoắm nhìn cây kim đang ghim trên người, y biết mẹ đang khiêu khích y, xem y rốt cuộc đối phó thế nào với kẻ sắp thay thế mình trong nhà. Nhớ đến chuyện gì đó, Vương Viên chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ, dịu dàng cầm lấy bông hoa trắng muốt trên bàn: "Thay con tặng một món quà đến cho Vương Nguyên."

...

Hôm nay là sinh nhật của cậu sao?

Phản ứng đầu tiên của Vương Nguyên khi nhìn thấy chiếc bánh kem ba tầng khoa trương được đẩy vào sảnh biệt thự là thế. Bởi vì cha mẹ chết khi còn chưa hiểu chuyện, Vương Nguyên căn bản không biết ngày sinh của mình là ngày nào, sau này lớn lên cũng không thấy sinh nhật có gì quan trọng nên không thèm tìm hiểu.

Quản gia mang bánh đặt lên bàn, đưa một bộ quần áo thoải mái cho Vương Nguyên. Đợi cậu thay xong, liền mang album ảnh trên kệ xuống cho cậu xem, giải thích về những ngày Vương Viên còn nhỏ.

"Kia là khi cậu chủ Viên vừa được mười tuổi, cũng là lúc ông chủ tìm thấy hai mẹ con cậu ấy." Chất giọng trầm thấp của quản gia lan tỏa trong không gian, như mùi cà phê nhàn nhạt mà sâu lắng: "Khi đó cậu Vương Viên vẫn còn chưa biết gì, một tay nắm lấy cặp sách, một tay được mẹ cầm chặt, từng bước từng bước lảo đảo bước vào nhà, còn bị anh chị em họ hàng cười nhạo một trận, nói cậu ấy là đồ nhà quê trèo cao học sang đòi làm quý tộc."

"Cậu Vương Viên có ủy khuất không? Dĩ nhiên có, nhưng cậu ấy chưa bao giờ phát tiết ra ngoài. Có một lần cậu ấy bị một chị họ ức hiếp đến nỗi rơi xuống hồ bơi sau biệt thự, thiếu chút nữa chết chìm. Cũng may khi đó đại thiếu gia đi ngang qua nhìn thấy, cứu cậu ấy lên, cậu chủ Viên mới có thể sống sót đến bây giờ. Nhưng bác sĩ nói, bởi vì cậu chủ Viên bị dọa quá hoảng, khiến bệnh suy tim vốn phải ngủ say bộc phát ra ngoài, gây ra vô số triệu chứng hành hạ thân thể cậu ấy."

"Đây là lúc cậu ấy mười ba tuổi, cũng là thời điểm đầu tiên bắt đầu học vĩ cầm. Chúng tôi không am hiểu âm nhạc, nhưng mỗi ngày nghe cậu ấy tập đàn lại không cảm thấy nhàn chám chút nào, cậu chủ Viên thật sự rất dụng tâm với đàn, giống như có thể hoàn thành một bài nhạc chính là viết ra những lời mình không nói được, làm cho tinh thần cậu ấy dần trở nên tốt hơn."

"Cậu ấy yêu thích trẻ con, thường xuyên giúp đỡ người yếu thế cô. Có lần vì hỗ trợ một đứa nhỏ đóng tiền học phí, cậu ấy lén lút gây quỹ tư đem quyên tặng cho người ta, dọa bà chủ và ông chủ sợ cậu ấy bị lừa, đóng cửa cả tháng không cho cậu ấy ra ngoài."

"Con mèo đó đẹp chứ? Là mèo ba tư của một người bạn ông chủ, con mèo đó xưa nay kiêu ngạo không cho ai sờ vào, thế mà vừa gặp cậu chủ, nó như là gặp lại chủ nhân mấy đời, cứ bám dính lấy cậu chủ Viên không buông, nói đến cũng thật buồn cười, nó mập như vậy, cậu Viên vừa gầy vừa yếu, không tài nào bế nổi nó, thế là con mèo hoàng tộc kia liền giận cậu ấy cả ngày..."

Vương Nguyên đặt mấy tấm ảnh xuống, bàn tay chạm tới hình ảnh một thiếu niên đứng im lìm trong góc, không khỏi sửng sốt.

"Này... Vương Tuấn Khải?!"

Quản gia khẽ nhắc nhở: "Cậu Nguyên, không thể gọi đích danh tên anh trai mình."

"À..." Vương Nguyên gượng gạo rụt móng vuốt về, nhưng hai mắt thích thú vẫn dán trên ảnh: "Thực sự là anh hai sao? Trông ngố tàu không chịu nổi."

Rõ ràng Vương Tuấn Khải trong ảnh chỉ mới vừa mười lăm mười sáu, lại cố tình làm vẻ mặt nghiêm trang túc mục, thần thái cực kỳ chỉnh chu, còn thiếu mặc đồng phục liền có thể làm lễ duyệt binh luôn. Vương Nguyên ôm mặt muốn nói vài câu gợi không khí, phát hiện bên cạnh thiếu niên Vương Tuấn Khải còn có một người khác, mà người này...

Quản gia từ tốn lấy tấm ảnh từ tay cậu đi, bâng quơ nói: "Đại thiếu gia vẫn không thích cậu Viên, cậu cũng biết mà."

Xem ra thành kiến của Vương Tuấn Khải đối với Vương Viên rất sâu, đến nỗi hắn chẳng thèm che giấu từ nhỏ đến lớn. Giả sử hắn ghét Vương Viên như vậy, nhìn mặt cậu không phải là ghét càng thêm ghét hay sao? Vương Nguyên đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người họ gặp nhau trong cục cảnh sát, Vương Tuấn Khải quả thật không hề hòa nhã với cậu, khinh thị đến mức chả thèm cáu kỉnh với cậu nữa mà.

Đương khi cậu nghĩ nghĩ làm sao để thu gọn khoảng cách của hai người, quản gia lật cổ tay xem đồng hồ, sau đó mở máy tính xách tay đặt trước mặt cậu. Vương Nguyên chưa từng chạm qua máy tính, tò mò nhìn vào màn hình, thấy ở bên kia là Vương Viên liền kinh ngạc không thôi.

[Chúc mừng sinh nhật.]

"A...cảm ơn, phải rồi, chúc mừng sinh nhật." Mỉm cười vẫy tay với Vương Viên, cậu bối rối nhìn bánh kem: "Là cậu đặt sao?"

[Ừm, hy vọng cậu đừng chê chút tâm ý này của tôi.] Âm thanh Vương Viên có hơi suy yếu, đôi mắt trũng sâu rất giống những người hóa trị nhiều năm. Y khẽ cười, dung mạo suy kiệt nhưng chẳng hề mất đi vẻ ôn hòa khiến Vương Nguyên vô cớ buồn hẳn, vươn tay vuốt vuốt màn hình: "Tôi sẽ để lại cho cậu một phần bánh, nếu cậu không mau khỏe lại, tôi nhất định ăn hết nó!"

Vương Viên tựa hồ không đoán được cậu nói câu này, mãi sau mới bật cười: [Cậu dám.]

Hai gương mặt giống hệt nhau, chỉ cách một mặt màn hình mà trò chuyện, lại có thể khiến người ta lặng yên cảm nhận ấm áp, nội tâm cũng mềm hóa. Sinh nhật Vương Nguyên, cũng là sinh nhật Vương Viên, tuổi mười bảy sóng gió cứ như vậy trôi qua trong từng câu đùa giỡn của đôi bên, ẩn chứa sự quan tâm kỳ diệu đến từ hai chữ huyết thống.

"Cảm ơn cậu." Kim đồng hồ chuyển sang số mười hai, Vương Nguyên đã từng nghĩ, thời khắc quan trọng nhất của cậu có lẽ là khi cậu tự do buông bỏ mọi chướng ngại, tự do làm điều mình thích theo cách mình nghĩ. Nhưng mà, đến tận thời khắc này, Vương Nguyên cuối cùng mới hiểu, thì ra việc có thể nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc mới là ước nguyện con người phải phấn đấu cả đời.

Sau đêm nay, có gì đó đã thay đổi.

Đêm đã khuya, trong bệnh viện chỉ còn lại một thiếu niên im lặng ngồi bên cửa sổ, chiếc máy tính đã được vệ sĩ mang đi, âm thanh hài hước chân thành của người kia cũng tan biến thành ký ức.

"Tôi sẽ nhớ về cậu." Thiếu niên thì thào, hai mắt vô thần mở to, khóe môi tái tím vì lạnh khẽ lẩm bẩm một câu duy nhất: "Tôi sẽ mãi mãi nhớ về cậu."

Sinh mệnh của tôi.

Cửa bị đẩy vào trong, Thục Lệ mang theo di động bước vào, trong mắt còn hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Nó đã chịu gọi ta là mẹ, sự thành công của con đến nhanh hơn ta nghĩ."

Vừa rồi Vương Nguyên chủ động gọi cho bà ta, còn gọi cho Vương Dĩ Hạo, nói rất ít, nhưng tất cả đều khiến cả hai người sửng sốt. Phải biết, một đứa bé thất lạc nhiều năm chịu gọi cha mẹ, tức là đã chấp nhận nhận tổ quy tông, sáp nhập gia phả.

"Nhưng mẹ sẽ để cậu ta sáp nhập gia phả sao?" Vương Viên chậm rãi ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt có phần đáng sợ: "Một trái tim, thì có tư cách nhập gia phả sao?"

Thục Lệ trầm mặc một lát, đi đến vuốt ve tóc y: "Mẹ sẽ sắp xếp một ca phẫu thuật cứu sống con ngay lúc này."

"Ngay lúc này?"

"Phải, chúng ta không thể chờ được nữa."

"Khi tín nhiệm của cậu ta chỉ vừa mới nảy mầm?"

Người phụ nữ âu yếm nhìn con trai, thản nhiên đáp trả: "Không, Vương Nguyên vốn đã tin tưởng chúng ta từ lâu, chỉ là nó sợ, sợ tin phải những kẻ lừa đảo. Cuộc nói chuyện ban nãy của con đã chọc thủng phòng tuyến cuối cùng của nó, hiện tại chẳng cần chúng ta giở quẻ gì, chỉ cần một cú điện thoại, nó sẽ tự dẫn xác đến đây."

Thiếu niên ngơ ngác nhìn bà, bỗng nhiên bật cười: "Không thể ở nơi này tiến hành phẫu thuật..."

"Đúng vậy, cho nên ta đã suy xét chu toàn."

Vương Viên quay đầu, khẽ khàng thốt lên: "Mẹ?"

"Từ khi tìm thấy Vương Nguyên, ta đã kiến tạo nơi đó." Người phụ nữ phóng tầm mắt ra bầu trời đêm bên ngoài, hạt mưa lất phất đã muốn trĩu nặng, va vào mặt kính những vệt dài trong suốt, bị ánh đèn mờ nhạt hắt vào hiện ra sắc màu ảm đạm.

"Ta đã chuẩn bị sẵn."

Mồ chôn của cậu ta.

Hết Chương 74

Còn 1 chương nữa là kết thúc quá khứ nhé, giằng co quá:V

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.