Tiêu Bắc và Vương Hách Lượng trở về đúng vào giờ cơm tối, khi Tiêu Bắc chuẩn bị bỏ khăn che ra khỏi mắt Vương Hách Lượng, người đàn ông này đột nhiên giơ tay ra hiệu tạm dừng, đồng thời nhanh như cắt nhảy đến bên cạnh một thùng hàng lớn, lôi người đang nấp phía sau ra ngoài.
Thiếu niên nhịn không được kêu đau, vết thương cũ chưa lành mà đã bị đối xử bạo lực như vậy, hốc mắt cậu đỏ hết lên.
Tiêu Bắc trợn tròn mắt: "Vương Viên? Sao cậu ở đây? Cậu nên ở trong phòng dưỡng thương mới đúng."
"Tôi, tôi, tôi..." Thiếu niên ngập ngừng một hồi, rồi như kiên định quyết đoán nói to: "Tôi muốn ra khỏi đây!"
"Đi đâu?" Tiêu Bắc khó hiểu, hiện tại bây giờ nơi này là an toàn nhất với cậu ta, cậu ta còn định chạy chỗ nào? Ngại nơi này quá tối không đủ vitamin D cho cậu ta phát triển hệ xương hả?
"Dù sao, dù sao tôi cũng không muốn ở đây nữa..." Vương Nguyên cắn môi: "Tôi không biết đây là chỗ nào, còn không quen các người..."
"Có boss, à ý tôi là anh của cậu đây mà!"
"Nhưng mà, anh ấy, anh ấy..."
Thái độ mờ mờ ám ám của Vương Nguyên làm Tiêu bằng hữu nghĩ đến vài chi tiết không được trong sáng là bao. Tiêu Bắc xoa cằm đánh giá Vương Nguyên một chút, mấy ngày nay dưỡng thương tuy là không làm cho cậu trắng mập béo béo nhưng tốt xấu gì cũng giúp Vương Nguyên khôi phục khí sắc, trong tốt hơn lúc bị thương nhiều lắm. Lẽ nào boss thấy cậu ta ngây ngô ngon miệng, không nhẫn nổi mà ra tay cường thủ hào đoạt? "Ấy ấy" người ta mất rồi?!
Vương Tuấn Khải kịp thời đi xuống, trên tay cầm theo áo khoác đồng phục, lừ mắt nhìn đám người thả rông ý thức một cách vô tổ chức, phân phó kĩ càng: "Đem tài liệu đặt lên phòng tôi, khi nào về chúng ta bàn lại sau. Còn cậu, Vương..."
Hắn không nhìn Vương Nguyên, chỉ thẳng tắp trông cánh cửa phía xa, giọng điệu hơi kỳ quặc: "Cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng, không cần sợ bọn tôi sẽ làm gì cậu."
Vừa rồi Cục trưởng Thiệu gọi cho hắn, nói muốn gặp hắn một lát. Vương Tuấn Khải cho rằng lão hồ ly đang háo hức nghe hắn kể về chiến tích thất bại của tiểu đội Bắc Kinh nên hối thúc mình nhanh đến cảnh cục. Hắn đã định dập máy giữ yên tĩnh tuyệt đối cho suy tư rồi nhưng chuyện không chỉ đơn giản là vậy.
[Vụ án sát thủ liên hoàn có tiến triển mới.]
Chỉ một câu như vậy, đã rút hết xúc động không kìm nén của Vương Tuấn Khải vào trong. Hắn nghĩ đến Vương Nguyên đang ở nơi hắn có thể bảo vệ, tâm tạm thời yên xuống một nửa, vì vậy Vương Tuấn Khải tự mình chấn chỉnh đầu óc, tiếp tục tra xét về vụ án.
Thật ra hắn rất muốn hỏi Vương Nguyên nhiều thứ liên quan về vụ án, nhưng mà...Bây giờ hắn khó có thể bình thản đối mặt với cậu.
Hắn sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó không thể khống chế.
Loại cảm xúc vừa vui mừng vừa đau đớn, vừa hồi hộp trông mong lại vừa bi ai chua xót này, làm cho hắn không biết phải làm sao.
"Cứ vậy đi."
Vương Tuấn Khải nói xong, giống như chạy trốn mà biến mất tiêu. Tiêu Bắc lần đầu tiên nhìn thấy cái kiểu nói chuyện dở ông dở thằng còn đậm đặc vẻ tổng tài đại nhân của boss xong, càng chắc mẩm boss đã làm chuyện cầm thú với trẻ em vị thành niên.
Mười chín tuổi, vẫn còn vị thành niên mà nhỉ?
Vương Tuấn Khải ôm tâm trạng mâu thuẫn rối rắm tới cảnh cục, bất quá vừa nhìn thấy nhóm người đứng trong phòng án kiện đặc thù, mặt hắn phút chốc đen xuống, hiện lên dòng chữ vô cùng chói lòa: "Sao các người lại tới nữa?"
Đối với vẻ mặt kỳ thị phân biệt rõ rệt của Đội trưởng Vương và tập thể các cảnh viên trong đội án kiện đặc thù, Lục Khương chỉ có thể giơ ngón tay chữ V "hi" một tiếng, cố gắng dùng da mặt dày chống đỡ vô số tia X ầm ầm chiếu đến.
Cổ Quý An thân là Cục trưởng cảnh cục Bắc Kinh, điều người đến cục Trùng Khánh thì đâu cần lý do. Hơn nữa chỉ cần ông ta nêu ra vài chi tiết cần cảnh sát Trùng Khánh phối hợp, chả cần giấy phép thì bọn họ cũng phải phục tùng mệnh lệnh, cúc cung tận tụy ấy chứ. Chỉ là cảnh viên đội án kiện đặc thù Trùng Khánh thù hơi sâu, hơi dai và hơi dài, cho nên nhóm Lục Khương chẳng được người ta cho sắc mặt hòa nhã.
"Nè, Vương Tuấn Khải...À không, Đội trưởng Vương, chúng ta tốt xấu gì cũng là người quen, anh nói mỹ nữ xinh đẹp..." Lục Khương chỉ chỉ Vivian đang cầm bút chì đầu ngọn chĩa vào ót mình, đổ mồ hôi lạnh: "...Bỏ vũ khí xuống được chứ...?"
Vivian rút bút chì về, tiếp tục vẽ roèn roẹt trên giấy nhám. Tiếng đầu bút và giấy ma sát nhau khiến người sợ hãi, tim cứ mãi đập thình thịch biểu tình bãi công.
Vương Tuấn Khải để bọn họ ngồi xuống, phất tay tỏ ý cấp dưới đừng quá manh động. Lục Khương thở phào, bắt đầu nghiêm túc nói: "Anh còn nhớ Tống quản gia chứ? Sau thời gian điều tra, chúng tôi phát hiện gã quả thật là hung thủ gϊếŧ chết cô gái lạ mặt và bé trai tội nghiệp kia, chúng tôi còn phát hiện gã giấu trong thùng rác công cộng khá nhiều xác người bị mất nội tạng, tệ hơn nữa là có người bị cướp mất não bộ, đầu chia năm xẻ bảy...Điều kỳ quái là khi chúng tôi lấy khẩu cung, gã chỉ khai là mình gϊếŧ có hai người đầu tiên."
Vương Tuấn Khải trầm ngâm: "Trước giờ gã thường giấu xác ở đâu?"
"Gã trực tiếp gϊếŧ người, moi nội tạng để bán, xác vùi vào cống rãnh, rất khó để tìm được." Lục Khương cau mày: "Còn thi thể trong thùng rác thì gã chối đây đẩy, ngay cả người đã qua chuyên môn thôi miên Tống quản gia, gã ta cũng không hé răng thêm chữ nào."
"Có lẽ là gã cho rằng giấu trong thùng rác dễ bị phát hiện chăng?" Vivian đứng bên cạnh đăm chiêu.
"Không phải, ngay từ đầu gã đã phi tang xác dưới cống rãnh." Lục Khương lắc đầu: "Nhất định có thứ gì đó khiến gã phải thay đổi địa điểm hủy thi diệt tích."
"Không phải là gã thay đổi địa điểm, mà vụ án này vốn không chỉ có một hung thủ." Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy đi đến trước máy tính, bảo Chiêu Tài Miêu mở ra thông tin về một tội phạm vừa mới bắt được gần đây: "Nhìn."
Trong hình là một người đàn ông gầy gò tái nhợt, cả người đầy máu, tóc tai bù xù, vẻ mặt ngớ ngẩn đang giằng co cùng một cảnh sát khác. Trên tay hắn cầm một lưỡi dao còn nhỏ máu, cảnh viên phụ trách giám sát thiếu chút nữa bị hắn đâm trúng, chật vật lắm mới tước đoạt được hung khí, ép hắn ngồi yên thẩm vấn.
"Ý sếp là hai vụ án này có dính dáng đến nhau?" Vivian trợn mắt: "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra!"
Lục Khương ngẩn người: "Tên này..."
Anh ta ngập ngừng, chần chừ một lúc, trước ánh mắt nóng ruột của mọi người, thấp thỏm phát biểu: "Nhìn lạ mặt quá vậy?"
Tập thể: "..."
"Tôi đã hiểu tại sao các người quy chụp Tống quản gia gϊếŧ chết nhiều người như vậy rồi đó." Vivian tỏ ra quan ngại với chỉ số thông minh của Đội phó Lục: "Tên hung thủ này hiện giờ đang được tạm giam trong trại, bởi vì tâm thần hắn bất ổn nên còn phải điều tra nhiều."
"Mấy người có thấy kỳ quái không..." Một đội viên gãi đầu: "Tại sao những tên hung thủ trong án mạng gần đây đều là kẻ điên?"
Mọi người trầm mặc, xác thực hung thủ gϊếŧ người trong các vụ án nghiêm trong mấy tháng nay đều không bình thường, bọn họ hoặc có bệnh tâm lý, hoặc có tiền sử thần kinh, khiến cảnh sát không cách nào đường hoàng kết án, cứ mãi dây dưa không dứt. Mọi chuyện trên đời làm gì có trùng hợp, tất cả đều là đương nhiên, cứ cái đà này về sau công tác an ninh sẽ khó bề quản lý, tội phạm thì bất thường, làm cho lòng người hoang mang tợn.
"Thủ pháp gϊếŧ người giấu xác trong thùng rác rất hợp với tên hung thủ thứ hai này, về phần Tống quản gia, tôi nghĩ cậu cầu thời gian nghiệm chứng thêm lần nữa để đảm bảo chứng cứ được thu thập rõ rệt minh bạch." Vương Tuấn Khải hiếm khi tốt bụng mà cho lời khuyên, nhưng Lục Khương lại không ý thức được điều này. Cậu ta nhăn mày khổ sở, vẻ mặt có hơi táo bón: "Anh biết vì sao hôm nay là tôi chứ không phải Cổ đội trưởng đến đây không?"
Đang yên lành sao tự dựng nhắc đến cô ta làm gì? --- Vivian trợn mắt. Lục Khương không có tâm trí đấu khẩu với cô, bắt đầu than thở: "Cổ cục trưởng bảo bọn tôi phải kết án ngay lập tức, đã sắp đến thời hạn kết thúc xét tuyển chiến sĩ nhân dân, nếu án này không hoàn thành trước khi thời gian xét tuyển hết thì bọn tôi sẽ bị điều đi bộ phận khác, tệ hơn là có người sẽ bị đuổi việc."
Vương Tuấn Khải cũng có nghe qua loại thi tuyển bất công lại cực kỳ hà khắc này, lúc mới vào ngành hắn có tham gia qua một lần, kết quả trong ngày cuối cùng chính là lúc hắn bị chuyển công tác đi nước ngoài, thành ra hắn không có đạt chuẩn. Thế nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là danh phận, nhiều lắm chỉ là bằng khen loại xuất sắc, thứ đó có quan trọng bằng tính mạng nhân dân hay không?
Vương Tuấn Khải lặng thinh nhìn chằm chằm khuy áo, chuyện mờ ám Cổ Quý An làm hắn biết không ít, lúc này...Chắc chắn là lão già nọ lại bày trò nhằm mục đích nào đó.
Cổ Quý An muốn làm gì?
Muốn ém nhẹm vụ việc hay là bao che cho ai?
"Đội trưởng!!"
Dạ Nhất như gió lùa vào phòng, gấp gáp chạy về phía Vương Tuấn Khải, vẻ mặt căng thẳng: "Đội trưởng, tên hung thủ kia muốn khai án!!"
...
Triệu Hâm ngồi dưới ánh đèn nhạt màu của phòng thẩm vấn, hai mắt dại ra nhìn chăm chú mặt bàn. Trông hắn có vẻ hơi mù mờ, nhìn không kỹ còn tưởng hắn mắc bệnh thiểu năng không nhẹ, chỉ là khi hắn nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi vào phòng thẩm vấn, thần sắc trên mặt minh mẫn hơn bao giờ hết.
"Vương đội trưởng."
"Anh biết tôi?" Vương Tuấn Khải nhìn hắn, cảm giác được cái gọi là quen biết này không chỉ đơn thuần là nghe qua tên từ miệng kẻ khác. Biểu cảm của Triệu Hâm...giống như có một sự hiểu biết nhất định về Vương Tuấn Khải.
Triệu Hâm cười cười, nhợt nhạt giơ tay lên: "Có thể tháo còng hay không?"
"Không thể."
"Được rồi, tôi cần một ly nước lọc."
Ly nước được đưa đến chỗ hắn, Triệu Hâm chỉ thẫn thờ nhìn nó, rồi thở dài.
"Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, tất cả mọi việc tôi làm là do tự mình chuốc lấy, người đầu tiên tôi gϊếŧ là một cô gái đương thì, bị chết rất thảm, hầu như nội tạng và tứ chi đều chẳng còn nguyên vẹn, võng mạc lẫn thủy tinh thể đều bị tôi ném xuống biển cho cá ăn... Người thứ hai là một gã đàn ông thấp bé nhẹ cân, mắt ti hí, bị gϊếŧ trong ngày mưa lâm râm, chết không nhắm mắt..."
Triệu Hâm không cảm xúc kể lại, mỗi một lần hắn nói đến chữ "gϊếŧ", tay bị còng run lên một cái, đầu cũng gục xuống: "Tôi làm những việc như vậy, tuy là trong tình trạng mất trí nhưng cũng nguy hiểm không kém gì cố ý mưu sát. Mọi tội lỗi tôi sẽ nhận, tôi sẽ sám hối và trả giá cho việc làm của mình, nhưng mà, đội trưởng..."
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt có phần đáng sợ nhìn thẳng vào Vương Tuấn Khải, chẳng chút rụt rè: "Mong anh có thể cho giải phẫu những tử thi tôi đã gϊếŧ lần nữa, rất có thể bọn họ..."
Vương Tuấn Khải chớp mắt.
"Bọn họ...Còn thiếu vài bộ phận nào đó..." Triệu Hâm thở ra một hơi, hắn rũ mi mắt nhìn vào không trung: "Tôi không muốn họ chết chẳng toàn thây..."
"Tôi sẽ cho người-..." Vương Tuấn Khải nói được một nửa, đồng tử co rụt, hắn bật dậy như lò xo chụp lấy đầu Triệu Hâm dúi xuống đất, trong tích tắc giúp Triệu Hâm tránh được cái chết.
Một lỗ đạn xuyên qua bức tường thép phía sau Triệu Hâm, ghim thẳng vào tường.
Vương Tuấn Khải chưa kịp nhíu mày, Triệu Hâm đột nhiên co giật, miệng hắn mấp máy, hai mắt trợn trắng không cam lòng ngã xuống.
Triệu Hâm được đưa đi cấp cứu ngay sau đó, cảnh sát cũng tập trung phong tỏa điều tra nguồn gốc lỗ đạn, mà Vương Tuấn Khải chỉ quay đầu nhìn cái bàn trước mặt Triệu Hâm, loáng thoáng còn vương lại nét chữ chưa bốc hơi hết.