Một Nửa Trái Tim

Chương 3



Lục Thanh Du được Tạ Vọng cẩn thận đặt trên ghế phòng cấp cứu của bệnh viện, sau đó xoay người vội vàng chạy tới cửa sổ làm thủ tục.

Lục Thanh Du nhìn khoa cấp cứu luôn luôn đông đúc, bên tai tụ lại toàn là sự bi hoan ly hợp của người khác.

Ồn ào, náo nhiệt, khác hẳn với một khoa ung bướu lạnh lùng.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cảm thấy ghen tị.

Đột nhiên chứng ù tai biến mất khiến cho những thanh âm này chợt trở nên rõ ràng, anh bị nhân gian chân thật vây quanh, suy nghĩ lại bay bổng nơi xa.

Lúc Lục Thanh Du rời khỏi sự  hỗn độn, Tạ Vọng đã làm xong thủ tục trở lại, đang cõng anh đi về phía phòng khám.

Anh vùi đầu vào cổ Tạ Vọng, chớp chớp mắt, nghĩ lại chuyện mình một lần nữa đồng ý để Tạ Vọng cõng mình, chỉ là lúc ấy bị suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập đại não, câu hỏi của Tạ Vọng tựa như một làn khói nhẹ nhàng, nên anh theo bản năng trả lời lấy lệ.

Lục Thanh Du nhỏ giọng thở ra một hơi, cảm thấy trạng thái này của mình chỉ sợ phải kéo dài rất lâu.

Chân anh không bị thương đến xương, vì vậy bác sĩ chỉ đơn giản băng bó rồi gọi bệnh nhân tiếp theo xếp hàng.

Tạ Vọng lần thứ hai cõng người đi ra ngoài, Lục Thanh Du lại đột nhiên cảm thấy có hơi oan ức.

Cảm xúc này tràn ngập trong não anh mà không hề có lý do.

Tạ Vọng thoáng luống cuống tay chân, mắt thấy đuôi mắt Lục Thanh Du đỏ lên, mấy giọt nước mắt muốn rơi nhưng không rơi được treo trên mí mắt thon dài, môi mím lại không hề có chút máu.

Anh đang khóc trong im lặng.

Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Tạ Vọng vẫn cảm thấy ảo não.

Nhất định là do cậu đã làm sai ở đâu rồi, không chăm sóc tốt cho anh.

Vì thế Tạ Vọng không tự chủ được ôm lấy anh, vỗ lưng anh nhẹ giọng dỗ dành, “Thanh Du, làm sao vậy? Đau ở đâu sao? Tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”

“Tôi đưa anh về nhà nhé? Về nhà ngủ một giấc, có được không?”

Lục Thanh Du không kìm được nước mắt nhìn thoáng qua Tạ Vọng, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn cứng đờ ngồi trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì.

Tạ Vọng bị nước mắt lưng tròng làm cho ba hồn mất bảy phách, miễn cưỡng tìm lại một tia lý trí nhìn thoáng qua vị bệnh nhân tiếp theo đang chờ ở cửa, vẻ mặt xấu hổ,  không chút do dự một tay kéo mông Lục Thanh Du, một tay vịn vai trực tiếp ôm người lên.

Lục Thanh Du bị bế lên nắm chặt góc áo Tạ Vọng, khẽ kêu lên một tiếng.

Tạ Vọng dùng sức ôm chặt anh, bước nhanh ra khỏi cửa bệnh viện, nhẹ nhàng đặt người ở ghế sau xe của mình.

Lục Thanh Du được Tạ Vọng dùng chăn che nửa người, nằm nghiêng người trên ghế ngồi, sau khi hồi phục lại, anh xấu hổ đỏ bừng hai má, giống như quả đào mọng nước, khiến cho Tạ Vọng không đúng lúc toát ra ý nghĩ muốn cắn một miếng.

Lấy lại được bình tĩnh, Tạ Vọng cân nhắc mở miệng hỏi: “Thanh Du, anh nằm đây một lúc nhé, tôi trở lại bệnh viện còn có chút việc, rất nhanh sẽ quay lại thôi, có thể chờ tôi một lát chứ?”

Lục Thanh Du như đà điểu vùi đầu vào trong chăn, nhanh chóng “Ừ” một tiếng.

Tạ Vọng tự nhiên vỗ nhẹ l3n đỉnh tóc Lục Thanh Du đang lộ ra bên ngoài, bình tĩnh tự nhiên đóng cửa xe lại.

Trong lòng nghĩ, quả nhiên là cảm giác giống như trong tưởng tượng, tốt đến nỗi cậu không nỡ buông ra.

Giày vò một trận, sắc trời đã không còn sớm, Tạ Vọng xuyên qua đám người lục tục ra cửa, đi về phía bệnh viện.

Thang máy dừng lại ở tầng năm, Tạ Vọng quen thuộc dừng bước ở cửa phòng bệnh đầu tiên, đẩy cửa đi vào.

Người trong phòng bệnh vừa thấy cậu đã bừng bừng lửa giận mắng, Tạ Vọng nghe vào tai trái đi ra tai phải, khéo léo bỏ qua những lời khó chịu đó.

Tiếng nói đó vất vả mới ngừng lại, mặt cậu không chút thay đổi nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói một câu, “Ba, một vừa hai phải thôi.”

“Ba nói ba sắp chết, nên tôi mới đến đây nhìn xem, nhưng hình như có vẻ ba vẫn còn rất khỏe mà nhỉ..”

Nói xong, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt, lộ ra một nụ cười nguy hiểm ẩn chứa bão táp vô tận, “Ba bảo tôi nhường cổ phần cho đứa con hoang của ba ấy à, cả đời này cũng đừng có mơ.”

“Năm năm trước, có lẽ ba nên được chôn cất cùng mẹ tôi mới phải.”

Nói xong, cậu không để ý phía sau vẫn đang tức giận mắng chửi, nghiêm túc đóng cửa phòng rời khỏi bệnh viện.

Tạ Vọng cảm thấy mình đã dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết phiền toái, nhưng khi cậu trở lại xe, phát hiện ra Lục Thanh Du đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Có lẽ anh thực sự rất mệt.

Tạ Vọng im lặng cười cười, khởi động xe.

Vì chưa kịp hỏi Lục Thanh Du ở đâu, nên cậu trực tiếp dẫn người về nhà mình, chuyện đương nhiên thôi mà.

Lần đầu tiên trong đời, đáy lòng cậu sinh ra một loại khát vọng xa lạ, khát vọng đem một người kéo vào trong lãnh địa của mình, đặt ở một nơi trong tầm kiểm soát.

Tạ Vọng cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân.

Chẳng lẽ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết ư?

Nhưng… lúc thông qua gương chiếu hậu nhìn thoáng qua người đang ngủ yên tĩnh phía sau, cậu chỉ cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Vì thế cậu lộ ra một nụ cười mà chính bản thân mình cũng không phát hiện ra.

Chiếc xe di chuyển chậm rãi, cuối cùng đã đến đích trước khi trời tối.

Đây là biệt thự độc lập của Tạ Vọng, nằm ở vị trí cao nhất của khu biệt thự này.

Cậu mở cửa xe, động tác nhẹ nhàng ôm lấy người kia, xúc cảm trên tay vẫn mềm mại tuyệt vời như trước, quần áo tản mát ra từng vẻ hấp dẫn.

Bởi vì muốn mở cửa, Tạ Vọng thay đổi tư thế ôm người, đầu Lục Thanh Du giờ phút này gối lên vai cậu, có lẽ là hơi khó chịu, Lục Thanh Du bất giác giật giật một chút, đôi môi mềm mại lướt qua cổ cậu, giống như đang đặt lên một nụ hôn lơ đãng.

Tạ Vọng nuốt nước miếng, rất hài lòng với định lượng của mình.

Đi lên tầng hai, Tạ Vọng suy nghĩ một lúc rồi vẫn đặt người lên chiếc giường trong phòng cho khách, nhà cậu lúc nào cũng có quản gia, nên chuyện này cũng chẳng khó khăn gì mấy.

Lục Thanh Du chìm vào trong tấm chăn mềm mại, trông yếu ớt lại nhỏ nhắn.

Tim Tạ Vọng đập thình thịch, đột nhiên nhớ tới mình chưa hỏi vì sao Lục Thanh Du lại đến bệnh viện.

Nhưng nghĩ lại, chỉ sợ Lục Thanh Du sẽ không nói cho cậu biết.

Dù sao bọn họ cũng chẳng thân quen gì.

Chẳng thân quen. Ba chữ này đâm thẳng vào lòng Tạ Vọng.

Tạ Vọng nhíu mày, lại chợt giãn ra.

Không quen thì sao chứ…? Cậu sẽ cố hết sức để khiến bọn họ trở nên quen thuộc.

Tựa như một con sói đen hung mãnh, Tạ Vọng nhìn chằm chằm vào con mồi độc nhất vô nhị của mình.

Mà bản thân con mồi lại đột nhiên co giật một chút, đột nhiên bừng tỉnh trong khi tâm hoảng ý loạn.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt lưng Lục Thanh Du, anh  nắm chặt chăn trong tay, từng nếp nhăn đã thể hiện rõ sự thống khổ của anh.

Tim Tạ Vọng đập mạnh nhanh hơn, cậu không kịp nghĩ gì cả, theo bản năng tiến lên ôm lấy người vào trong lòng.

Lục Thanh Du lại bị cơn đau dữ dội tấn công, không thốt ra được một lời nào. Nước mắt s1nh lý từ khóe mắt anh rơi xuống, làm mờ tầm mắt, màu trắng trang trí đơn giản khiến anh trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình vẫn còn đang ở trong phòng bệnh, vì thế cố nén thống khổ không muốn lên tiếng quấy nhiễu người khác, c4n môi dưới của mình đến khi bật máu.

Tạ Vọng đau lòng ôm anh lại, vỗ vỗ lưng, nhưng cậu cũng chẳng thể làm được gì, vì chính cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu chỉ có thể chờ đợi.

Tạ Vọng dường như trở lại thời thơ ấu, bị cảm giác bất lực và tuyệt vọng bao quanh.

Cậu không muốn Lục Thanh Du tiếp tục thương tổn thân thể của mình, chỉ có thể vội vàng duỗi tay ra, cường ngạnh chạm vào môi Lục Thanh Du, muốn dùng tay mình thay thế chỗ anh đang c4n.

Nhưng khi Lục Thanh Du cảm nhận được ngón tay đang c4m vào, lại không c4n lên, Tạ Vọng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn anh cố gắng chống lại cơn đau lần này.

Lục Thanh Du tỉnh táo lại, nhận ra người đàn ông trước mắt trong màn sương tràn đầy hơi nước.

“…… Tạ Vọng, sao cậu lại ở đây?”

Thanh âm của anh suy yếu vô cùng, như thể đang ngậm một dòng nước mềm mại.

Tạ Vọng siết chặt nắm đấm, ảo giác như mình cũng sắp khóc theo.

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.