Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, Tô Ngải Chân liếc nhìn dự báo thời tiết, nhiệt độ hơn hai mươi độ, nghĩ chắc không lạnh lắm, liền khoác thêm chiếc áo len mỏng định ra ngoài.
Tô Ngải Chân suy nghĩ một chút, nói: “Vậy anh mặc thêm một cái nữa.”
Tạ Sở Ngọc cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa, đi tới muốn mặc cho Tô Ngải Chân, “Anh đưa tay cho em.”
Chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu đen là chiếc mà Alpha đã mặc ngày hôm qua, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương tin tức tố nồng nàn của hắn.
Alpha ngồi xổm trước mặt cậu, luồn hai tay cậu vào ống tay áo, sau đó mặc áo vào, kéo khóa kéo lên tận cùng, chiếc áo khoác rộng thùng thình, Tô Ngải Chân như bị bao bọc hoàn toàn trong đó, đôi mắt nhìn Tạ Sở Ngọc, dịu dàng nói: “Anh đâu phải con nít, anh tự làm được mà.”
Tạ Sở Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu, “Ai nói chỉ có con nít mới cần người khác mặc áo?”
Tô Ngải Chân ngẩn người, không nói lại hắn, bèn chuyển chủ đề, “Hôm nay phải ở bệnh viện bao lâu?”
“Chưa rõ lắm.” Tạ Sở Ngọc giúp cậu chỉnh lại tấm chăn trên chân, “Làm kiểm tra trước xem bác sĩ nói sao.”
Tô Ngải Chân gật đầu, “Được.”
Trên đường đến bệnh viện, kỳ thực Tô Ngải Chân không có suy nghĩ gì đặc biệt, cậu đã đến rất nhiều bệnh viện, từng gặp rất nhiều bác sĩ, kết quả đều không có gì thay đổi, thay vì cuối cùng nhận lấy thất vọng, chi bằng ngay từ đầu đừng nên ôm hi vọng, việc chữa trị hay không có lẽ chỉ mang lại sự an ủi cho người thân bên cạnh cậu nhiều hơn là cho chính bản thân mình, cậu thực sự không để tâm lắm.
Tạ Sở Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tai đẹp đẽ lộ ra ngoài mái tóc ngắn, Tô Ngải Chân khẽ hỏi: “Nhìn gì thế?”
Cửa hàng hoa bắt mắt xinh đẹp ven đường vụt qua, Alpha quay đầu lại, thần sắc trong mắt thay đổi, “Không có gì.”
Nửa tiếng sau, xe đến bệnh viện, Tạ Sở Ngọc trực tiếp đẩy cậu lên lầu, trong phòng khám không chỉ có một bác sĩ, hơn nữa Alpha chiếm đa số, Tô Ngải Chân có chút sợ hãi, bàn tay Tạ Sở Ngọc buông thõng bên người, cậu nhìn một cái, vẫn là không chủ động nắm lấy.
Chưa đầy vài giây sau, một bàn tay đã xuất hiện trước mặt cậu, lòng bàn tay rộng, đường chỉ tay rõ ràng, Tô Ngải Chân ngơ ngác một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Sở Ngọc lộ ra vẻ mặt không vui lắm, lại đưa tay ra trước mặt cậu lần nữa, cậu ngây ngốc, lúc này mới đặt tay mình lên, lập tức bị nắm chặt. Tô Ngải Chân nghe hiểu tiếng Anh, nhưng những thuật ngữ chuyên ngành y học thì cậu nghe rất khó khăn, cũng rất khó hiểu, mấy vị bác sĩ kia nói chuyện rất nhanh, nhưng Tạ Sở Ngọc lại nói chuyện khác hẳn ngày thường, giọng nói trầm hơn một chút, rất nghiêm túc và tập trung.
“Anh thử đứng lên xem, họ muốn xem.” Tạ Sở Ngọc nói với cậu.
“Anh… Không được.” Tô Ngải Chân khó khăn nói: “Làm không được.”
Tạ Sở Ngọc cúi người xuống ôm lấy eo cậu, mượn lực để cậu đứng dậy, ghé vào tai cậu nói, “Thử một chút.”
Mấy vị bác sĩ kia chỉ nhìn phần thân dưới của cậu, hoàn toàn bất lực buông thõng, cậu biết nơi này là bệnh viện, cậu đến đây để khám bệnh, nhưng sự xấu hổ vẫn dâng lên từ đáy lòng, cậu né tránh tựa vào vai Tạ Sở Ngọc, ôm lấy hắn.
“Không sao, đừng sợ.”
Vòng tay của Tạ Sở Ngọc rất ấm áp, cậu ngửi thấy mùi hương tin tức tố khiến cậu an tâm, nghĩ đến Tạ Sở Ngọc đang ở đây, lại không còn sợ hãi như vậy nữa.
“Ừm.”
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ chân cho cậu, Tạ Sở Ngọc đều ở bên cạnh, mãi đến khi Tô Ngải Chân được ngồi lại xe lăn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chụp X-quang xong, Tạ Sở Ngọc một mình vào phòng khám, tài xế ở ngoài đợi cùng cậu.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh hơn bệnh viện ở trong nước rất nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng có y tá đi qua, thì không còn ai khác.
Mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hương thực vật của Alpha, cậu cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đen đang mặc trên người, đột nhiên rất muốn gặp Tạ Sở Ngọc, rõ ràng Alpha mới rời đi chưa đầy mười phút, chỉ ở ngay phòng khám phía sau, một bức tường ngăn cách, nhưng lại cực kỳ muốn gặp hắn.
Nỗi nhớ nhung này khác với lúc thầm mến, không phải là cỏ dại u ám không thấy ánh mặt trời, mà là dây leo quấn quanh bên tường, mọc tràn lan dưới ánh nắng chan hòa.
Cửa phòng mở ra, Tạ Sở Ngọc bước ra, “Chúng ta có thể đi được chưa?” Tô Ngải Chân hỏi hắn.
“Ừm.”
Tô Ngải Chân mỉm cười, “Được.”
“Có gì mà vui chứ?”
Từ những lời nói rời rạc nghe được, cộng với nét mặt của bác sĩ, Tô Ngải Chân đại khái có thể biết được tình trạng của mình.
Cậu nói với Tạ Sở Ngọc: “Tiểu Sở, thật sự không sao đâu, chúng ta về nhà thôi.”
Tạ Sở Ngọc đứng bên cạnh cậu, ngón tay lướt qua thái dương Tô Ngải Chân, vén tóc ra sau tai giúp cậu, “Không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
“Cái gì?”
“Có cảm giác là tốt rồi.” Tạ Sở Ngọc nhìn cậu thật sâu, sau đó đẩy cậu đi về phía trước.
Hai ngón tay Tô Ngải Chân nắm chặt lấy nhau, nhịn không được hỏi hắn: “Phải phẫu thuật sao?”
“Tạm thời chưa chắc chắn, tiếp tục theo dõi đã.”
“Ừm.”
Chuyện phẫu thuật, Tạ Sở Ngọc tạm thời chưa có dự định này, Tô Ngải Chân vừa mới sinh con, không nên phẫu thuật ngay, phải dời thời gian ra sau, bác sĩ cũng nói có thể điều trị bảo tồn trước, bị liệt lâu như vậy rồi, không cần phải vội vàng trong nhất thời.
Hắn bế Tô Ngải Chân lên xe, nhưng bản thân lại không lên theo, mà đóng cửa xe lại, Tô Ngải Chân ngơ ngác, “Không đi cùng sao?”
“Có chút việc, anh về trước đi.”
“Việc gì vậy?”
Tạ Sở Ngọc bật cười, “Không nói cho anh biết.”
Tô Ngải Chân có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ nói một tiếng “Được”.
“Sẽ nhanh thôi, chờ em ở khách sạn.” Tạ Sở Ngọc cam đoan với cậu, “Trưa nay dẫn anh đi ăn ngon.”
Hoa hồng được gói rất tinh tế, Tạ Sở Ngọc đang nghĩ có nên mua thêm gì nữa không, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, thậm chí còn có chút muốn hỏi Lục Chiêu hẹn hò thì cần chuẩn bị những gì, cuối cùng đại khái là cảm thấy đầu óc mình không bình thường, hỏi Lục Chiêu chẳng bằng lên mạng tìm hiểu, tên kia có thể cho ra cái đề nghị đứng đắn nào chứ.
Hắn vẫy xe bên đường, định về khách sạn, vốn tưởng rằng nửa tiếng là có thể đến nơi, không ngờ lại bị kẹt xe.
Qua lớp kính xe taxi, tiếng còi xe ồn ào inh ỏi và tiếng chửi rủa bên ngoài không ngớt, Tạ Sở Ngọc nhíu mày hỏi tài xế chuyện gì xảy ra, tài xế nhún vai, dùng tiếng Anh nói phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, chửi thề vài câu, nói chắc chắn là tên khốn nào đó lái xe ẩu, giờ này chắc chắn là tắc đường chết.
Tạ Sở Ngọc hạ cửa sổ xe xuống, tiếng ồn chói tai như muốn chọc thủng màng tai hắn, phía trước và phía sau đều bị chặn, không đi được.
Xe cảnh sát và xe cứu thương chặn ở phía trước, không đi được, muốn quay lại thì phải đi đường vòng.
Hắn gọi điện thoại cho Tô Ngải Chân, muốn nói với đối phương rằng mình sẽ về trễ một chút, kết quả đầu dây bên kia không bắt máy, chưa đầy nửa phút sau, hắn lại gọi tiếp, vẫn không ai bắt máy, mí mắt đột nhiên giật liên hồi, hắn trực tiếp liên lạc với tài xế, nhưng tài xế cũng không bắt máy.
Tạ Sở Ngọc cảm thấy không khí xung quanh như loãng đi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, bây giờ là mười giờ bốn mươi phút, Tô Ngải Chân rời khỏi bệnh viện lúc mười giờ, trên đường về khách sạn sẽ đi ngang qua con đường này, mà phía trước xảy ra tai nạn xe cộ.
Hơn nữa hai người đều không bắt máy, Tạ Sở Ngọc không kiềm chế được sự sợ hãi dâng lên trong lòng, bó hoa hồng trong tay bị hắn siết chặt, không nói hai lời liền xuống xe, chạy về phía trước nơi xảy ra tai nạn.
“Này!” Tài xế gọi hắn từ phía sau, nhưng hắn căn bản không nghe thấy.
“Stop!”
Hắn không thể nào tiến lên phía trước được nữa, ngay cả một bước cũng không thể, hai chân như nhũn ra, điện thoại không ngừng rung, bị người ta đẩy một cái, hắn loạng choạng suýt ngã, điện thoại rơi xuống đất, tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên, hắn nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình.
Tô Ngải Chân.
Bên tai vang lên tiếng nổ chói tai kéo dài, thân thể như lơ lửng giữa không trung, không có chút cảm giác thực nào, Tạ Sở Ngọc gần như có thể coi là nhặt điện thoại lên một cách chật vật, đầu gối khuỵu xuống, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát, thậm chí nhấn trượt mấy lần mới nghe máy được.
“Tiểu Sở.”
Giọng nói ôn nhu của Omega xuyên qua trái tim đang đập dữ dội của Tạ Sở Ngọc, khoảnh khắc ấy, hắn chỉ nghĩ, đáng lẽ hắn không nên đi mua hoa gì cả, đáng lẽ hắn nên cùng Tô Ngải Chân về nhà.
“Tiểu Sở, em đến khách sạn rồi à? Anh vẫn chưa về, xảy ra chút chuyện.”
Tạ Sở Ngọc cứng đờ đứng im tại chỗ, nghe Omega không ngừng gọi tên mình, “Sao em không nói gì?”
Cổ họng đau rát và chua xót vẫn chưa thể nào biến mất, Tạ Sở Ngọc khàn giọng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
…
Tô Ngải Chân đang đứng đợi ở ngã tư cách nơi xảy ra tai nạn không xa, trên tay cậu còn cầm một con thú nhồi bông, cậu tưởng Tạ Sở Ngọc qua đây ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, nhưng chưa đến năm phút, thậm chí có thể còn chưa đến, bởi vì sau khi cúp điện thoại, cậu đã nhìn thấy Alpha đang đi về phía mình, cách đám đông không nhìn rõ mặt, người mặc đồ đen, tay phải cầm bó hoa hồng.
Mãi cho đến khi Tạ Sở Ngọc đứng trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Tạ Sở Ngọc.
“Tiểu Sở…”
“Sao không bắt máy?” Xương hàm Tạ Sở Ngọc nghiến rất chặt, “Sao không bắt máy?”
Tô Ngải Chân cắn môi, như thể mình đã làm sai điều gì, “Bật chế độ im lặng rồi, không nghe thấy.”
“Tài xế đâu?”
“Chú ấy đang ở bên phía cảnh sát.” Tô Ngải Chân muốn giải thích với hắn, vì cậu thấy đồ chơi rất đáng yêu, muốn mua về tặng cho bé Táo nên đã bảo tài xế dừng xe, kết quả xe buýt và xe bán tải va chạm với nhau, do quán tính nên đã đâm vào xe của cậu đang dừng bên đường.
Những lời này cậu còn chưa kịp nói, cánh hoa hồng bên cạnh chân Tạ Sở Ngọc đã rụng mất mấy cánh, cậu cảm thấy rất đau lòng, những bông hoa đẹp như vậy không nên bị lãng phí như thế.
“Tiểu Sở, em…”
Trong ấn tượng của Tô Ngải Chân, cậu chưa bao giờ thấy Tạ Sở Ngọc khóc, Alpha càng không thể hiện cảm xúc của mình bằng cách rơi lệ.
Nhưng lúc này Tạ Sở Ngọc lại đứng thẳng tắp trước mặt cậu, nước mắt chảy dọc theo gò má rơi xuống ngực áo, làm ướt một mảng tối màu trên chiếc áo sẫm màu.
Nốt ruồi dưới mắt kia không ngừng lay động trong tầm nhìn mờ mịt của cậu, Tô Ngải Chân nhớ lại lần đầu tiên cậu phát hiện ra Tạ Sở Ngọc có nốt ruồi dưới mắt, là vì cậu tưởng đó là thứ dơ bẩn nên lau cho hắn, kết quả là chọc người ta đau.
Để tỏ ý xin lỗi, cậu đã tặng kẹo cho Alpha.
Đôi mắt cũng đột nhiên trở nên nóng đỏ, cậu chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Tạ Sở Ngọc, móc lấy ngón tay hắn.