Một Nửa Yêu Thương

Chương 11



Typer: ngocanh0112

Tống Tiểu Hoa cảm thấy nhất định là mình đang nằm mơ, một cơn ác mộng rất dài, rất dài, không thể nào thức dậy nổi.

Trong giấc mơ, có một nha dịch phi ngựa tìm thấy nàng ở bên đường, nói vừa nhận tin báo khẩn cấp của huyện bên, nhà nàng xảy ra chuyện rồi. Vó ngựa phi nước đại, bụi đất bay mù mịt vào mặt, đau rát.

Lục Lăng và Tống Vô Khuyết được gửi gắm cho thím Trương. Trương huyện úy lão thành đặc biệt điều một cỗ xe đến đưa nàng lên đường. Gió thu lạnh lướt qua buôn buốt.

Sau nhiều ngày đi đường đã đến một trang viện. Trong viện có rất nhiều người. Giữa tiền đường đặt bốn cỗ quan tài: hai lớn hai nhỏ. Đập vào mặt là màu trắng tang tóc, đau đớn thấu xương.

Liên tục có người đến nói chuyện với nàng, rõ ràng nghe thấy họ nói nhưng nàng vẫn không hiểu gì cả, cũng không biết trả lời thế nào.

Bao nhiêu khuôn mặt xa lạ cứ lắc la lắc lư trước mắt, chỉ có thể thấy được nét mặt đau buồn.

Do bị lây nhiễm, do cũng buồn theo người ta, nên nàng có vài phần cảm thấy ngột ngạt.

Đây là giấc mơ. Không phải là thật. Nhưng tại sao cảm giác đó, cảm xúc đó lại chân thực như vậy?

Trong giấc mơ, ngoài Trương huyện úy ra, còn có một người ở bên nàng, một nam nhân với vẻ đẹp yêu nghiệt mặc y phục màu lam.

Chàng ta xuất hiện từ lúc nào? Không nhớ nữa. Hình như ngay từ đầu đã tới rồi. Tại sao chàng ta lại ở đây? Không biết nữa. Dù sao trong mơ đều không có logic…

Sau đó, nàng hình như tham gia một tang lễ. Rất ít tiếng ồn ào. Có người hát khúc ca nàng chưa bao giờ nghe qua, giọng ca thê lương, khiến lòng người không kìm được kết thành một khối. Còn cả những mảnh giấy bay đầy trời, bay mãi bay mãi, vô cùng vô tận. Bay mãi bay mãi, bay thành hoa tuyết, từng lớp từng lớp đổ xuống từ bầu trời u ám.

Đám tang vừa bắt đầu, tuyết đã rơi. Lẽ nào thái dương trên cao không chon cất người chết sao?

Nàng cảm thấy cách nghĩ này rất thú vị, khóe miệng muốn nở nụ cười nhưng vẫn chưa thức dậy.

Rốt cuộc khi nào nàng mới tỉnh giấc đây? Giấc mơ này đã mơ suốt mười ngày rồi. Nàng không muốn mơ tiếp nữa vì trong giấc mơ không có Lục Tử Kỳ, không có Đông Thanh của nàng…

Tiếp sau đó, cuối cùng cũng yêu tĩnh. Những khuôn mặt xa lạ cũng biến mất. Cả trang viện chật ních bỗng trống không trong chốc lát, đến tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng có thể nghe như tiếng sấm đùng đùng bên tai.

Nàng thu mình ngồi im bất động. Gian phòng không lớn, rất sạch sẽ. Đầu giường xếp chiếc chăn bông ngay ngắn, trên bàn trang điểm đặt chiếc lược gỗ và hộp son, còn cả bức thêu dở. Hình như chủ nhân của gian phòng ngày ngày vẫn sống ở đây, chưa từng ra đi.

Nàng chưa từng đến gian phòng này nhưng tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Cách bày biện đơn giản, hương thơm dịu nhẹ như đã sớm in giấu trong cuộc đời nàng, chưa hề tách rời.

Cảm giác rất kỳ lạ, giấc mơ rất kỳ lạ…

Đầu óc mụ mị, chắc hẳn là do ngủ quá lâu. Cứ ngủ tiếp như vậy cũng không phải chuyện tốt, sẽ không giống tình tiết trong bộ phim kinh dị, rơi vào ác mộng của ác quỷ nào đó, không ra được chứ?

Nàng cắn răng, véo cánh tay hai cái. Chết tiệt! Đau thật! Nhưng vẫn vô ích…

- Nàng đang làm gì vậy?

Mắt bị nhòa đi bởi làn dòng lệ trào ra, nàng chỉ có thể thấy được một mảng màu lam. Tay áo bị người ta kéo lên, động tác vội vã nhưng nhẹ nhàng:

- Nhìn ta đi. – Giọng trầm thấp cố kìm nén cơn tức giận.

Nàng cố chớp mắt:

- Ta đang nhìn. Chỉ là nhìn không rõ lắm…

Người đó thở dài:

- Việc gì nàng phải giày vò bản thân như vậy? Muốn để họ đi cũng không an lòng sao?

- Họ ư? Ai? Đi ư? Đi đâu?

Xung quanh yên lặng giây lát, cánh tay bị kéo đi, người cũng bị kéo đi, tấp ta tấp tểnh.

Không biết bao lâu, trước mắt chỉ còn là một khoảng trắng. Trong khoảng màu trắng này có bốn đốm đen nhỏ đang đứng lặng lẽ.

- Họ là ca ca của nàng, tẩu tẩu của nàng và hai cháu của nàng. Họ chết rồi, đến địa phủ chuyển kiếp đầu thai rồi. Nàng như vậy, có phải muốn họ không đi được, chỉ có thể ở lại đây làm cô hồn dã quỷ không?

- Chết rồi ư?... Người đang khỏe mạnh sao lại chết chứ?... – Đưa tay hứng hoa tuyết như tơ liễu, nàng cười khì khì: - Thế nên ta nói đây là giấc mơ. Chỉ có trong mơ mới có tuyết đẹp như vậy, sạch như vậy… Mùa đông ở chỗ chúng ta rất hiếm khi có tuyết rơi. Cho dù rơi cũng không lập tức phủ kín mặt đất. Thực ra chẳng khác mưa nhiều lắm.. Ta nhớ có một lần nhất định đòi xem tuyết, xem tuyết thật sự, cha mẹ không can được ta, đành phải đưa ta đến Cáp Nhĩ Tân. Tuyết ở đó rất đẹp. Giờ giống hệt như… năm đó, năm ta mười hai tuổi…

- … Nàng… Rốt cuộc nàng đang nói gì thế?

- Cho huynh biết một bí mật nhé. Ta chưa từng nói với ai đâu. Đến cả Đông Thanh cũng không biết. Ta vốn muốn nói cho Đông Thanh đầu tiên… có điều dù gì cũng là trong mơ, không sao cả… - Nàng kiễng chân lên, làm ra vẻ thần bí kề sát bên tai người đó: - Ta không phải là người của thời đại này. Ta là người Thượng Hải đến từ hơn một nghìn năm sau, là người vượt thời gian đến sau một giấc ngủ mơ hồ. Tống Tiểu Hoa thật sự đã chết lâu rồi. Chết sớm hơn mấy người thân này của nàng ấy mấy tháng rồi… Giờ thật tốt. Cuối cùng cả nhà họ đoàn tụ rồi…

- Nàng mau tỉnh lại cho ta. Nàng nghe thấy không?

- Ta cũng muốn tỉnh lại… Giấc mơ này mơ quá lâu rồi, không chỉ mười ngày mà sắp bốn tháng rồi… nhưng ta vẫn không tỉnh lại được. Làm thế nào cũng không tỉnh lại được. Làm thế nào đây?...

- Trốn tránh có ích không? Họ đều chết cả rồi, đều bị người nước Liêu giết chết. Họ cùng chết với bách tính của cả thôn đó dưới lưỡi đao của người Liên, không sống lại được nữa. Cả gì đình chỉ còn lại mình nàng sống sót. Nàng phải mang theo toàn bộ cuộc sống của họ mà tiếp tục sống thật tốt, chứ không phải ở đây, trước mộ họ mà tự ai oán, tự từ bỏ.

- Huynh đang làm phim sao? Cái gì gọi là bị người Liêu giết hại? – Trong đầu bỗng có thứ gì đó nổ tung, nàng chỉ muốn thét lên, chỉ muốn gào lên: - Tàn sát ư? Huynh cho rằng ma quỷ nhập thôn sao? Còn chúng ta cường thịnh như thế, đã không còn là thời mấy chục người tiền nhiệm làm mưa làm gió nữa. Ai dám chạy đến địa bàn của chúng ta gây chuyện chứ? Chán sống rồi à? Không sợ chúng ta lập tức phái binh đi tiêu diệt sao?

- Tiêu diệt ư? – Có tiếng cười lạnh lùng truyền đến bên tai: - Từ thời Thái Tổ dựng nước đến nay, quân đội triều Tống đã có khi nào lớn mạnh chưa? Đến bách tính của mình cũng không bảo vệ nổi, còn mơ tưởng đi diệt Liêu sao?

- Thái Tổ… hóa ra là “Đại nghiệp dựng nước” của Tống Thái Tổ… Đây không phải giấc mơ. Ta cũng không quay lại đượ nữa, lại thành một kẻ cô đơn một mình…

Nắm bàn tay gần như làm đứt đoạn tay mình, nàng giận dữ cắn mạnh. Có dịch nóng trong miệng chảy ra, những hỗn loạn trong đầu dần dần lắng xuống, ngước mắt lên, đối diện là đôi mắt như hổ phách tỏa sáng trên nền tuyết:

- Nguyên Hạo…

- Nàng, cuối cùng cũng nhận ra ta rồi.

Giọng nói vẫn rất dễ nghe, chỉ là có chút nghẹn ngào. Thần sắc cũng vẫn phóng khoáng, chỉ là không che giấu nổi những mỏi mệt.

Hoa tuyết lại bắt đầu rơi, phủ lên mu bàn tay có vết răng không ngừng chảy máu. Ngay lập tức, nó bị dung hòa với những giọt nước mắt nóng hổi.

- Ta vốn cho rằng, những thứ mất đi đều đã quay lại. Không có cha mẹ thì có huynh tẩu, có cháu, có một gia đình thật lòng với ta, yêu thương ta, có người thân. Như ậy là đủ rồi. Còn có gì không mãn nguyện chứ? Thậm chí ta còn cảm tạ ông trời, cảm tạ người đã cho ta hai mái nhà ở đây. Tuy là hai gia đình bình thường nhưng đều vô cùng ấm áp. Vậy mà… hết rồi, phút chốc không còn gì nữa…

- Không đâu. Nàng… vẫn còn phu gia.

- Phu… - Tống Tiểu Hoa sụt sịt mũi, gạt nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn Nguyên Hạo với nét mặt bình tĩnh: - Huynh đã thử bao giờ chưa, đã từng rất cố gắng đối tốt với một người, toàn tâm toàn ý với người ta nhưng trong lòng người ta vẫn chưa từng có huynh? Không, có lẽ là có, hoặc có một chút ít, chỉ một chút ít thôi…

Đáy mắt Nguyên Hạo như khẽ thở dài:

- Ta… thử rồi. Chỉ là đến điểm đó cũng không biết có hay không?

Tống Tiểu Hoa luôn cho rằng thực ra loài động vật như con người vô cùng vô sỉ. Việc thích làm nhất chính là tạo dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác. Chẳng hạn như hiện giờ, tuy nàng vẫn cò cách xa niềm vui đến mười vạn tám nghìn dặm nhưng không thể phủ nhận rằng, khi nghe Nguyên Hạo nói còn thê thảm hơn mình rất nhiều, thì hình như tảng đá nghìn cân đè trong tim đúng là đã nhẹ hơn một chút…

- Huynh cũng từng có cảm giác như vậy sao?

- Có.

- Vậy sau đó huynh thế nào?

- Không có sau đó vì vừa mới bắt đầu.

Đôi đồng tử hổ phách của Nguyên Hạo dao động, bị bàn tay không lạnh hơn được nữa của Tống Tiểu Hoa khiến cho dần dần nóng lên:

- Nàng có đồng ý…

Chưa nói dứt lời, tiếng ngựa vang lên.

Một con tuấn mã màu đỏ sẫm đạp tuyết phi đến, băng tuyết vỡ vụn bay lên như sương mù quanh gót ngữa, bao trùm cả bóng người cưỡi.

Nước mắt Tống Tiểu Hoa lại trào ra, mờ cả đất trời nhưng không mờ nổi dung mạo càng lúc càng gần đó.

Đôi mắt đầy tia máu, râu mọc rậm rạp, nét mặt vô cùng tiều tụy, tiếng thở dốc hổn hển.

Nửa tháng không gặp, suốt mười ngày nay không xuất hiện trong mơ. Đông Thanh! Đông Thanh! Tại sao chàng lại thành ra như vậy?

Tống Tiểu Hoa há hốc mồm không nói nên lời, muốn lao đến phía trước mà không bước nổi. Nàng chỉ có thể đứng bất động không thốt nên lời nhìn chàng xuống ngựa, cởi áo choàng long, phủi bông tuyết, ôm chặt nàng vào lòng.

- Ta đến rồi. – Lục Tử Kỳ chỉ khẽ nói ba từ, giọng khàn không thành tiếng nhưng dường như có sức mạnh lạ lùng, khiến người ta không còn cảm thấy sợ hãi, bang hoàng nữa.

- Chàng đến rồi… - Tống Tiểu Hoa ngây người nhìn đôi mắt vẫn đen và sâu thẳm đó, giá lạnh vốn xuyên thấu xương tủy dần dần tan ra. Sóng gió từ trong đôi mắt trào dâng: - Sao chang lại đến đây? Họ đều chết cả rồi, chàng có biết không? Tất cả đều chết rồi, chàng có biết không? Chỉ còn lại mình thiếp, chàng có biết không?...

Để mặc hai nắm tay thục mạng đấm vào ngực mình, Lục Tử Kỳ cố gắng nói giọng nhẹ nhàng như ngọn lửa cháy âm ỉ:

- Ta biết. Ta biết cả. Xin lỗi, ta đến muộn. Dao Dao! Nàng không chỉ có một mình. Nàng còn có ta, còn cả Lăng Nhi nữa.

- Chàng lừa thiếp. Thiếp vĩnh viễn không thể nào bước vào thế giới của ba người nhà chàng, đúng không? Bất luận thiếp làm gì, chàng vĩnh viễn đều không thấy, đúng không? Bất kể thiếp làm thế nào, chàng cũng vĩnh viễn không yêu thiếp, đúng không? Chỉ cần chàng nói phải, trước mặt những người thân đã khuất của mình, thiếp bảo đảm sẽ không níu kéo chàng. Cho dù chỉ còn một mình cô độc, nhất định thiếp vẫn có thể sống tiếp… - Hít thật sâu một hơi, Tống Tiểu Hoa òa khóc, nói từng từ rõ ràng: - Chàng không có ý thì thiếp đành thôi.

- Dao Dao! – Lục Tử Kỳ không thể tin nổi nhìn khuôn mặt nhỏ đầy vết nước mắt đã bị gió tuyết thổi khô. Chàng ngày đêm không nghỉ, vượt băng tuyết đến đây, vì lời đoạn tuyệt ấy mà bao mệt mỏi đã bị thay thế bởi cơn đau nhói trong lòng: - Nàng nói gì? Sao ta có thể…

Những lời còn lại chưa kịp thốt ra thì người trước mắt đã mềm nhũn đổ xuống đất.

Đỡ lấy thắt lung của nàng, ôm lấy cơ thể mỏng manh của nàng, Lục Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn tay phải Nguyên Hạo giơ lên không trung.

- Mấy ngày nay gần như nàng ấy không được nghỉ ngơi nê quá mệt. Tất cả đợi nàng ấy ngủ một giấc tỉnh lại rồi nói đi.

Đối diện với vẻ thờ ơ của chàng ta, Lục Tử Kỳ cố kìm cảm xúc, sắc mặt không đổi gật đầu nhất trí:

- Lục mỗ đã gặp Trương huyện úy, Huyện úy đã nói đại khái cho ta biết rồi. Đa tạ Nguyên huynh trông nom người nhà Lục mỗ những ngày qua. Lúc này Lục mỗ không tiện thi lễ, hơn nữa Lục mỗ phải đưa người nhà về sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ chính thức đến cảm tạ Nguyên huynh.

- Tại hạ chỉ hành sự theo nghĩa, không có tư tình gì. Lục huynh cứ đưa tẩu phu nhân về trước, tại hạ sẽ theo sau.

Gió tuyết cuồn cuộn, hai đường gót ngựa đập tan dấu chân ngựa trước đó, khó mà phân biệt nổi.

Nhìn vết máu đã khô trên mu bàn tay, đuôi mắt Nguyên hạo hơi cong cong, sắc mặt lạnh lùng lại khôi phục.

Một tiếng cười nhẹ vang lên trong không gian mù mịt, mãi sau mới tan.

Một cây nhỏ vẫn chưa thành hình đang cố nứt ra khỏi hạt, chồi lên trong bão tuyết, khẽ “rắc” một tiếng vươn lên, Nguyên Hạo dừng bước liếc nhìn, thần thái lơ đãng như không.

Cây mầm này thật giống như nàng trong những ngày qua, non nớt mà yếu đuối, chỉ thích hợp lớn lên vui vẻ dưới ánh mặt trời ấm áp. Người như nàng không chịu nổi mưa bão, cũng không nên dầm mưa bão.

Còn nhớ khi nàng gục đầu trên hai đầu gối, cơ thể gầy gò bé nhỏ cuộn tròn mà trái tim chàng co thắt lại: Còn nhớ khi thấy nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trống không, khuôn mặt vô hồn mà hơi thở chàng ta như ngừng lại. Mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, tại sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy? Lẽ nào là vì mất cân bằng?

Không kịp nghĩ ngợi, nghe nha dịch đó báo tin kinh người, nàng gần như tê dại không phản ứng được khiến người khác hoảng hốt.

Chàng ta không hề do dự bước lên tự xưng là bằng hữu của Lục Tử Kỳ, lần này từ xa đến thăm thì hay tin nhà tẩu phu nhân có chuyện, Lục Tử Kỳ có việc ở bên ngoài tạm thời không thể về ngay bèn thay mặt lo liệu trước sáu, việc nghĩa không từ.

Nha dịch thấy chàng ta đường hoàng lễ độ, không giống kẻ gian, hơn nữa lúc này có người thân thiết với Huyện lệnh đứng ra lo liệu chẳng phải quá tốt sao. Thế nên nha dịch đã mời chàng ta tìm Trương huyện úy để bàn bạc chuyện này.

Sau đó, họ quyết định lập tức phái người đi Châu phủ thông báo cho Lục Tử Kỳ và để chàng ta trực tiếp thay thế Huyện lệnh. Đồng thời, sắp xếp chuẩn bị lên đường, còn điều một cỗ xe ngựa đến khỏi hành ngay để khỏi lỡ giây phút nào.

Đường đi là vách núi hiểm trở, vì phải vội lên đường lại đi lối tắt nên không tránh khỏi ăn ngủ dưới trời mưa gió. Thời tiết cuối thu đã rất lạnh, lại thêm trong rừng núi thường có gió lớn nên những người không quen bôn ba bên ngoài ít nhiều cảm thấy khó chịu đựng nổi, huống hồ là nàng?

Tuy nhiên từ đầu đến cuối chưa từng nghe nàng ca than một câu.

Trên thực tế, nàng như người mất hồn, chỉ biết nghe theo lời sắp xếp, bảo ăn thì ăn, bảo uống thì uống, bảo ngủ thì ngủ, mỗi khẩu lệnh mỗi động tác, nếu không thì cứ gục đầu ngồi đó, chẳng hề có chút linh hoạt gì, thậm chí chẳng hề giống một người đang sống.

Trạng thái này cứ kéo dài đến tận khi tang lễ kết thúc.

Vốn tưởng khi gặp người thân quá cố lần cuối cùng nàng sẽ bùng phát nhưng Tống Tiểu Hoa chỉ nhìn kỹ hết chiếc quan tài này đến chiếc quan tài khác, không khóc lóc ầm ĩ, cũng không nói gì.

Khi mai táng, thân thích trong tộc đều gào khóc thảm thiết, duy chỉ có nàng, vẫn im lặng như thế, mở to đôi mắt nhìn tất cả mà lại giống như chẳng nhìn thấy gì.

Tất cả mọi người đều nói, nàng bị sốc quá độ, bi thương tột cùng. Nếu không sớm bộc phất ra, rất có thể sẽ ứ trệ trong tim, tổn thương trong lòng.

Rất nhiều người lần lượt đến an ủi, nghĩ cách giải tỏa giúp nàng. Điều gì cũng nói rồi, đại phu cũng đến rồi nhưng nàng vẫn không hề lay chuyển.

Nàng như vậy khiến tim chàng đau đớn.

Phải. Là tim đau đớn.

Kiếp này, lần đầu chàng ta có cảm giác như vậy vì một nữ nhân.

Khi mới quen biết, chàng ta cảm thấy nàng rất khác mọi người, rất thú vị, không kìm được muốn nói chuyện với nàng coi như thêm một hương vị, một khúc nhạc trong hành trình dài buồn tẻ.

Khi gặp lại lần nữa, chàng ta cảm thấy nàng đáng yêu và xinh đẹp, nảy sinh mong muốn được giữ nàng bên mình. Tuy nhiên cuối cùng chàng ta không miễn cưỡng nàng. Trái tim đã có chủ thì hà tât sphiar làm tổn thương tâm hồn?

Chàng ta vốn cho rằng nàng nhất thời hứng khởi, vốn cho rằng mình có thể khoáng đạt quay người bỏ đi, nhưng đến giờ phút này mới biết đã đâm rễ tình rồi.

Không biết đâm rễ từ lúc nào nữa?

Cũng không biết rễ tình này sẽ thế nào?

Không thể chịu nổi việc nàng tự làm tổn thương mình, chàng ta kéo nàng đến trước mộ người thân, dùng những lời nói kịch liệt nhất để làm nàng thức tỉnh.

Nàng đã nhìn chàng ta. Suốt mười ngày qua, cuối cùng trong đồng tử của nàng đã có bóng hình của chàng ta.

Giây phút này vừa buồn vừa vui.

Nàng nói rất nhiều. Những điều nàng nói thật kỳ lạ. Có điều những thứ đó đều không quan trọng. Bất luận nàng có từ đâu đến, bất luận nàng là ai, chàng ta đều cần nàng.

Bách tính triều Tống thế nào, gả cho người ta thì sao, có gì liên quan đến chàng ta chứ?

Nhưng khi lời nói trên đầu môi bị ngắt đoạn, thấy Lục Tử Kỳ xuất hiện không phải lúc, chàng ta bỗng muốn đâm một kiếm. Thấy nét mặt của nàng như vậy, lại đột nhiên như đâm kiếm vào chính mình. Cho đến khi nàng nói những lời đó, thanh kiếm của chàng ta lập tức tiêu tan.

Lơ lửng giữa tuyệt vọng và hy vọng, đây là mùi vị của “tình”…

Lục Tử Kỳ, nếu huynh không thể bảo vệ nàng chu toàn, càng không xứng có nàng. Giờ, huynh đã làm tổn thương trái tim nàng.

Nguyên Hạo trở lại trang viện là lúc mặt trời đã lặn. Giữa trời đất vẫn là một màu xám tối. Hoa tuyết thành phiến rơi xuống mang theo cái lạnh thấu xương.

Gõ nhẹ mấy tiếng lên cửa, Lục Tử Kỳ đẩy cửa bước ra, mình khoác chiếc áo choàng đỏ.

- Huynh đến rồi.

- Huynh định đi.

Hai câu nói vang lên cùng lúc, đều không phải câu hỏi.

- Lục mỗ đến huyện nha của vùng này một chuyến.

- Cầm theo lệnh phù điều binh ư?

Lục Tử Kỳ nhướng mày:

- Đúng vậy.

Nguyên hạo cười:

- Muốn dựa vào sức mình trả nợ máu sao?

- Không phải chỉ có mình Lục mỗ.

- Dựa vào những người già yếu bệnh tật sao?

- Chỉ cần là con dân của đại Tống thì đều có trách nhiệm bảo vệ bách tính biên cương. Dẫu chỉ còn một hơi thở, cũng quyết không lui nửa bước.

- Chỉ tiếc, không phải ai cũng nghĩ như Lục huynh. Con dân Đại Tống đa số chỉ là kiếp ruồi nhặng, ăn uống kham khổ, sống ngày nào hay ngày đó. Thậm chí quan phụ mẫu một vùng cũng chỉ mong chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, điều quan trọng nhất là giữ được chiếc mũ ô sa trên đầu. Rõ ràng chỉ là tiểu đội ba trăm người mà lại báo lên trên thành một nghìn kỵ binh. Rành rành một đám rùa rụt đầu trong thành, giương mắt nhìn bách tính bị tàn sát mà bảo rằng dũng cảm chiến đấu không tiếc máu xương với kẻ địch để bảo vệ quốc thổ. Chưa biết chừng, còn được khen ngợi, ban thưởng. Cho dù bách tính cả thôn có đến Diêm Vương điện cũng chẳng thể kêu oan. Ai bảo họ có quan phụ mẫu như vậy, ai bảo họ làm con dân của Đại Tống.

Nói đến câu cuối cùng, Nguyên Hạo cười mà như không, giọng có phần mỉa mai như thể trong lòng chỉ có sự phẫn nộ mà thôi.

Lục Tử Kỳ thần sắc lạnh băng, nghiêm giọng nói:

- Bất luận triều đại nào đi nữa đều có đám bất tài tham lam vơ vét, lơ là chức trách. Nhưng đại Tống ta không bao giờ tha thứ cho những kẻ này. Chỉ cần có chứng cứ sát thực, nhất định sẽ nghiêm trị không tha. Quân lính dùng máu thịt mình để xây lên biên cương Đại Tống, nếu kẻ địch xâm phạm, dẫu phải truy kích nghìn dặm thì nợ máu vẫn phải trả bằng máu. Bách tính Đại Tống ta ai ai cũng trung quân ái quốc, tuyệt đối không có ý phản bội. Kể cả là phải đến gặp Diêm Vương, dù thành ma cũng phải lấy thủ cấp của kẻ dám xâm phạm quốc thổ, tàn sát thần dân quốc gia mình.

Cành cây trên cao dội tuyết xuống giữa hai người. Trong nháy mắt không gian lại mù mịt tuyết bay.

Nguyên Hạo cúi nhìn các hố nhỏ biến mất nhanh chóng, trên vai cũng tích cả đống tuyết:

- Mong là thật sự như những gì Lục huynh nói.

Lục Tử Kỳ ngừng lại, chắp tay cúi mình.

Nguyên Hạo nghiêng người né tránh”

- Tại hạ nói rồi. Hành sự theo nghĩa, không phải theo tình, không cần cảm tạ.

Lục Tử Kỳ vẫn kiên trì hành đại lễ xong mới nói:

- Lục mỗ không chỉ vì chuyện của gia quyến, Lục mỗ còn vì mấy chục bách tính bị tàn sát vô tôi. Đa tạ Nguyên huynh đã nói rõ sự tình.

- Lục huynh không sợ tại hạ cố ý cung cấp tin giả để đám người các huynh đi nộp mạng sao?

Đứng thẳng lên, Lục Tử Kỳ nói rành rọt:

- Con người Nguyên huynh quang minh lỗi lạc sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy. Đường đường chính chính rõ đao rõ gươm thì mới là phân được thắng thua.

Nhướng mày lên, Nguyên Hạo cười lớn:

- Nói rất hay! Lục huynh đã nói như vậy, tại hạ mà còn giấu giếm điều gì thì sẽ là không đủ quang minh chính đại. – Rút trong mình ra một cuộn da dê: - Đây là địa đồ trăm dặm vùng này. Vị trí đánh dấu, chính là vùng đất bị tiểu tộc người Liêu tạm thời chiếm cứ mấy ngày trước. Hy vọng có thể giúp ích cho Lục huynh.

Lục Tử Kỳ đưa tay đón lấy nhưng không hề mở ra mà chắp tay thi lễ rồi quay người định đi.

- Tuyết năm nay đến sớm, e rằng chúng sẽ chẳng táo tợn được mấy ngày đâu.

Lục Tử Kỳ gật đầu, bước về phía trước ngần ngừ, cuối cùng xoay người đối diện với Nguyên Hạo:

- Lục mỗ có chút chuyện không rõ, mong Nguyên huynh chỉ giáo.

Nguyên Hạo như sớm đoán được chàng sẽ hỏi như vậy, chắp tay mỉm cười:

- Lục huynh cứ nói đừng ngại.

- Tại sao Nguyên huynh lại quan tâm đến chuyện này như vậy? Suy cho cùng, đây là chuyện nợ máu phải trả bằng máu của bách tính Đại Tống ta, không hề liên quan đến Nguyên huynh.

- Vẫn là câu nói đó. Hành sự vì nghĩa. Tại hạ vừa hay cũng có chuyện muốn thỉnh giáo.

- Mời Nguyên huynh cứ nói.

- Lục huynh đã biết thân phận của tại hạ mà không hề nghi ngờ tại hạ sao?

Lục Tử Kỳ cười:

- Nguyên huynh có thân phận thế nào? Lục mỗ chỉ biết, Nguyên huynh và Lục mỗ là bằng hữu cùng thích nói chuyện, tặng tranh, và mang đầy hoài bão. Người Liêu xâm lấn biên cương chém giết điên cuồng, không khác gì cầm thú, nhưng phàm là người có lòng nhiệt huyết, không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ là Nguyên huynh?

Nguyên Hạo nhướng mày:

- Lục huynh thật đúng là diệu nhân. Lấy chuyện của mình để hồi đáp khiến người ta không thể phản kích nổi. Thật sự khiến tại hạ cảm thấy xấu hổ.

Hai người nhìn nhau cười lớn làm tuyết tích trên cây lại dội cả lên người.

Lục Tử Kỳ một lần nữa chắp tay:

- Thời gian cấp bách, Lục mỗ xin cáo từ trước. Đợi ngày khải hoàn sẽ cùng Nguyên huynh uống say ba trận. – Ngừng giây lát, lại nói: - Người nhà phiền huynh tiếp tục chăm sóc.

Trong giọng nói khàn khàn bất giác có vài phần mềm dịu, vài phần quyến luyến, vài phần không nỡ.

Nguyên Hạo đáp lễ:

- Lục huynh tin tưởng tại hạ như vậy, tại hạ không dám phụ sự ủy thác. – Phủi tuyết rồi lại lên tiếng, thần thái có chút bông đùa: - Lục huynh đừng cảm kích tại hạ vì kể ra, thực sự là tại hạ trả nợ. Cuốn sách “tuyệt thế cô bản”(*) của Lục huynh đã bị tại hạ không cẩn thận làm mất rồi.

(*) Ý nói là cuốn sách quý, trên thế gian chỉ còn duy nhất một bản.

-…

Lục Tử Kỳ bất lực không nói nên lời, đành lặng lẽ bước ra cổng.

Xoay người lên ngựa, cuối cùng liếc nhìn gian phòng có cánh cửa sổ đóng chặt một cái, sau đó quất roi thúc ngựa.

Trang viện nhỏ yên tĩnh trở lại. Nguyên Hạo đưa tay hứng bông tuyết trong uốt như pha lên, nắm lại, rồi mở ra, chỉ còn một giọt nước trong vắt.

Lục Tử Kỳ, huynh đối xử với tại hạ như vậy, có phải để không cho tại hạ còn cơ hội gì không?

Huynh ủy thác tin tưởng tại hạ như vậy, sao tại hạ có thể có ý nghĩ bất chính với thê tử của huynh chứ?

Huynh biết tại hạ hiểu mình nên mới dùng chiêu này để trói buộc tại hạ.

Tại hạ biết huynh hiểu mình nên thật sự rất muốn… cho huynh một nhát kiếm…

Hai ngày sau, tuyết tạnh trời trong, huynh dẫn đội quân già yếu, bệnh tật có thể vượt qua tuyệt bích sơn cốc rồi lại có thể phản kích người Liêu đang đợi sẵn như hổ sói kia không?

Tại hạ quan tâm đến hành tung của đám người Liêu đó là vì muốn tiêu diệt chúng.

Huynh nói rất đúng. Bách tính của Đại Tống sống hay chết đều không liên quan đến tại hạ nhưng chuyện của nàng có liên quan đến tại hạ. Tại hạ chỉ vì mình nàng mà muốn nợ máu phải trả bằng máu.

Mà điểm này, ắt huynh cũng hiểu.

Điều không ngờ là huynh có thể mang lệnh phù điều binh đến. Điều không ngờ hơn nữa là huynh đích thân dẫn quân đi giết địch.

Như vậy, người của tại hạ không cần thiết phải can dự. Ngộ nhỡ chuyện này lộ ra sẽ phiền phức đây.

Suy cho cùng nước tại hạ và nước Liêu là đồng minh.

Tại hạ đã nói rõ tình hình, đưa huynh địa đồ, có lẽ đã có thể giúp được huynh nhưng có lẽ sẽ đẩy huynh vào đường chết.

Đao kiếm không có mắt. Huynh là một quan văn chưa từng ra trận giết giặc, có thể chiến thắng, có thể bảo toàn tính mạng không?

Nếu không thể, vậy thì nàng…

Cúi đầu nhìn tuyết đã ngập sâu quá mắt cá chân, Nguyên Hạo cười thầm đau khổ.

Lục Tử Kỳ ơi Lục Tử Kỳ! Tại hạ thật sự không biết nên hy vọng huynh sống sót quay về hay hy vọng huynh chôn xương nơi sa trường.

Không biết vì Nguyên Hạo rat ay quá tàn nhẫn hay do cơ thể quá suy nhược sau hơn mười ngày qua, Tống Tiểu Hao ngủ suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh dậy, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đầu đã lại đau như búa bổ, cơ thể kiệt quệ suốt ba ngày liền.

Thời gian này có không ít nữ nhân đồng tộc đến chăm sóc. Thấy nàng tuy bệnh nặng như vậy nhưng không còn ngơ ngẩn, họ như trút được tảng đá lớn trong lòng.

Một nhà năm người mất đi bốn người trong phút chốc. Nếu người còn lại có mệnh hệ gì thì nên làm thế nào đây?

Tống gia cũng được coi là một gia tộc không lớn không nhỏ ở địa phương, làm nghề kinh doanh hơn trăm năm nay, con cháu đầy đàn, sĩ nông công thương đều có cả. Tổ tiên Tống Tiểu Hoa làm nông nghiệp, các thế hệ nối tiếp dành dụm được sản nghiệp. Ruộng đấy chuyển sang cho nông dân nghèo quanh vùng thuê. Tuy chẳng phải đại phú đại quý nhưng cũng không lo cái ăn cái mặc.

Vụ cướp lần này chính vì sau khi mùa màng xong xuôi, đi thu tiền cả thôn xong, thấy thời tiết đẹp, toàn gia xuất hành du ngoạn. Đến trang viện thuê, lại không từ chối được thịnh tình nên ở lại vài ngày. Không ngờ gặp phải đám người Liêu điên cuồng cướp bóc. Trong một đêm, mấy chục người thôn này đều bị giết sạch.

Trong đó bao gồm tất cả gia quyến thân thích của Tống Tiểu Hoa.

Trong mắt mọi người, chỉ có thể kết luận những điều đó bằng một chữ: mệnh.

Không phải là mệnh, đang yên đang lành, ai có thể nghĩ đến chứ?

Có điều chỉ ở tạm vài ngày, ai ngờ được đột nhiên xảy ra tai họa như vậy?

Biên cương hai nước Tống Liêu thái bình bao năm nay, ai mà ngờ đám người Liêu đó lại to gan ngông cuồng hung hãn đến thế?

Vùng này rõ ràng có cả hàng nghìn quân trấn thủ, ai ngờ được vào lúc then chốt thì lại như rùa rụt cổ không ra để mặc bách tính bị tàn sát thê lương?

Thế nên, đều do mệnh, không do người.

Khi Tống Tiểu Hoa đối diện với những thân thích xa lạ này, căn bản chỉ nghe không nói, thỉnh thoảng khẽ đáp một tiếng, mỉm cười.

Hiểu được nàng đang tang gia đau buồn lại bệnh nặng chưa khỏi, bà con cũng không xét nét mà càng cảm thấy xót thương. Họ vừa dặn nàng chịu khó ăn uống, vừa thi thoảng nhắc đến vài chuyện trước kia của gia đình nàng.

Có sự quan tâm thân thiết như vậy, cùng với sự chăm sóc chu đáo, cộng thêm nỗ lực cố gắng phấn đấu hơn, tinh thần và sức khỏe của Tống Tiểu Hoa nhanh chóng chuyển biến tốt.

Cuối cùng thì nàng có thể xuống giường thì đã là trưa ngày thứ tám.

Gió tuyết đã sớm ngừng thổi, bầu trời u ám đã tan biến, ánh mặt trời ấm áp đầu đông đang chiếu rọi trên cao, sắc trắng lặng lẽ tan dần, băng trên mái hiên nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.

Đẩy cửa mờ ra, gió lạnh ùa vào, Tống Tiểu Hoa vội vàng siết lại tấm áo bông dài dày cộp.

Tuyết tích trong trang viện đã được quét sạch, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Giữa không gian trống vắng cô lieu, một bóng người áo lam lặng lẽ đứng đó.

Khuôn mặt vui vẻ có vài phần hao gầy, đôi mắt vẫn nhìn nàng mỉm cười.

- Nguyên Hạo…

Khẽ gọi cái tên này, giọng Tống Tiểu Hoa bất giác có chút nghẹn ngào.

Tám ngày không nhìn thấy người trước mặt này, cũng không trông thấy chàng.

Nghe mấy nữ nhân đến chăm sóc nói, Nguyên Hạo luôn ở sương phòng bên cạnh. May mà có mấy công thức món ăn của chàng ta nên nàng mới khỏe lại nhanh như vậy. Chỉ là vì tránh bị nghi ngờ nên không tiện vào gặp mặt. Nói đến vị bằng hữu của cô gia nhà họ Tống này ai ai cũng khen ngợi không ngớt lời: khiêm tốn, nhẹ nhàng, có chủ kiến.

Thế mà Lục Tử Kỳ, phu quân của nàng chưa từng nghe ai nhắc đến.

Hình như đã từ lâu rồi? Sauk hi nàng nói lời đoạn tuyệt quan hệ như thế…

Có phải cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát không? Có chút nào không nỡ không?

Ép bản thân thôi nghĩ đến những câu hỏi không đáp án này, nhưng cảm giác đau đớn cứ lan ra liên tục nhắc nhở nàng. Cuối cùng, nàng chỉ còn lại một mình…

Sống mũi cay, mắt cay cay nhưng chẳng hề có một giọt nước mắt, tựa như tất cả đã cạn khô sau những ngày qua.

Tổng Tiểu Hoa cười với Nguyên Hạo:

- Cùng ta đến bái lễ người thân một lát nhé.

- Được.

Châm hương nến, bày đồ cúng, Tống Tiểu Hoa khẽ chạm ngón tay vào hàng chữ trên bia mộ lạnh giá của bốn người vừa xa lạ vừa thân quen.

- Ca ca! Tẩu tẩu! Đại Trụ Tử, Tiểu Trụ Tử! Tuy muội chỉ gặp được mọi người lần cuối trên cõi đời này nhưng máu chảy trong huyết quản của muội giống máu của mọi người. Muội đã đến đây, trở thành chủ nhân của thân xác này. Vậy muội chính là Tống Tiểu Hoa, người thân của mọi người. Trước đây đúng là muội có cảm giác không chân thực, thường cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ hoặc chỉ là trò đùa của ông trời. Chưa biết chừng, khi tỉnh giấc, muội sẽ lại quay trở về thời đại của mình, quay trở về nơi muội sinh ra và lớn lên, quay trở lại những ngày tháng quen thuộc. Nhưng trước sau vẫn vậy. Muội phải tiếp tục sống cuộc sống hiện tại, mang trong mình dòng máu thân thích này. Bất luận mọi người chuyển thế đầu thai hay đến Thiên Quốc, xin hãy yên tâm, nhà chúng ta còn có muội.

Tuyết vẫn rơi chưa tan hết, gió lạnh vẫn thổi. Bóng người mặc áo trắng đứng trước mộ lẩm nhẩm trông mong manh dễ vỡ như vậy, giống như cây non mọc trong băng tuyết.

Nguyên Hạo lặng lẽ đứng dưới gốc cây khô cách đó chục bước, nhìn Tống Tiểu Hoa bất động rất lâu.

Hàng ta muốn ôm chặt nàng vào lòng, muốn xua đi mọi đau thương, muốn để nàng mãi mãi là bông hoa yêu kiều trong sự bảo vệ của mình...

Tuy nhiên không thể làm như vậy.

Vì còn có Lục Tử Kỳ, Lục Tử Kỳ đáng chết.

Rốt cuộc huynh đã chết chưa? Tám ngày rồi mà không hề có tin tức gì...

Mãi sau, Tống Tiểu Hoa từ từ đứng dậy, cử động đôi chân bị tê một lát, xoay người đối diện với ánh mắt chăm chú của Nguyên Hạo, mỉm cười:

- Chúng ta về thôi.

Nguyên Hạo không dám tin, chớp mắt. Nàng cười rồi. Nàng đã trở lại vui vẻ như ban đầu rồi sao? Hình như không phải, hình như có thêm chút gì đó...

Nhìn nàng bước đến, lòng dậy lên những xao động khí kìm chế, chàng ta tiến tới hai bước, dừng lại, ánh mặt trời hơi chói mắt. Vết thương trên mu bàn tay đã lành vẫn âm ỉ đau, chàng ta thầm tự ti, bản thân biến thành kẻ quá thận trọng như vậy từ bao giờ? Giống như Gia Luật Bình từng nói...

- Còn nhớ hôm đó ta có lời chưa nói hết không?

- Hả? Hôm nào?

- Không sao. Ta có thể nhắc lại lần nữa. Nàng có muốn...

Nguyên Hạo thật sự không kìm nén nổi phải hỏi ông trời, rốt cuộc chàng ta đã làm chuyện gì để bị trời khiển trách, ngắt lời chàng hết lần này đến lần khác.

Tiếng huyên náo vang lên từ xa, trống chiêng ầm trời, giữa vùng đất hoang vắng này nghe càng rõ ràng.

Tống Tiểu Hoa không hề để ý, chỉ buột miệng hỏi một câu:

- Có phải xảy ra chuyện gì không?

Nguyên Hạo cười đau khổ, chán nản đáp:

- Có lẽ là thắng trận trở về.

- Đánh trận ư?

- Lục Tử Kỳ dẫn binh truy kích đám người Liêu đã tắm máu dân thôn. Có lẽ, đã thành công rồi.

- Hả?

Vì không muốn làm Tống Tiểu Hoa lo lắng trong khi lâm bệnh, mọi người đều không nhắc đến chuyện phu quân của nàng xuất chinh. Vì nàng chưa từng hỏi phu quân của mình đi đâu rồi nên mọi người đều nhận định rằng nàng đã biết chuyện. Thế nên lúc này nàng như nghe tiếng sét giữa trời quang, vì kích động mà nhất thời cả người đờ đẫn.

Đứng sững một lúc, Tống Tiểu Hoa bỗng nhảy dựng lên, quát vào mặt Nguyên Hạo:

- Chàng là một quan văn, tại sao lại dẫn binh đánh trận? Tại sao một huyện lệnh lại đi đánh trận? Chàng lại không phải quan phủ ở đây, tại sao bắt chàng gánh vác chuyện này? Đám người Liêu súc sinh đó vô cùng man rợ và tàn nhẫn. Ngộ nhỡ không đánh lại nổi thì làm thế nào? Ngộ nhỡ bị thương thì làm thế này? Ngộ nhỡ... thì làm thế nào? Hả?

Hét xong, liếc mắt thấy không xa có nhóm người vui mừng chạy đến, nàng không nói lời nào, cũng lao về phía đó.

Nguyên Hạo sững người mãi, cúi đầu chỉnh lại vạt áo bị vò nhàu, ngón tay trắng ngần thon dài ngừng lại tại nơi vẫn còn chút hơi ấm, giống như vương vấn dư vị gì đó.

Vừa rồi, nàng mắng chửi chàng ta? Thế mà lại có một vẻ quyến rũ khác.

Lập tức lắc đầu mỉm cười, chàng ta chắp tay sau lưng, sải bước.

Trước tiên Tống Tiểu Hoa vẫn xách váy một cách tao nhã, sau đó học Kim Tương Ngọc – Tôn Nhị Nương dắt thứ phiền phức đó vào thắt lưng, bắt đầu chạy như điên, có vài phần khí thế hoa lá tả tơi.

Đám người bị nàng bỏ lại phía sau chỉ cảm thấy có luồng gió nhje thổi tới, rồi bóng trắng vụt qua, người kia vượt lên trước cùng với “hấp thụ đại pháp”, tiếng thở hồng hộc như trâu...

Đông Thanh! Đông Thanh! Chàng phải chân tay lành lặn trở về đấy. Nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp... thiếp sẽ không tha cho chàng đâu.

Vào giây phút cả người Tống Tiểu Hoa mềm nhũn, đôi mắt bỗng tối sầm lại, hơi thở như tắt lịm thì đôi chân lại chạy điên cuồng đã dừng lại.

Thật là thê lương, một khoảng đất rộng, tiền giấy trắng rời, nước mắt tang tóc.

Đây chính là nghĩa trang thôn của những người đã bị giết. Đây chính là nơi an táng các thân nhân.

Người không ngừng từ các hướng đổ đến, đã sớm im bặt tiếng huyên náo, chỉ còn là một đám đông đứng thành vòng lớn quanh một đống củi chất cao.

Trên đó chất tầng tầng lớp lớp một trăm mấy chục cái đầu. Là đầu người.

Máu đã khô hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt nhưng có thể thấy rõ vẻ đáng sợ hung tàn.

Một đội quân mặc áo giáp nhuốm máu đứng ngay ngắn một bên, ai ai cũng mang thương tích nhưng trên đầu họ vẫn như có ánh hào quang chiếu rọi.

Người đứng đầu, mặc áo đen, giáp đen tiều tụy không ra dáng người, duy chỉ có đôi mắt vẫn tinh tường như chim ưng.

Cái tên đó bồi hồi lấn cấn nơi đầu lưỡi Tống Tiểu Hoa đến hàng nghìn hàng vạn lần mà không thốt ra được. Cổ họng như bị thứ gì đó bịt chặt, thở cũng khó.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở nặng nề, còn cả tiếng củi cháy lép bép trong gió, một cảm xúc bị đè nén đến cực điểm có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Người đó cầm bó đuốc giơ cao rồi châm vào đống củi. Bỗng như có linh cảm gì đó, chàng dừng lại, nghiêng người thì chỉ nhìn thấy bóng trắng đang len qua đám đông, từng bước từng bước tiến về phía mình.

Tóc tai váy áo rối tung, bùn đất dính đầy trên giày trên người, mặt đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp, nước mắt dường như đang bị nướng trên ngọn lửa, bay hơi thành sương dày đặc như vĩnh viễn không ngưng tụ rơi xuống.

Dường như đã qua rất lâu, lại như chỉ trong vài tầm tay, nàng dừng bước ở khoảng cách một cánh tay, đưa tay ra, khẽ lên tiếng:

- Đưa thiếp.

Lục Tử Kỳ không hề do dự trao ngọn đuốc, đồng thời cũng nắm chặt bàn tay kia của nàng.

Tống Tiểu Hoa cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng quay đầu, nhìn thẳng vào những khuôn mặt ghê tởm kia.

Chính là chúng, những kẻ đã vung đao giết hại bách tính không một tấc sắt trong tay. Chính là chúng, những kẻ đã giết người thân của nàng. Chính là chúng, những kẻ đã khiến cốt nhục thân thích của nàng phải vĩnh viễn nằm lại dưới lòng đất…

Chết không hết tội.

Hơi ấm và sức mạnh từ lòng bàn tay truyền đến khiến cơ thể không còn run rẩy nữa, ngọn đuốc châm vào đống củi khô, bùng lên trong tích tắc, cháy ngút trời. Không gian ngập hơi thở với mùi tanh của máu, những làn khói tản ra khắp nơi.

- Giết kẻ xâm phạm Đại Tống của ta, giết!

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Gionjg nói thường ngày ôn hòa ấm áp, giờ trở nên khàn khàn như đá sỏi, mang theo sát khí đao thương.

Ba tiếng “giết” vang lên như xé tan tầng mây, thấu tận trời xanh, bi thương thảm đạm mà kiên quyết không thể lay chuyển.

Ca ca! Tẩu tẩu! Các cháu! Thù lớn đã trả. Mọi người có thể nhìn thấy rồi chứ?

Tống Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn lên đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, cuối cùng nước mắt đã trào ra.

Nguyên Hạo ở trong đám đông vẫn luôn nhìn Tống Tiểu Hoa đứng giữa những người lính mặc giáp. Ngọn lửa cuộn lên, dường như vẻ mỏng manh gầy gò có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào đã không còn nữa, bóng áo đen và áo trắng này từ đầu đến cuối chẳng hề phân tách.

Ánh mắt đã có thêm thần thái, nàng không còn là cây mạ non cần chăm sóc cẩn thận, là bông hoa trong đài các. Nàng như vậy càng có tư cách ở bên chàng ta, nhìn chàng ta chinh phục thiên hạ.

Tống Tiểu Hoa ngồi trên nền đất dở sống dở chết, đầu gục vào cái cột, hai mắt thâm quầng.

Lúc đánh răng, nàng vừa cúi đầu thì nhìn thấy một mảnh than đen tàn dư, liền buồn nôn. Bước đến giữa gian phòng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy mặt trời đỏ chói, lại buồn nôn. Mũi ngửi thấy hơi sương, tiếp tục buồn nôn.

Từ hôm qua đến giờ, nàng nhìn thấy cái gì, ngửi thấy cái gì, nghĩ đến cái gì đều buồn nôn. Nôn mãi, nôn mãi đến khi chẳng còn thứ gì để nôn nữa thì nôn khan. Đến cả người nghén kinh khủng nhất cũng không nôn nhiều như nàng.

Cơn ác mộng suốt cả một đêm… Không được rồi, không được rồi. Không thể nghĩ, cứ nghĩ đến là không kìm nổi…

Đây là hậu quả của việc cố tỏ ra mạnh mẽ, đúng là tự tạo nghiệt, không thể thoát, giờ có bị khó chịu đến chết cũng không thể oán hận.

Đó không phải là đạo cụ trong các phim kinh dị, mà là những người chết thực sự trong cái đầu đẫm máu, ngũ quan biến dạng, linh hồn bị giày xéo, kinh khủng tới mức những vũ khí quy mô có tính sát thương cao nhất cũng không thể gây ra.

Còn nàng, cảnh tượng máu me khủng khiếp nhất từng thấy là hình ảnh một người xấu số bị tai nạn, đứt lìa thân. Thế mà giờ nàng còn dám lại gần giương mắt nhìn, còn tự tay châm lửa.

Vết máu khô dính bết từng túm tóc… Oa…

Thực ra, khi ngọn lửa bốc lên, thù hận trong lòng dần tiêu tan, nàng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, từng cơn từng cơn buồn nôn dội lên. Có điều, bất luận thế nào cũng không thể mất mặc trước bao nhiêu người đang vui mừng khôn xiết đó được, thế nên phải nhắm mắt cố mà nhịn thở.

Cố chịu mãi đến khi đám người dần dần tản ra, binh lính cũng nghe lệnh trở về doanh trại, nàng vừa định nôn cho thật đã, không ngờ đã có người tranh trước một bước.

Chỉ có điều là nôn ra máu.

Lục Tử Kỳ, người chỉ huy quán xuyến toàn cục, người đứng bên cạnh nàng, nắm chặt đôi tay nàng, cho nàng sức mạnh bỗng nhiên khom người nôn ra máu.

Sau khi cố mỉm cười với Tống Tiểu Hoa, người đó hai mắt nhắm lại, đổ vật xuống đất.

Tới tận khi bị bàn tay nắm chặt không buông kéo ngã trên tấm giáp lạnh băng đầy mùi máu tanh, Tống Tiểu Hoa vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại.

Thấy mặt chàng trắng như tuyết, môi trắng như tuyết, thấy hai hàng mi chàng nhắm nghiền, thấy cánh mũi chàng chẳng hề cử động, tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tống Tiểu Hoa. Phản ứng đầu tiên chính là chàng chết rồi.

Thông thường trong phim truyền hình, tình tiết lúc này có lẽ đã là đoạn kết. Nam nhân vật chính ca khúc khải hoàn rồi chết một cách vô cùng tráng lệ trước mặt nữ nhân vật chính xui xẻo đau khổ. Đó gọi là “BE” – Bad end – Kết thúc không có hậu.

Nhưng trong phim truyền hình, trước khi nhân vật nam chính chính thức ra đi còn phải nói một tràng dài thoi thóp với nhân vật nữ chính, đâu có kiểu nói chết là chết dứt khoát như vậy?

Vừa nghĩ đến đây, Tống Tiểu Hoa liền lồm cồm bò dậy, nắm lấy cổ áo Lục Tử Kỳ lắc điên cuồng:

- Chàng dám chết như vậy sao? Cho dù chết cũng phải nói rõ rồi mới chết chứ? Lăng Nhi làm thế nào? Thiếp làm thế nào? Không lẽ cứ bỏ nó lại cho thiếp sao? Thiếp không muốn… Thiếp nói là muốn chia tay với chàng. Thiếp nói là muốn ly hôn với chàng. Chàng vẫn chưa viết hưu thư (*), chúng ta vẫn chưa làm thủ tục. Trước khi chưa giải quyết xong những chuyện này thì không được chết, nghe rõ chưa? Thiếp nói cho chàng biết, vụ kiện ly hôn lâu lắm đấy. Có khi phải kiện mất cả đời. Chàng mau dậy cho thiếp, từ từ mà đợi với thiếp… Đông Thanh… chàng đừng dọa thiếp. Chàng nói cả đời sẽ nắm chặt tay thiếp, vĩnh viễn không buông ra. Nếu chàng chết thì sẽ cùng dẫn thiếp đi gặp Diêm Vương… Đông Thanh… Thiếp nguyện chết cùng chàng nhưng thiếp còn muốn sống bên chàng hơn, cùng chàng sống hạnh phúc vui vẻ đến già…

(*) Giấy bỏ vợ.

Lúc nàng lắc mà khóc đến kiệt sức như vậy thì một bàn tay trắng ngần thon dài đặt lên mạch của Lục Tử Kỳ, sau đó một giọng nói dễ nghe vang lên:

- Huynh ấy chưa chết. Có điều, nàng tiếp tục bóp cổ huynh ấy như vậy thì khó nói lắm.

Câu này không chỉ như sấm động giữa trời xuân mà còn như đèn sáng soi đường, là thánh âm của Thượng Đế, của Phật Như Lai. Tống Tiểu Hoa bình tĩnh lại ngay lập tức, nàng buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ áo ra, gạt nước mắt:

- Nguyên Hạo…

Bất lực trước sự tràn trề hy vọng và tin tưởng của nàng, Nguyên Hạo thở dài một tiếng:

- Huynh ấy chỉ mệt mỏi quá sức dẫn đến bệnh dạ dày phát tác, tạm thời ngất đi thôi.

Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Nguyên Hạo, họ đã dìu Lục Tử Kỳ lên ngựa, đưa về nhà.

Thời gian này, Tống Tiểu Hoa không hề buông tay Lục Tử Kỳ.

Thật sự không phải là nàng không muốn mà là Lục Tử Kỳ trong cơn mê man giống như bị ma nhập vậy, sống chết cũng không chịu buông. Nguyên Hạo đã tốn bao sức lực mà không thể tách ra được. Ngượ lại còn khiến Tống Tiểu Hoa đau quá hét ầm ĩ.

Cuối cùng về đến nhà, Nguyên Hạo đành phải dùng kim bạc châm huyệt vị ở trên bàn tay thì mới có thể giúp bàn tay nhỏ đáng thương bị bóp gần như biến dạng của Tống Tiểu Hoa thoát khỏi “gọng kìm càng cua”.

Sau đó Nguyên Hạo kê toa thuốc, cho người chuẩn bị một thùng tắm lớn rồi đổ nước nóng ngâm dược liệu vào trong, nói là để Lục Tử Kỳ ngâm thuốc trừ bỏ khí lạnh đã xâm nhập vào phủ tạng trong hai mươi ngày ăn ngủ dưới tầng băng tuyết vừa qua.

Đồng thời chàng ta lại kê trà thuốc cho Tống Tiểu Hoa, kẻ sắc mặt trắng bệch, cố kìm nén không nôn, người bị kích thích mạnh mẽ cả về thị giác, vị giác và tâm lý, khiến cảm xúc biến đổi khó lường.

Thấy Nguyên Hạo dìu Lục Tử Kỳ vào phòng, Tống Tiểu Hoa bỗng có chút hối hận. Nếu chưa thể tách ra khỏi tay chàng thì tốt biết mấy, như vậy có thể quang minh chính đại nhìn mỹ nam “ở trần” rồi….

Nguyên Hạo liếc thấy Tống Tiểu Hoa cứ ngượng ngùng đứng ở cửa mãi không vào, liền thấy có chút kỳ lạ, nhưng cảm giác đó thoáng cái liền tan biến, chàng ta chỉ gật đầu với nàn, ra hiệu cho nàng cứ yên tâm rồi đóng cửa lại.

Haizz! Khi cần thê tử ra tay hầu hạ nhất thì nàng lại không thể đích thân lâm trận, vì nàng vẫn chưa cùng người đàn ông của mình “động phòng hoa chúc”.Tuy nàng rất muốn nhưng sau khi nói câu đó…

Nhắm mắt nhắm mũi uống xong ngụm trà thuốc, Tống Tiểu Hoa không nhịn được nữa, nôn thốc nôn tháo, rồi mê man đổ vật ra giường, bắt đầu cơn ác mộng triền miên không dứt, liên tục giày vò đến khi gà trống gáy sáng. Cuối cùng nàng mới dở sống dở chết bò dậy, ngồi hứng gió lạnh.

Nhìn tay mình vẫn còn mấy vết tím bầm, Tống Tiểu Hoa cảm thấy rối bời.

Vốn cho rằng chàng đã bỏ mặc nàng mà đi, kết quả là chàng dẫn binh truy đuổi kẻ địch. Vốn tưởng chàng không hề để ý, cũng không hề có tình cảm sâu nặng gì với nàng, kết quả hình như không phải vậy…

Vốn tưởng nàng có thể phủi áo quay người bỏ đi, kiên cường thoát khỏi sự mềm yếu, kết quả vẫn bị kéo xuống, không buông ra được.

Khi biết chàng đang trên chiến trường sinh tử, khi thấy máu trào ra từ khóe miệng chàng, rồi chàng ngã xuống, trái tim nàng như ngừng đập, hóa đá trong nháy mắt, rồi lại như vỡ vụn.

Nếu chàng không còn, thế gian này đâu còn ý nghĩa gì với nàng? Không có chàng, vinh hoa phú quý nhiều đến mấy, cảnh đẹp nhường nào cũng chỉ là hoang tàn, cũng chỉ là cô liêu.

Cuộc đời nàng cần có chàng, cuộc đời chàng cần có nàng.

Cảm xúc tương đồng, trái tim gắn kết, tâm hồn nối liền. Nàng tránh không nổi, thoát chẳng xong.

Phụ nữ mà, một khi đã yêu, mọi nguyên tắc, mọi kiêu hãnh đều như gió thoảng. Dùng câu nói thông tục nhất để diễn đạt là “Bước vào đường yêu, càng đi xa càng không thể quay đầu”…

Đang tự cảm thán bỗng có tấm đệm bông dày xuất hiện trước mắt Tống Tiểu Hoa:

- Trời lạnh như vậy, nằm trên nền đất thì dễ mắc bệnh lắm.

Tống Tiểu Hoa chớp chớp đôi mắt gấu mèo, cười hì hì đón lấy tấm đệm:

- Chào buổi sáng!

Nguyên Hạo nhìn nàng lắc đầu, vén vạt áo lên ngồi xuống:

- Hình như ta thật sự rất hiếm khi thấy dáng vẻ sạch sẽ, xinh đẹp của nàng.

- Tối qua không ngủ được…

- Lần đầu thấy đầu lâu mà như vậy, biểu hiện của nàng đã rất tốt rồi.

Nhắc đến điều này, Tống Tiểu Hoa lại bắt đầu không kìm được cơn buồn nôn:

- Dừng, dừng, dừng. Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại với ta nữa.

Nguyên Hạo bật cười, không nói gì nữa, ngón tay đặt lên mạch của nàng, trầm tư giây lát:

- Thể chất của nàng có thể coi là không tồi, uống thêm vài ba ngày thuốc nữa là ổn.

- Ồ… - Tống Tiểu Hoa ngẩn người đáp một tiếng, chần chừ giây lát. – Thế còn chàng?

- Khá phiền phức!

Tống Tiểu Hoa hoảng hốt nắm lấy tay Nguyên Hạo:

- Là làm sao?

Nguyên Hạo nhìn nét mặt căng thẳng của nàng, đuôi mắt như kéo dài ra:

- Nếu không cứu được, nàng làm thế nào?

- Không… không cứu được ư? Sao lại vậy? Không phải chỉ là bệnh dạ dày phát tác sao? Sao có thể nghiêm trọng như thế? Không phải huynh rất lợi hại sao? Nếu huynh không cứu được thì mau đi mời đại phu khác đến khám đi. Còn ngây người ra đó làm gì? Mau đi đi.

Tống Tiểu Hoa như con mèo bị giẫm phải đuôi, cố giật thật mạnh, Nguyên Hạo ngẩng mặt lên trời, hiện rõ nét mê hoặc, dưới cặp mày cong vẫn là nụ cười, nhưng trong đồng tử màu hổ phách lại như có thứ gì đang vỡ ra:

- “Chàng không có ý thì thiếp đành thôi”, nàng hối hận rồi sao?

Tống Tiểu Hoa ngây người, từ từ ngồi xuống:

- Phải. Ta hối hận rồi. Cho dùng chàng vô tình với ta, ta cũng sẽ không bỏ. Chàng là phu quân của ta. Ta là thê tử của chàng. Đời này phải ở bên nhau, kiếp này phải tay trong tay không rời xa. Ta đã mất người thân hai lần. Lần này ta tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Chàng là người thân của ta, cũng là tình yêu của ta. Ít nhất chàng đối với ta… - Khẽ hứ một tiếng: - Yêu vào rồi, tôi không tin không có được trái tim của chàng.

- Nước trải mênh mông, nàng thật sự chỉ nhấp một ngụm sao?

- Rừng cây tuy lớn, ta cũng chỉ treo cổ ở một cây này thôi. - Tống Tiểu Hoa xoa mũi mỉm cười, thì thầm: - Hình như hơi thảm rồi… Giờ chỉ số IQ của ta chắc âm hai trăm mất.

Nguyên Hạo cụp mắt nhìn xuống rồi lại ngẩng lên:

- Vừa rồi đùa nàng thôi. Huynh ấy không có gì đáng ngại. Tĩnh dưỡng tốt một thời gian là được. Có lẽ lát nữa sẽ tỉnh. Đến thăm huynh ấy đi. Ở Đông sương phòng ấy.

- Thật ư? Ta biết huynh giỏi nhất mà. - Tống Tiểu Hoa cười toe toét bật dậy chạy đi, rồi như nhớ ra điều gì đó liền dừng lại, quay người nở nụ cười đến tám cái răng với Nguyên Hạo: - Cảm ơn huynh. Có huynh thật là tốt.

Nguyên Hạo, xin lỗi nhé. Huynh bên ta, giúp ta như vậy, còn ta chẳng báo đáp được gì…

Bầu trời có một con đại bang đang chao lượn. Bức thư trong tay Nguyên Hạo đã bị xé vụn, bay đi theo gió, rơi tứ tung.

Liên hôn với nước Liêu đã định, chiến sự với Hồi Cốt sẽ nổi lên. Đến lúc chàng ta phải rời đi rồi.

Vốn muốn đưa nàng đi cùng nhưng nàng tình sâu như vậy, không oán, không hối.

Người đó đáng có được tấm chân tình này của nàng…

Khi chẩn trị, chàng ta phát hiện dạ dày người đó có những thương tổn từ mấy năm trước, lại thêm thương tổn thời gian gần đây nên xuất huyết lớn, không chịu nổi bất cứ kích động gì. Tóm lại, từ nay về sau, ngày ba bữa đúng giờ, không được nóng lạnh quá độ. Nếu không, một khi tái phát sẽ vô cùng tồi tệ. Nói cách khác, từ nay về sau, Lục Tử Kỳ không thể chinh chiến nữa.

Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu như vậy, hy vọng so tài đao thương với Lục Tử Kỳ tắt hẳn rồi.

Mà dường như chàng ta còn thấy Lục Tử Kỳ khẽ nói gì đó:

- Lục mỗ vốn là thư sinh, không quen việc chinh chiến sa trường. Chuyện lần này là bộc phát, tình hình khẩn cấp nên mới phải đánh liều lâm trận. Đại Tống đa phần là người tinh thông binh pháp, quen với chiến trận, nhất định có thể chống được ngoại xâm. Còn như Lục mỗ, tuy không thể đích thân giết giặc báo quốc nhưng cũng làm tốt việc để các tướng sĩ tiền phương chuyên tâm đánh địch. Nguyên huynh ắt rõ… Huống hồ, để người thân lo lắng một lần này là đã đủ rồi. Lục mỗ đâu nhẫn tâm để nàng lúc nào cũng phải khổ sở như vậy? Lục mỗ nợ người thân quá nhiều, không thể bù đắp, chỉ mong những ngày tháng sau này, nàng có thể sống vui vẻ yên lòng là được. Lục mỗ cũng tin, mắc nợ nàng đến vậy thôi, sau này sẽ không khiến nàng đau khổ nữa.

Sự thẳng thắn, độ lượng trong lời nói của Lục Tử Kỳ khiến chàng ta phải ghen tị. Lúc này, đúng là chàng ta đã có ý nghĩ kê thêm một vị độc dược vào toa thuốc…

Thôi thôi thôi, nếu đã như vậy, việc gì phải chen chân vào làm kẻ thứ ba? Chàng ta đã nếm được mùi vị mong mà không được là thế nào, thì sao có thể nhẫn tâm níu bước nàng?

Lục Tử Kỳ là người ngôn xuất tất hành, trọng nghĩa trọng tình. Nếu đã xác định tâm ý thì nhất định sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ ấm ức gì.

Còn nàng…

Theo Lục Tử Kỳ, theo nam nhân nàng yêu thương sâu nặng sẽ hạnh phúc chứ?...

Sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc…

Nên đi rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.