Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Hằng bất chấp tuyết rơi mà xuống núi, bỏ lại Lục Tử Kỳ và Tống Tiểu Hoa vui vẻ tận hưởng những ngày trong thế giới hai người chưa từng có.
Sáng sớm thức dậy:
- Đông Thanh! Chàng vẽ lông mày cho thiếp được không?
- Không biết.
- Thì thử xem.
- Không phải nàng rất ít khi vẽ lông mày sao?
- Hôm nay đột nhiên thiếp có hứng, không được sao?
- Ở đây chỉ có hai chúng ta, có cần như vậy không?
(*) Câu này có nghĩa là “Người con gái làm đẹp vì người mình yêu”.
- Ồ, ta cảm thấy nàng thế này rất đẹp rồi mà.
- …
Sau bữa trưa:
- Đông Thanh! Chúng ta đi tản bộ đi.
- Tuyết chưa tan, đường trơn khó đi lắm.
- Sau bữa cơm đi bộ trăm bước có thể sống đến chín mươi chín tuổi.
- Ồ! Vậy nàng đi bộ trong phòng đi, ta đếm giúp cho.
- …
Trước khi đi ngủ:
- Đông Thanh! Chàng kể chuyện cho bảo bảo nghe đi.
- Không phải sau này nàng sẽ làm việc đó sao?
- Được rồi. Bảo bảo, mẹ cho con đoán một câu đố. Ngày mồng Tám tháng Mười của hai mươi sáu năm trước là ngày cha con chào đời. Vậy thì ngày mồng Tám tháng Mười một của hai mươi sáu năm trước là ngày gì?
- … Chẳng phải lễ tết, không là ngày gì cả. Hình như cũng chưa từng xảy ra chuyện trọng đại gì.
- Thiếp bảo con đoán, không phải bảo chàng. Bảo bảo, con đoán ra chưa? Đúng rồi. Ngày cha con đầy tháng.
- …
Chiều hôm nay, Tống Tiểu Hoa vận động Lục Tử Kỳ mặc cho chó chiếc áo choàng mà nàng vừa may xong, kết quả bị phản đối kịch liệt.
Lục Tử Kỳ cho rằng, tuy tình cảm giữa một người và một chó đang phát triển với một tốc độ đáng kinh ngạc nhưng tạm thời cũng chưa đạt đến mức độ thân mật ôm vai bá cổ.
Thế nên chàng cầm chiếc áo choàng, nói:
- Bộ lông của nó đã là y phục đẹp nhất rồi. Nàng làm như vậy không chỉ thừa mà còn trái với tự nhiên. Nàng xem, Vô Khuyết cũng không muốn đâu.
Lúc này, Tống Vô Khuyết ngồi cách x aba bước, chuẩn bị tinh thần, nhe nanh sáng bóng, cổ họng khẽ phát ra tiếng “gừ gừ”…
Tống Tiểu Hoa bĩu môi:
- Thiếp tốn bao công sức mới làm xong, bất luận thế nào cũng sẽ hiệu quả. – Đảo mắt một lượt, nàng mỉm cười vác bụng đi vào bếp, khi ra bê theo một vò rượu.
Lục Tử Kỳ và Tống Vô Khuyết vội lao lên phía trước, chỉ có điều mục tiêu của Lục Tử Kỳ là người, mục tiêu của Tống Vô Khuyết là rượu.
Một tay đỡ vò rượu, tay kia cẩn thận dìu Tống Tiểu Hoa vốn đã trông như cái vò lớn, Lục Tử Kỳ lầm bầm trách:
- Nàng bê thứ gì thì phải nói với ta. Ngộ nhỡ mang đồ nặng ảnh hưởng đến con thì làm thế nào?
- Đừng nhiều lời. Tiếp theo nên làm thế nào, thiếp không cần bảo chàng chứ?
Lục Tử Kỳ đành nhìn con chó lớn đang hớn hở ngoáy đầu vẫy đuôi cách đó ba thước mà ngán ngẩm thở dài:
- Sau khi tỉnh rượu, ngươi không được tìm ta gây phiền phức đâu đấy. Ai bảo ngươi nghiện rượu nặng như vậy?
Chàng mở nắp vò, mùi thơm của rượu lan tỏa khắp nơi. Hai mắt Tống Vô Khuyết sáng lên chỉ muốn lao đến, nhưng bên cạnh, một bóng người bất chợt xuất hiện đã nhanh tay chộp lấy vò rượu:
- Còn dám uống sao? Không muốn sống nữa à?
Người này di chuyển trong không trung, nhẹ nhàng hạ xuống, tư thế khá đẹp, chỉ là còn chưa đứng vững thì đã bị một kẻ khác nhào đến ép phải đặt bình rượu xuống.
Một sắc cam lướt qua, chân bước nhẹ nhàng, chỉ nghe liền hai tiếng “Nha đầu thôi”, “Choang choang”, thế giới lại yên lặng giây lát.
Sau đó, tiếng chó sủa kinh thiên động địa cùng với tiếng gọi hoảng hốt làm tuyết trên cành cây rơi lả tả. Lúc này còn có cả tiếng trẻ nhỏ yếu ớt:
- Hoắc thúc thúc! Tiểu di! Đợi Lăng Nhi với…
- Tỷ phu! Nhị tẩu! Hai người không sao chứ ạ? – Tiết Vũ Hàm lao đến như hành lễ trước mặt hai người còn chưa kịp phản ứng gì, mỉm cười, cư xử lễ độ đúng như khuê nữ.
Lục Tử Kỳ lộ rõ vẻ không dám tin:
- Tiểu Hàm! Vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng của Lăng Nhi.
Tống Tiểu Hoa vội nói:
- Ấy? Hóa ra chàng cũng nghe thấy? Thiếp còn tưởng là mình ảo giác.
Tiểu Hàm gật đầu:
- Lăng Nhi đi cùng bọn muội. Giờ chắc sắp tới rồi.
Lục Tử Kỳ ôm tia hy vọng cuối cùng:
- Ai đi cùng nó?
- Nó tự đi. Lên núi chỉ có một con đường, không lạc được đâu.
Nếu không phải Tống Tiểu Hoa không nhảy lên được thì nàng đã sớm nhảy dựng lên rồi:
- Hai người để một đứa trẻ năm tuổi leo núi một mình sao?
Tiết Vũ Hàm thản nhiên nói:
- Nam nhi phải chịu cực. Hơn nữa Lăng Nhi muốn sau này thành đại tướng quân thì không có quyền nũng nịu.
Tống Tiểu Hoa còn đang bàng hoàng thì Lục Tử Kỳ vẫn im lặng nãy giờ mỉm cười chỉ về phía đằng xa:
- Đại tướng quân tương lai của chúng ta đến rồi.
Lục Lăng vốn mặc chiếc áo bông màu xanh lục mới tinh với chiếc áo choàng nhỏ màu trắng trông như một chậu hành lá trồng trong nhà kính. Nhưng trước mặt, từ đầu đến chân đen sì, vừa là bùn vừa là nước vừa là mồ hôi, còn cả tuyết đen nữa. Trông như cái cây dìm trong bùn đất…
Nó thở hổn hển bước chân không vững, trông gượng gạo và mệt mỏi, nhưng nước mắt lưng tròng lấp lánh dưới ánh mặt trời:
- Lăng Nhi chào cha, chào mẹ! – Rồi nó lại toét miệng cười: - Tiểu di! Cuối cùng Lăng Nhi đã leo lên được.
Lục Tử Kỳ và Tiết Vũ Hàm chỉ gật đầu, Tống Tiểu Hoa đi đến nâng khuôn mặt lấm lem của thằng bé lên xót xa:
- Tiểu tử ngốc! Người ta bắt con leo mà con cũng leo lên sao? Leo không nổi, con không biết ỷ lại sao? Nếu ngã thì làm thế nào? Nếu mệt quá thì làm thế nào?
- Mẹ đừng lo lắng, Lăng Nhi làm được. Lăng Nhi phải làm tấm gương cho tiểu bảo bảo. Sau này, Lăng Nhi còn phải làm đại tướng quân bảo vệ mẹ và bảo bảo nữa.
Sao trên đời này lại có đứa trẻ tốt như vậy? Tống Tiểu Hoa trào nước mắt…
Lúc này Hoắc Nam lồm cồm bò dậy quay lại, phía sau là Tống Vô Khuyết đằng đằng sát khí.
- Con vật này của nhà các người là chó hay sói vậy? Nó quá hung dữ!
Tống Tiểu Hoa lạnh lùng hứ một tiếng:
- Là chó sói.
- …
Mặt trời lặn dần xuống đằng Tây, kéo dài những cái bóng, băng tuyết ngừng tan, dần dần đông lại.
Lục Tử Kỳ mặc chiếc áo lông trắng, Hoắc Nam thì đầu bốc khói trắng, kéo cổ áo xuống.
- Giờ đệ giỏi thật! Không chỉ ngày ngày đấu với tiểu cô nương, giờ còn đấu cả với chó.
- Đây gọi là đấu với trời, đấu với đất không bằng đấu với kẻ thú vị.
Lục Tử Kỳ giả bộ cúi đầu:
- Đa tạ quá khen! Ta thay mặt Vô Khuyết hành lễ cảm tạ. Chỉ là không hiểu Tiểu Hàm nghe thấy câu này sẽ có phản ứng thế nào?
Hoắc Nam không hề quan tâm, xua tay:
- Còn có thể có phản ứng gì, giơ nắm đấm đánh thôi.
Lục Tử Kỳ nghiêm chỉnh:
- Đó là vì đệ nợ đòn.
Hoắc Nam oan uổng:
- Huynh bảo vệ mù quáng!
- Muội ấy là muội muội của Đồng Nhi, cũng chính là muội muội của ta, không bảo vệ muội ấy, lẽ nào bảo vệ đệ sao? Đừng trách ta không cảnh cáo trước. Nếu sau này đệ còn dám ức hiếp muội ấy thì ta sẽ không tha cho đệ đâu.
- Trước giờ đều là cô ta ức hiếp đệ mà. Hơn nữa, có huynh và đại ca của Tiết Vũ Hàm ở đây, cho dù Thiên Vương đến cũng pharii ngoan ngoãn nghe theo nha đầu thối đó thôi.
- Kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt.
- Thuận thế mới đích thực là anh hùng.
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
- Nếu khó qua thì đừng qua nữa.
- Quyết định rồi sao?
Hoắc Nam giơ tay phải lên, nắm lại:
- Trước khi đi, phải có được.
- Khẩu khí tốt lắm!
- Đây là sự tự tin của nam tử hán.
Lục Tử Kỳ cười mà như không, liếc nhìn:
- Nếu không thành công thì làm thế nào?
- Chấp nhận xử phạt.
- Quân lệnh sao?
- Khà khà!
Sau ba đòn tấn công, Lục Tử Kỳ đột nhiên nghiêng mình ra đòn, Hoắc Nam mỉm cười không lùi lại phản công.
Một lướt nhẹ như gió, một uy mãnh như hổ, loáng cái đã hơn mười chiêu. Hai bóng người trên đất hòa làm một rồi lại tách làm hai.
- Quyền pháp của đệ lại có biến hóa.
- Cao nhân trong đám quân binh rất nhiều, học được cũng không ít. Công phu của huynh thì chẳng có chút gì thay đổi cả.
- Cứ nói thẳng là ta chẳng có tiến bộ đi.
- Có điều hơi thở không còn yếu nữa. Tóm lại là phục hồi khá tốt.
- Ta đã nói với đệ là không đáng ngại mà.
- Phải. Huynh không có gì đáng ngại. Kẻ có gì đáng ngại là Nguyên gia.
Rút chiếc khăn vuông ra lau những giọt mồ hôi trên trán, Lục Tử Kỳ sải bước đến chỗ đất rộng.
Phóng tầm mắt ra xa, núi non trùng điệp ẩn hiện trong sương mờ.
Gió thổi chiếc áo choàng của chàng bay phần phật:
- Định án rồi sao?
Hoắc Nam và chàng đứng sánh vai nhau, vải thô áo bông, trâm cài tóc buộc, sống mũi thẳng tắp, nhìn ra xa xăm, thực sự nghiêm nghị:
- Thông đồng phản quốc, chứng cứ rõ ràng. Mùa thu sẽ xử trảm, ai cũng vui mừng. Nguyên gia bại rồi.
- Những khoản tham ô truy hồi được bao nhiêu?
- Không đủ bốn phần.
Lục Tử Kỳ mím môi:
- Vì có mưu đồ riêng, ngầm câu kết với ngoại xâm, tội đáng muôn chết.
Hoắc Nam trầm giọng:
- Trống một chức vị, cơ bản đều là người của Tiết gia bù vào. Lục gia không ảnh hưởng nhiều, có điều đại ca của huynh đã dâng biểu xin từ chức.
- Trưởng tử Tiết gia nắm quyền trong nhà. Huynh ấy xông pha giết giặc trên chiến trường, tính tình cương liệt, sau này các phương diện quân vụ đều liên thủ với ta, không có gì khó khăn. Còn đại ca… - Lục Tử Kỳ dấy lên nỗi đau khó nói trong lòng: - Ta sẽ không phụ kỳ vọng của huynh ấy.
Hoắc Nam im lặng giây lát:
- Nói thực, những năm qua không phải đệ không hề có cách nghĩ khác với đại ca của huynh nhưng sau chuyện này, đúng là đệ rất khâm phục. Nếu không có huynh ấy, thế lực tàn dư của Nguyên gia sẽ không thể diệt tận gốc, ắt sẽ mang lại hậu họa. Hơn nữa, huynh ấy còn cam tâm tình nguyện vứt bỏ cơ hội thăng quan tiến chức của mình…
- Huynh ấy đã mở ra cho ta con đường bằng phẳng trải gấm. - Lục Tử Kỳ nhìn sương mù nổi lên phía trời xa: - Đại cục Đại Tống thay đổi lớn, hai nước Liêu Hạ ắt sẽ tiếp tục có nhiều động thái.
- Đặc biệt là nước Hạ. Thế lực lớn nhất mà chúng ta cần diệt trừ nhất định sẽ không chịu bỏ cuộc. Phải rồi, theo tin báo, tiểu tử Lý Nguyên Hạo trước kia đã được lập làm thái tử.
Lục Tử Kỳ mỉm cười:
- Đáng tiếc là ta không thể đến chúc mừng hắn.
- Đệ luôn muốn hỏi, huynh đã gặp Lý Nguyên Hạo như thế nào?
Đang định trả lời thì thấy Tống Tiểu Hoa dắt Lục Lăng dung dăng dung dẻ đi tới, Lục Tử Kỳ nhếch khóe môi:
- Vì nàng ấy.
- Gian tình của hai người kết thúc rồi sao?
Lục Tử Kỳ bóp trán, sao tình cảm huynh đệ rất bình thường đến miệng nàng hình như lại thành ý nghĩa khác:
- Tìm chúng ta có chuyện sao?
- Không phải thiếp, là con trai của chàng tìm chàng.
- Cha! Lăng Nhi có mấy câu thơ không hiểu lắm. Lăng Nhi hỏi mẹ nhưng mẹ nói cha không cho mẹ dạy Lăng Nhi.
Lục Tử Kỳ nghe xong liền cúi xuống ôm lấy cậu bé: - Không sai, Lăng Nhi nhớ, sau này có vấn đề gì ở phương diện này thì phải đến hỏi cha.
Sau khi hai cha con đi, Hoắc Nam cười khì khì liếc nhìn cái bụng to tròn xoe của Tống Tiểu Hoa:
- Tiểu tẩu tẩu! Cho đệ làm nghĩa phụ của con tẩu nhé.
- Đệ trả lời ta một câu hỏi. Nếu thành thật, ta sẽ suy xét.
Hoắc Nam vuốt râu chớp mắt, không hoài nghi:
- Tẩu yên tâm. Huynh ấy không ra ngoài làm bậy đâu.
Tống Tiểu Hoa đá một cái vào chân hắn, ngắn gọn mà trực tiếp nói:
- Ngày Hai mươi tư tháng trước, cũng chính là mười bẩy ngày trước, Đông Thanh xảy ra chuyện gì?
Hoắc Nam giật mình:
- Sao đang yên đang lành tẩu lại hỏi điều này? Qua lâu như thế, đệ chẳng nhớ nổi gì đâu.
Tống Tiểu Hoa đỡ bụng bước lại gần hai bước:
- Không sao. Ta sẽ giúp đệ nhớ lại. Đó là vào ngày ta và Đông Thanh chia tay. Cách một hôm chàng sẽ viết thư cho ta một lần. Ngày Hai mươi hai tháng trước, ta nhận được một lá thư, lá tiếp theo tận đến ngày Hai mươi lăm. Trong thư chỉ nói vì bận công vụ không kịp viết thư cho ta. Khi đó ta không hề hoài nghi. Sau đó, Đông Thanh lên núi, nói là giả ốm tránh xa chuyện đấu đá trong triều. Tuy ta cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không nghĩ ngợi nhều. Chỉ là tối đó khi lật lại thư ra xem thì phát hiện, bức thư ngày Hai mươi lăm bút tích hơi khác. Nét chữ của Đông Thanh đậm thường in xuyên mặt giấy. Bức thư đó thì hơi nhẹ, dường như khi chấp bút không đủ khỏe mạnh.
Nàng ngừng lại, đảo mắt, nắm lấy râu Hoắc Nam:
- Vừa rồi ta hỏi Lăng Nhi, trước và sau ngày Hai mươi tư, nó đều ở bên chỗ di nương, không hề gặp cha. Đông Thanh thương con trai như thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể cùng ở một nơi mà mấy ngày liền không gặp nó. Đệ nói đi. Đó là vì sao?
- Đệ… Thời gian đó đệ có chuyện, không đến Lục phủ, cũng không gặp Đông Thanh, nên việc đó… đệ không biết gì cả.
- Không biết ư? Vậy lúc trước đệ tranh vò rượu trong tay Đông Thanh thì giải thích thế nào? Không phải đệ luôn không thích chuyện Đông Thanh cai rượu sao? Không phải đệ luôn muốn cùng chàng uống một trận thật đã sao? Sao đột nhiên lại sợ chàng uống rượu vậy? Hơn nữa còn hét lớn cái gì mà không muốn sống nữa sao? Lẽ nào, chàng đã từng trải qua chuyện không muốn sống nào đó?
Hoắc Nam đứng trong gió lạnh mà cảm thấy nóng rực, hạ cổ áo hơi thấp xuống để lộ làn da bánh mật khỏe mạnh và chiếc xương đòn khá đẹp. Tống Tiểu Hoa liếc mắt cười nham hiểm:
- Tốt nhất là đệ nên thành thật. Nếu không, ta sẽ không ngại cho đệ biết bản lĩnh của thai phụ thế nào đâu.
Hoắc Nam kinh hãi lùi lại:
- Tẩu… tẩu đừng lại thế nữa…
Tống Tiểu Hoa cười gian tà ép tới:
- Cái gì gọi là “lại”? Hả? Đệ nói cho ta nghe, cái gì gọi là “lại”.
- Tiểu tẩu tẩu tha cho đệ đi. Là Đông Thanh không cho đệ nói.
- Đương nhiên ta biết chàng không cho đệ nói. Hơn nữa chàng còn dặn tất cả mọi người trong phủ không được tiết lộ với ta nửa lời, đúng không? Thế nên Thính Huyền và Hiểu Yên về phủ cũng chẳng nghe ngóng được gì.
Tống Tiểu Hoa lại nụ cười, sắc mặt nghiêm chỉnh hiếm có:
- Ta biết, điều này nhất định có liên quan đến chuyện trong triều. Ta không hiểu, càng không muốn hiểu. Ta cũng biết Đông Thanh không nói cho ta biết vì không muốn ta lo lắng. Giờ ta hỏi đệ chỉ là muốn chắc chắn có phải chàng đã không sao rồi không?
Cuối cùng Hoắc Nam không lo cho bộ râu của mình nữa, nét mặt nghiêm chỉnh:
- Tiểu tẩu tẩu đã nói đến thế, xem ra cũng không cần giấu nữa. Có thể nói, đệ đều sẽ nói ra. Không thể nói, một từ đệ cũng không thể lộ. Tâm tư của Đông Thanh nặng trĩu, huynh ấy đã quen một mình gánh vác tất cả. Song đệ nghĩ, có những chuyện, tuy tẩu chưa chắc đã giúp được gì nhưng nếu huynh ấy có thể có người bàn bạc cũng tốt. Mấu chốt là… - Đột nhiên Hoắc Nam nở nụ cười nham hiểm: - Đệ vốn cho rằng tiểu tẩu tẩu thật sự rất ngốc nghếch, hôm nay mới phát hiện, căn bản không phải như thế.
Tống Tiểu Hoa không biến sắc, lại sấn tới, lạnh lùng xoắn râu của hắn:
- Đệ đang khen ta hay chửi ta vậy?
Hoắc Nam cúi gập người xuống hét lên thê thảm:
- Khen.
- Khen ta cái gì?
- Không những không ngốc mà còn thông minh tuyệt đỉnh.
- Ừ. Ngoan! Cơ ngực của đệ được đấy chứ, cơ bụng vẫn là sáu múi sao?
- …
Sắp đến cuối năm, học phủ cho nghỉ. Lăng Nhi có thể yên tâm ở lại sơn trang. Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm tạm thời không có việc gì, cũng không khách khí làm kỳ đà cản mũi, để kế hoạch thế giới hai người ngọt ngào của Tống Tiểu Hoa tuyên bố kết thúc tại đây.
Sau khi nói chuyện với Hoắc Nam xong, Tống Tiểu Hoa vẫn giả vờ như không hề biết gì, tiếp tục vui vẻ vô lo vô nghĩ đợi ngày lâm bồn. Chỉ là nàng chú ý đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ của Lục Tử Kỳ hơn, còn đặt cho chàng hai đôi giày mới.
Lục Tử Kỳ cảm động vạn phần đi thử, sau đó chỉ biết im lặng khi chân đút vào chạm ngay phải cái đinh còn cắm trong giày…
Chàng cảm thán, thê tử của mình quả nhiên là dưới vẻ ngoài dịu dàng vĩnh viễn luôn ẩn giấu trái tim của một con hổ…
Xem “nhật ký” dạng thư tín của Tống Tiểu Hoa xong, Lục Lăng bắt đầu có hứng thú với cách thức ghi lại sự việc này. Sau khi đến sơn trang, cậu bé chính thức bắt đầu viết nhật ký.
Từ trong đó không khó nhận ra cây con này đang lớn lên trong môi trường thế nào.
Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, trời nắng.
Cha chải đầu cho mẹ không cẩn thận kéo rất nhiều tóc của mẹ khiến mẹ đau quá phát khóc.Cha đã dỗ mẹ rất lâu mà không ích gì. Sau đó, cha thơm vào miệng mẹ, mẹ không khóc nữa. Mình hỏi tại sao, mẹ nói bất kể đau ở đâu, được cha thơm vào miệng thì không đau nữa.
Sau đó mình thấy tay Thính Huyền bị kim đâu chảy máu, mình nghĩ nhất định là rất đau thì bảo cha thơm miệng tỷ ấy.
Kết quả, mình bị cha tát cho một cái. Mình thật không hiểu, có chút ấm ức.
Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, trời râm.
Hoắc thúc thúc và tiểu di lại đánh nhau, đánh mãi đánh mãi cuối cùng ngã trên mặt đất. Hoắc thúc thúc ở trên, tiểu di ở dưới. Chắc là Hoắc thúc thúc quá nặng nên tiểu di rất mệt. Tiểu di hét rất to để thúc ấy mau chóng đứng dậy.
Nhưng Hoắc thúc thúc không đứng dậy còn dùng râu cọ cọ vào mặt tiểu di. Hoắc thúc thúc cũng thích cọ râu vào mình như vậy nên mình biết râu của thúc ấy cọ vào người rất đau. Nhất định là tiểu di bị đau quá nên đã đánh Hoắc thúc thúc mấy cái, rồi không biết là thế nào mà Hoắc thúc thúc lại ngã xuống đất, cuộn mình, mặt đỏ phừng phừng.
Mình hỏi Hoắc thúc thúc sao thế, thúc ấy nói là “con chim nhỏ” của thúc ấy bị thương. Mình lại hỏi “con chim nhỏ” là cái gì, thúc ấy bảo các nam tử đều có nhưng nữ tử thì không.
Mình đi tìm mẹ, vừa hay cha cũng ở đó. Mình liền nói:
- Cha cho con xem “con chim nhỏ” của cha đi?
Sau đó, mình lại bị ăn tát. Mình nghĩ mãi mà không hiểu, lại có chút ấm ức.
Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, trời lúc râm lúc nắng.
Hoắc thúc thúc và Vô Khuyết uống rượu, uống xong thì cởi cả áo ngoài ra, chỉ còn lại bộ y phục bên trong. Mẹ nói với tiểu di:
- Mau xem mau xem, thân hình thúc ấy rất hấp dẫn, còn hấp dẫn hơn cả tỷ phu của muội.
Mình hỏi mẹ hấp dẫn là gì. Mẹ nói đó chính là từ khiến người ta có cảm giác đói khát.
Sau đó, mình gặp cha, nói với cha rằng:
- Mẹ bảo so với cha, Hoắc thúc thúc khiến mẹ cảm thấy đói khát hơn.
Nét mặt của cha liền trở nên rất kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Sau đó, mình nhìn thấy quả táo lớn đỏ mọng đặt trong đĩa trên bàn, mình muốn ăn liền nói với cha:
- Quả táo kia khiến con cảm thấy đói khát.
Thế là, mình lại bị một cái tát nữa. Mình nghĩ mãi mà không hiểu, lại có chút ấm ức.
…
Tháng Tư, mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, Lục Tử Kỳ thăng quan, Tống Tiểu Hoa sinh hạ em bé.
Đáng ra tháng Năm mới đến kỳ sinh nhưng em bé đó như trời định mang đến cho Lục phủ song hỷ lâm môn vậy. Thế là nó quyết định nhảy ra khỏi bụng mẹ trước hơn bốn mươi ngày. Òn chưa chào đời nó đã khiến cho toàn Lục phủ huyên náo trở tay không kịp.
Hôm đó, Lục Tử Kỳ vừa được thăng chức thành quan tam phẩm “Học sĩ Xu mật trực”, vừa bái tạ thánh ân tiếp chỉ xong thì Hữu Dung, người đầy tớ thân cận bất chấp quy định lao thẳng vào phòng thông báo tin tức Nhị phu nhân lâm bồn.
Lục Tử Kỳ không nói lời nào, co chân mà chạy. Lục Thác mặt tươi như hoa nở vừa chào hỏi quan viên truyền chỉ vừa dặn dò kẻ dưới mau chóng chuẩn bị.
Vì sinh sớm hơn dự kiến nhiều ngày, nên rất nhiều thứ còn chưa kịp chuẩn bị. Niệm viên đã sớm hỗn loạn như một nồi cháo nóng. May mà các vị di nương đều là người từng trải đã lâm trận giúp đỡ nên không xảy ra sai sót gì, kịp thời ngăn được cơn hoảng loạn. Lục lão gia lại hỏa tốc sai người mời thái y trong cung và hai bà đỡ giàu kinh nghiệm, cộng thêm các nha hoàn. Tóm lại ít nhất cũng nhanh chóng ổn định lại trật tự.
Lục Tử Kỳ bị nhốt ở bên ngoài đã sớm không còn vẻ bình tĩnh kiểm soát mọi việc như thường ngày. Ngoài trang viện hỗn loạn như kiến trên nồi nóng ra thì không ngừng có người ra vào phòng hỏi xem rốt cuộc tình hình bên trong thế nào rồi.
Đến cuối cùng, vẫn là Tống Vô Khuyết không thuận mắt trước cảnh chàng không những không thể giúp mà còn làm rối thêm này, liền cắn vạt áo chàng kéo ra sát bờ tường trông chừng.
Quãng thời gian từ sáng sớm đến trưa này, Tống Tiểu Hoa ở trong phòng sinh yên ắng vô cùng, giữa chừng còn ăn một chút điểm tâm và một bát canh. So với Lục Tử Kỳ thì nàng thật sự quá im ắng.
Nhưng qua buổi trưa, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ xen lẫn khóc lóc, lúc nhỏ lúc lớn liên tục nên Lục Tử Kỳ càng kích động hơn.
Khi Hoắc Nam và Tiết Vũ Hàm dẫn Lục Lăng tới, vừa hay thấy Lục nhị gia đang thấm đẫm gió xuân đứng ở góc tường cùng một con chó đen lớn đang nhe nanh nhe vuốt. Nó đang giữ tay áo chàng, còn chàng thì run run, y phục trên người xộc xệch, mặt vã mồ hôi.
Thi thoảng chàng lại gào lên một câu:
- Dao dao! Ta ở đây với nàng. Ta biết nàng rất sợ đau, cố chịu một lát sẽ qua thôi. Hãy nghĩ đến tương lai tốt đẹp mà chúng ta đã vạch ra. Kiên trì một chút, con chúng ta sắp chào đời rồi.
Trái ngược với những lời nói không hề mới mẻ đó, người trong phòng cực kỳ bực tức:
- Im đi!
Lục Tử Kỳ ngoan ngoãn im lặng không lâu, đột nhiên người trong đó lại bật khóc, gào lên:
- Đông Thanh! Tại sao nữ nhân phải sinh con? Sao nam nhân không sinh? Điều này không công bằng. Ông trời thiên vị, tôi hận ông.
- … Được, được. Sinh xong lần này, chúng ta không sinh nữa. Nàng để dành sức rồi chúng ta cùng hận ông trời.
Lục Lăng tròn mắt ngây người nhìn cha mẹ mình đang như phát điên, sau đó chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân lên:
- Bảo bảo, mau ra đi. Nếu không cha mẹ sắp kết thù với ông trời đấy. Bảo bảo biết không, ông trời lợi hại lắm. Cha mẹ sẽ chịu thiệt mất.
Hoắc Nam cười ha ha bước đến vỗ đầu cậu bé:
- Lục Lăng yên tâm. Mẹ cháu hung dữ như thế, Ngọc Hoàng Đại Đế chưa chắc đã là đối thủ của mẹ cháu đâu.
Trong phòng tạm thời yên tĩnh một lát, sau đó lại có tiếng gào lên:
- Đông Thanh! Thiếp không muốn một kẻ râu ria làm nghĩa phụ bảo bảo, sẽ làm bảo bảo sợ mất.
Lục Tử Kỳ còn chưa có phản ứng, Tiết Vũ Hàm đã tiếp lời:
- Ý nhị tẩu là muốn huynh ấy cạo râu đi sao?
- Đúng.
Hoắc Nam nhảy dựng lên:
- Nằm mơ.
- Đông Thanh! Vậy thiếp không sinh nữa.
- Không vấn đề gì. Không vấn đề gì. Dao Dao! Ta bảo đảm với nàng, bảo bảo vừa sinh ra sẽ có thể thấy một nghĩa phụ không có râu.
Hoắc Nam gào lên:
- Không thể nào. Râu còn người còn.
Lục Tử Kỳ còn gào to hơn:
- Đệ đã nói rằng khi rời kinh thành mà chưa thành công thì sẽ để ta trừng trị. Giờ ta muốn đệ phải cạo râu.
- Vẫn chưa hết thời gian.
- Vậy ta lệnh cho đệ lập tức khởi hành.
- Huynh lạm quyền tư lợi.
- Ta không làm sai.
- Đệ không phục.
- Không chấp nhận.
- Huynh lại muốn làm hại đệ.
- Là đệ vô dụng, không lập được công trạng.
- Đó là vì đệ vẫn chưa đánh trận cuối cùng.
- Thời cơ chiến đấu đã qua, nói nhiều cũng vô ích. Mau thi hành quân lệnh!
- Trời ơi! Kỳ oan thiên cổ…
Hoắc Nam ôm đầu đau khổ muốn khóc mà không ứa ra lệ. Tiết Vũ Hàm nhẹ nhàng buông một câu, lập tức biến nỗi bi phẫn của hắn thành làn khói xanh:
- Cạo đi rồi, thời cơ sẽ lại đến!
Đã qua năm canh giờ tức là sau gần chục tiếng đồng hồ, mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn mờ dần, cuối cùng Tống Tiểu Hoa đã sinh hạ một cậu bé kháu khỉnh, tiếng khóc oang oang, vô cùng khỏe mạnh về mọi phương diện.
Mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng nàng chỉ còn chút ý thức liếc nhìn con khi bà đỡ bế qua, Tống Tiểu Hoa khóc buồn bã hơn cả khi đau nhất, buông một câu não nề rồi thiếp đi:
- Thứ xấu xí, bẩn bẩn, đen sì, nhăn nheo này là cái gì vậy?...
Sau khi tỉnh lại thì đã qua một ngày một đêm, cửa sổ kín gió mông lung, rất đẹp, rất yên tĩnh.
Tống Tiểu Hoa chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng tạm thời không biết mình là ai, đang ở thời nào, nơi nào. Ngay lập tức ập đến cảm giác mãn nguyện, có một năng lượng bên trong dâng trào khiến nàng không kìm được muốn nhảy. Định cử động nàng mới phát hiện ra bàn tay ở mép giường đã bị nắm chặt.
Lòng bàn tay đó quen thuộc mà ấm áp. Ngước lên nhìn liền thấy một dung nhan tiều tụy, mệt mỏi, khóe môi như vẫn luôn có nụ cười không bao giờ tắt.
Đông Thanh! Đông Thanh! Thiếp và chàng có con rồi, là sinh mệnh kết tinh từ xương máu của chúng ta, là xiềng xích nối liền mãi mãi không bao giờ đứt giữa hai ta.
Như cảm giác được điều gì, lông mày Lục Tử Kỳ khẽ nhíu lại, đôi mắt mở to, ánh mắt hoảng loạn liền trấn tĩnh trong khoảnh khắc, đôi mắt đen sáng lên:
- Dao Dao! Nàng tỉnh rồi. Nhất định là nàng vừa khát vừa đói đúng không? Nàng ngủ thật là lâu, có cảm thấy đỡ chút nào không? Đây đều là đồ ăn bọn Thính Huyền chuẩn bị cho nàng đấy. Đang ấm vừa ăn, nàng mau ăn đi.
Chàng vừa lẩm bẩm vừa kê gối của nàng cao lên, để nàng hơi ngồi dậy một chút. Nhìn nàng ăn từng miếng lớn như sói đói đầu thai, nụ cười của chàng càng kéo dài. Đây là thê tử, là mẹ của con chàng…
Một hộp đồ ăn lớn đầy ắp đã hết sạch, Tống Tiểu Hoa mới hài lòng với cảm giác no:
- Con ra ngoài rồi, bụng rộng hơn nhiều, như cái động không đáy vậy.
- Thế thì ăn nhiều một chút lấp đầy cái động này đi.
- Không được. Lấp đầy rồi thì sẽ không giảm béo được. Ơ! Bảo bảo đâu ạ? Thiếp nhớ là con trai đúng không? – Ngẫm nghĩ lại, Tống Tiểu Hoa đột nhiên òa khóc: - Có phải thiếp sinh ra một tiểu quái vật không?
- Đừng nói linh tinh. Việt Nhi rất khỏe mạnh.
- Việt Nhi ư?
- Cha đặt tên cho con là Lục Việt. Nàng có thích không?
Tống Tiểu Hoa lẩm bẩm vài lần:
- Ái chà! Có vẻ như còn có thể kỷ niệm mình là “khách xuyên việt – vượt thời gian”…
- Cái gì?
- Thiếp thích cái tên này. Chàng cảm ơn cha giúp thiếp nhé. Nhưng mà Đông Thanh… Việt Nhi nó không xinh đẹp đúng không?
Lục Tử Kỳ ngán ngẩm, đứng lên bảo vú nuôi phòng bên bế con vào:
- Sao nàng không có lòng tin vào con trai của chúng ta như vậy?
Sẩm tối mùa xuân vẫn còn hơi se lạnh, hình hài bé nhỏ được bọc trong chiếc chăn đỏ chỉ lộ ra khuôn mặt chưa bằng nửa bàn tay.
Em bé có làn da màu phấn hồng, lông mày còn nhạt chưa nhìn rõ lắm, lông mi dài dài, chiếc mũi nhỏ thanh tú, cái miệng nhỏ chum chím, thi thoảng cánh mũi phập phồng, đôi mắt nhắm đang ngủ, hơi thở khe khẽ gấp gáp khiến trái tim người ta không kìm được chỉ muốn ôm chặt vào lòng, chỉ muốn làm mọi cách để bảo vệ nó, không để nó chịu bất cứ tổn thương gì.
Vú nuôi cẩn thận đặt em bé bên cạnh gối của Tống Tiểu Hoa:
- Nhị phu nhân! Tiểu thiếu gia ngoan lắm, ăn no là ngủ, hầu như không khóc quấy.
Nghiêng đầu nhìn kỹ rồi lại nhìn, Tống Tiểu Hoa không kìm được nước mắt:
- Thiếp sợ chết đi được. Thiếp còn tưởng mình sinh một quái vậy xấu xí. – Sau đó, nàng lại gạt nước mắt, cười: - Thiếp nói mà, chui từ trong bụng thiếp ra thì cho dù không được như thần tiên cũng phải là phong hoa tuyệt đại.
Lục Tử Kỳ thở dài:
- Dao Dao! Bệnh dùng từ lung tung của nàng…
- Được rồi! Dù gì từ này về sau, trách nhiệm dạy con múa bút văn chương cũng không thuộc về thiếp. Đông Thanh! Chàng xem, mũi của Việt Nhi giống thiếp quá, cái miệng cũng giống, khuôn mặt cũng giống, còn cả cái trán, cái cằm, lông mày, mặt mũi đều rất đẹp, đều giống hệt thiếp.
Lục Tử Kỳ điềm tĩnh nhắc nhở:
- Hình như tạm thời Việt Nhi vẫn chưa có lông mày, hơn nữa mắt Việt Nhi cũng chưa mở hẳn.
Tống Tiểu Hoa chống chế đến cùng:
- Tưởng tượng cũng thấy được mà.
- Vậy còn ta? Việt Nhi có điểm gì giống người cha này?
- Ừm… Tóc máu vừa đen vừa dày giống chàng.
- … Nàng chưa hề thấy tóc máu của ta mà.
- Thiếp đã nói với chàng rồi. Tưởng tượng là thấy được mà.
Lục Tử Kỳ đành phải nhận thua:
- Được rồi. Vậy nàng có thể tưởng tượng ra bộ dạng bây giờ của Hoắc Nam không?
Tống Tiểu Hoa sực tỉnh:
- Đúng rồi. Hình như thiếp bắt đệ ấy đi cạo râu. Cạo thật rồi sao?
- Nàng lấy việc sinh con ra uy hiếp, ai dám không nghe.
Tống Tiểu Hoa lập tức hào hứng:
- Nhưng thiếp nhớ đệ ấy đã để bộ râu đó rất lâu rồi. Thế nào? Cạo râu xong trông đệ ấy thế nào?
Lục Tử Kỳ nghiêm túc suy nghĩ:
- Đợi nàng hết cữ mà đệ ấy vẫn chưa rời khỏi Khai Phong thì nàng sẽ có thể thấy thôi. Chẳng còn cách nào khác. Nàng không thể ra khỏi phòng, còn đệ ấy lại không thể vào phòng này.
Tống Tiểu Hoa ngây người, sau đó lại nghiêng đầu nhìn bé con đang ngủ ngon lành:
- Đông Thanh! Thực ra Việt Nhi giống hệt chàng, nhìn đôi mắt, cái miệng, cái mũi, khuôn mặt, thậm chí cả cái cách chau mày đáng yêu khi ngủ cũng giống hệt chàng.
Lục Tử Kỳ hài lòng gật đầu:
- Đợi mấy ngày nữa, nàng có thể ngồi dậy được, ta sẽ để đệ ấy đứng ngoài cửa sổ cho nàng xem.
Sự thực chứng minh, lời của đàn ông có lòng dạ đen tối không thể tin được.
Tống Tiểu Hoa trông thấy Hoắc Nam trong “tiệc mừng đầy tháng” của Việt Nhi.
Có điều đúng là không thể hoàn toàn trách Lục Tử Kỳ.
Sau khi “Hoắc râu rậm” biến thành “Hoắc không râu” thì Tiết đại công tử vừa gặp đã bình luận bằng sáu từ: “Mặt thư sinh, giọng thái giám”.
Thái độ của vị này với chuyện của Hoắc Nam và tiểu muội cũng từ vui vẻ chuyển thành kiên quyết phản đối. Trong nhảy mắt Hoắc Nam đáng thương từ khách của Tiết phủ không thể bước vào phủ nửa bước.
Tiết đại công tử bái sư học võ, quyền pháp phi phàm, lại là người đã từng sống chết trên sa trường. Luận về dũng mãnh, cứng rắn thì Hoắc Nam thật sự chưa bằng một nửa.
Lúc nhẹ nhàng nhất, Tiết đại công tử nói:
- Nhìn xem. Hắn là tiểu thư sinh sao? Các nam nhân sẽ nói thế nào. Con gái của Tiết gia tuyệt đối không thể theo loại thái giám không đáng nương tựa này.
Hoắc Nam bảo cùng lắm thì nuôi râu lại, Tiết đại công tử liền trừng mắt quát:
- Che giấu không dám dùng khuôn mặt thật đối diện với người khác thì còn gọi gì là hành động của bậc trượng phu?!
Bức đến cuối cùng không còn cách nào, Hoắc Nam vớ lấy đao định hủy hoại dung nhan của mình. Nhưng đúng lúc này, Tiết Vũ Hàm luôn không lộ diện kia lại để nha hoàn tới chuyển lời rằng:
- Tiết cửu muội là nhân vật thế nào cũng không thể cùng một kẻ dung mạo khiếm khuyết chung sống hết đời.
Giày vò đi giày vò lại, giày vò suốt hơn hai chục ngày, cuối cùng Hoắc Nam đã xông đến trải chiếc chiếu trúc trước cửa lớn của Tiết phủ, để mặc gió thổi, nắng gắt vẫn quyết không đi. Tiết gia hạ lệnh trên dưới, thống nhất coi Hoắc Nam là người tàng hình, kệ hắn làm gì thì làm. Lại qua vài ngày, người đi đường cũng quen luôn, coi như không nhìn thấy…
Sáng sớm ngày thứ hai mươi lăm, Tiết gia vừa mở ra thì phát hiện Hoắc Nam đã biến mất. Nghe nói rất nhiều ngày sau, mọi người trong viện đều phải hết sức cẩn thận vì Đại công tử và Cửu tiểu thư đều có tâm trạng không tốt, có thể nổi giận bất cứ lúc nào.
Sẩm tối ngày thứ năm mươi sáu, một con ngựa từ ngoại thành vào phi thục mạng đến Tiết gia, người xuống ngựa mình đầy vết máu, vừa bẩn vừa hôi, duy chỉ có đôi mắt sáng quắc.
Kẻ dưới bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi, nhất thời quên cả ngăn cản để mặc hắn ngẩng cao đầu sải bước đi vào tìm Tiết đại công tử, ném túi đựng thủ cấp trong tay xuống đất, cái đầu đã bắt đầu thối rữa lăn lông lốc.
Tiết Vũ Hàm lập tức nghe tin đến xem, không nói lời nào xông lên phía trước tát cho kẻ đó hai cái. Kẻ đó không tránh không né mà đứng cười hì hì hứng chịu.
Đại ca của Tiết gia cười lớn:
- Tiểu tử đượclắm! Cậu đã đơn thương độc mã chém đầu thủ lĩnh phản quân khiến biên cương phía Nam của ta gặp nguy nan bao năm nay. Tên khốn này nợ tính mạng của hàng vạn con gân Đại Tống. Ta đã đấu với hắn rất nhiều lần mà vẫn không thể nào lấy được thủ cấp của hắn, đó vẫn là tiếc nuối lớn nhất của đời ta. Hôm nay thật sảng khoái!
Mặt người đó dính cả máu lẫn đất đen, không nhìn rõ dung mạo. Hắn ngoác miệng cười, rang trắng tinh:
- Sao hả? Tên thư sinh này có vài phần nam tử chứ?
Tiết đại công tử đấm vào vai hắn:
- Chọn ngày thành hôn!
Tiết Vũ Hàm vốn đang ngân ngấn nước mắt bỗng nhảy lên túm cổ áo hắn:
- Lần sau còn làm chuyện không thiết sống chết này thì nhất định phải bảo ta đi cùng. Ngộ nhỡ chết cũng có người mang xác huynh về.
- Nha đầu thối! Muội không có cơ hội này đâu. Hoắc Nam muốn muội thành thê tử của mình, chứ không muốn chết. Chuyện quả phụ để dành kiếp sau đi.
Thế là Hoắc Nam khi gặp lại Tống Tiểu Hoa đã có thân phận là cô gia tương lai của Tiết gia.
Hôm đó, yến tiệc mở năm mươi bàn, khách đến chật ních.
Nhị gia của Lục gia nhậm chức chưa đầy một năm, với thủ đoạn lôi đình đã khiến Nguyên gia bật gốc giữa lúc tiền tài danh vọng đang ở đỉnh cao. Tiền bạc và lương thực thu về vô số khiến quốc khố đầy ắp, long nhan rạng rỡ, lại còn liên tiếp ra các quy định quân kỷ quân phòng chỉnh đốn quân binh. Chỉ sau thời gian ngắn, bất luận ở trong triều hay trong quân trại, danh tiếng Lục nhị gia đã tăng vọt.
Tuy trên danh nghĩa Hoàng đế chưa đích thân nhiếp chính, Thái hậu vẫn bất lực tiếp tục buông rèm nhưng thực tế quân quốc đại sự đã quy về Lục gia. Lục Tử Kỳ tinh thông văn võ, trái tim nhuệ khí, khiến Hoàng đế trẻ tuổi vô cùng hợp ý, vô cùng coi trọng, thăng liền ba cấp thành một trong những nhân vật nắm thực quyền của “Xu mật viện”.
Tuy vì chuyện của Nguyên gia mà Lục gia chịu ít nhiều liên quan, Lục Tử Hằng cũng từ quan về ở ẩn nhưng vì có Lục Tử Kỳ nên gia thế không giảm mà tăng. Lại vì giao hảo với Tiết gia mới tăng lên nên địa vị của Lục gia càng vững chắc.
Còn Hoắc Nam, bằng hữu tốt của Lục Tử Kỳ, do văn võ toàn tài, tra án có công nên được thăng làm đô úy, tứ phẩm, đi nhậm chức tức khắc, tiền đồ vô lượng.
Trước mắt lại đang có tin đồn Hoắc Nam thành hôn với Tiết Vũ Hàm, nữ nhi được cưng chiều nhất của Tiết gia nên ai nấy đều không thể xem nhẹ lễ đầy tháng của con trai Lục Tử Kỳ…
Quan khách hầu hết đều là những người quyền cao chức trọng, trong đó không thiếu những kẻ cả đời phong lưu. Tuy nhiên ánh mắt của Tống Tiểu Hoa lại cứ nhìn chăm chú về phía một người.
Người đó áo mỏng sắc huyền, tay áo rộng, eo thon, vóc dáng nhẹ nhàng như không.
Cằm hơi nhọn nhưng điểm này chẳng hề làm ảnh hưởng đến đường nét dịu dàng của khuôn mặt. Nước da ngăm ngăm nhưng không thể làm giảm vẻ thanh tú của cả con người.
Hắn cứ thế rạng rỡ bước tới mang theo vài phần tùy hứng, phóng túng. Mà khi thấy giai nhân bên cạnh, nét mặt lại mang vẻ nhạo bang, nhưng là như thể đang đắm chìm trong sủng ái.
Trời cao đất dày ơi! Nam nhân tuyệt mỹ thế này chính là Hoắc Nam suốt ngày đầu tóc bù xù, giấu mặt trong bộ râu bờm xờm?!
Tống Tiểu Hoa mắt chữ O mồm chữ A, miệng lẩm bẩm nói:
- Trời ơi! Khuôn mặt của hắn còn đẹp hơn cả bộ ngực vạm vỡ rắn chắc. Đúng là quá mê hồn…
Người nào đó chỉ mải ngẩn ngơ mà không chú ý Lục Tử Kỳ đang mỉm cười tiến đến, lông mày khẽ nhíu lại…
Tuy Lục Việt ăn uống ngủ nghỉ rất tốt, không ốm, không đau, không bệnh tật, nhưng vì sinh sớm nên cả nhà trên dưới đều rất lo lắng, nhất chí quyết định thằng bé phải ở trong phòng để chăm cho khỏe mạnh một chút rồi mới có thể bế ra cho người ngoài thăm. Về điểm này, Tống Tiểu Hoa không hề có ý kiến gì, dù sao tiệc đầy tháng cũng cần cho người lớn giao du, sớm muộn một ngày vốn chẳng có gì khác biệt.
Chỉ là điều không ngờ rằng, bản thân cũng bị vây hãm trong phạm vi đó, còn phải “ở cữ” thêm mười sáu ngày khiến nàng sống không bằng chết.
Thực ra những ngày tháng không thể xuống giường, không thể hóng gió, chỉ có thể không ngừng nhét đồ vào miệng như con vịt quay Bắc Kinh, cố nhịn một chút thì cũng qua rồi. Thật đúng là không thể nhẫn nhịn một chút thì cũng qua rồi. Nàng nhẫn nhịn đi nhẫn nhịn lại đến suýt chút nữa mắc chứng trầm cảm sau sinh. Nào là không được rửa mặt, không được gội đầu,không được tắm táp, không được rửa bất cứ thứ gì, cuối cùng thành kẻ bốc mùi vạn dặm…
Tuy Lục Tử Kỳ tỏ ý rằng bộ dạng nàng cũng không hề tệ, nữ nhân làm mẹ lần đầu vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng hai mươi ngày sau, Tống Tiểu Hoa vẫn đóng chặt cửa với chàng.
Nói đàn ông không quan tâm đến ngoại hình của phụ nữ cũng giống như bảo Iraq có vũ khí sát thương cỡ lớn vậy, chỉ là tin đồn…
Cũng chính vì vậy, đợi sau khi Tống Tiểu Hoa có thể xuống giường tắm rửa, hai người mới có thể chung chăn chung gối. Nhưng họ cũng chỉ hôn nhẹ và âu yếm chứ không thể đi xa hơn vì nàng kiên quyết trước tiên phải lấy lại vóc dáng đã rồi mới có thể làm chuyện vợ chồng.
Thế là khát vọng của Lục Tử Kỳ vẫn chỉ có thể tiếp tục giữ lại…
Tàn tiệc, tiễn khách khứa xong, Lục Tử Kỳ lặng lẽ về phòng ngủ, còn Tống Tiểu Hoa thì hát ru cho Lục Việt trong nôi như thường lệ.
Tống Tiểu Hoa thiếu sữa. Kiên trì cho bú vài ngày, cuối cùng không thể tiếp tục nhẫn tâm nhìn con trai mặt đỏ phừng phừng, tốn bao sức lực cũng không bú được mấy giọt, nàng đành bất lực tuyên bố bỏ cuộc, giao toàn quyền cho vú nuôi. Ban đêm cũng là vú nuôi đưa về phòng ở bên cạnh, chỉ là mỗi tối nàng đều tự mình dỗ con ngủ.
Tống Tiểu Hoa mới tắm xong, trên người nàng phảng phất mùi hương thơm dịu, mái tóc dài xõa xuống. Khuôn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng mà mông lung dưới ánh nến mờ càng thêm phần khó cưỡng.
Bài hát ru chưa từng nghe đó có nhịp điệu rất nhanh mang theo hơi thở ngọt ngào lan tỏa trong không khí khiến người khác không kìm được lòng.
- Việt Nhi ngủ rồi à?
- Ừm.
- Ta bảo vú nuôi đến đón nhé.
- Đợi thêm một lát đi.
Day lông mày, giọng Lục Tử Kỳ có phần khàn khàn:
- Bận cả ngày ồi, ta thật sự hơi mệt.
Tống Tiểu Hoa đành đồng ý:
- Vâng. Vậy cũng được.
Thế là Lục Tử Kỳ khẽ cong khóe môi, cuộc đọ sức giữa con trai và chàng, chàng thắng.
Trong căn phòng không còn “kỳ đà cản mũi”, mùi sữa giảm dần, hương thơm lan tỏa.
Tống Tiểu Hoa thay đồ chuẩn bị bò lên giường thì bị đôi tay rắn chắc giữ chặt từ phía sau. Sống lưng nàng áp vào lồng ngực ấy, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của một trái tim, còn cả cảm giác nguy hiểm vô cùng quen thuộc nào đó nữa…
- Chàng làm gì thế?
- Nàng nói xem?
- Không được.Vóc dáng của thiếp vẫn chưa hồi phục.
- Vậy sao?
Hai bàn tay bắt đầu ngao du, giọng Lục Tử Kỳ khe khẽ có phần gấp gáp:
- Ta thấy đã hồi phục khá tốt rồi. Trên thực tế còn tốt hơn trước kia.
Giọng nói khe khẽ đó khiến nàng không thể kháng cự, thân thể Tống Tiểu Hoa sớm đã đầu hàng, nhưng ngoài miệng còn cố phản đối:
- Chàng nói sau một tháng mới động đến thiếp mà.
- Ta hối hận rồi.
- … Chàng chơi gian.
- Vì ta bỗng nhớ ra một câu nàng từng nói.
- Câu gì?
- Nàng nói Hoắc Nam khiến nàng cảm thấy thèm khát hơn ta.
- … Thiếp chưa từng nói.
- Ta không cần biết, ta cứ coi như là nàng từng nói đấy.
- … Chàng ức hiếp người ta.
- Đã gánh tội danh này, dùng hành động thực tế để chứng minh tốt hơn là lời nói.
- Chàng… Á!
- Suỵt… Cẩn thận kẻo làm Việt Nhi thức giấc.
- Chàng là đồ cầm thú bỉ ổi…
- Đa tạ đại nhân khen ngợi. Nàng muốn làm ta bỉ ổi hơn một chút hay cầm thú hơn một chút?