Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 77: Rời xa




Từng giọt nước mắt ấm nóng chảy dài xuống từng ngón tay, tôi không biết phải làm gì trừ cảm nhận những nỗi buồn của cô ấy ngày một nhiều.

Tại sao một người trông vô tri như Syorin, lại có thể khóc thật nhiều như vậy?

-"Đừng.."

Tôi phải làm gì đây? Dù có lau đi những giọt nước, cô vẫn tiếp tục khóc, cảm giác bất lực này là gì?

Không hề giống việc dỗ dành một đứa trẻ, không hề —

Tôi có thể giải quyết những vấn đề của Syorin hầu như tất cả mọi lúc, mọi trường hợp, mọi rắc rối mà cô ấy gây ra. Nhưng tại sao, chỉ một khoảnh khắc Syorin nói ra những lời như vậy..lại khiến tôi cảm thấy—

Bất lực

Cô lặng lẽ gạt tay tôi, gương mặt quay đi nơi khác, và rồi đứng lên..cách xa tôi một khoảng.

-"Tôi sẽ giải quyết chuyện của riêng mình."

Dáng hình mảnh khảnh ấy thì làm được cái quái gì đây? Tuy không thể phủ nhận năng lực của Syorin, nhưng tôi không chấp nhận việc này, không an toàn.

-"Tôi đã nói rồi. Nếu không muốn làm, hãy để người khác làm hộ, tôi có thể—"

Tôi không để mình thấp hơn, liền đứng gần với Syorin, để cô ấy phải ngước lên mà nhìn.

-"Đây không phải là việc của cậu."

Nhưng cô không hề quay lại nhìn. ..Syorin lớn giọng, sau đó, thế giới như quay lưng với tôi vậy.

Chỉ vì một lời nói đơn giản ấy, cơ thể tôi chợt đau nhói, cái bất thường đang ngày một lớn..

-"Satoru đã từng nói..cậu để Reina còn sống, vì muốn cho thần dân một thứ để khiếp sợ— Tôi không có quyền ghét cậu vì việc đó, nhưng tôi sẽ chấm dứt điều ấy theo ý muốn của mình, Satoru có thể trách móc tôi, ghét tôi.. dẫu sao, tôi đã luôn làm trái lời mọi người rất nhiều."

Từng câu nói của cô, khiến tai tôi trở nên ù đi, cơ thể bỗng nặng trịch, dường như sức lực đang bị Syorin hút lấy—

-"Không.."

Tôi đỡ lấy đầu mình, đôi chân không còn vững vàng được nữa—

Một tôi của mọi khi như tan biến khi Syorin xuất hiện, tôi không còn nghĩ tới những điều xấu xa, những ý muốn, việc làm có thể khiến mọi người sống không bằng chết. Hiện giờ, tôi hành xử như một con người bình thường, và một con người, biết cảm nhận những cơn đau!

Cổ họng tôi tê rát, lồng ngực như bị dày vò, cơ thể bắt đầu run rẩy

Tôi không nghĩ mình có thể tập trung vào những lời Syorin nói được nữa.

-"Tôi đã thoả mãn với cuộc sống này rồi. Nếu có chết, tôi cũng không hối hận!"— Syorin quay lại.

-"Tôi có thể giết tất cả cho cậu.."— tôi nắm chặt vai cô ấy, như không muốn để vuột mất một vật quý báu.

-"S—Satoru!!"— cô hoảng hốt đỡ lấy cơ thể tôi, trước khi nó ngã xuống.

Không có gì tôi không thể làm, vậy tại sao cậu lại lựa chọn việc rời đi một mình chứ? Tại sao lại gạt tôi sang một bên? Thú thật, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ hiểu được Syorin nghĩ gì, và cô ấy muốn làm gì, dường như tất cả đều do bộc phát tự nhiên và buồn thay, Syorin lại đặt rất nhiều ý chí vào nó—

Quyết định của cô lần này..thật khiến tôi muốn đau đầu.

Thật sự đau đầu..

Đau đến mức—

Tôi không thể nghe được những gì Syorin đang nói, gương mặt ấy mang nỗi lo âu, hoảng sợ, cô không ngừng khóc lóc, liên tục kéo tay áo tôi—

Giờ thì cậu lại thể hiện sự lo lắng ấy ra với tôi sao?

Lúc ấy, Syorin, với một đôi mắt đầy kiên định, nhất quyết muốn làm theo ý muốn của mình, không coi trọng lời nói của tôi, không hề nghe lời tôi dù chỉ một lần.

Rốt cục thì ai đang kiểm soát ai? Rốt cục thì Satan này nhẹ dạ hơn từng ngày vì cái gì? Tôi phải chịu đựng những rắc rối ấy có nghĩa lý gì? Khi một Saigan non nớt, tâm lý thất thường chỉ suốt ngày làm theo mong muốn ích kỷ của bản thân?

Tôi nghĩ mình đã chịu đựng quá đủ rồi.

Chất lỏng đặc sệt màu đen đang chảy dọc từ khoé mắt tôi, khoang miệng dính ẩm, cơ thể này đang bị quá tải—

Vỏ bọc này có lẽ đã tới giới hạn của mình, khi đã hứng chịu quá nhiều tổn thất do Syorin gây nên.

Và nguồn năng lượng khác của tôi..đang dần tan biến?

Không lí nào—

Tại sao? Từ khi nào?

Một nửa còn lại của tôi..đã có ý thức?

Đáng lẽ tôi nên trở lại nơi đó để kiểm tra sớm hơn, nhưng vì Syorin..

Sao tôi có thể?!

-"Nhìn tôi này Satoru! Satoru? Tôi phải làm gì đây? Có chuyện gì đang xảy ra thế!?"

Tôi có thể cảm nhận hình thể thật đang dần bộc lộ lên lớp da.

Vỏ bọc này không còn sử dụng được nữa.

Cơ thể tôi đang toả ra những làn khói đen, chúng ăn mòn tất cả mọi thứ, không ngừng lan toả, mặt đất đang vỡ vụn, những bức tường đang lay chuyển.

Tôi không thể kiểm soát được sự quá tải của mình, việc này xảy ra khi tôi không còn khả năng giữ lấy năng lực dư thừa của bản thân.

-"Đừng như vậy mà Satoru!!"

Nếu một nửa kia đã có ý thức, và cắt đứt mối liên kết với tôi..

Thì tôi sẽ dần mất đi chức vị Satan của mình?

Phải rũ bỏ thân xác này ngay lập tức, tôi cần phải lấy lại một nửa đã biến mất, lập lại cân bằng và có lẽ, tôi sẽ không trở lại đây một thời gian dài.

Mọi thứ sẽ mất đi quỹ đạo nếu chuyện này không chấm dứt, Dương giới sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.

Những sinh vật dưới Âm giới tuyệt đối không được làm ảnh hưởng tới Dương giới và ngược lại. Để đảm bảo sự cân bằng của sự sống.

Nếu một nửa còn lại của tôi có ý định xoá sổ sự sống, theo bản chất vốn có của chủ gốc, thế giới con người chắc chắn sẽ suy tàn.

Cho dù có xảy ra cuộc chiến trong quá khứ đi chăng nữa, tỉ lệ sống sót của nhân loại sẽ không được nhiều như ngày hôm nay, và theo thời gian, những thứ chết chóc sẽ điều khiển sự sống!

Tuy đó không phải là mục đích của tôi, nhưng tôi không thích phá vỡ quy luật quá nhiều lần.

Và Dương giới đã muốn ' đào thải' kẻ dưới Âm này từ ngày đầu tiên đặt chân tới đây rồi—

-"Lùi ra."— tôi ẩn Syorin ra khỏi mình.

Có lẽ đã đến lúc phải rời đi rồi. Nhưng Syorin sẽ ra sao? Cô ấy còn đang muốn quay lại cái nơi chết tiệt ấy?

Nhưng chuyện đó không phải việc của tôi.

Cô ấy đã nói vậy mà?

-"T..tại sao? Toà lâu đài đang..mọi người đang—"

Phải rồi, nếu toà lâu đài này sụp đổ, tất cả có thể sẽ chết nát.

Tôi phải rời khỏi đây.

-"Đừng đi!"— Syorin kéo lấy tay tôi.

Đôi tay ấy đã nhỏ hơn rất nhiều—

Không, là vì tôi đã trở về nguyên dạng của mình.

Cô ấy đang chảy máu vì những làn khói đen ấy, nhưng nhất quyết không chịu buông tay khi tôi bước tới cửa sổ.

Tôi cảm nhận được nửa kia đang ở vùng đất chết.

Phải rồi, ả Vampire kia có bao giờ biết bỏ cuộc là gì?

Có lẽ tôi sẽ tiện tay san phẳng nơi ấy, để Syorin bớt mè nheo về chuyện này, và rồi cô ấy sẽ không được đi đâu ngoài toà lâu đài này hết.

Cô ấy sẽ phải ở một nơi an toàn, không được chịu ảnh hưởng từ nên ngoài, yên vị trong một nơi, để Syorin không còn tự quyết định những việc ngớ ngẩn như này nữa. Cô ấy sẽ nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

-"Tôi sẽ giết hết."

-"Đừng! Đừng như vậy. Hãy ở lại với tôi.."

Cô lắc đầu, kiên quyết ôm thật chặt cánh tay của tôi.

-"Chẳng phải cậu muốn rời đi sao? Thật mâu thuẫn!"

Syorin tạo ra những mảng băng và cột băng nâng đỡ từng điểm trọng yếu của lâu đài. Nhưng cô không hề rời mắt khỏi tôi.

-"Đúng là tôi muốn rời đi..nhưng tôi chỉ không muốn liên luỵ tới mọi người!"

-"Tại sao không yêu cầu tôi giúp đỡ chứ?"

-"Vì tôi biết cậu sẽ làm việc đó một mình..nếu không do chính tay tôi thực hiện, thì việc chạy trốn có nghĩa lý gì chứ?!"

-"Cậu sẽ chết."

-"..."

-"Giờ thì bỏ tay ra."

-"Không được! "— Syorin một tay còn lại kéo sừng của tôi, gương mặt cô dần sát hơn

-"Vậy hãy cho tôi đi cùng!"— cô quả quyết.

-"Cậu sẽ bảo vệ tôi mà, phải không? Làm ơn đi..đừng lạnh nhạt với tôi như vậy!"

-"..."

Sau khi nhìn xuống gương mặt gần như tuyệt vọng và đẫm nước mắt của Syorin, tôi nghĩ mình nên bình tĩnh lại.

Khí đen không thể ăn mòn băng của Syorin, và người cô ấy đầy những vết máu và những mảng da bị xước.

Tôi thấy những bộ phận cơ thể cũ của mình đang tan nát dưới sàn đất, nó đã hỏng rồi, không còn Satoru nào nữa.

Trong một khoảnh khắc, khi nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Syorin, tôi đã đưa ra một quyết định mà bản thân không thể lường trước kết quả.

Tôi ẩn Syorin ra, đẩy cô ấy bằng một công lực mạnh, dù đã cố gắng gượng lại, nhưng Syorin vẫn bị hất tung ra phía cửa. Và như vậy, chúng tôi không còn ở gần nhau nữa, bản thân tôi và năng lực của mình sẽ dần ăn mòn toà lâu đài này, và tôi phải ngăn bản thân không tạo ra ảnh hưởng nào đó gây hại tới con người.

-"Satoru!!!"

Syorin dồn dập phá những bức tường đá tôi tạo nên trong vô vọng, tôi biết chỉ những trở ngại ấy không thể ngăn lại sức mạnh tiềm ẩn ấy, nên đã không ngừng tấn công lại cô.

-"Đưa mọi người ra khỏi đây."

Tôi quay lại, bước chân xuống khoảng không lộng gió, như một bước chân rời khỏi cuộc đời của cô.

↭↭↭

-"Satoru! Satoru! Satoru!!"—tôi gào lên.

Không thể phá vỡ, không thể đuổi theo cậu ấy..Satoru sẽ đi đâu? Tới vùng đất Chết? Trở về Âm giới?!

Bỏ lại tôi?

..cảm giác bị bỏ lại đằng sau, lại bủa vây lấy tâm trí tôi.

Không lẽ, cậu cũng cảm thấy như vậy khi tôi hành động một mình sao?

Toà lâu đài đang sụp đổ, bụi bay mù mịt, tôi phải kéo mọi người ra khỏi đây..

Chết tiệt!

Tôi quay đầu và chạy về phòng của mình!

Sau chuyện này, tôi phải đi tìm Satoru!

-"Sukine! Fanon!! Fuku-san! Rakudai-san!!"

Tôi vừa hét vừa chạy, sau đó đã nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa, chính xác hơn là dưới tầng, có vẻ họ đang chạy—

Sukine và Fanon chưa tỉnh lại, nên họ không thể chạy được, tôi phải nhanh chân lên.

Thật may mắn, phòng của tôi vẫn nguyên vẹn, nhưng mặt sàn đang nứt dần.

Vác hai người trên vai, nhảy xuống khỏi cửa sổ, dựng lên những bậc thang rồi đáp xuống đống tuyết lớn tôi tạo nên.

Fanon đang dần tỉnh lại, tôi đặt anh ấy xuống, tay còn lại bế Sukine.

-"Fanon!! Tôi giao lại Sukine cho anh!"— dứt lời, tôi quay lại đi tìm Fuku.

-"Hơ!  Hả, có chuyện gì vậy?!"

-"Tôi sẽ giải thích sau!"

Tôi thấy bóng hình Fuku và Rakudai đang chạy qua những ô cửa sổ.

Đôi chân phóng thật nhanh tới, đá vở ô cửa và gọi tên họ. Fuku đã nhìn thấy tôi, và hỏi rằng Satoru đâu rồi..tôi chỉ biết im lặng và kéo cả hai nhảy xuống đất.

Khoảnh khắc ấy, mái ấm mới của tôi đã sụp đổ và những tầng lớp khói bụi bốc lên, xoá sạch tầm nhìn.

-"Syorin không sao chứ?! Lâu đài bỗng dưng.."

-"Giống như một vụ động đất lớn vậy!"— Rakudai che chắn cho Fuku

Fuku hoảng hốt lay vai tôi, cô quan sát tôi thật kỹ rồi sau đó thở phào.

Nhưng dường như vẫn không hề bớt hoảng loạn, cô vịn lấy Rakudai với đôi chân run rẩy..

-"Satoru-san! Satoru-san đâu rồi!!?"

Với đôi mắt đẫm lệ, cô hướng về tôi, đôi môi run rẩy.

Phải nói sao đây..

Tại sao cơ thể tôi lại suy sụp như này..tâm trí tôi không còn được tỉnh táo nữa, cảm giác như vừa bị chối bỏ vậy.

Nhớ lại gương mặt lạnh nhạt của cậu khi rời xa tôi, thật không thể nào bĩnh tĩnh được.

Lâu đài thì sụp đổ, tôi đã nghe thấy tiếng người dân náo loạn từ phía xa, tiếng của những bước chân dồn dập—

Sớm muộn tôi, Sukine và Fanon sẽ phải đối diện với mọi người, liệu người dân sẽ nghĩ sao nếu họ thấy một Elf như Fanon? Còn tôi..?

-"Chết rồi."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.