Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 87



Lửa không bén đến nhà hàng xóm, nhưng khu vực lân cận vẫn bị soát một phen. Tuy rằng người sống ở địa phương này đa phần đều là kẻ có quyền thế lẫn tiền tài, thường thường được gọi là ông bà bề trên, nhưng dẫu thế nào vẫn là công dân đại lục, vẫn phải chấp nhận kiểm tra đề phòng xảy ra bất trắc.

Nhóm người áo đen hai mặt nhìn nhau, lập tức có người đi báo cáo cho Cổ Quý An. Đương khi lão già bắt đầu nghi ngờ, toàn bộ đèn trong biệt thự vụt tắt.

"Chủ nhân, không chỉ chỗ chúng ta mà cả các nhà xung quanh đều bị cúp điện."

Cổ Quý An giơ tay ra hiệu im lặng, sai người âm thầm mai phục xung quanh nơi giam giữ Vương Nguyên, còn mình thì đi ra tiếp chuyện với đội trưởng dân phòng, một mặt đề phòng, một mặt giả vờ như không hiểu chuyện gì.

Sau khi đội trưởng dân phòng rời đi, ở nơi giam cầm Vương Nguyên vẫn không có động tĩnh gì.

"Lẽ nào không phải là kế giương đông kích tây?" Mấy người bọn chúng ngờ vực kiểm tra kĩ càng, quả thật không có ai đột nhập vào biệt thự, tựa hồ những việc xảy ra vừa rồi chỉ là trùng hợp.

"Đi kiểm tra nguồn điện." Cổ Quý An nhíu mày, tổng thể rất bình thường, nhưng vì tính đa nghi nên ông ta không thể lơ là, cho đến tận khi nghe được thuộc hạ xác định nguồn điện vẫn an toàn, thậm chí lưới điện phủ lên trên hồ bơi cũng không bị ai động tay động chân, Cổ Quý An mới an tâm ngồi xuống.

Điện thoại reo chuông đúng vào nửa khuya, đánh thức hầu hết người trong biệt thự. Cổ Quý An nghe điện thoại xong, không nói lời nào mà nhăn mày. Ít phút sau, Cổ Quý An lên xe rời đi ngay trong đêm.

Khi xe đã đi được khoảng mười phút, một bóng đen thoăn thoắt đạp trên bờ tường, chẳng chút e dè tiến thẳng vào hệ thống camera, nhưng kẻ giám sát camera sớm đã bị đập hôn mê bất tỉnh.

Một tên áo đen đứng sát bờ tường nhất khẽ run một cái, gã nghi hoặc nhìn xung quanh, vừa rồi gã có cảm giác như là bị lông tơ của mèo quét qua cổ một cái, nhưng lại không phát hiện con mèo nào?

Gã vừa quay đầu, một lực đạo mạnh mẽ giáng xuống, khiến hai mắt gã tối sầm, lảo đảo ngã xuống.

Bóng đen nhanh chóng lột kiềm điện và vũ khí phòng thân trên người áo đen ra, tiếp tục lẩn vào bóng đêm.

Rất nhanh liền có người phát hiện tên áo đen bị kẻ đột nhập đánh ngất, lập tức tăng cường hệ thống an ninh.

"Sai người bảo vệ con mồi cho tốt!!"

Kẻ đầu lĩnh nhóm áo đen biết kẻ cần đến đã đến, tuy rằng không thấy bất ngờ lại khá kinh ngạc là đối phương tới bằng hình thức này, trong lòng khẽ khinh thường. Bọn chúng đã sớm đoán được cách thức hắn có mặt, rất dễ dàng giăng lưới hòng bắt gọn đối phương.

Đúng lúc này, điện lại một lần nữa bị mất, toàn hiện trường rơi vào bóng tối lặng ngắt như tờ.

"Nhanh, bảo vệ con mồi-...!" Gã đầu lĩnh còn chưa kịp ra lệnh, tay sai bên cạnh gã đều quay ngoắt về phía gã, đồng loạt chĩa súng vào đầu gã. Mặt gã đầu lĩnh trắng bệch, tức giận quát lớn: "Chúng bây làm cái gì vậy?!"

Có người muốn lên tiếng, nhưng gã đầu lĩnh đã móc súng ra bắn liền bốn phát, tay sai dưới trướng há mồm giương tay, bấy giờ gã mới nhận ra bên thái dương của mình đã có thêm một họng súng.

Đối phương đi đến không chút tiếng động, xuất hiện quỷ mị đến nỗi gã không chút phát hiện. Đầu lĩnh chợt nhận ra, tay sai của mình vốn chĩa súng vào đối phương chứ không phải gã, gã đã bắn oan bốn người kia. Đầu lĩnh nhìn máu đỏ tràn ra từ đầu đàn em, giật mình ngẩng đầu nhìn những kẻ còn lại, phát hiện trên gương mặt chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi của bọn chúng lộ ra sự kiêng dè cùng giãy dụa, trên bàn tay nhuốm qua không biết máu người của chúng bắt đầu do dự run rẩy.

Gã đầu lĩnh lạnh hết cả người, có lẽ vì họ nhìn thấy gã gϊếŧ đàn em theo mình bao lâu nay quá dễ dàng, bắt đầu cân nhắc xem mình có đi sai lão đại hay không.

Gã muốn giải thích, nhưng kẻ phía sau không cho gã cơ hội đó.

"Chìa khóa lưới điện." Âm thanh rất trầm, cho người ta cảm giác lạnh như băng thiên tuyết địa, họng súng giá buốt di chuyển nhè nhẹ trên đầu làm cho gã run lên, phất tay để đàn em tránh ra xa.

Đầu lĩnh cắn răng đáp: "Tao đưa, mày bỏ súng xuống đã."

Tiếng súng lên nòng rõ mồn một bên tai.

Không khí căng thẳng đến mức gã đầu lĩnh không dám chảy mồ hôi, giây phút vừa rồi thiếu chút nữa gã đã gào lên.

"... Được, tao đưa mày đi lấy."

"Đem đến đây." Người nọ phủ quyết: "Chính mày mở khóa."

Quá quắt!

Đầu lĩnh căm tức, mắt láo liên ra hiệu cho đàn em đi lấy chìa khóa, đám người chật vật di chuyển đến cạnh hồ bơi, nhìn lưới điện phủ lên trên hồ bơi. Tuy hiện giờ điện đã cúp, nhưng lưới điện rất nặng, dù chỉ có một ổ khóa cũng là dạng khóa Lỗ Ban, trừ phi phá hủy ổ khóa, còn đâu rất khó để mở lưới điện lên, cứu thoát người bên trong ra.

Vương Tuấn Khải sớm đã phát hiện tình hình này, vì vậy hắn mới chọn cách đánh động nhóm áo đen mà không phải là âm thầm phá hỏng lưới điện, giờ phút này hắn kìm chặt cổ đầu lĩnh, tay cầm súng ghìm xuống đầu gã, cả người trong tư thế căng cứng vận động, chỉ chờ phát hiệu lệnh liền lập tức xông lên.

Hắn không dám dời mắt khỏi tên đầu lĩnh, nhưng cũng nén không được liếc mắt nhìn xuống hồ bơi. Hắn đã đến nơi này thám thính trước, bất quá xung quanh có quá nhiều tên áo đen, căn bản không có cách nào tới gần Vương Nguyên.

Thiếu niên im lìm cuộn người nằm trong góc, đầu chôn vào hai cánh tay, nhìn không rõ mặt mũi. Quần áo trên người dính be bét máu đã khô cùng bụi bẩn, trông thảm hại không tả nổi. Nếu không phải Vương Tuấn Khải nhìn thấy bóng lưng của cậu vô số lần, hắn sẽ nghi ngờ đây có phải Vương Nguyên mà hắn biết hay chỉ là kẻ giả danh mà Cổ Quý An cố tình sắp đặt.

Vương Tuấn Khải sở dĩ cả gan xông vào đây là bởi vì hắn đã đánh tiếng với cục trưởng Thiệu, bảo ông ta gọi cú điện thoại kia cho Cổ Quý An dẫn dụ lão rời đi, đồng thời gây ảnh hưởng đến điện lực khu vực, làm cho nơi này tạm thời mất điện trong thời gian ngắn.

Chỉ trong vài phút này, hắn nhất định phải nắm chắc thời gian cứu Vương Nguyên ra.

"Mở." Hắn gia tăng lực tay, siết cổ đầu lĩnh đến phát đau. Gã nọ lập tức giơ tay lên, người áo đen lập tức đi đến gần ổ khóa, ngồi xuống bắt đầu tra chìa.

"Chỉ chìa khóa thôi thì không đủ để mở lưới điện, phải cần một lực lớn mà cả tám người đè xuống mới đủ..." Gã đầu lĩnh đảo mắt run run nói: "Cộng thêm cả mày ở đây chúng ta mới có đủ tám người, hay là mày cũng đến đó..."

Trên cổ xuất hiện cảm giác đau nhói, gã đầu lĩnh lập tức im bặt, gã có thể đoán được trên tay Vương Tuấn Khải đã có thêm một lưỡi dao mỏng dính, cái loại mỏng đến mức ban đêm khó có thể nhìn thấy nếu không phản chiếu, và dễ dàng cắt đầu của một người xuống trong chớp mắt.

"Tao nói thật, nếu mày không tin thì..." Gã lắp bắp giải thích, Vương Tuấn Khải không hề để vào tai, nhấc chân đã gã về phía ổ khóa. Đầu lĩnh liếc mắt nhìn thấy chìa đã vào ổ, trong tích tắc gã túm lấy kẻ đứng gần mình nhất che phía trước!

Một tiếng "bụp" vang lên, ổ khóa Lỗ Ban phát ra âm thanh lạch cạch ghê người, không đầy ba giây sau, một vụ nổ với bán kính ba mét bùng nổ tại khu vực ổ khóa, hàng trăm mảnh kim châm bay ra tứ phía, ghim vào toàn bộ những kẻ đứng gần ổ khóa.

Vương Tuấn Khải nhíu mày lùi về sau, một thanh kim châm sượt qua má hắn để lại một đường cắt nông, tay hắn kìm càng chặt, cổ đầu lĩnh bị hắn bóp nghẹt, hai tay đang nắm lấy người phía trước cũng buông ra. Tên áo đen bị đem ra làm vật chắn ngã tự do, trên người còn cắm đầy kim châm, bởi vì bị châm đúng vào vị trí điểm yếu nên chết không nhắm mắt.

Gã đầu lĩnh chỉ bị dính châm ở tay, chân và vai, giật thót nhìn thi thể còn ấm của đồng bọn, nhất thời không nói được câu nào.

Không chỉ kẻ xấu số nọ chết mà vài người cũng bị thương không ít, ngoài kim châm ra còn có thuốc nổ dạng nhẹ gây lực sát thương trung bình nên đám người đều mất sức chiến đấu, oán hận nhìn đầu lĩnh như thể gã mới chính là kẻ thủ ác.

Thật ra không chỉ là lỗi ở gã, nhưng thói đời chính là vậy, ác giả ác báo.

Nhìn lưới điện đã được mở ra, Vương Tuấn Khải trong lòng cười lạnh, dùng biện pháp này để gϊếŧ kẻ muốn cứu Vương Nguyên, giải quyết gọn lẹ như vậy đúng là tác phong của lão họ Cổ kia. Hắn tháo khớp vai đầu lĩnh, nhét vải vào miệng gã rồi kéo gã đến chỗ nối tiếp giữa lưới điện và hồ bơi, xem gã như vật chắn chèn giữa khe hẹp phòng ngừa lưới điện đóng lại giữa chừng. Đầu lĩnh sợ đến mức run lên, ngặt nỗi hai tay không thể sử dụng được, chỉ có thể nghiến răng trừng hắn, miệng ú ớ không rõ âm thanh.

Vương Tuấn Khải rất nhanh tiếp cận được Vương Nguyên, bước chân như mất lực. Hắn quỳ sụp xuống đỡ lấy thân người mềm oặt của cậu lên, run rẩy thử xem mạch còn đập hay không.

Vương Nguyên vẫn còn sống.

Điều này khiến tảng đá đè trên đầu hắn rơi xuống một nửa, Vương Tuấn Khải gấp gáp bế cậu lên, ôm chặt vào lòng. Hắn mang Vương Nguyên lên trên hồ bơi, nhưng hắn chỉ vừa mới đứng dậy, đèn ở khắp nơi thình lình vụt sáng.

Vương Tuấn Khải quay ngoắt về phía đầu lĩnh, chỉ thấy gã trợn to hai mắt, tiếp theo đó, lưới điện ầm một tiếng đóng lại, thân thể đầu lĩnh bị xé thành hai phần, nửa dưới rơi xuống hồ bơi, máu tươi phun xối xả.

"Khá lắm, cuối cùng cũng đã bắt được cậu ta."

Tiếng vỗ tay đáng ghê tởm hòa lẫn với âm thanh máu phun thành từng tia vang lên như tiếng súng rền bên tai, Vương Tuấn Khải nhíu mày ngẩng đầu, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm hai gã đàn ông đứng bên thành hồ bơi.

"Chúng ta lại gặp nhau, trong một vị thế khác." Cổ Quý An chẳng chút che giấu gì việc làm của mình, cúi đầu nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt tán thưởng: "Cậu làm việc rất kỹ lưỡng, nhưng cậu chỉ có một mình."

Người đàn ông bên cạnh đắc ý cho tay vào túi lấy ra một thứ đung đưa qua lại: "Đây mới là chìa khóa lưới điện, xem ra Vương đội trưởng còn non quá."

"Tôi thì nghĩ rằng cậu ta đã sớm đoán được tình huống này, nhưng vẫn cố chui đầu vào rọ." Cổ Quý An lắc đầu: "Thích mạo hiểm là tốt, nhưng cậu không đủ sắt đá."

"Cậu vì một đứa em trai, bán mạng đến mức này, quả thật khiến người ta cảm động." Ông ta ác ý cười: "Vậy thì tôi lại càng phải khiến cậu không đạt được mục đích."

Đồng tử Vương Tuấn Khải co rụt, cảm giác tê dại lan đến từ lòng bàn chân khiến hắn rã rời, sàn hồ bơi rung lên từng đợt, như có lực từ cực mạnh hút người ngã xuống.

"Cậu biết không, Vương Tuấn Khải..." Cổ Quý An chậm rãi ngồi xuống, cho thu lưới điện, tự mình bước đến chỗ hai người, nắm tóc Vương Tuấn Khải bắt buộc hắn đối diện với mình, mỉm cười nói: "Nơi này vốn dĩ không phải là hồ bơi."

Mà là phòng giam cho vật phẩm thí nghiệm.

"Sàn nhà và bức tường đều làm vật chất dẫn điện, phía trong lớp vật chất này phủ một tầng vi mạch cực nhỏ chuyên dùng để khống chế những vật phẩm không biết phải trái – giống như cậu."

Vương Tuấn Khải lạnh lẽo nhìn ông ta, nòng súng nhỏ tại cổ tay tháo chốt, nhưng vì hắn không có cách nào nhắm chuẩn, viên đạn chỉ khiến Cổ Quý An bị thương ở đầu vai. Ông ta híp mắt nhìn hắn, bật ra tiếng cười không rõ nghĩa.

"Ngoan cố như vậy, nhưng tôi không tin là không thể khiến cậu chịu khuất phục."

Cổ Quý An dập mạnh đầu hắn xuống đất, lạnh lùng nhìn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên gục xuống, cao giọng sai khiến.

"Tách bọn chúng ra."

Hết Chương 87

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.