Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ehh..vậy thật sự Satoru là Vương của đất nước này hả?"- tôi nói.

Chúng tôi đang ngồi ăn tại một quán nhỏ với số tiền giành được.

Ngạc nhiên ghê. Tôi đã từng nghĩ vẩn vơ như vậy nhưng không ngờ đó là sự thật. Một giả thiết nữa là nếu cậu ấy không phải là Vương thì ai kiểm soát Vương quốc Ignea này! Vậy 100% Satoru là Vương rồi (_ _")

Raito đã kể cho tôi chuyện này khi chúng tôi ngồi ăn tại một quán ăn nhỏ. Tôi đội mũ kín đầu để không ai nhận ra.

('ー`) nè! Tôi cũng muốn ăn..

"Cô đâu cần ăn!"

Nói hai lần rồi....tổn thương người ta!

"...-_-"

"Thế đấy. Hắn ta làm vương lúc 11 tuổi."- Raito nhếch môi nói

⊙﹏⊙

...

●︿●...

◐︿◑..gì cơ!?

"...t..tôi không nghe rõ..anh nói lại hộ cái.."

"Thằng đấy làm Vương lúc 11 tuổi (-_-) "

"◑ˍ◐..oh! Hiểu.."

"(-_-) lãng tai à?"

"4 năm trước..vậy anh gặp Satoru lúc 15 tuổi còn Satoru là..13."

°Π°......oh my lol!!

13 tuổi mà đã ..lại còn làm Vương lúc 11 tuổi..có phóng đại quá không hay đó là chuyện thường?

"Không biết ai để lại ngôi cho nó mà sớm thế. Và thần dân ai cũng chấp nhận!"- Raito nhau mày.

"..."

Uuuuuuuuuuu ồ!! Kinh vỡi nhờ!

Val mỉa mai.~

"Càng lúc càng tò mò"

"Anh giao đấu với Satoru để đoạt lấy danh hiệu người mạnh nhất. Vậy..lúc 11 tuổi cậu ấy đã là người mạnh nhất rồi?"

"(-_-)) phải."

"..vậy tại sao anh làm điều đó?"

"Để mang phần thưởng về cho đất nước t...--"- Raito ngắt quoãng.

"Vậy là có nơi để về!"

Mặt tôi tối lại. Ghét nhất thể loại nói dối. Đã hỏi là có người thân, nơi để về không thì nói không có. Gìơ tuột miệng ra lỡ lời. Làm tôi muốn đấm. Biết rằng tôi không nên cáu gắt nhưng tôi có phải người tốt thánh thiện đâu mà phải tử tế mọi lúc mọi nơi. Đời nó thế!

"Nói dối giỏi ghê."

"..."

"Vậy, đất nước của anh tên là?"- tôi gặng hỏi.

"Không muốn nói."

"('ー`) Anh biết đấy tôi có thể hỏi Satoru mà, hai người biết nhau đúng không? Vậy chắc anh sẽ nhục hơn khi bị đối phương nói lại, vậy thì thà nói cho tôi còn hơn!"- tôi đưa ra giả thiết.

"=_= không thể tin đứa con gái đã cứu tôi đây lại là một người như thế này!"- Raito nói.

"Tôi có nói với anh tôi là người tốt đâu."

('ー`)...

"Veriases, Vương Quốc đứng thứ hai thế giới về mọi mặt. Được cai trị bởi Zeirilion Veriases, Người là một vị công chúa sáng suốt. Người lên ngôi lúc 18 tuổi. Tôi là hầu cận!"- Raito bất mãn giải thích.

"..."

"Gìơ đây có lẽ Người đã 22 tuổi, có lẽ Vương Quốc đó đã có Vua rồi!"

"Sao không trở về?"

"Không thể."

=_= đuổi nó về!

"Đuổi được thì tốt!"

:v bé nhà ta trở nên độc ác từ bao gìơ thế?

"(-__-) không thật lòng đâu !"

"Điều gì đã ngăn anh quay trở lại?"

"Tuyệt mật!"

"Tuyệt tuyệt mật mật cái con khỉ gió! Nói toẹt ra đi (ʘдʘ╬)"

"Nói đi"

"Không"

"Nói đi"

"Không"

✘Д✘◍..

Tôi không giỏi thuyết phục..thừa nhận là vậy, quá kém. Có định về nữa đâu mà gĩư bí mật, lắm chuyện ghê!

"Tại sao em lại tò mò về chuyện này?"

"Vì tôi quan tâm tới chuyện của anh mà!"- tôi nói.

Raito mở to mắt chằm chằm nhìn tôi như sinh vật lạ...sau đó lắc đầu và lẩm bẩm "mơ hay thực?"

"..."

"....."

"Anh sẽ kể nếu em thuyết phục được!"

Tinh thần suy sụp. Tại sao lại nói cái khoản mà tôi kém nhất?

"Khó đấy.."

Tôi nhìn cốc nước quả của mình, tay nghịch chiếc cốc

"Vậy nên anh mới nói~"- Raito đắc chí cười gian.

Thằng này khó chịu rồi đây!! Ghét ghét ghét!! ><

"Nghĩ cách nào.."

Tôi không hứng thú nên...tự nghĩ nhé. Tôi..

"..."

Tôi đi chơi..

Val bỗng nhiên chui ra từ cốc nước của tôi và biến lớn..
Mọi người ngạc nhiên một hồi nhưng Val đánh lạc hướng bằng cách nói rằng đây chỉ là trò đùa thôi và chạy đi..

"C..CỐC NƯỚC CỦA TUÔI!!! ✘Д✘◍..."

Tôi cứng đờ cả người. Cốc nước bị đổ và nước thì hết...(•̩̩̩̩_•̩̩̩̩)

"Val...! (ʘдʘ╬)"

"Hâm thật!"- Raito chậc một cái rồi thở dài.

"Phần thưởng khi đánh bại được Satoru là gì?"

"danh hiệu người mạnh nhất. Vậy thôi"

"Anh được lợi gì từ đó?"

Raito nghiêm túc nói. "Mang danh dự về cho đất nước chính là phần thưởng!"

"Tôi muốn biết vì sao anh không trỏq về!"

"-_- dai như đỉa"

"Vậy. Tôi đưa ra giả thiết được không?"

"Cứ việc! Đúng thì anh mày lạy!"- Raito hếch xịch chống cằm.

"Ngứa đòn à! (ʘдʘ╬)"

Kìm nén lại, tôi quay đi làm mặt xấu.

(ʘдʘ╬) điên cả đầu!

"Anh đã khiêu chiến với Satoru và bại trận. Anh làm việc này để lấy danh dự cho đất nước của mình nhưng thất bại nên không còn mặt mũi nào để trở về dù có muốn cũng không được vì Satoru đã đẩy anh đến thế giới bên kia. Có phải không?"

Raito đần mặt ra. Tay bóp chặt lấy cốc nước...

"Đừng có mà nhấn mạnh từ bại trận và thất bại đi (ಥ_ಥ)..."

"Ờ hớ hớ hớ hớ trúng tim đen kìa!!"

Tôi nhủ thầm. Miệng gắng cười nhẹ để không trở thành đứa vô duyên.

"Vậy..là đúng?"

"Mọi người chắc nghĩ tôi đã chết rồi. Cuộc giao tranh giữa anh và thằng kia được giữ kín. Không ai biết, và Zeirilion-sama chắc sẽ không thể hỏi được Satoru về chuyện này"

"Vì sao?"

"Ai biết. Anh bị đày đi khi thua mà con đần này!"

"Vâng...=_="

Có đủ thông tin rồi. Không ngờ tôi đoán trúng ý. Mà đây cũng là chuyện thường, khi thua bẽ mặt lắm. Nhưng tôi nghĩ đó là chuyện đương nhiên, khi còn ở nơi tôi chán ghét là nơi tôi bị bại trận nhiều nhất .tôi giao đấu nhiều và bị đánh nhiều nên khi thua mặt vẫn như vậy. Để không muốn mọi người khinh thường tôi quá mức nên tôi chỉ gặng thở dài và chấp nhận thua cuộc..nhưng sau khi trở thành Saigan thì tính hiếu chiến của tôi tăng vọt lên. Dù sao thua là thua, thay đổi được gì!

"Trời tối rồi, mình về thôi "- Tôi nói.

"Ờ!"

"Anh nên suy nghĩ lại chuyện này đi. Nếu anh đã trở lại mà không gặp Zeirilion thì sẽ thế nào?"

"..kệ thôi! Chắc chắn Người sẽ không tha thứ cho...-"

"Zeirilion là người tốt phải không?"- tôi ngắt lời.
Raito gật đầu."Người tốt nhất đối với anh!"

"Vậy thì cô ấy sez tha thứ cho anh về việc này. Nếu không thể tha thứ thì anh hãy nghĩ lại xem mình đã làm gì sai thực sự chưa!"- Tôi nói. "Xin lỗi vì ngắt lời, tôi chỉ muốn đính chính lại định nghĩa người tốt của mình."

"Con bé kỳ quái!"- Raito hầm hập bước đi.

"..thằng đần não nho! (Θ︹Θ)ს"

Tôi cười nhẹ. Hôm nay vui thật, anh ta đã cười và tôi không còn thấy bôn mặt hiểm độc vốn có của raito khi mới hặp nữa. Đã 8:30 tối và tôi muốn về ngủ.

"..."

Tôi có quên gì không?

°°°°°°°

Sáng hôm sau họ thấy Val đang ngủ ngoài đường với bầy mèo..trên tay cô cầm chai rượu còn một nửa..

Xin lỗi Val rôi quên mất của nợ là cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.