Tùy Hàn Vân là một cô nhi, sống trên đời hơn hai mươi năm chưa từng có được sự yêu thương của ai.
Bởi thế khi người đàn ông nọ xuất hiện, cô lập tức sa vào tình yêu say đắm với ông ta, thậm chí bất chấp cả việc đối phương lai lịch không rõ, thần bí khó lường. Khi Tùy Hàn Vân phát hiện mình có thai, cô nói cho gã biết, nhưng trớ trêu thay gã ta lại là một tay ăn chơi chốn phong hoa tuyết nguyệt, không nói hai lời liền tránh mặt cô, ngay cả một phân tiền cũng không có. Tùy Hàn Vân đau khổ, không còn cách nào khác đành phải mặt dày đến xin ở nhờ nhà một người bạn thân đang làm việc tại phố đèn đỏ.
Để có thể tránh gây chú ý, Tùy Hàn Vân tự hủy dung mạo, một mình săn sóc bào thai cho đến khi nó tròn năm tháng.
Đó cũng là lúc Cổ Quý An xuất hiện.
Người đàn ông đã qua năm mươi này vẫn còn phong độ, toàn thân quý khí, áp bức kinh người, sai thuộc hạ đến tìm Tùy Hàn Vân, nói chỉ cần cô chịu vận chuyển hàng cho mình, cuộc sống nửa đời sau của cô cơm áo không lo. Tùy Hàn Vân khi đó đã không còn nhiều tiền, nghĩ đến cô bạn thường xuyên phải liên lụy mình, cắn răng đáp ứng.
Và bây giờ là lúc, cô phải lấy món hàng đó ra khỏi cơ thể mình, bởi vì đứa nhỏ có dấu hiệu sắp chào đời.
Tùy Hàn Vân nghèo, cô bạn cũng không dư dả, chỉ có thể miễn cưỡng mời một bác sĩ quèn quèn. Bất quá khi ca mổ sắp bắt đầu, một người đàn ông tự xưng là thuộc hạ của Cổ tiên sinh đến, nói chính mình sẽ lấy hàng ra.
Tùy Hàn Vân hoảng sợ, người nọ vừa nhìn đã biết không phải dễ chọc, hung thần sát án, mặt mày dữ tợn, khi cô nhìn thấy thanh đao lóe sáng bên hông đối phương, cô liền biết, mình xong rồi.
Tùy Hàn Vân sợ hãi nhưng không cách nào hét lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương đến gần, mặt trắng bệch tuyệt vọng, bản năng cầu sinh khiến cô gồng mình chống đỡ, mặc cho cơn đau bụng hoành hành.
Vào thời khắc đó, cánh cửa bị một nữ nhân mặc áo đen đẩy ra. Cô gái kia sửng sốt, nhưng phản ứng rất nhanh, rút súng chĩa vào người đàn ông kia, tạm thời khống chế hắn. Gã đàn ông bất ngờ, nhìn thấy người đến là ai thì càng kinh ngạc hơn, gã che giấu cảm xúc, lén lút quan sát, thừa cơ khi Cổ Du Sương chú ý đến Tùy Hàn Vân thì giãy thoát, bị Cổ Du Sương bắn trúng bả vai.
"Cô không sao chứ?!" Cổ Du Sương đỡ lấy Tùy Hàn Vân, đưa Tùy Hàn Vân vào viện. Sau đó bác sĩ tìm cô, nói cho cô nghe bí mật động trời.
"Ông nói cái gì?! Trong bụng cô ấy có thuốc phiện đóng gói?!" Cổ Du Sương trừng to mắt kinh hãi, túm lấy bác sĩ đòi bằng chứng. Bác sĩ vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, nghe cô ta nói vậy liền dắt cô ta vào phòng: "Chúng tôi vẫn tưởng cô gái này mang thai song sinh, kết quả là trong bụng cô ta có chứa thuốc phiện. Tổng cộng là hai nghìn sáu trăm gram, đủ để cho Tùy Hàn Vân bị phán tử hình."
Cảnh sát Bắc Kinh nhanh chóng triệu tập tại bệnh viện giữ an toàn cho Tùy Hàn Vân, không chỉ thế, một nhóm đặc công tinh anh của quốc gia cũng mai phục xung quanh, đảm bảo Tùy Hàn Vân không chịu một chút tổn thương nào. Hiện giờ Tùy Hàn Vân là nhân chứng quan trọng, liên kết với những tin đồn được đăng từ trước đó, mọi nghi ngờ đều chỉ về hướng Cổ gia, mà Cổ Quý An chính là nhân vật được quan tâm nhất.
Vương Tuấn Khải tắt máy tính, cẩn thận đánh dấu vài mục tiêu trong bản đồ rồi bí mật gửi nó cho cảnh cục Bắc Kinh. Cổ Du Sương quả thật làm theo lời hắn, tự mình đi đến phố đèn đỏ, vậy hắn cũng sẽ tự mình để cô ta phát hiện ra chân tướng, cái chân tướng mà cô ta đánh chết cũng không tin. Vương Tuấn Khải không phải có tư thù với Cổ Du Sương, nhưng hắn thực sự không thể hòa nhã với người Cổ gia, những chuyện Cổ Quý An đã làm với Vương Nguyên hắn tuyệt không quên, hắn sẽ trả lại cho Cổ gia từng chút một, dĩ nhiên là xứng đáng với những gì họ làm.
Có tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh, Vương Tuấn Khải vội chạy qua, cẩn thận đẩy cửa phòng tắm. Vương Nguyên chống tay trên vách bồn rửa mặt, liên tục ho khan, nước mắt sinh lý rưng rưng trên mi khiến cậu không để ý đến cửa bị mở.
Di chứng của việc shock phản vệ rất kinh khủng, bình thường nếu không động đến thì quả thật không sao, cùng lắm hít thở mạnh sẽ làm cho mũi xót xa mà thôi, nhưng chỉ cần hắt xì hơi hoặc ho khan vài cái, cổ họng sẽ rát buốt không tả nổi. Vết thương của Vương Nguyên tuy là đã lành nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn khiến cho cậu hằng đêm trằn trọc, không còn cách nào khác là chờ thời gian chữa lành. Lúc này cậu bị sặc cũng chỉ có thể ôm ngực cố gắng chịu đựng, cậu vốc nước lạnh tát vào mặt để phân tán chú ý, vươn tay sờ lên giá tìm khăn lau mặt.
Bàn tay chạm đến một bức tường ấm áp cứng rắn, Vương Nguyên sực tỉnh, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải. Hai mắt cậu vì nước lạnh mà đỏ hoe, khóe môi còn dính một chút máu, sắc mặt trắng nhợt, thoạt nhìn cực kỳ không ổn. Vương Tuấn Khải trong lòng hoảng hốt, trầm mặt cầm khăn lau cho cậu, cường thế mang cậu về giường của mình, ép Vương Nguyên nằm xuống.
Hắn bọc cậu thành cái bánh chưng, đem nhét vào góc tường, nhanh chóng đun một cốc nước gừng ấm cho Vương Nguyên dịu đi cảm giác buốt ở cổ họng, cưỡng chế bắt cậu phải quấn khăn choàng ấm cổ.
Mấy ngày nay tuyết đã đóng dày hơn ba tấc, bên ngoài lạnh như cắt, Vương Tuấn Khải thầm trách bản thân quá sơ ý, dù trong nhà ấm áp nhưng lẽ ra hắn nên chú ý đến tình trạng của Vương Nguyên nhiều hơn. Cậu tuy không phải búp bê sứ dễ vỡ nhưng vào lúc này cẩn thận vẫn tốt nhất, hắn thực sự sợ cái gọi là di chứng về sau.
Vương Tuấn Khải im lặng không nói, động tác rất nhẹ nhàng, rõ ràng là kẻ thường xuyên đấm đá ẩu đả, lý trí cứng như thép, lại có thể khiến Vương Nguyên cảm nhận được sự trân trọng nâng niu đến từ tận đáy lòng.
"Em phải chú ý hơn." Hắn thấp giọng dặn dò, chỉ là không có chút ý tứ răn dạy nào: "Lúc không có anh ở cạnh, tốt nhất là đừng đi đâu hết. Sáng mai anh tìm cho em một người giúp việc, cứ ở trên giường, cần gì cứ sai người lấy là được."
Vương Nguyên không khỏi câm nín: "Em không bị liệt..."
Vương Tuấn Khải ngẫm nghĩ, hắn không xem cậu là con nít, càng không coi cậu là bệnh binh cấp chín, suy tư một hồi, nói: "Không thì thời gian này anh sẽ ngủ cùng em, có việc cứ gọi anh."
Vương Nguyên: "..."
Thực tế dù đã mập mờ ám chỉ với nhau nhiều lần nhưng hai người cũng chỉ có một nụ hôn đầu mà thôi, thậm chí còn phân phòng ngủ, dùng đồ riêng. Chuyện này cả hai không có dị nghị gì, cũng không thấy bất mãn, dù sao trong tim có đối phương thì ở một mình cũng sẽ vui vẻ. Bất quá, sau khi Vương Tuấn Khải nói ra lời này, mỗi người đều trầm mặc, hình như trong lòng nảy sinh chút xíu ý muốn sát lại gần nhau rồi.
"Quyết định vậy đi, đêm nay ngủ chung."
Vương Nguyên: "...Ồ."
Nếu là Vương Nguyên trước kia, phỏng chừng sẽ nhảy cẫng lên tung hô hoạt náo các kiểu, nhưng không biết là do phải làm Vương Viên quá lâu hay là ngoại cảnh tác động làm tính cách thay đổi, Vương Nguyên bây giờ chỉ thấy ngọt ngào trong lòng, chỉ lặng lẽ vui vẻ, lặng lẽ đồng ý. Cậu đã từng sợ nếu mình nhập vai quá sâu, sẽ có một ngày mãi mãi không thể thoát khỏi bóng hình Vương Viên, nhưng bởi vì thế gian này chỉ có một người quan tâm sự sống chết của cậu, chỉ có một người hạnh phúc vì sự tồn tại của cậu, nên Vương Nguyên rất dễ tỉnh táo lại.
Nói đến nói đi, cậu cũng không biết tại sao Vương Tuấn Khải thích mình. Vương Nguyên liếc hắn một cái, thấy hắn rảnh rỗi không việc gì, liền nhân nha hỏi hắn.
Vương Tuấn Khải quay đầu: "Anh không nói."
Vương Nguyên: "...Đừng ngạo kiều ngay lúc này."
"Anh không nói." Cảnh sát trưởng rất quyết đoán, hoàn toàn không bị ánh mắt của ai đó lay động.
Vương Nguyên không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ có thể giở chiêu hiểm.
Cậu bất ngờ ôm lấy vai Vương Tuấn Khải, dịu dàng hôn lên môi hắn, bốn cánh môi chạm vào nhau như pháo hoa đêm hè, bừng bừng nóng hổi. Vương Nguyên nhẹ nhàng liếm liếm, hàng mi nhắm chặt rũ xuống cọ lên má Vương Tuấn Khải, khiến hắn ngây ra trong chốc lát, quên cả đáp trả. Vương Tuấn Khải lóe lóe con ngươi, trở ngược lại bắt được cằm Vương Nguyên, mạnh mẽ cạy mở khớp hàm, thần tốc tiến công vào bên trong chiếm đóng lãnh địa.
"Ưʍ.. ưʍ...!"
Vương Nguyên bị hôn thở không kịp, lăn theo chăn bông ngã xuống giường, khí tức ôn hòa dễ chịu của cậu bị thế áp bức bá đạo của Vương Tuấn Khải xâm phạm cũng không biến mất, ngược lại chúng hòa lẫn vào nhau, vuốt ve nhau, khơi gợi lên không khí ám muội phi thường. Vương Tuấn Khải đè cổ tay Vương Nguyên, vừa hôn vừa cắn lên khóe môi cậu, tay còn lại mở nút áo ngủ, không nhanh không chậm thò vào trong.
Vương Nguyên nhịn không được kêu rên một tiếng, từ nào giờ làm gì có ai thân cận với cậu gần như thế, người phía trên còn là người cậu thích, đắn đo một chút liền nhắm mắt chấp nhận số phận. Bất quá như đã nói, cảnh sát Vương là một người đàn ông vô cùng lý trí, hắn thò tay vào trong chỉ đơn giản là nhéo nhéo hạt đậu nhỏ một cái, sau đó cẩn thận mặc lại cho Vương Nguyên, buông cậu ra.
Vương Nguyên mờ mịt thở dốc, hai mắt lóng lánh: "?"
"Ngủ đi, em còn đang bị thương đấy." Vương Tuấn Khải nặng nề thở, xoa xoa đầu cậu mấy cái, đứng dậy đi ra ngoài.
"..." Cậu thiếu chút nữa đã quên.
Vương Nguyên chờ hắn đi rồi, xốc chăn nhìn cậu em trai nhỏ đang hưng phấn bên dưới, lén lút ngó theo cái đũng quần giương cao của Vương Tuấn Khải, nhất thời hết biết nói gì luôn.
Về phần Vương Tuấn Khải, hắn cũng không dễ chịu là bao.
Hắn mặt than diện vô biểu tình đi ra ngoài trời lạnh ngắt, bất chấp tuyết trắng rơi lả tả lên đầu, một quyền đấm vào tường, làm cho đống tuyết trên mái nhà rào rào đè lên đầu hắn.
Vương Tuấn Khải: "..."
Tiêu Bắc hợp thời đi từ ngoài cổng vào, thấy giữa sân nhà có một con ma tuyết đang đứng ngẩn ra, không khỏi cả kinh: "Boss, anh bị Vương Nguyên đuổi ra khỏi nhà à? Ôi chao tôi đã nói rồi! Cậu ấy còn bé lắm, xơ múi làm chi để giờ thịt cũng không mò đến được!"
Tiêu Bắc nói đùa xong không thấy hắn phản ứng gì, hỏi lại: "Boss?"
"Em ấy hôn tôi." Vương Tuấn Khải đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Bắc, ánh mắt sáng kinh người: "Em ấy chủ động hôn tôi."
Tiêu Bắc: "...Ồ..."
Boss thật không tiền đồ.
Thân là người qua đường kiêm thủ hạ của boss, cậu ta thành tâm kiến nghị boss nên xem nhiều phim tình thú mặn mà đậm khẩu vị dân tộc một chút.
Trong căn cứ có phòng họp điện tử, Tiêu Bắc "cực kỳ kinh nghiệm" tắt hết đèn, chỉ chừa lại màn hình áp tường lớn 144 inch, chuyên nghiệp mở phim lên: "Boss, anh em rất tin ở anh."
Nói xong chuồn ra ngoài mất.
Vì thế khi Vương Nguyên cảm thấy hắn đi quá lâu, tò mò đi tìm hắn, liền phát hiện Vương Tuấn Khải nghiêm túc ngồi trên ghế, chuyên chú xem GV, còn sờ cằm cân đo như thể đang nghiên cứu tư thế ra sao.
Vương Nguyên: "..."
Tối hôm đó, Vương Tuấn Khải không được như ý nguyện ôm em trai bảo bối đi ngủ, mà đơn độc nằm trên sofa, tịch mịch nhìn trần nhà tới sáng. Không phải hắn không muốn cùng ngủ, mà là cứ mỗi lần thấy Vương Nguyên hắn lại nhớ đến biểu tình hương diễm của diễn viên trong phim, đầu tự động liên tưởng đến Vương Nguyên thế này thế nọ, sợ mình nhịn không được làm bậy.
Tiêu Bắc cảm khái, có nhiều khi đứng đắn quá cũng là một loại bệnh...
Sáng hôm sau Vương Nguyên thức dậy, đầu tiên là nhìn thấy Vương Tuấn Khải quầng thâm gấu mèo đứng nghe điện thoại, đầu bên kia nói là Cổ Du Sương đã có biểu hiện tin lời dư luận.
[Cô ấy đồng ý phối hợp với chúng ta dẫn dụ Cổ Quý An ra. Nhưng với một điều kiện.] Vivian ngập ngừng một chút: [Nếu Cổ Quý An thực sự phạm tội, xin mọi người hãy để pháp luật trừng trị lão ta.]
"Được." Vương Tuấn Khải cúp máy, ánh mắt ám trầm, pháp luật trừng trị đúng là biện pháp tốt nhất. Nhưng có đòi lại sự sống được cho những người đã bị lão hại chết hay không?
Huống hồ chuyện này còn liên quan đến tổ chức thần bí kia nữa, nếu Cổ Quý An bị cảnh sát bắt trước khi hắn ra tay, khó tránh khỏi lão ta sẽ khai man về Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải bấm một dãy số, chờ đối phương lên tiếng, chậm rãi nói: "Tôi muốn Cổ Quý An không thể nói chuyện."
Người bên kia tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ nói vậy, sửng sốt hồi lâu, sau đó đáp: [Đã biết.]