Tạ Sở Ngọc đang giận dỗi, nhưng lại có vẻ không hẳn, Tô Ngải Chân không rõ nữa.
Alpha gọi một chiếc xe khác quay về khách sạn. Suốt quãng đường, hắn không nói một lời, bó hoa được Tô Ngải Chân ôm trong ngực, những đóa hồng kiêu sa xinh đẹp cùng đường nét tinh xảo của Omega, càng khiến cậu thêm phần rực rỡ.
Về đến khách sạn, Tạ Sở Ngọc sai người mang bữa tối lên. Tô Ngải Chân đặt hoa và thú bông trên giường, hít sâu lấy can đảm, nói với Tạ Sở Ngọc: “Ôm anh vào phòng tắm được không?”
Tạ Sở Ngọc cụp mắt, gương mặt lạnh lùng, đáp: “Chẳng phải anh tự đi được sao?”
Tô Ngải Chân cắn môi, “Muốn em… Ôm anh đi.”
Biểu cảm Alpha như dịu đi, im lặng nhìn cậu rất lâu, cuối cùng cũng cúi người bế cậu lên. Tô Ngải Chân vòng hai tay qua cổ hắn, ôm lấy, áp má vào, cọ cọ tai hắn.
Tạ Sở Ngọc đá văng cửa phòng tắm, ai ngờ Tô Ngải Chân lại không chịu ngồi bồn cầu: “Anh không đi.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
Gương mặt Tô Ngải Chân ửng đỏ, “Ngồi trên bồn rửa mặt.”
Chỉ có như vậy, cậu mới có thể đối mặt với Tạ Sở Ngọc, Alpha không cần cúi người, mà cậu cũng không cần phải ngẩng mặt.
“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc hôm nay đã cố gắng kiềm chế cảm xúc hết mức có thể, từ lúc nhìn thấy vụ tai nạn, tim hắn đã luôn trong trạng thái quá tải. Hắn không dám tưởng tượng, nếu Omega thực sự ở trên chiếc xe đó, hậu quả sẽ ra sao.
“Anh không sao mà.” Tô Ngải Chân an ủi hắn, “Không phải đang yên ổn đây sao?”
Tạ Sở Ngọc nghiến răng, chất vấn: “Lỡ như thì sao?”
Tô Ngải Chân không biết phải nói thế nào, “Em rất buồn sao?”
Tạ Sở Ngọc bị chọc cười, “Anh nghĩ thế nào?”
“Đừng giận nữa.”
Tạ Sở Ngọc đặt cậu ngồi trên bồn rửa mặt, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu cáu kỉnh: “Vợ em ngay cả điện thoại của em cũng không thèm nghe, em còn không được giận sao?”
Từ “vợ” khiến gương mặt Tô Ngải Chân đỏ bừng, nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm đối mặt với Tạ Sở Ngọc, nói: “Sau này sẽ không như thế nữa.”
“Ai đảm bảo?”
“Là anh.” Tim Tô Ngải Chân mềm nhũn, cậu nhích lại gần Tạ Sở Ngọc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bùa bình an em tặng sẽ bảo vệ anh, cho nên sẽ không sao đâu.”
Tạ Sở Ngọc siết eo cậu, kéo cậu lại gần hơn, thở dốc nói: “Chẳng phải anh nói là không thích sao?”
“Thích mà.” Tô Ngải Chân thành thật, “Cái gì em tặng anh cũng thích.”
“Thích cả con rùa nhỏ sao?”
“Ừm.”
“Vậy không thích chó con?”
Tô Ngải Chân nghĩ đến con chó nhỏ bằng gỗ Khương Lý tặng lúc trước, cậu thực sự thích nó, nhưng so với con do Tạ Sở Ngọc làm thì lại khác.
“Tiểu Sở, rõ ràng em biết mà.” Tô Ngải Chân hiếm khi cảm thấy tủi thân, cậu nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Alpha, đưa tay chạm vào nốt ruồi nơi khóe mắt hắn.
“Anh rất trân trọng mỗi món đồ em tặng, bởi vì sợ hãi không biết lúc nào sẽ không còn nữa, cho nên lúc nào cũng mang theo bên mình.”
Cậu không chắc cái gì mới thực sự thuộc về mình, cũng không chắc có thể thuộc về mình bao lâu, nên cậu luôn tự nhủ, có được trong phút chốc cũng đã tốt lắm rồi. Con rùa nhỏ cũng vậy, nhẫn cũng vậy, cậu đều rất thích. Nhưng lá bùa bình an thì khác, thứ này cho dù Alpha không nói, cậu cũng biết, nó là thứ thực sự thuộc về riêng Tô Ngải Chân, cho nên sau khi quyết định ly hôn mới muốn mang theo.
Hơi thở Tạ Sở Ngọc nóng rực, nhưng Tô Ngải Chân vẫn không tự chủ được mà tiến lại gần, Alpha còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo, cậu đã trực tiếp đáp lời: “Thích em nhất.”
Cậu nhận được một cái ôm chặt nóng bỏng, Tạ Sở Ngọc như ôm lấy báu vật thất mà tìm lại được, nhịp tim đập liên hồi bên tai Tô Ngải Chân. Cậu ôm đáp trả, lại nói thích một lần nữa.
“Tô Ngải Chân.” Giọng nói trầm khàn của Alpha xen lẫn run rẩy không ai hay biết, vùi mặt vào cổ Omega, “Em không hề không thích anh, em cũng giống như anh, những gì đã xảy ra trước đây, em…”
Tô Ngải Chân ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, nói: “Anh biết, Anh Tiểu Sở, anh chưa từng trách em, cho nên không sao cả.”
Thích là lựa chọn của bản thân cậu, cậu chưa từng hối hận, còn muốn ly hôn là bởi vì sợ hãi bị hao mòn trong cuộc hôn nhân không tình yêu, như vậy còn đau khổ hơn cả yêu thầm. Nhưng bây giờ thì khác, nhịp tim hòa quyện cùng Tạ Sở Ngọc nói cho cậu biết, tình cảm của cậu đã được đáp lại.
Cổ nóng đến rát, Tô Ngải Chân áp mặt vào cọ cọ đầu Alpha, cậu nghĩ cả hai nên dũng cảm hơn một chút.
Tạ Sở Ngọc càng ôm chặt hơn, “Em cũng rất thích anh.”
Hắn không muốn Tô Ngải Chân rời đi, câu nói này dường như đã nói quá muộn, nhưng Tạ Sở Ngọc cảm thấy nhất định phải nói ra, hắn phải nói cho Tô Ngải Chân biết tình cảm của hắn, sự lưu luyến của hắn: “Không ly hôn nữa.”
“Được.” Tô Ngải Chân dụi vào mặt hắn, mím môi dịu dàng cười: “Anh nhớ bé Táo rồi, chúng ta về nhà nhé, được không?”
Đáp lại cậu là nụ hôn nồng nàn cuồng nhiệt của Tạ Sở Ngọc, hắn hé miệng, hương pheromone nóng bỏng tràn vào khoang mũi, toàn thân Tô Ngải Chân tê dại, run rẩy chống đỡ thân thể, ưm lên hai tiếng rồi nhào vào lòng Tạ Sở Ngọc, cậu nhắm mắt hôn môi cùng Alpha, tiếng môi lưỡi dây dưa khiến cơ thể cậu vô thức mềm nhũn.
Hai bầu ngực phồng lên trước ngực đã sớm cương cứng, mấy ngày nay cũng không bóp nặn gì, tay Tạ Sở Ngọc luồn vào từ gấu áo cậu, một tay vừa vặn nắm lấy, đầu ng.ực lộ ra từ kẽ ngón tay, bởi vì bị xoa n.ắn và bóp mạnh mà rỉ ra chút sữa, nhỏ giọt lên khóe môi Alpha, chảy dọc mu bàn tay, dính ướt cả tay áo.
“Ưm… Nhẹ chút…”
Tô Ngải Chân tựa trán vào vai Tạ Sở Ngọc, hôn đến mệt mỏi, thở không đều, hai chân cậu bị tách ra, Alpha chen vào giữa, eo bị siết chặt, ngực bị xoa n.ắn, toàn bộ ng.ực ướt đẫm.
“Đau sao?”
Tạ Sở Ngọc không buông tha bộ ng.ực mềm mại của cậu, hắn rảnh tay véo cằm Tô Ngải Chân, Omega chỉ có thể ngẩng mặt tiếp tục hôn môi cùng hắn, lưỡi và nước bọt bị quấy đảo không ngừng, yết hầu phải nuốt xuống mấy lần, nước bọt chảy ra khóe miệng, lại bị Tạ Sở Ngọc liếm sạch.
Cậu lắc đầu, từ mông trở xuống không ngừng run rẩy, làm cách nào cũng không khống chế được, cánh tay mỏi nhừ suýt chút nữa không giữ nổi cổ Tạ Sở Ngọc.
Không đau, nhưng rất xấu hổ, gấu áo cậu vắt trên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Alpha, ngực phồng lên một mảng, rất căng rất ướt, nh.ũ thịt bị nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực cao của Tạ Sở Ngọc, cả vùng ngực đã sớm trở nên nhớp nháp, trơn tuột, ngón tay Alpha đột nhiên dùng sức véo một cái, cậu không nhịn được kêu lên một tiếng, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn, ngã vào lòng người đàn ông.
Bên dưới ướt đẫm, thế nào cũng không nhịn được, pheromone của Alpha đối với cậu lúc này càng giống xuân dược, ngửi thấy một chút cũng không chịu nổi, nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt phủ kín toàn bộ khuôn mặt, Tạ Sở Ngọc rất hung ác, cắn dái tai cậu vẫn chưa đủ, còn muốn cắn cả thịt trên má cậu.
“A… Đừng như vậy.”
Tạ Sở Ngọc còn coi như lý trí, chuyển sang hôn nhẹ, tay dời từ eo cậu xuống, luồn vào trong chiếc quần rộng thùng thình, cách quần lót xoa nắn cửa h.uyệt nóng ẩm của cậu.
Pheromone giao hòa, hai người hôn đến động t.ình, Tạ Sở Ngọc lại hơi lùi lại, Tô Ngải Chân mắt mờ mịt, theo bản năng bám lấy hắn, không cho hắn rời đi.
“Cởi thắt lưng cho em.” Tay Tạ Sở Ngọc vẫn đang quấy rối, kéo viền quần lót Omega ra, chọc vào bên trong mài thịt mềm mại, ướt át cả mảng, như thể vừa bị tạt nước, lớp vải mỏng manh của quần lót đã dính chặt vào da cậu.
Đầu óc Tô Ngải Chân bắt đầu choáng váng, nhưng từng chữ Alpha nói đều nghe rõ mồn một, cậu run rẩy sờ s.oạng thắt lưng, nhưng móc khóa kim loại lạnh lẽo bị cậu chạm vào ấm nóng lên mà vẫn không cởi ra được, sốt ruột đến muốn khóc.
“Anh không biết.”
Tay Tạ Sở Ngọc phủ lên mu bàn tay cậu, nắm lấy ngón tay cậu, rất nhỏ, rất mềm, hoàn toàn không có chút sức lực nào, dắt cậu mò mẫm, cũng không quên nói chuyện với cậu, ghé sát tai cậu, để cậu cúi đầu nhìn, “Như vậy đó, biết chưa?”
Hình như là biết rồi, Tô Ngải Chân không nhìn kỹ, chắc là không khó, nhưng lúc này thì khác, cậu sắp bị pheromone của Tạ Sở Ngọc nhấn chìm, ánh mắt bắt đầu không tập trung, nghe Alpha nói: “Lần sau em không giúp anh đâu, tự mình làm đấy.”
Tô Ngải Chân nhắm mắt, hàng mi dày đặc run rẩy, “Uh…”
Ngón tay chạm vào dương vậ.t cứng nóng thô to của Alpha, Tô Ngải Chân rụt rè, nhưng bị Tạ Sở Ngọc giữ chặt, cậu sợ hãi lùi về sau, cắn chặt môi, xương quai xanh căng cứng thành một đường thẳng tắp.
Quần lót bị lột xuống, Tạ Sở Ngọc bế thốc cậu lên, Tô Ngải Chân giật thót tim, ôm lấy hắn, sợ ngã xuống, cửa h.uyệt vô thức co rút, trong đầu rối bời, không biết tại sao lại làm chuyện này với Tạ Sở Ngọc trong WC, rõ ràng cậu chỉ muốn nói chuyện với Alpha, muốn hắn đừng đau buồn, càng không muốn hắn tức giận.
Áo của Tô Ngải Chân cũng bị cởi ra, cả người trần trụi, tấm lưng gầy gò trắng nõn lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, cổ đến vai đều là một mảng đỏ rực, phản chiếu trong gương càng thêm phần dâm mị, q.uy đầu chậm rãi tiến vào trong huyệt thịt chật hẹp của cậu, vừa đi vào như bị thứ gì đó hút chặt, hai người đồng thời thở dốc một tiếng.
“Lớn quá.” Tô Ngải Chân ngẩng cổ thon dài, tuyến thể hoàn toàn lộ ra trước mắt Tạ Sở Ngọc, trông vô cùng yếu ớt.
Alpha nắm chặt hai cánh mông cậu, nhìn chằm chằm nơi gi.ao hợp của hai người trong gương, yết hầu chuyển động: “Chẳng phải từng ăn rồi sao.”
Lời này vừa nói ra, Tô Ngải Chân như muốn trốn đi, vùi mặt vào vai hắn không nhúc nhích, Tạ Sở Ngọc nhịn không được, giữ nguyên tư thế này, trực tiếp đâm vào trong.
“A…”
Bên trong kẹp quá chặt, nhưng nửa người dưới của Tô Ngải Chân lại không động đậy được, chỉ có thể dạng chân mặc cho người ta làm càn, dương vậ.t dựng đứng cọ xát qua lại trên bụng dưới Tạ Sở Ngọc, kích thích quá lớn, luôn nhịn không được, khoái cảm này khiến cậu muốn khóc, cố nén nước mắt, sắp rơi xuống đến nơi.
Lúc đầu đâm vào rất khó khăn, nhưng sau khi được khai thông thì rất thuận lợi, tiếng nước do côn th.ịt ra vào vang vọng trong phòng tắm, trong tai Tô Ngải Chân chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề của Tạ Sở Ngọc, ngoài ra không nghe thấy gì khác, côn th.ịt cắm trong cơ thể dường như càng ngày càng lớn, tốc độ *** cũng ngày càng nhanh, mùi pheromone trên người Tạ Sở Ngọc còn xen lẫn mùi mồ hôi mằn mặn, cậu thè lưỡi liếm cằm Alpha, đổi lại là cú đâm mạnh mẽ hơn.
“Chậm chút… Ưm…”
Lơ mơ, hình như có người đang gõ cửa, nhưng có lẽ Tô Ngải Chân nghe nhầm, nhưng lại cảm thấy không phải, lúc nãy quay về, Tạ Sở Ngọc có gọi phục vụ mang đồ ăn lên, cậu mơ màng nghĩ, liệu có phải là nhân viên phục vụ không.
Mắt nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cậu thậm chí còn nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti trong không khí.
Tạ Sở Ngọc vỗ vào mông cậu: “Nhìn cái gì thế?”
Cậu chợt hoàn hồn, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn chết, vậy mà lại làm tình với Tạ Sở Ngọc trong phòng tắm vào ban ngày ban mặt.
“Không, a…”
Alpha đột nhiên dùng sức đâm sâu vào trong, q.uy đầu tách lớp lớp thịt mềm mại bên trong, chạm đến miệng tử c.ung, không ngừng va chạm, trêu chọc cậu, cảm giác tê dại lan ra, Tô Ngải Chân nhịn không được, lên đỉnh.
Lại cảm thấy mất mặt, sợ bị cười nhạo, không dám ngẩng đầu, Tạ Sở Ngọc ôm cậu rút dương vậ.t ra, cúi đầu cắn hai cái lên bờ vai gầy guộc sạch sẽ của cậu, toàn là mùi hoa hồng, không nỡ cắn nữa, bèn chuyển sang liếm mút, nói với cậu: “Giúp em.”
Tô Ngải Chân ngẩn người, Tạ Sở Ngọc lại nói lại một lần nữa, cậu mới chậm chạp đưa tay ra sờ s.oạng côn th.ịt vừa thô vừa nóng phía dưới.
Kỹ thuật thủ d.âm của Omega thực sự rất tệ, nhưng lòng bàn tay rất mềm mại, dính đầy mồ hôi, thay thế cho dầu bôi trơn, lúc lên xuống vuốt ve giúp hắn, khoái cảm tâm lý còn lớn hơn cả khoái cảm thể xác.
Tạ Sở Ngọc lại hôn cậu, Tô Ngải Chân rất ngoan ngoãn phối hợp, há miệng mặc cho hắn đưa lưỡi vào, thậm chí còn chủ động mút đầu lưỡi Alpha, động tác trên tay không ngừng, tiếng rên rỉ trong cổ họng vừa mềm mại vừa nũng nịu.
“Dùng tay sờ chỗ này.” Tạ Sở Ngọc dạy cậu, Tô Ngải Chân rất ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng đầu ngón tay cái xoa nắn mã nhãn trên q.uy đầu, nhẹ nhàng vuốt ve, ra nhiều mồ hôi, rất trơn, cậu cảm thấy cổ tay rất mỏi.
“Tiểu Sở.” Cậu đột nhiên gọi tên Tạ Sở Ngọc, gọi liên tục mấy tiếng liền, một tay chống lên vai Alpha muốn đứng dậy, tay còn lại vẫn nắm chặt dương vậ.t của hắn.
Cậu cúi đầu nhìn vào mắt Tạ Sở Ngọc, lông mi ướt đẫm, môi đỏ mọng, ánh mắt thẳng thắn, rất căng thẳng nhưng cũng rất táo bạo.
“Em vào đi, anh không muốn làm nữa, mệt quá.”
Tạ Sở Ngọc chống hông, chọc chọc vào lòng bàn tay cậu, bật cười: “Em đút vào làm anh, anh không mệt sao?”
Tô Ngải Chân đỏ mặt, trên ngực dính mấy giọt sữa màu trắng, bị Tạ Sở Ngọc liếm đi, cậu ôm lấy đầu Alpha, luồn ngón tay vào mái tóc hắn, áp ngực lên, giọng nói rất nhỏ.