Một Nửa Yêu Thương

Chương 2



Ăn uống no đủ, Tống Tiểu Hoa dẫn Lục Lăng ra giếng cọ nồi rửa bát. Nói là làm việc nhưng thực sự rất vui.

Khi Lục Tử Kỳ bê một bát thuốc tới, chàng không chỉ thấy nền đất ướt sũng cả một khoảnh mà đến người cũng ướt bảy tám phần. Hơn nữa sắp được nửa canh giờ mà nồi và bát dường như vẫn đặt ở đó chẳng hề động đến.

Trong lòng chàng có chút không vừa ý nhưng khi nhìn thấy hai khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ vô cùng thì cảm giác kia liền tan biến, đồng thời lại dậy lên nỗi lo. Giao Lăng Nhi cho một nha đầu mà vóc dáng mới chỉ như đứa trẻ lớn này, sẽ không có vấn đề gì chứ…

- Được rồi. Đừng chơi nữa. – Lắc đầu ngán ngẩm bước về phía trước, Lục Tử Kỳ đưa bát thuốc cho Tống Tiểu Hoa: - Đến lúc uống thuốc rồi.

Rồi chàng cúi người lau giọt mồ hôi trên trán Lục Lăng:

- Con tự vào phòng thay y phục ướt đi.

Lục Lăng nhìn Tống Tiểu Hoa tiếc nuối, còn Tống Tiểu Hoa khổ sở nhìn bát thuốc bắc đen sì.

Nàng rất tôn kính ngành Đông y vĩ đại, nhưng giờ nàng thật sự rất nhớ mũi tiêm và viên thuốc Tây y.

Nhắm mắt lại nín thở, thầm đếm “Một, hai, ba”, sau đó nàng ngẩng cổ lên uống ực một hơi. Trong lòng nàng thầm thề một lần nữa, sau này nhất định phải ăn ngủ điều độ, chịu khó tập thể dục để thân thể khỏe mạnh.

Còn Lục Tử Kỳ nhìn dáng vẻ bi phẫn khi uống thuốc của nàng và cả khuôn mặt nhăn nhó như trái mướp đắng thì không khỏi nhớ lại mỗi lần Lăng Nhi bị bệnh phải uống thuốc, dáng vẻ cũng y hệt như vậy. Chàng mỉm cười đón bát thuốc hết sạch, giả bộ tức giận nói:

- Vừa mới khỏi bệnh, sao nàng lại không chú ý như vậy? Ngộ nhỡ không cẩn thận bị lạnh, chẳng phải sẽ biến thành cái vại đựng thuốc, uống thuốc thay cơm sao?

Lục Lăng là người hiểu nỗi đau khổ lúc này của Tống Tiểu Hoa nhất. Nghe đã giật thót mình, nó vội kéo tay áo nàng:

- Mẹ! Mẹ! Mau theo Lăng Nhi đi thay y phục. Thuốc khó uống nhất. Không thể uống liên tục được.

Tống Tiểu Hoa bị nó kéo đi vào vài bước mới nhớ ra, quay đầu lại nói với Lục Tử Kỳ vẫn còn nguyên đó một câu:

- Chậu bát đĩa đó cứ để đấy, một lát nữa thiếp quay lại rửa nhé.

Lục Tử Kỳ chỉ cười không nói gì. Đợi họ đi hết khúc ngoặt góc nhà mới xắn tay áo ngồi xuống dọn dẹp mớ bừa bộn trước mặt.

Ở huyện Bắc Nhai một năm nay, tuy có Hoắc Nam giúp đỡ rất nhiều nhưng chàng cũng phải làm không ít việc nhà hằng ngày. Một là vì muốn giúp đỡ, hai là vì chàng dần dần phát hiện ra niềm vui của mình trong đó.

Thực ra, cuộc sống sinh hoạt đời thường, nhữngđiều vụn vặt đơn giản lại là những điều quý báu khó tìm.

Trước đây không hiểu, sau này hiểu, nhưng muộn rồi…

Buổi chiều, Lục Tử Kỳ đến huyện nha, Tống Tiểu Hoa dẫn Lục Lăng ra phố.

Từ trước đến giờ, nàng đi xa nhất cũng chỉ là đi cùng thím Trương đến cái chợ nhỏ gần đó. Hôm nay sức khỏe tốt hơn, tâm trạng tốt hơn, cũng có mục tiêu ngắn hạn rõ ràng vào tương lai, thế nên nàng đưa ra kế hoạch mua sắm trọng đại đầu tiên sau khi đến đây- mua bồn tắm.

Vượt thời gian lâu như vậy, nàng vẫn chưa được tắm táp tử tế lấy một lần. Thím Trương viện lý do trong thời gian bị bệnh không được động đến nước, chỉ hận không thể bắt nốt cả không được rửa mặt cho tiết kiệm. Nàng thuyết phục đủ kiểu, lấy cả cái chết đe dọa, cuối cùng cũng chỉ được dùng khăn lau người, sau đó lại phải lén gội đầu hai lần.

Nếu không, chắc chắn sẽ là “chưa thấy người, đã ngửi thấy mùi” rồi…

Theo hiểu biết của Tống Tiểu Hoa về cuộc sống thời Tống thì người Tống rất siêng tắm, ở đâu cũng có nhà tắm công cộng, không ít nhà có phòng với cửa ngăn phòng tắm riêng.

Người giàu sang có tiền lại nhàn rỗi thì ít nhất ngày tắm một lần. Đương nhiên nếu bệnh sạch sẽ hay tật gì khác thì không loại trừ ngày tắm vài lần… Bình thường, người ta thường hay lấy mùa làm mốc bình quân có thể bảo đảm ba đến năm hôm tắm một lần.

Tất nhiên phụ nữ không được đến nhà tắm công cộng, thế nên thường tắm theo cách cơ bản là dùng thùng hoặc bồn tắm làm bằng gỗ hay đồng ở nhà.

Nhưng Tống Tiểu Hoa chỉ tìm thấy một cái chậu tắm nhỏ tí ở trong nhà, là dùng cho Lục Lăng. Ban đầu nàng cho rằng Lục Tử Kỳ một năm chỉ tắm có hai lần: mùa hè một lần, mùa đông một lần. Không ngờ chàng lại là người thích tắm nước lạnh. Như vậy thật tốt, cũng không cần phải lo dùng chung thùng tắm với người khac sẽ mất vệ sinh.

Khì khì! Nàng thèm muốn một chiếc thùng tắm bằng gỗ thật lớn đã lâu, cuối cùng có thể dùng riêng rồi.

Từ nhà đến chợ tập trung đi bộ khoảng hai mươi phút, đáng ra phủ đệ huyện lệnh ở ngay sau huyện nha, ở vị trí náo nhiệt và phồn hoa nhất, nhưng Lục Tử Kỳ đã cải tạo thành nơi làm việc và học đường, bản thân thì chuyển đến một căn nhà nhở tồi tàn ở ngoại ô.

Khi nhắc đến chuyện này, thím Trương không khỏi ngớt lời ca ngợi, cảm kích vô cùng.

Tống Tiểu Hoa dắt tay Lục Lăng vừa đi vừa chơi, tận hưởng ánh mặt trời ấm áp buổi chiều mùa thu và cả những cơn gió nhẹ hiền hòa, thỏa thuê nhìn nhắm những thửa ruộng vàng óng bên đường.

Nàng là người tứ chi lười biếng, ngũ cốc bất phân. Về cơ bản từ nhỏ đến lớn nàng chỉ sống nơi phố thị, sao có thể thấu cuộc sống ở đồng ruộng? Vì vậy, Lục Lăng trở thành người giải thích những thứ nàng nhìn cái gì cũng mới lạ, nhìn chim muông, rau cỏ gì cũng không biết. Đừng coi thường cậu nhóc đầu củ cải còn nhỏ tuổi, cậu hiểu biết không ít đâu, và thật sự bổ sung cho Tống Tiểu Hoa khá nhiều kiến thức.

Vụ mùa bận rộn, tuyệt đại đa số nông dân đều làm việc trên cánh đồng, người đi lại trên đường rất thưa thớt, có điều thi thoảng gặp vài người đều quen Lục Lăng. Khi chào hỏi, Lục Lăng luôn tự hào giới thiệu nữ tử mặt mày hớn hở, vóc dáng nhỏ bé gầy gò bên cạnh:

- Đây là mẹ cháu. – Điều đó khiến Tống Tiểu Hoa cảm thấy lòng nhiệt tình dâng đầy trong tim.

Sau khi vào thành, vào chợ, tình huống này càng rõ rệt hơn.

Tống Tiểu Hoa nhanh chóng hiểu ra hai điều:Thứ nhất, đừng coi thường sức mạnh của truyền miệng. Thứ hai, thực ra gấu trúc trong vườn bách thú được mọi người vây quanh ngắm nhìn cũng không hạnh phúc đến thế…

Nàng mới đi có mấy cửa tiệm mà người dân trong chợ đã đều biết, thê tử mới cưới của Huyện lệnh Lục đại nhân đến rồi.

Thế là trong những tiếng hỏi han nồng nhiệt, ánh nhìn thiêu đốt của mọi người, Tống Tiểu Hoa cứ đi được vài ba bước lại phải dừng lại chào hỏi, khó khăn lắm mới đến được nơi chuyên bán thùng tắm.

Vỗ vỗ vào khuôn mặt đã bắt đầu cứng đờ vì mỉm cười nhiều, nàng thông cảm sâu sắc với các nhà lãnh đạo và các ngôi sao. Đó đều không phải là việc để người làm…

- Mẹ! Họ rất quý mẹ đấy.

Lục Lăng nheo mắt phấn khởi, Tống Tiểu Hoa dở sống dở chết hứ một câu:

- Đều do chacon ban cho đấy…

- Lục phu nhân đến tiểu tiệm thật đúng là khiến cho tiểu tiệm như được thắp sáng, thật là phúc ba đời của Tiểu Khả đây… -Cuối cùng chủ tiệm đứng đợi bên cạnh đã tìm được khoảng trống chen vào, ngay lập tức thốt lên lời chào hỏi phóng đại.

- Đâu dám,đâu dám. Khách khí, khách khí. –Tống Tiểu Hoa cười nhìn quanh tiệm.

Trong truyền thuyết, kinh tế triều Tống phát triển, của cải dồi dào quả không sai. Tuy “huyện Bắc Nhai” chỉ là một huyện nghèo vùng biên nhưng đồ dùng thường ngày cái gì cũng có hoa hết cả mắt. đều là những hàng hóa thủ công tinh xảo.

Tống Tiểu Hoa đã hỏi trước thím Trương về giá cả thùng tắm vì nàng không có khái niệm gì về giá cả nên cũng không đoán được đắt rẻ. Có điều, đã là vật dụng nhà nhà đều có thì sẽ không đắt đến mức khiến người ta há hốc mồm miệng.

Vừa tự hỏi vừa họn lòng vòng, mỗi khi nàng dừng lại trước đồ vật gì đó và tỏ ra hứng thú, chủ tiệm đi bên đều lập tức báo công dụng, ưu điểm, nhược điểm và cả giá của đồ vật đó, nghe còn có vẻ rất thành thực. Dù gì chủ tiệm cũng không có gan “chém” Huyện lệnh phu nhân.

Cuối cùng, Tống Tiểu Hoa và “tham mưu mua sắm” Lục Lăng đã có tiếng nói chung, chọn trúng một chiếc thùng tắm chạm hoa loại vừa, giá cả cũng trong phạm vi chấp nhận được.

Tiền trong túi Tống Tiểu Hoa là của hồi môn của nàng. Là một người hiện đại, nàng hiểu biết sâu sắc câu: Tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền thì vạn năng đều không thể, sau khi vừa tỉnh lại và phát hiện ra mình đã “vượt thời gian” thì phản ứng đầu tiên là mau chóng kiểm tra có bao nhiêu đồ vật xung quanh mình.

Nói chung ông trời trêu đùa nàng cũng không quá ác, còn cho nàng anh trai và người chị dâu không tồi. Họ đã chuẩn bị cho nàng của hồi môn có thể coi là sống được. Ngoài mấy hòm lớn quần áo, chăn mền và những thứ lặt vặt, còn có đồ trang sức vàng bạc và mấy xâu tiền đồng. Có lẽ là để nàng dùng khi cấp bách.

Lần trước khi đi chợ với thím Trương, Tống Tiểu Hoa đã nhân cơ hội tìm hiểu về cách quy đổi đơn vị tiền tệ thời này:

1 lượng vàng ròng = 10 lượng bạc trắng = 100 quan tiền đồng= 10000 đồng tiền đồng.

Mua thức ăn đơn giản cho một gia đình ba người khoảng năm mươi đồng, thế nên mấy xâu tiền trong đống của hồi môn của nàng cũng có thể ăn được vài tháng, thêm những đồ vật khác nữa thì dù không có ai để nương tựa, vẫn có thể giúp nàng sống được vài năm.

Ngoài ram nàng còn chưa được rõ một điểm. Của hồi môn của phụ nữ thời đại này là của riêng tuyệt đối. Trừ khi người vợ chủ động đồng ý, nếu không nhà chồng không thể tự ý sử dụng.

Chính vì như vậy, nàng mới quyết định dùng tiền của mình để mua sắm đồ dùng gia đình này.

Một là vì dù sao sau này cũng chỉ có mình nàng sử dụng, coi như không thiệt; Hai là vì nàng không tiện hỏi xin tiền mua sắm một người đàn ông vừa mới gặp, dù rằng người đàn ông này là chồng danh chính ngôn thuận của nàng.

Chủ tiệm thấy họ đã chọn xong vội vàng bảo người xếp lên xe hàng. Khi thanh toán, số tiền phải trả còn thấp hơn giá ban đầu rất nhiều.

Tống Tiểu Hoa sững người một lát, sau đó mới thật thà nhắc nhở:

- Ông chủ, ông… có nhầm không?

- Không đâu, không đâu. –Chủ tiệm lắc đầu xua tay, cười híp cả mắt. – Tôi vốn không định lấy xu nào nhưng lại sợ Lục phu nhân ngại nên bạo gan lấy chút tiền vốn. Mong Lục phu nhân đừng từ chối, nể mặt Tiểu Khả này một chút.

Tống Tiểu Hoa vì lười mặc cả bẩm sinh, lại thấy giá cả tiệm này không đắt lắm nên căn bản không có ý định mặc cả, lúc này thấy chủ tiệm chủ động giảm giá thì làm gì có chuyện không đồng ý? Có kẻ ngốc mới không thích giá rẻ. Thế là nàng vui vẻ trả tền rồi mừng rỡ đi ra cửa.

Trên đường về, Tống Tiểu Hoa cho Lục Lăng vào trong thùng tắm, thấy nó cố trèo lên nhưng chỉ lộ mỗi đỉnh đầu thì không nhịn được phá lên cười.

Có ánh nắng, có gió nhẹ, có hoa dại hai bên đường, có cây trồng trên đồng ruộng, còn có cả tiểu nhị đưa hàng miệng cứ oang oang không biết hạ thấp giọng. Tống Tiểu Hoa chỉ cảm thấy tâm trạng chưa bao giờ phơi phới thế.

Có lẽ, để nàng vượt thời gian đến đây hoàn toàn không phải là ông trời cố ý trêu đùa nàng…

Về đến nhà, thùng tắm được đặt trong phòng ngủ hịên tại của nàng, Tống Tiểu Hoa bèn vội vàng đi đun nước.

Nhờ kinh nghiệm cắm trại dã ngoại và tỉ mỉ quan sát cách Lục Tử Kỳ nhóm bếp lúc trước, cộng thêm có Lục Lăng ở bên cạnh chỉ giúp nên nàng nhanh chóng nhóm được mồi lửa đầu tiên ở thời Tống.

Đun sôi nước, lệnh cho “Đầu củ cải” ở ngoài phạm vi ba mét, Tống Tiểu Hoa dùng thùng xách nước từ bếp đổ vào thùng tắm trong phòng ngủ. Đổ xong thùng nước sôi lại thêm hai thùng nước lạnh thì cuối cùng đã hoàn tất mọi việc.

Tống Tiểu Hoa mệt đến mức eo mỏi lưng đau, chân bị chuột rút. Nàng thư giãn ngâm mình trong chiếc thùng tắm đầy nước ấm dễ chịu, tâm trạng vui vẻ, người thấy thoái mái khiến nàng chẳng hề để ý đến cậu nhóc đáng thương bị nhốt ở bên ngoài.

Thế nên khi Lục Tử Kỳ vừa về đến nhà, thấy con trai của mình vô cùng ấm ức ngồi một mình trên bậc cửa ngoài hành lang.

- Lăng Nhi! Sao con lại ngồi một mình ở đây?- Nhìn Lục Lăng bí xị rồi lại nhìn hai cánh cửa đóng chặt sau lưng nó, Lục Tử Kỳ ngạc nhiên cúi người khẽ hỏi: - Có phải mẹ đang ngủ không?

-Không ạ…-Lục Lăng chạy đến nhảy vào lòng chàng: -Mẹ bắt con ở ngoài làm cún trông cửa cho mẹ.

Cách hình dung như vậy khiến Lục Tử Kỳ không khỏi chau mày:

-Mẹ làm gì trong đó?

Lục Lăng vẫn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng mở cưa, Tống Tiểu Hoa thả mái tóc ướt, da mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, y phục bên ngoài khép hờ, thong thả đủng đỉnh bước ra.

- Ơ? Chàng đi làm về sớm… ừm… thế sao? –Trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa thản nhiên lắc cổ nửa cảm thán nửa rên rỉ một câu: -Thật dễ chịu…

Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt càng rực rỡ như cánh hoa đào, sắc xuân vô ngần.

Lục Tử Kỳ bình tĩnh lại ngay sau phút đầu kinh ngạc và hoài nghi, chàng nhanh chóng phán đoán khi thấy những giọt nước trên tóc nàng đang nhỏ xuống, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác, xoay người, khẽ ho một tiếng:

-Chiều nay… nàng ra ngoài à?

-Đúng vậy, sao chàng biết thế?

Lục Tử Kỳ không biết nên nhắc nhở nàng chỉnh lại y phục bên ngoài như thế nào? Tuy rằng để lộ sắc xuân nhưng không được tao nhã cho lắm. Chàng đành cúi xuống giả vời chăm chú chỉnh y phục cho Lục Lăng:

- Dường như khắp thành đều đồn chuyện Huyện lệnh phu nhân đi thị sát dân tình.

- Chà! Tin tức truyền nhanh thật đấy! – Tống Tiểu Hoa mang theo sự ngưỡng mộ trước tốc độ truyền tin của thời đại này, bước lên trước mặt Lục Tử Kỳ, hiếu kỳ hỏi: -Họ nói thế nào vậy?

-Họ nói Huyện lệnh phu nhân rất dễ gần với dân chúng, không hề tỏ ra cao ngạo. –Lục Tử Kỳ vẫn không liếc nhìn, chỉ lộ rõ tiếng cười trong giọng nói.

Hôm nay đến huyện nha vốn định xử lý đống công vụ tích lũy gần đây một chút, nhưng mới được một lát thì bị các đồng liêu đồng tâm hiệp lực “đuổi” ra ngoài. Biết họ có ý tốt, lại thêm đúng là rất muốn nói chuyện với thê tử mới cưới để bù đắp thiệt thời trước đây, nên chàng cũng không kiên trì thêm nữa. Nếu không trăng chưa lênđầu càng, sao chàng có thể về nhà được?

Khi chàng đi ngang qua chợ, bách tính tấp nập đến chàng hỏi còn cho biết phu nhân của chàng không cao ngạo thế nào, dễ gần ra sao?. Đương nhiên họ còn chúc chàng vui tân duyên, sớm sinh quý tử, vân vân và vân vân…

Trong lòng chàng không tránh khỏi vài phần vui mừng, vài phần ngạc nhiên. Thê tử nhỏ bé của mình có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm của huyện dân và hòa hợp với họ như vậy thật không đơn giản.

Mà Tống Tiểu Hoa “dễ gần tự nhiên” không hề biết là phu nhân của quan phụ mẫu địa phương, khi tiếp xúc với bách tính, nói chuyện vui vẻ lại có thể tạo nên hiệu quả lớn như vậy.

-Thực ra, người dân ở đây đều rất đáng yêu, rất ý tứ, có rất nhiều thứ cũng khá thú vị.

Lục Tử Kỳ không kìm được ngẩng lên liếc Tống Tiểu Hoa một cái, lẽ nào dân huyện lân cận lại khác với ở đây thế sao? Hôm khác phải tranh thủ thời gian đi xem xét mới được.

Bất luận thế nào, nàng có thể nhanh chóng thích huyện Bắc Nhai như vậy thực sự là chuyện tốt. Có điều, tính tình qua loa đại khái của nàng thực sự là…

Thu ánh nhìn, Lục Tử Kỳ lại ho nhẹ hàm ý một tiếng:

-Thời tiết tối nay nổi gió, nàng cẩn thận ẻo lạnh.

- Hả?...

Câu nói không đầu không cuối này khiến Tống Tiểu Hoa không khỏi ngây người. Nàng nghiêng đầu nhìn vẻ bối rối của Lục Tử Kỳ rồi lại nhìn y phục khép hờ của mình, bình tĩnh lại bỗng bật cười thành tiếng.

-Ha ha!...

Cố ý kéo dài giọng ngọt ngào, có phần khiến người ta phát ngán, Tống Tiểu Hoa phe phẩy tay, quạt bên má mấy cái, dáng vẻ cơ bản của nữ nhân “lẳng lơ”:

-Mua thùng tắm mới thật không sai. Tắm vừa ấm áp lại vừa được nghỉ ngơi. Hơn nữa, thiếp thấy giờ bệnh gì cũng tiêu tan hết. –Ngẫm nghĩ rồi vội bổ sung một câu: - Thế nên thiếp cho rằng có lẽ không cần phải uống thuốc nữa.

Cử chỉ và hai câu nói trước của nàng khiến Lục Tử Kỳ gần như tưởng nàng có ý… nhưng câu cuối cùng thì lại khiến chàng bật cười.

Hóa ra nói nhiều vậy chỉ là vì không muốn uống thuốc đắng nữa. Trò này đúng là chỉ có trẻ nhỏ mới có thể nghĩ ra được.

Chàng lắc đầu đứng lên nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt mang theo chút trêu chọc và bông đùa:

- Ta chưa bao giờ biết, một thùng tắm còn có tác dụng tiêu tan bệnh tật ngay lập tức. Mai nhất định phải bảo Hồ đại phu đến nghiên cứu mới được. À phải rồi, không phải ông chủ bán thùng tắm đó làm gì cho nàng mà nàng đặc biệt nói tốt cho àng hóa của ông chủ ấy đấy chứ?

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa nhưng không ngờ Tống Tiểu Hoa nghe xong lập tức lườm lại:

-Chàng đúng là có khả năng “Lục bán tiên” đấy. Chàng đã đoán ra được một phần rồi. Ông chủ đó bán cho thiếp với giá siêu ưu đãi. Thiếp tính ra thì chiết khấu đến bảy phần.

Nàng cười thấy răng chẳng thấy mắt, như thể kiếm được món hời lớn, nhưng Lục Tử Kỳ thì tối sầm mặt lại:

-Tại sao lại bán cho nàng với giá thấp như vậy?

Tống Tiểu Hoa dương dương tự đắc:

-Điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì chàng rồi. Hóa ra làm quan lại có nhiều cái hay như thế…

Lục Tử Kỳ tỏ rõ vẻ không vui, trực tiếp lên tiếng ngắt lời:

-Theo giá ban đầu đem tiền trả cho người ta.

Nụ cười của Tống Tiểu Hoa đông cứng lại, có chút không tin nổi:

-Ý chàng là gì?

-Sao nàng có thể kiếm lợi của bách tính?

Giọng Lục Tử Kỳ không hề giấu thái độ lên án, khiến mặt Tống Tiểu Hoa cũng chảy xị xuống:

-Câu này của chàng ý gì? Ông chủ ấy tự bán cho thiếp với giá này,đâu phải thiếp chủ động mặc cả. Dựa vào cái gì mà bắt thiếp trả số tiền còn lại cho ông ta chứ? Đây là thứ đạo lý gì vậy?

-Đây là đạo lý của Lục gia.

Thái độ của nàng khiến Lục Tử Kỳ cũng bất giác cao giọng, chẳng mấy chốc lại hạ giọng, thái độ dịu hơn:

-Nàng cũng biết, ông ấy là nể mặt ta nên mới làm như vậy. Nói chính xác là nể thân phận quan phụ mẫu địa phương của ta.

-Là như vậy không sai. Thế thì sao nào? –Tống Tiểu Hoa đã sớm bị câu nói nghiêm khắc của chàng làm cho nổi giận đùng đùng: - Mọt người đồng ý cho, một người đồng ý nhận, thiếp chẳng có gì hổ thẹn cả. Hơn nữa, bách tính lấy lòng quan là chuyện thiên kinh nghịa đĩa triều đại nào chẳng có.

Cuối cùng Lục Tử Kỳ không nhẫn nhịn nổi nữa cau mày, lên tiếng ngắt lời:

-Ăn nói hàm hồ.

Tống Tiểu Hoa không hề khép nép, còn ngẩng mặt lên tiếp tục nói:

-Giờ nói gì với thiếp Lục gia hay không Lục gia? Thiếp nói cho chàng biết, nếu không phải thiếp…mạng thiếp tốt thì đã đợi chàng về nhận xác rồi. Dù gì cái mạng này cũng là ông trời ban cho. Chàng cứ coi như thiếu phụ của Lục gia các ngời đã chết rồi. Từ nay về sau, thiếp nói gì, làm gì đều không liên quan đến Lục gia các ngời. Không vui thì cùng lắm ly hôn… bỏ thiếp là được ồi.

Nói xong chẳng thèm để ý đến cháng, Tống Tiểu Hoa xoay người để cửa bước vào phòng nhưng lại ngây ra trước phản ứng của Lục Lăng. Nó lao đến ôm chân nàng:

- Mẹ! Mẹ giận rồi sao? Mẹ không cần Lăng Nhi nữa sao?

Tiếng khóc trẻ nhỏ khiến lửa giận trong người Tống Tiểu Hoa lập tức nguôi đi năm sáu phần. Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt to long lanh ngấn lệ, đột nhiên mềm lòng, ngồi thấp xuống lau nước mắt cho Lục Lăng:

-Ta không giận con. Lăng Nhi ngoan. Lăng Nhi không khóc. Nam tử hán chỉ đổ máu không rơi lệ. – Thấy nó hiểu mà như không, day day mũi, gật gật đầu, nàng bèn dịu dàng nựng: - Tóm lại ta hứa với Lăng Nhi, tuyệt đối sẽ không không cần Lăng Nhi, được không? Cho dù ta đi, ta đi, ta cũng mang theo Lăng Nhi.

Nói xong đứng dậy, nàng nắm tay Lục Lăng hậm hực bước vào phòng, bất kể đứa trẻ mình định đưa đi, đứa trẻ đang ở trongtay mình thực ra là “người nối dõi” nhà người ta. Hơn nữa, “người nối dõi” này đang đáng thương đi được một bước thì ngoái đầu nhìn cha mình…

Chỉ còn Lục Tử Kỳ đứng im lặng ở sân viện. Mãi sau, chàng mới khẽ lắc đầu, cười chua chát.

Nói cho cùng, mình đã ngược đãi nàng, trong lòng nàng oán giận cũng là chuyện thường tình. Tuy nhiên, lời nói lúc nóng giận thì không có thời gian kịp suy nghĩ.

Bỏ vợ ư? Chuyện nghiêm trọng như vậy mà nàng tùy tiện nói ra dễ dàng. Là trẻ tuổi không hiểu tính nghiêm trọng hay… thật sự chẳng hề quan tâm đến chuyện này? Nhưng sao có thể? Trên đời này có nữ tử không quan tâm đến danh tiết của bản thân sao? Thế nên vẫn là câu nói trẻ nhõ giận dỗi không biết nặng nhẹ.

Bất luận thế nào, tóm lại vẫn là chàng không đủ chu toàn, quên chuẩn bị vật dụng thường ngày đó. Hoắc Nam không ơ bên nhắc nhở giúp nên chàng có hàng trăm sơ suất…

Thôi vậy, thôi vậy. Chuyện tiếp theo để chàng tự đi xử lý vậy.

Khi xoay người, lại liếc nhìn cửa phòng đóng chặt đó một cái, Lục Tử Kỳ không khỏi nhếc môi mỉm cười bất lực.

Tính khí thê tẻ bé nhỏ này của chàng không phải bình thường. Lẽ nào bản thân không cẩn thận lấy phải “thê tử hung dữ”?

Vừa rồi nàng còn nói sẽ đưa Lăng Nhi cùng đi. Chí ít điều này chứng tỏ Lăng Nhi chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng nàng? Chỉ có điều, chàng là gười mà khi đi nàng chẳng hề lưu luyến chút nài, kẻ xấu xa “cố chấp không có tính người” sai?

Mới sống cùng chưa được nửa ngày đã cãi nhau một trận. Cuộc sống tân hôn như vậy thực sự có chút “đa sắc đa màu”, hoàn tàn khác hẳn với cuộc sống nâng án ngang mày, cầm sắt hài hòa   năm xưa.

Còn lúc này, Tống Tiểu Hoa ở trong phòng đang cùng Lục Lăng múc nước từ thùng gỗ lớn sang thùng gỗ nhỏ để lát nữa xách ra ngoài đổ.

Sau khi cơn giận nguôi đi bảy tám phần, cuối cùng nàng đã bình tĩnh lại.

Nói thật, nghĩ kỹ lại thì quan niệm của Lục Tử Kỳ cũng không sai. Thực ra nếu chàng nói năng tử tế, Tống Tiểu Hoa cũng không phải là không thể hiểu.

Chỉ là không biết Lục Tử Kỳ đã bị nàng to tiếng mà giận đến thế nào?

Dù gì đây cũng là thời đại “trọng nam khinh nữ”, thời đại mà khẩu hiệu hàng đầu là “Chàng nói một không có hai”

Còn nữa, lần sau khi cãi nhau nhất định phải tránh xa Lục Lăng ra. Nếu không dễ gây ảnh hưởng đến tâm hồn non nớt của trẻ nhỏ.

Đứa trẻ đáng thương này vừa bị vẻ giận dữ của mình làm cho khiếp sợ. Dáng vẻ cẩn thận, ngoan ngoãn này ắt là đã phát khiếp. Kể ra, đúng là nó rất sợ mất mẹ lần nữa…

Nghĩ như vậy, Tống Tiểu Hoa vừa áy náy vừa thương xót. Thế nên nàng mỉm cười đưa tay khẽ véo khuôn mặt mịn màng đó:

- Lăng Nhi! Có mệt không?

-Không ạ. – Lục Lăng càng làm việc chăm chỉ hơn, chỉ dám lén nhìn sắc mặt của nàng.

Tống Tiểu Hoa thấy cử chỉ đó của nó, không khỏi bật cười:

- Tiểu quỷ tinh ranh! Ta không giận nữa rồi. Chúng ta cùng khiêng nước ra ngoài đổ được không?

Lục Lăng mở to mắt nhìn nàng:

- Mẹ không giận nữa thật sao?

- Ta chưa bao giờ nói dối cả.

Khi nói câu này, Tống Tiểu Hoa nghiêm chỉnh như đã từng nói vô số lần vậy. Chỉ có điểu, lần này không có đám bạn tinh quái bóc mẽ nàng: “Câu này chính là câu nói dối…”

Thôi đi, thôi đi. Không nghĩ đến nữa. Đến thì đã đến rồi. Tóm lại vẫn phải tiếp tục sống, không đúng sao?

Day day mũi, Tống Tiểu Hoa len lén khẽ nói:

- Lăng Nhi! Con ra ngoài trước xem cha còn ở đó không?

Mặt Lục lăng lập tức xị xuống:

-Mẹ vẫn còn giận cha…

- Không không không… Chỉ là ta… Lăng Nhi! Đây là quy tắc của người lớn. -Tống Tiểu Hoa bắt đầu nói dối trẻ con: -Nếu cãi nhau thì ít nhất hai tiếng đồng hồ… hai canh giờ không được gặp nhau, cũng không được nói chuyện. Nếu không… sẽ phải uống bát thuốc đắng nhất thế gian.

- Hả? –Lục Lăng vừa nghe thủ đoạn trừng phạt đáng sợ như vậy thì nghiêm túc chạy khắp sân một vòng rồi chạy về, thở hổn hển báo cáo: -Cha không ở nhà. Cha ra ngoài rồi.

Tống Tiểu Hoa thầm thở phào. Vừa cãi nhau xong, đừng ai chọc ai, chiến tranh lạnh là tốt nhất.

Sau nửa canh giờ, Lục Tử Kỳ vội vã về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng cười giòn giã trong bếp. Hơi ngần ngừ, chàng bước đến trước cửa, vừa nhìn đã sững người.

Trong phòng có tổng cộng ba sinh vật: Tống Tiểu Hoa, Lục Lăng, con chó.

Hai người một lớn một bé đang tắm cho con chó đen nhỏ vừa đầy tháng. Họ dùng chiếc chậu tắm nhỏ của Lục Lăng. Thực ra điều này cũng không có gì. Cùng lắm thì mua một cái mới cũng được.

Vấn đề là Lục Tử Kỳ sợ chó, rất sợ…

Chân chàng lùi lại một bước, cổ họng như nghẹn lại:

- Hai người… hai người đang…

Lục Lăng giơ đôi tay ướt nhoẹt chỉ về phía Luc Tử Kỳ: 

-Cha về rồi. Thím Trương tặng chúng ta một con chó con. Nó đáng yêu lắm!. Cha mau lại xem đi. Nhất định cha cũng sẽ rất thích nó. – Vừa định lôi Lục Tử Kỳ vào, chợt nhớ lại một vấn đề rất nghiêm trọng, nó vội đẩy chàng ra: -Giờ cha chưa được vào. Vẫn chưa hết hai canh giờ.

Lục Tử Kỳ vừa sợ hãi vừa bối rối, đành nhìn về phía Tống Tiểu Hoa, lại thấy nàng đang xem kịch hay, vui vẻ trên sự đau khổ của người khác. Chàng cười đau khổ ôm Lục Lăng vào lòng:

- Lăng Nhi! Tại sao không cho cha vào?

-Vì chưa hết hai canh giờ.

-…Cái gì hai canh giờ?

-Chưa hết hai canh giờ sẽ bị phạt uống thuốc rất đắng, rất đắng.

-…

Hai cha con nói chuyện ríu rít ngoài cửa. Tống Tiểu Hoa đã dùng vải khô lau khô lông cho con chó con. Sau đó, nàng lại dùng mảnh vải bông khác quấn cho nó:

- Lăng Nhi! Con đưa Vô Khuyết đi làm quen với ngôi nhà mới đi. Bế cẩn thận. Đừng để nó bị ốm, sẽ phải uống thuốc rất đắng, rất đắng đấy.

Lục Lăng vội nhảy ra khỏi lòng Lục Tử Kỳ, cẩn thận đón lấy chú chó con, định đi nhưng lại có chút chần chừ. Tống Tiểu Hoa thấy thế không nhịn được bật cười:

- Không sao. Dù gì lát nữa ta cũng phải uống thuốc, coi như là bị trừng phạt. Còn cha con… để lần sau cùng chịu phạt. Lăng Nhi phải nhớ giúp cha nhé.

- Vâng ạ.

Sau khi Lục Lăng trịnh trọng gật đầu, ôm chú chó con đang quấn vải bông đi sang phòng khác. Lúc này Lục Tử Kỳ mới dám khẽ cử động thân thể có chút cứng đờ của mình:

-Nàng nói Vô Khuyết là…

- Tống Vô Khuyết, tên con chó con. Thiếp đặt tên cho nó, theo họ thiếp.

-…- Lục Tử Ky không biết nói gì, day day thái dương đang giật giật của mình: - Một con chó có họ có tên…

-Sao cơ? Không được sao?

Lục Tử Kỳ vội dịu dàng nói:

- Không có gì không được. Chỉ có chút kỳ lạ thôi… Vậy… đang yên đang lành, sao đột nhiên lại muốn nuôi chó thế?

- Thím Trương có ý tốt tặng, nói để cho thiếp khuây khỏa. Hơn nữa, nó lớn lên còn có thể trông nhà. Nghe nói, đây là giống chó sói thuần chủng của người Liêu, thông minh hiểu tính người nhất, trung thành bảo vệ chủ nhất. Thế nên phải nuôi từ nhỏ.

Lại còn… lại còn là con chó sói đáng sợ nhất. Da đầu Lục Tử Kỳ giật giật:

- Nhưng mà… Lăng Nhi vẫn còn nhỏ như vậy… Ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào?

-Chó tuyệt đối không làm chủ bị thương.

-Nhưng mà… trị an ở đây rất tốt, không cần nuôi chó trông nhà. Nàng nhất định muốn khuây khỏa, thực ra ta nghĩ hay nuôi một con mèo. Nó vừa dịu dangflaij vừa nghe lời. Nàng thấy thế nào?

- Thiếp muốn nuôi chó nhiều năm rồi. Trước đây điều kiện không cho phép, giờ khó khăn lắm mới có thể… - Tống Tiểu Hoa chau mày, nói theo tư duy của bản thân: - Dù gì thiếp vẫn còn của hồi môn. Sau này đồ mặc đồ dùng của Vô Khuyết đều do thiếp chi trả. Như vậy được chứ?

Lục Tử Kỳ sững người, mỉm cười khổ sở:

- Nàng hiểu lầm rồi. Ta không có ý này.

Nói xong, xem ra không nuôi con chó này không được. Ai bảo chàng lấy một thê tử thích chó như vậy chứ…

Còn có họ tên, còn có đồ mặc đồ dùng. Chó mang họ Tống, thật không hiểu tổ tiên Tống thị nghĩ như thế nào? Liệu có tức đến nỗi lật mồ lên không? Chó cần mặc y phụ sao? Ngoài ăn ra, chó còn có thể dùng thứ gì?...

Thôi vậy. Giải quyết vấn đề của ngươi trước đã.

Lục Tử Kỳ định thận, đưa gói giấy trong tay cho nàng:

- Đây là món điểm tâm nổi tiếng nhất vùng này. Nàng nếm thử xem.

Lục Tử Kỳ đột nhiên đổi giọng khiến Tống Tiểu Hoa nhất thời có chút không kịp phản ứng, ngây người đón lấy, mở ra ngửi thử rồi véo một miếng nhỏ ăn, mỉm cười.

Chiêu đối phó với Lăng Nhi này quả nhiên cũng có hiệu quả đối với nàng… Lục Tử Kỳ cười thầm.

Tống Tiểu Hoa lại xé miếng nữa rồi gói phần còn lại lại:

- Mùi vị rất ngon! Nhất định Lăng Nhi cũng thích nhỉ?

- Ừ.

- Vậy thiếp để dành cho nó.

- Dao Dao…

Lục Tử Kỳ khẽ gọi một tiếng ngăn bước chân Tống Tiểu Hoa:

- Ta đã trả lại tiền chiếc thùng tắm cho ông chủ tiệm đó theo giá ban đầu rồi.

Tống Tiểu Hoa ngước mắt lên:

-Vậy lát nữa thiếp trả tiền cho chàng.

- Chúng ta nói chuyện được không?

- Được. Ở đây sao?

Lục Tử Kỳ bị mùi thuốc nổ của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười:

- Không phải ta muốn cãi nhau với nàng đâu.

- Lẽ nào bộ dạng thiếp giống muốn cãi nhau với chàng lắm sao?

- Chuyện trước đây, đúng là ta có chỗ không phải. Mong nàng thứ lỗi.

Lời xin lỗi đột ngột của chàng khiến Tống Tiểu Hoa ngây người, vô thức đáp khẽ một câu:

- Thực ra, thiếp cũng có sai…

- Nếu đã như vậy. Chúng ta đừng ai trách ai, đừng ai giận ai nữa, được không?

- Vâng…

-Vậy thì có thể nói chuyện trong hòa khí với ta không?

- Được…

Lục Tử Kỳ hài lòng mỉm cười.

Mặt trời đã lặn , trăng non đã lên. Gió thôi, trời se lạnh.

Tóc Tống Tiểu Hoa còn chưa khô hẳn nên chỉ dùng một sợi dây vải buộc hờ lại, có sợi tóc hoe vàng gẫy rủ xuống trán, xuống má. Làm da mặt âm ấm ngược sáng lộ vẻ trắng ngần.

Nha đầu tóc vàng…

Lục Tử Kỳ ánh lên bốn từ đó trong đầu, khẽ nhếch môi, cởi chiếc áo dài trắng bên ngoài ra:

-Nếu không muốn mai Hồ đại phu lại kê cho nàng mười hôm, nửa tháng thuốc bắc nữa thì mau mặc vào đi.

Tống Tiểu Hoa nhìn chàng, đưa tay đón lấy. Sức khỏe là vốn liếng cách mạng. Huống hồ, ầm ĩ một trận, nàng cũng thấy hơi lạnh.

Chiếc áo dài đó khoác lên mình nàng dài lê thê. Giống với dáng vẻ hào hứng học hát kịch, nàng vung tay áo múa mấy cái rồi quay đầu liếc nhìn vạt áo chạm cả xuống đất, lòng bỗng mất tập trung một cách khó hiểu.

Ban đầu, nàng mơ mộng một ngày có thể mặc váy cưới dài trắng tinh bước trên thảm đỏ, giờ thì tự nhiên thành vợ người ta, đừng nói gì chuyện tổ chức hôn lễ trong giáo đường, đến chuyện chiếc kiệu hoa, khăn trùm đầu thú vị cũng chẳng có cơ hội trải nghiệm.

Thật là đáng tiếc…

Lục Tử Kỳ thấy nàng lúc cười hớn hở, lúc mặt mày ủ rũ thì biết mình hoàn toàn không hiểu nổi nàng, nên có chút đau đầu. Chàng khẽ ho một tiếng thu hút sự chú ý của nàng:

- Vì trước đây đều là Hoắc Nam lo liệu cuộc sống gia đình nên lương bổng của ta đều để trong ngăn kéo ở chiếc tủ đầu giường bên phải trong gian phòng phía Tây đó. Đây là chìa khóa. Nếu cần, nàng cứ tự đến lấy. Đương nhiên, nếu cảm thấy không tiện, nàng có thể cất ở nơi nàng cho là thích hợp. Tóm lại, chuyện trong nhà do nàng toàn quyền quyết định.

- Hả?

- Nàng đừng dùng đến của hồi môn của mình nữa nhé.

- Hả…?

- Sau này, cũng đừng nói là nàng sẽ chi tiền, càng đừng nói lời hàm hồ bỏ vợ gì đó.

- Hả…?

- Dân chúng ở đây chất phác. Bách tính chỉ nể mặt huyện lệnh này nên mới tính tiền vốn, mới dùng cách của mình để báo đáp. Thế nên không phải là “lấy lòng”… như nàng nghĩ.

- Hả!

Tống Tiểu Hoa dùng một từ cảm thán kết thúc tâm trạng ngạc nhiên, nhanh chóng nắm được vấn đề mấu chốt:

- Ý chàng có phải là, từ nay về sau tiền lương của chàng… tất cả tiền của chàng đề do thiếp quản không?

- Phải.

- Cũng có nghĩa là… từ nay về sau, của chàng là của thiếp, của thiếp vẫn là của thiếp sao?

-… Phải…

- Được rồi. Thiếp hứa sẽ làm theo lời chàng. Thiếp bảo đả, từ nay về sau cho dù có người quỳ xuống cầu xin bán đồ rẻ cho thiếp, thiếp cũng kiên quyết không để người đó bán rẻ dù chỉ một xu.

- … Vậy là… đúng rồi…

- Được. Cuộc nói chuyện lần này kết thúc tốt đẹp. – Tống Tiểu Hoa cười tươi như hoa vung vung chiếc tay áo lên trời: - Rắc hoa.

Lục Tử Kỳ bất lực chống thái dương, lẽ nào mình không chỉ lấy phải “thê tử hung dữ” mà còn là “thê tử mê tiền” sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.